Edit: Lune
Đây có lẽ là sinh nhật nhục nhã nhất mà Yên Chu từng trải qua. Rõ ràng gã mới là nhân vật chính của bữa tiệc này, vậy mà hết thảy lại bị Yên Tần phá hỏng!
Ai nấy trong bữa tiệc đều mang theo nụ cười, còn có người đang hạ giọng bàn tán. Yên Chu nghĩ chắc chắn họ đang chế giễu mình, đứa con riêng từng bị gã bắt nạt không ngóc đầu lên được nay lại đạt được thành tựu lớn, mà gã thì lại kém xa.
Làm sao Yên Chu lại không biết năng lực bản thân mình đến đâu, nhưng chính sự tự ti đã tạo nên sự tự đại của gã, còn thằng tiện chủng kia dựa vào cái gì?
Mà điều khiến Yên Chu thực sự khủng hoảng chính là thái độ của cha gã. Thằng con riêng đó quay về đây nhất định là để đoạt gia sản với gã. Không được, gã tuyệt đối không cho phép!
Tâm trạng gã không tốt nên chỉ có thể gượng cười đối phó với những người muốn đến bắt chuyện với mình, tâm trạng càng lúc càng nóng nảy.
Chủ tịch Yên đã ra khỏi phòng làm việc từ lâu, tươi cười dẫn Yên Chu dạo trong bữa tiệc, giới thiệu người trong giới cho gã.
Do Yên Tần đã biến mất khỏi Kinh Châu sáu năm, thêm nữa trước đây không có tiếng tăm gì trong giới, chỉ là hạng vô danh nên rất nhiều người không biết thân phận của y, có chăng chỉ được vài người là biết rõ tình hình.
"Chủ tịch Yên, chúc mừng, chúc mừng. Quả là hổ phụ vô khuyển tử, cậu cả sáng sủa phi phàm, triển vọng của cậu út lại càng vô hạn."
"Quá khen quá khen."
Tuy ngoài miệng Chủ tịch Yên nói vậy, song nụ cười của ông ta chẳng hề khiêm tốn chút nào, hiển nhiên là ông ta rất vênh vang đắc ý.
Yên Chu đứng bên cạnh siết chặt nắm đấm, vẻ mặt cũng trở nên méo mó. Điều này chẳng khác gì vứt mặt mũi của gã xuống đất rồi giày xéo cả.
Một tiếng cười nhạo truyền đến từ cách đó không xa, rõ ràng là cảm thấy cuộc đối thoại của bọn họ rất buồn cười.
Chủ tịch Yên nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa thấy thanh niên có vẻ ngoài xuất chúng đang dựa vào lan can đã nhíu mày.
Ông còn tưởng Lận Tuy sẽ nói ra toàn bộ thỏa thuận ban đầu của họ, nhưng không ngờ hắn chỉ nhìn ông ẩn ý một lúc rồi quay đi.
Chủ tịch Yên coi như chi tiết nhỏ vừa rồi không xảy ra, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với những người khác.
Sự yên tĩnh đột ngột của bữa tiệc khiến bầu không khí như thoáng đông lại, ánh mắt của mọi người bất giác nhìn về phía cửa theo những người xung quanh.
Người thanh niên đứng ở cửa mặc một bộ âu phục thẳng thớm, ánh sáng chiếu vào khiến bóng của y trải dài trên mặt đất.
Vóc người của hắn cao lớn, khoảng chừng một mét chín ba, dù chiều cao hay phong độ đều cực kỳ nổi trội.
"Tôi nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu nhà nên cố ý đến chúc mừng. Chỉ là đi hơi vội nên không kịp mang theo quà, đành gửi lời chúc để bày tỏ tấm lòng của mình. Hy vọng Chủ tịch Yên sẽ không trách."
Vẻ mặt y toát lên sự áy náy thỏa đáng như thể thực sự là vậy.
"Vừa phỏng vấn xong đã đến đây, đều là người trong nhà cả trách móc gì chứ. Quà không quan trọng, con có lòng như vậy là đủ rồi."
Chủ tịch Yên tỏ ra vui mừng, thấy thanh niên ngầm thừa nhận với mấy chữ "người trong nhà", ý cười trên mặt ông lại càng sâu.
Yên Chu hầm hầm nhìn người đến, cố gắng kìm nén lửa giận. Gã còn mời cả phóng viên đến, tiểu thư nhà họ Đổng mà gã đang theo đuổi cũng có mặt trong bữa tiệc nên gã không thể làm gì quá thất thố khiến người ta chê cười.
Gã nghĩ mình che giấu rất cẩn thận, sẽ không có ai xung quanh nhận ra gã đang oán giận.
Lận Tuy khẽ lắc ly rượu vàng nhạt, cười nói: "Không uổng công đi chuyến này, màn kịch rất thú vị."
Tống Vân Thanh nhìn vào mắt người đang đi tới, không nhịn được chau mày.
Kể từ lúc bước vào sảnh tiệc, trong mắt Yên Tần chỉ có một người.
Hôm nay thiếu gia mặc một bộ âu phục màu xám khói, thiết kế thắt eo tôn dáng người, hắn chỉ cần đứng tựa ở đó đã đẹp như bức tranh phong cảnh.
Khác với vẻ lười biếng tùy hứng trong phòng ngủ. Dáng vẻ hắn lúc này rực rỡ đến chói mắt, bởi vậy những người xung quanh hắn cũng trở nên cực kỳ chướng mắt.
Trong lòng thấy chán ghét việc chào hỏi ông bố trên danh nghĩa của mình, song ngoài mặt lại tỏ ra rất trôi chảy, lịch sự giao tiếp với những người đến trò chuyện.
Thân phận thay đổi hết sức rõ ràng. Những người đã từng coi thường, làm nhục y giờ lại đổi thành ân cần nịnh nọt, giống như quan hệ giữa họ lúc trước thân thiết lắm vậy. Chẳng qua Yên Tần hoàn toàn không thèm để ý đến những thứ này, trong lòng y chỉ nghĩ xem Lận Tuy cảm thấy thế nào.
Hắn có ngạc nhiên trước sự thay đổi của mình không, có vì thế mà cảm thấy hứng thú rồi đối xử với mình khác đi hay không?
Sau khi ứng phó với đám người kia xong. Yên Tần bước lên cầu thang, tâm trạng y vẫn giống hệt năm đó, cũng là đi đến chỗ chủ nhân của mình để nhận lấy một đáp án.
Ba bước, hai bước, một bước, y đã đến bên cạnh Lận Tuy.
Vị thiếu gia luôn coi thường y trong ký ức giờ phải ngước lên mới có thể đối diện với ánh mắt của y. Khi hắn ngẩng đầu, đường cong nối giữa quai hàm và cổ lộ ra trước mắt Yên Tần, khiến y nổi lên khao khát muốn chạm vào.
Giống như mỗi khoảnh khắc rình mò, những hình ảnh mê hoặc được nhìn qua "con mắt".
Muốn dùng bàn tay đo từng tấc đường cong cơ thể của hắn, muốn ôm lấy vầng trăng non kia trong ngực, muốn giam con bướm ấy lại trong lòng bàn tay mình.
"Thiếu gia."
Y vẫn gọi hắn như xưa, tựa như vẫn là sáu năm trước, khi y vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Lận Tuy sẽ có phản ứng thế nào? Yên Tần không khỏi mong chờ, dù là nụ cười hay lời mắng chửi, y đều đã chuẩn bị sẵn sàn để nghênh đón. Thậm chí từng ngón tay y lúc này còn bất giác run nhè nhẹ vì đang phải kìm nén sự phấn khích.
Thanh niên trước mắt vuốt ve gương mặt y, đầu ngón tay trắng nõn mang đến cảm xúc mềm mại khi làn da hai người chạm vào nhau. Hắn lần từ trán xuống cằm y, thần sắc rất bình tĩnh.
"Trưởng thành hơn nhiều rồi."
Hắn nói như vậy.
Sau đó, hắn lấy chiếc khăn từ túi ngực ra, lau từng ngón tay một.
Ngón tay của hắn mảnh khảnh, xinh đẹp như ngọc, tuy động tác tao nhã nhưng lại không giấu được sự chán ghét bên trong.
Cứ như thể người trước mặt hắn không phải nhân vật mới nổi, chạm tay là bỏng trong giới, mà vẫn là đứa con ngoài giá thú bị bắt nạt ở trường đua ngựa sáu năm trước.
"Đi thôi, kịch vui này cũng xem xong rồi."
Lận Tuy lau tay xong, thản nhiên vứt khăn xuống đất. Người đàn ông trước mặt dường như chỉ là không khí, không thể khơi dậy bất kỳ cơn sóng nào trong lòng hắn.
Tống Vân Thanh cảnh giác nhìn Yên Tần, thấy y không có vẻ gì là nổi giận bèn theo sau Lận Tuy rời khỏi bữa tiệc.
Yên Tần trầm mặc nhìn bóng lưng của hắn đi xa dần. Trong con ngươi đen láy dần nhuốm bóng tối, y không hề tức giận, nếu không phải hoàn cảnh hiện tại không phù hợp, y thậm có thể cười khẽ ra tiếng.
Lận Tuy vẫn vậy, dù y có thay đổi ra sao thì trong mắt Lận Tuy, y dường như vẫn chỉ là con chó chật vật thấp kém trước kia.
Trái tim loạn nhịp, trống ngực rộn ràng khiến cảm giác đau đớn tê dại dâng lên từng đợt.
Vào cái đêm Lận Tuy say rượu, hắn cũng nói điều tương tụ, nhưng với một sắc thái hoàn toàn khác.
Đôi mắt luôn chứa sự khinh miệt đối với mọi thứ trên đời giờ đây ngập nước. Cơ thể hắn dựa vào người y giống như một con rắn xinh đẹp không còn sức lực, phun lưỡi nhưng không khiến người ta cảm nhận được sự uy hiếp, trái lại còn bị người mặc sức đùa bỡn, trở thành thứ có thể thưởng thức.
Hắn cao ngạo đáng ghét càng khiến người ta muốn làm nhục hắn, muốn thấy hắn khuất phục nghe theo.
Vì Yên Tần quay lưng lại với tầng dưới, trên đây lại không có ai nên cảnh vừa rồi không có ai nhìn thấy.
Có người lên tầng muốn nói chuyện tiếp với y lại bị ánh mắt tối tăm kia làm cho sởn gai ốc, tê cả da đầu, trong lòng hốt hoảng bèn vội vàng rời khỏi.
Lúc đến Lận Tuy ngồi xe của Tống Vân Thanh, nên khi về dĩ nhiên cũng là Tống Vân Thanh đưa về.
Lận Tuy vừa xuống xe đã thấy Dụ Hưởng chạy đến.
Dụ Hưởng mặc đồ khoan khoán, mái tóc màu hạt dẻ.
Vẻ mặt cậu phấn khích khi thấy Lận Tuy đứng trước xe, lúc đang chuẩn bị chào hỏi lại thay đổi biểu cảm, vừa thận trọng lại hơi do dự đứng cách đó mấy bước, ánh mắt đáng thương hệt như một chú chó con bị bỏ rơi.
"Anh Lận, mấy ngày nay anh không trả lời tin nhắn của em, em đến tìm anh anh lại không ở nhà. Anh có đi xem trận đua xe tối nay không, em có vé vào sân này, chúng ta cùng đi nhé?"
Dụ Hưởng lấy tấm vé giấu sau lưng ra, đưa đến trước mặt Lận Tuy như thể dâng vật quý.
"Tối nay có tay đua mà anh đánh giá cao lần trước, còn có cả đối thủ mạnh của anh ta nữa, cho nên trận đấu nhất định sẽ rất hấp dẫn."
Dụ Hưởng sợ Lận Tuy từ chối nên vội vã nói thêm.
"Anh em là anh em, em là em, em sẽ không giống anh ấy. Anh Lận, anh đừng phớt lờ em được không?"
Dụ Hưởng là em trai Dụ Hồi, bạn trai cũ của Lận Mẫn. Dụ Hồi bị chụp ảnh ngồi cùng người đẹp, tuy ngay đêm đó anh ta đã giải thích với Lận Mẫn là vì xã giao, nhưng Lận Mẫn không chịu được việc mình bị cắm sừng nên đã chia tay.
Lận Tuy nhìn tấm vé trong tay cậu, cảm thấy khá hứng thú nên khẽ gật đầu.
"Được, ngồi xe anh đi."
Lận Tuy bảo Tiểu Trần lái xe ra. Nghe được câu trả lời của hắn, Dụ Hưởng tỏ ra hết sức vui vẻ.
Đúng lúc này, cửa sổ của một chiếc xe khác đang đỗ ở đây cũng chầm chậm hạ xuống, khuôn mặt của Tống Vân Thanh lộ ra.
"Nghe có vẻ rất thú vị, A Tuy, đưa anh đi cùng được không?"
Đối với Tống Vân Thanh thì việc lấy một tấm vé xem đua xe là một chuyện rất đơn giản.
Dụ Hưởng không vui nhìn Tống Vân Thanh, nhưng vì anh ta là bạn của Lận Tuy nên cậu chỉ nhíu mày chứ không nói gì.
Lận Tuy không gật đầu cũng không lắc đầu, hắn ngồi vào ghế sau, Dụ Hưởng cũng vội vàng theo tới.
Lúc Dụ Hưởng muốn nói gì thêm, lại thấy cửa xe bên kia bị mở ra, sau đó Tống Vân Thanh ngồi vào.
Dụ Hưởng cười nhạt: "Anh cũng có xe mà, chen chúc vào xe chúng tôi làm gì?"
Tống Vân Thanh cười tủm tỉm: "Tôi thấy thế này tiện hơn, phải không A Tuy?"
Dụ Hưởng nhìn anh ta đăm đăm: "Xe của anh chạy theo sau cũng được mà."
"Tài xế của tôi mới nhận việc, còn chưa quen đường."
Lận Tuy nhìn một trái một phải tranh chấp, đưa tay nhéo nhéo ấn đường.
Vẻ mặt của hắn vừa thay đổi, hai người bên cạnh lập tức im lặng.
Giống như Dụ Hưởng đã nói, trận đua xe tối nay rất hấp dẫn.
Lận Tuy luôn cảm thấy hứng thú với bộ môn thể thao mạo hiểm này, đương nhiên không phải kiểu muốn tự tham gia. Hắn luôn tiếc mạng nên sẽ không bao giờ đặt bản thân vào nguy hiểm không cần thiết.
Hắn thích sự hưng phấn, tính kích thích mà môn thể thao này mang lại cùng những lợi ích to lớn ẩn phía sau. Tương tự, hắn còn thích quyền anh nữa, một vẻ đẹp riêng biệt của nguy hiểm.
Biểu hiện của tay đua mà Lận Tuy coi trọng lần này vẫn xuất sắc như trước, bỏ xa vị trí thứ hai với kỹ thuật drift vô cùng đẹp mắt, thậm chí còn chơi một pha "Nụ hôn thần chết" khi về đích.
Thân xe xoay 360 độ, đầu xe đối mặt với xe đua phía sau, tiếng cổ vũ của khán giả gần như xuyên thủng màng nhĩ.
Lận Tuy nới lỏng cà vạt, ra lệnh tăng thù lao với quản lý xe đua đi tới.
Hắn luôn hào phóng với thứ mình thích, Tống Vân Thanh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Lận Tuy rồi đưa khăn tay qua để hắn lau mồ hôi trên trán. Lận Tuy lắc đầu cười, sau đó rời khỏi chốn ồn ào này.
Dụ Hưởng khịt mũi: "Đúng là thích xum xoe."
"Còn hơn người nào đó đến cả tư cách xum xoe cũng không có."
Tống Vân Thanh chậm rãi gấp khăn tay lại, dùng giọng điệu dịu dàng biểu đạt sự khinh miệt của bản thân.
Tống Vân Thanh đã ở bên cạnh Lận Tuy đủ lâu. Anh ta tin chắc Lận Tuy sẽ không để kiểu người rõ ràng không còn ít tuổi nhưng lại hệt như trẻ con thế này vào mắt.
Nguy hiểm nhất hẳn phải là trường hợp đặc biệt kia mới đúng.
Lận Tuy dặn tài xế đưa hai người về rồi mới đi vào nhà, sau đó vừa vào phòng ngủ vừa cởi cà vạt trên cổ.
Adrenaline tăng vọt trong lúc xem trận đấu còn chưa rút hẳn, khuôn mặt hắn vẫn còn hơi ửng đỏ.
Đèn tín hiệu màu đỏ cảnh báo có thiết bị xâm nhập đã sáng lên ngay từ khi Lận Tuy bước vào phòng. Hắn đứng trước "con mắt" ở trên bàn, sau đó vứt cà vạt lên trên.
Ngón tay trắng mịn cởi khuya áo sơ mi, cơ thể hưng phấn khiến đầu lòng bàn tay hắn hơi đỏ lên. Cho dù chỉ có mình hắn ở trong phòng, nhưng vầng sáng ấm áp kia vẫn khiến bầu không khí trở nên ám muội ướt át.
Lận Tuy cởi được hai khuya bỗng dừng lại, cầm những "con mắt" kia lên.
Ánh mắt như thể cách không giao nhau. Nhìn vào màn hình, Yên Tần bỗng hoảng hốt nghĩ rằng Lận Tuy đang nhìn mình qua những thứ vô tri vô giác này.
Góc nhìn đảo lộn, cuối cùng lâm vào bóng tối.
Trong thùng rác trống rỗng có thêm vài thứ, Yên Tần chỉ thấy một màu đen, y vô thức sờ dây chuyền trên cổ.
Chuyện Tiểu Trần nói với y tối nay khiến y hơi buồn phiền. Có quá nhiều người đang ngấp nghé bên cạnh Lận Tuy.
Trong phòng, Lận Tuy mở ngăn kéo cạnh giường ra.
Chiếc xích bạc nằm yên tĩnh bên trong, bên trên phủ một lớp bụi dày, lu mờ ảm đạm.
"Hệ thống, muốn cuộc không?"
Hệ thống chần chừ lên tiếng:【Cuộc gì?】
"Cuộc y tối nay có đến tìm tao không."
【Ta không cuộc với ngươi.】
Giờ hệ thống đã thông minh hơn chút, nó biết Lận Tuy nói thế thì hơn nửa là Yên Tần sẽ đến.
Lận Tuy mất hứng: "Mày càng ngày càng khó chơi."
Hệ thống giữ im lặng, thế giới này đã không cứu nổi nữa rồi. Tính cách Lận Tuy lại quá khó lường, nó tưởng rằng Lận Tuy đã quyến rũ Yên Tần đến như vậy, khi gặp lại nhau sẽ phải nồng nhiệt lắm, thế nhưng Lận Tuy lại sắm vai quá tốt, làm nó đến cả cơ hội trừng phạt cũng không có.
Lận Tuy đứng bên cửa sổ, nhìn bóng cây in trên mặt đất lay động bởi gió. Hắn không vào phòng tắm mà ngồi trước bàn đọc sách, chờ vị khách sắp đến.
Trong sự yên tĩnh, hệ thống vẫn không nhịn được mà hỏi:【Sao ngươi chắc chắn y sẽ đến?】
"Y còn thiếu tao một lời giải thích."
Quan trọng nhất là, lời giải thích này là một cơ hội tuyệt vời để làm cái cớ gặp mặt.
Điện thoại nội bộ được kết nối, người giúp việc nói có một vị khách họ Yên đến thăm.
"Bảo anh ta lên đây đi."
Lận Tuy vuốt ve con thỏ làm bằng thủy tinh trong tay, đây là quà mà Lận Mẫn đi du lịch lúc trước mang về cho hắn làm đồ trang trí, thủy tinh tương tự với gương, có thể phản chiếu cảnh vật trước mặt.
Cửa phòng mở ra rồi khép lại, giày giẫm trên thảm lấp tiếng bước chân, yên ắng không tiếng động.
"Thiếu gia, tôi về rồi."
Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, y cúi đầu tỏ ý phục tùng.
Sợi dây chuyền trên cổ y khẽ xoay quanh cổ theo động tác của y, tựa như một con rắn nhỏ bằng bạc đang trườn quanh.
Lận Tuy duỗi ngón tay, móc sợi dây chuyền trong áo Yên Tần ra.
Sợi dây vẫn còn mang theo hơi ấm cơ thể của Yên Tần, chữ "Tuy" trên mặt dây phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
"Một con chó lén bỏ đi thì có tư cách gì đeo nó?"
Giọng điệu Lận Tuy khá lạnh lùng, con ngươi Yên Tần co lại. Ngay lúc y muốn bảo vệ sợi dây chuyền thì chủ nhân đã từng ban nó cho y lại giật nó xuống không chút do dự.
Vết dây hằn trên cổ Yên Tần để lại vệt đỏ. Sợi dây chuyền bằng bạc bị đứt nằm gọn trong tay Lận Tuy, sau đó bị vứt xuống mặt đất như một thứ không cần thiết phải tồn tại nữa.
"Anh cút được rồi đấy, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Lận Tuy xoa con thỏ thủy tinh kia, dường như ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho.
Yên Tần nhìn món đồ trang sức bị đứt kia với ánh mắt nặng nề, y nhặt nó từ dưới đất lên, nhìn người thanh niên đang ngồi trên ghế.
Đối với một vị thần vừa ngạo mạn lại vừa lạnh lùng thì một tín đồ hèn mọn có là gì?
Hắn tự tay cột gông xiềng này lên cho y, rồi lại đích thân bẻ gãy nó. Tuy gông xiềng quanh cổ đã bị phá hủy nhưng dấu ấn được khắc sâu vào linh hồn lại chẳng thể tháo gỡ.
Chính Lận Tuy đã cám dỗ y trước, đưa y đi, trêu đùa y, coi thường y, hôn y, đến nỗi Yên Tần muốn được hắn thuần phục, rồi lại muốn hoàn toàn chinh phục hắn.
"Anh dám nhìn tôi như vậy?" Lận Tuy híp mắt, cười khẩy: "Anh muốn chạm vào tôi?"
"Chỉ là một đứa con riêng thấp kém, cho rằng bây giờ đã trở mình là có thể ảo tưởng muốn cắn ngược một cái à?"
Lận Tuy lạnh lùng lên tiếng, ác ý mơ hồ ẩn dưới nụ cười dịu dàng.
Yên Tần cũng không giận, trái lại còn khẽ mỉm cười.
"Sao lại thế được."
Tình thế đột nhiên đảo ngược, Lận Tuy bị y bế lên đè xuống giường, con thỏ thủy tinh kia rơi xuống thảm, lăn hai vòng rồi dừng ở trong góc.
"Chẳng qua là để báo đáp thôi, dù sao Lận thiếu cũng ra tay hào phóng thế cơ mà. Có thể bỏ ra một tỷ rưỡi để mua một người mà bản thân coi thường. Tôi đương nhiên phải báo đáp ân tình này thỏa đáng mới phải đạo chứ."
Giọng nói người đàn ông tràn ngập ý cười, động tác giãy giụa của thanh niên bị y kìm giữ, hai tay bị trói lại ép trên đỉnh đầu. Dây chuyền bị đứt tựa như một sợi chỉ mảnh chắc chắn, vấn vít với xích tay của người bên dưới trông như bị thắt nút.
Mặt dây chuyền đung đưa theo chuyển động của cổ tay, thanh niên giống như con búp bê được dán nhãn để trong tủ kính đang chờ được bán, mang đến sự tương phản tột độ cho người khác.
Người đàn ông kia từ trước đến giờ không phải là một con chó nhà dễ bảo, mà là một con sói cất giấu mưu đồ, và lúc này nó đang nhe răng nanh với người chủ muốn bỏ rơi mình.
Người chủ ấy đã nuôi y bằng những gì? Thức ăn ngon, nơi ở ấm áp, vẻ ngoài xinh đẹp cùng linh hồn thơm ngát song lại chứa đầy kịch độc.
Chất dinh dưỡng cuối cùng là độc nhất vô nhị, nó khiến tham vọng của y ngày càng bành trướng, lòng tham cũng trở nên khó giấu.
"Anh báo đáp thế này à?"
Đầu tóc người nọ rối tung, hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông đang ôm mình, tỏ ra tức giận.
Hắn bị cái bóng của thân hình cao lớn phía trên bao phủ, bàn tay Yên Tần đang tóm chặt cổ tay hắn hệt như gọng kìm, không thể cựa nổi.
"Dĩ nhiên là còn nữa."
Vẻ mặt Yên Tần dịu dàng, biểu đạt lòng biết ơn của mình với Lận Tuy không hề keo kiệt.
Mắt Lận Tuy hơi trợn to, nghiến răng nói: "Thứ hạ đẳng."
Con thỏ trong góc lặng lẽ phản ánh khung cảnh trong căn phòng, ánh sáng bị góc cạnh chia cắt, mặt dây chuyền lấp lóe ánh sáng dịu nhẹ.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, khiến cho người trong phòng cùng nhìn về phía cửa.
"A Tuy, có tiện mở cửa không?"
Ngoài cửa là Tống Vân Thanh, giọng nói cánh cánh cửa nghe hơi trầm.
"Có chuyện gì anh cứ đứng đó nói đi, tôi nghe."
Lận Tuy cong chân chống vào bụng Yên Tần, liếc thoáng qua y như cảnh cáo, ấn đường bất giác cau lại.
"Anh vừa đi hỏi thăm, thực lực bây giờ của Yên Tần không thể coi thường, em năm đó... cẩn thận cậu ta trả thù em."
Đây cũng là lý do Tống Vân Thanh quay lại lần nữa. Anh ta nhớ đến ngày mưa mấy năm trước, Yên Tần khi đó vẫn còn là thiếu niên đã nhìn anh với ánh mắt tuyên bố chủ quyền. Trong lòng cảm thấy bất an nên mới nhắc nhở Lận Tuy.
"Tôi sẽ sợ một đứa con riêng chắc?"
Trong tình cảnh cách một bức tường, thanh niên bị giam trong lồng ngực bễ nghễ nhìn người đàn ông đã bắt giữ mình, thốt ra lời nói lạnh lùng ngạo mạn.
Nhưng trong lòng lại khen ngợi. Làm tốt lắm, bé cưng.