Edit: Lune
Cơ thể này của Lận Tuy năm nay hai mươi bốn, còn Yên Tần hai mươi lăm tuổi.
Họ đều là hai người trưởng thành, nụ hôn của người trưởng thành vào lúc này luôn mang theo nét chín muồi riêng biệt.
Nụ hôn ngấu nghiến mãnh liệt ấy là sự ban ơn, là sự khao khát lẫn nhau.
Yên Tần cảm nhận được vị thơm ngọt của sữa, nếu trước đó chỉ là sự kích thích của thị giác thì giờ lại là cả ba giác quan, thị giác, xúc giác và vị giác.
Sữa trong miệng Lận Tuy đã bị cuốn đi hết, hoặc có thể bản thân hắn đã tự nuốt xuống trong khi hôn, mỗi lần Yên Tần xâm lấn vào trong, bờ bôi hắn lại tê dại hết cả.
Lận Tuy hơi loạng choạng lùi lại, chân đụng phải ghế, ngã ngồi xuống, cổ hơi ngẩng theo động tác của Yên Tần, tựa như không thể chịu được sự đòi hỏi của tín đồ.
Yên Tần giống như một con chó bực đã thành công vào được trong nhà, không ngừng điên cuồng ngửi mùi của chủ nhân, làm quen với mùi hương của hắn của hắn anh ta, đánh dấu thành của mình.
Thậm chí còn dựa vào sự khoan dung và ban ơn của chủ nhân, đòi hỏi chủ nhân nắm lấy thứ cứng rắn của y, dùng mùi hương của chính y để làm bẩn tay chủ nhân.
Lận Tuy đẩy ngực Yên Tần, nhưng tay kia vẫn bị Yên Tần nắm chặt, khiến cái chống cự ấy cũng thành vẻ yếu ớt.
Đây là người chủ mà y tôn thờ, cũng là người thuộc về mình y.
Lận Tuy bị ép nắm lấy thứ mình vừa mắng là thứ thấp hèn, đuôi mắt hơi ửng hồng.
Một lúc sau, Lận Tuy không thể chịu đựng được nữa lại đẩy Yên Tần ra, hắn cắn vào đầu lưỡi đỏ tươi khác thường kia, hàng mày khẽ nhíu.
Yên Tần điểm gì cũng tốt, ngay cả sức lực cũng tốt quá mức, mãi mãi không biết thỏa mãn khiến người ta phiền lòng.
"Thứ không có giáo dục."
Người đàn ông bị mắng chẳng hề có ý thức bị răn dạy, trái lại còn xáp gần vào Lận Tuy, vui vẻ nói: "A Tuy dạy anh được không."
Mặt mỹ nhân lạnh như băng, trên mặt viết rõ chữ "Cút ra".
"Dược tính hết rồi thì mặc quần áo vào, nhìn cay cả mắt."
Lận Tuy nhìn thứ vẫn đang cứng đầu của Yên Tần mà nhíu chặt mày.
Mẹ kiếp, nhìn được mà không ăn được, khó chịu, cái hệ thống vô dụng kia mau nổ đi.
Hệ thống: ?
Nó đã làm gì đâu mà lại chửi nó?
Tuy còn muốn thêm song Yên Tần cũng biết giờ không thể cố càn lướt được, tâm tư Lận Tuy thay đổi liên tục, lúc này còn chưa nổi cáu, nếu làm hắn không vui thì lúc nữa y sẽ bị đuổi ra ngoài mất.
Yên Tần chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo vì ngồi xuống đất, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh chững chạc như cũ, như thể chuyện y đang làm vô cùng tao nhã, nhưng thật ra nó chẳng tao nhã chút nào.
Yên Tần ở trong này còn chưa xong việc, cửa phòng đã bị gõ, Lận Tuy không lên tiếng trả lời, định đợi người ngoài cửa rời đi. Nhưng sau đó lại thấy tay nắm cửa đang khẽ xoay, hắn bỗng nhớ ra lúc mình vào không khóa cửa.
Lận Tuy chỉ vào cửa phòng tắm đang mở, Yên Tần hiểu ý lập tức vào trong chỉnh trang lại vẻ ngoài. Ngay lúc cửa phòng tắm vừa đóng lại thì cửa phòng nghỉ bị đẩyra.
May mà cửa sổ trong phòng luôn mở, gió biển ban đêm sớm đã cuốn đi mùi hương trong không khí, trong phòng còn đốt nhang thơm mùi hoa dành dành nên không ai biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Lận Tuy áng chừng vết bẩn dưới đế giày mình, lại nhìn cái thảm không có dấu vết gì, cuối cùng vẫn nhịn không bước đi.
Đáng ra hắn nên để Yên Tần lau sạch đế giày của mình, nghĩ đến mấy vết bẩn kia, trong lòng hắn càng thêm khó chịu.
"A Tuy ở đây à, vừa nãy anh gọi điện không thấy em nhấc máy, gõ cửa cũng không có ai trả lời làm anh tưởng em không có ở đây."
Giọng Tống Vân Thanh hơi áy náy, mở cửa cũng chỉ là hành động vô thức muốn xem thử, nào ngờ Lận Tuy lại đang ở trong. Nhưng đang ở trong, sao hắn lại không lên tiếng?
"Trên thuyền hơi chóng mặt, chưa kịp trả lời thì anh đã mở cửa rồi, sao vậy?"
Lận Tuy ngồi trên ghế, day nhẹ mi tâm, thể hiện vẻ khó chịu của mình.
Hắn nói không được trôi chảy lắm, đầu lưỡi đến giờ vẫn còn tê, nhưng không đến mức để Tống Vân Thanh phát hiện ra điều gì khác thường.
Mặc dù hắn không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng tình huống này vẫn không cần thiết.
Lý do hắn không thích Tu Chân giới là vì thể chất lô đỉnh quá dễ bị phát hiện, người có tu vi thấp chỉ cần quét thần thức qua người hắn là đã có thể phát hiện ra chỗ khác biệt về tu vi của hắn, nên lúc nào hắn cũng phải nghĩ cách để che giấu thân phận của mình, nhưng đối mặt với người có tu vi cao thì sẽ không có hiệu quả, ví dụ như lúc hắn gặp Yên Tần lần đầu tiên, Yên Tần vừa nhìn cái đã biết.
Lận Tuy cất gọn những ký ức không vui cùng hình ảnh kiếm tu áo đen vừa hiện lên kia vào sâu trong tâm trí.
Tống Vân Thanh nhìn đôi mắt ươn ướt cùng đôi môi đỏ thắm của Lận Tuy, hoảng hốt nghiêng đầu không dám nhìn nữa, lòng hắn cũng hơi bối rối: "Không thấy em ở dưới tầng, định hỏi em có muốn đi đánh bài không, nằm mãi trong phòng thì chán lắm."
Dưới tầng có người chơi mạt chược, chơi bài xì tố cực kỳ náo nhiệt. Tống Vân Thanh không thấy bóng dáng Lận Tuy đâu nên hơi sốt ruột, nhất là khi anh ta cũng không thấy Yên Tân đâu nên càng khiến anh ta có linh cảm chẳng lành.
"Không đi, hai hôm nay hơi đen nên không có hứng."
Lận Tuy nhìn tay mình, lòng bàn tay vẫn nóng rực, đều do Yên Tần cả.
Hắn nhíu mày định đi rửa tay hoặc lau tay, nhưng lại nhớ ra có một người đang trốn trong phòng tắm, đế giày còn đang dính cái gì đó nên nếu hắn đi sẽ dính ra sàn. Lỡ Tống Vân Thanh tò mò xem thử, cảnh tượng đó thật là... thôi không nhắc nữa.
"Vậy thì thôi, em có muốn dạo một vòng không? Minh Châu sẽ đi qua hai cảng, không thì đến Hải Thành hoặc ra nước ngoài trượt tuyết?"
Cách âm của các phòng trên tầng bốn rất tốt, nhưng trong phòng thì không. Cửa phòng tắm không ngăn được bất cứ âm thanh nào, Yên Tần đứng bên trong, nghe mấy lời quan tâm nịnh nọt của Tống Vân Thanh bên ngoài mà sầm mặt xuống.
Tại sao vừa rồi y lại nghe lời Lận Tuy trốn vào đây chứ. Rõ ràng đứng ở ngoài cũng chẳng vấn đề gì, quần áo cũng sửa sang gọn gàng rồi, giờ thì cứ như y với Lận Tuy đang yêu đương vụng trộm với nhau rồi phải trốn trong phòng tắm không bằng.
Nhưng ghép mấy chữ "thiếu gia" với "yêu đương vụng trộm lại với nhau thì nghe là tình thú.
Tiếng nói chuyện ngoài kia vẫn tiếp tục, Yên Tần vểnh tai nghe câu trả lời của Lận Tuy.
"Cũng được, vậy hai ngày nữa đi chơi, anh chọn địa điểm đi."
Lận Tuy thấy ra ngoài chơi cũng tốt, đã lâu lắm rồi hắn không đi giải sầu.
"Được, nhất định sẽ phục vụ Lận thiếu chu đáo, với lại nửa tháng nữa ở Hải Thành sẽ tổ chức triển lãm, chúng ta chơi đến lúc đó rồi về xem triển lãm nhé?"
Tông Vân Thanh cười càng tươi hơn, anh ta hy vọng Lận Tuy có thể tránh xa Yên Tần.
Kể từ khi Lận Tuy trưởng thành, mối quan hệ của họ đã dần trở nên xa cách, anh ta bắt đầu không đoán nổi suy nghĩ của Lận Tuy nữa. Họ không còn thân thiết như trước, ngay cả khi Lận Tuy đứng bên cạnh thì anh ta vẫn cảm thấy hắn xa vời như cũ.
Lận Tuy là kiểu người kiêu ngạo, nếu hắn đối xử với tất cả mọi người như vậy thì cũng thôi, nhưng Yên Tần... anh ta thấy hắn hạ thấp coi thường Yên Tần, nhưng hắn lại chạm vào Yên Tần. Nếu không thích thì không đời nào Lận thiếu sẽ chạm vào y.
Đối với hắn, Yên Tần rõ ràng rất đặc biệt. Mặc dù hắn tỏ ra không quan tâm, coi người ta như trò tiêu khiển nhưng không phải ai cũng có thể lọt vào mắt xanh của Lận thiếu.
Lận Tuy có biết mình đối xử đặc biệt với Yên Tần hay không? Tống Vân Thanh hy vọng hắn không biết.
Yên Tần nghe thấy đống lời lảm nhảm của Tống Vân Thanh truyền vào, ánh mắt càng trở nên u ám.
Nếu Lận Tuy đồng ý, y sẽ không được gặp hắn trong nhiều ngày. Đã vậy hắn sẽ đi chơi với người khác, lại còn là người có ý đồ bất minh với hắn, ánh mắt Yên Tần toát ra vẻ lạnh lẽo nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại.
Tống Vân Thanh muốn ra ngoài, cũng phải xem anh ta có đi được không đã.
Lận Tuy nghe Tống Vân Thanh nói xong khẽ gật đầu, chờ Tống Vân Thanh ra ngoài rồi hắn mới đi rửa tay.
Tống Vân Thanh mở cửa ra xem có chuyện gì thì thấy chị họ với chồng chưa cưới cùng một nhóm người.
"Chị họ, có chuyện gì à?"
"Em có thấy ngài Yên không? Yên Chu nói không tìm thấy người, sợ rằng có thể đã mất tích, giờ bọn chị đang tìm."
Tống tiểu thư hơi lo lắng, niềm vui ngày hôm nay cũng phai nhạt.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ địa vị hiện giờ của Yên Tần, y không chỉ là một doanh nhân thành đạt mà còn là một nhân tài kỹ thuật hiếm có, đâu đâu cũng có tiếng tăm. Nếu y mất tích hoặc bị người khác hãm hại ngay trên du thuyền của cô, cô không tưởng tượng được gia đình mình với gia đình họ Trương sẽ đối mặt với cơn bão nào. Dù cô vô tội nhưng cũng khó tránh được chuyện bị giận cá chém thớt.
Yên Chu đang tích cực tìm kiếm trong từng phòng. Gã đã sắp xếp cho người lẻn vào phòng của Yên Tần, định bắt quả tang rồi bêu riếu khiến Yên Tần phải muối mặt, nhưng người kia lại về báo rằng không thấy Yên Tần.
Tin này khiến kế hoạch của gã đổ bể. Gã đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc để mua chuộc người trên thuyền, cuối cùng bây giờ lại thành công dã tràng, trắng tay.
Chẳng qua lăn tăn một lúc, Yên Chu lại vui vẻ trở lại. Yên Tần không ở trong phòng có nghĩa là y đang ở đâu đó trên thuyền!
Gã đã tận mắt nhìn thấy Yên Tần uống ly rượu đó, y chắc chắn sẽ không thể kiềm chế được bản thân. Nếu Yên Tần cưỡng bức người khác, chà, nó không chỉ là tin tức gây chấn động mà còn là hành vi phạm pháp, ngay cả khi y không bị bắt thì vẫn là một tin hot. Bất kể là tình huống nào, Yên Tần cũng đừng mong có thể yên ổn. Gã nhất định phải khiến Yên Tần mất hết thể diện, một đứa con hoang dựa vào cái gì mà dám leo lên đầu gã!
Vì vậy Yên Chu cố tình giả vờ không tìm thấy Yên Tần, nói chuyện này cho nhà họ Tống để tất cả mọi người cùng nhau tìm người, đến khi ấy, cảnh tượng chắc chắn sẽ cực kỳ hấp dẫn.
Nhưng ai ngờ tìm khắp thuyền hồi lâu rồi mà vẫn không thấy Yên Tần đâu, thành thử chỉ có thể tiếp tục lên tầng bốn để làm phiền những vị khách có địa vị cao quý.
"Yên Tần? Chúng tôi..."
Tống Vân Thanh ngạc nhiên, vừa định nói bọn họ cũng không thấy thì nghe thấy tiếng động từ trong phòng tắm.
Cửa phòng tắm được mở ra, một người đàn ông khác bước ra ngoài khiến không gian vốn không rộng rãi mấy trở nên chật chội.
Tống Vân Thanh ngỡ ngàng nhìn Yên Tần, rồi lại nhìn sang Lận Tuy, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Không ngờ Yên Tần lại ở trong phòng tắm của Lận Tuy, vậy thì lúc nãy Lận Tuy không trả lời... còn cả đôi môi của hắn nữa.
Tống Vân Thanh nhìn Yên Tần bằng ánh mắt sắc lạnh, bàn tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm.
"Tôi không biết là mình mất tích đấy. Tôi chỉ đến tìm Lận thiếu hàn huyên thôi, nào ngờ lại khiến mọi người lo lắng, xin lỗi mọi người."
Bộ âu phục của Yên Tần được chỉnh trang gọn gàng, áo ướt bên trong đã được giấu đi, màu âu phục là màu tối nên người khác không nhìn ra được điều gì
Tống tiểu thư nhìn ba người trong phòng, thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ cần ngài Yên không sao thì tốt rồi, thật là ngại quá."
Đại thiếu gia nhà họ Trương cũng chính là chồng chưa cưới của Tống tiểu thư cười nói, trong lòng lại âm thầm ghi thù Yên Chu.
Đúng là đồ thần kinh, trong ngày đính hôn của anh mà lại gây chuyện thành thế này, làm tâm trạng của vợ anh sa sút hẳn đi.
Yên Chu từ phía sau xô tới, thấy ba người đàn ông đang ở trong phòng thì ngớ người ra.
"Cậu truyền bậy gì thế, lúc chúng tôi đến thì anh Yên đã ở đây rồi, đang hàn huyên với Lận thiếu, em họ tôi cũng ở đây. Lần sau cậu có thể tìm hiểu rõ ràng trước được không, quá đáng sợ."
Tống tiểu thư cau mày, lườm Yên Chu đứng bên cạnh.
Trong đầu Yên Chu toàn ý nghĩ muốn làm cho Yên Tần xấu hổ, nghe vậy liền nói không thèm nghĩ: "Không ngờ các người lại chơi 3p?"
Khán giả: !!!
Người nhà họ Tống: ...?
Lận Tuy và Yên Tần đều câm nín, Tống Vân Thanh thì hệt như nuốt phải ruồi.
"Yên Chu, cậu bị điên à, đầu óc toàn thứ bẩn thỉu, mấy lời như vậy cũng nói ra được, cậu đang vu khống ai thế?"
Tống tiểu thư suýt tức điên lên, Yên Chu vu khống Yên Tần thì thôi đi, còn lôi em họ cô vào làm gì, đừng nói đến việc còn kéo cả thái tử gia nhà họ Lận vào.
Cả ba người đều ăn mặc chỉnh tề, Yên Chu hắt chậu nước bẩn kia cũng quá đần độn.
Mọi người đều nhìn Yên Chu với ánh mắt khinh bỉ, vu khống ai không vu khống lại đi vu khống Lận thiếu.
"Trong giới này ai mà không biết Lận thiếu giữ mình trong sạch, cậu mau câm miệng đi."
Có người nói vậy, mọi người lập tức phụ họa theo.
Yên Tần hơi chau mày, che giấu sự vui mừng trong mắt.
Y là ngoại lệ.