Edit: Lune
Chợt có tiếng điện thoại rung làm xáo trộn sự yên tĩnh trong căn phòng, Diệp Trĩ nhìn Lận Tuy ngỏ ý xin lỗi. Anh luống cuống cầm điện thoại, nói: "Thiếu gia, người nhà tôi gọi điện tới, tôi ra ngoài nghe máy được không?"
Lận Tuy ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu thản nhiên: "Nghe luôn ở đây đi."
Diệp Trĩ hệt như bị cố định bởi ánh mắt hắn, đành cứng nhắc bấm nghe điện thoại.
"Tôi nhớ đã dặn anh không được làm gì vượt quá giới hạn cho phép. Giờ kiếm cớ rời khỏi phòng cậu ấy."
Giọng nói truyền qua điện thoại cực kỳ giận dữ, Diệp Trĩ nghe vậy, vẻ mặt lập tức tỏ ra sốt ruột, trả lời: "Tôi biết rồi."
Tắt máy xong, cả người Diệp Trĩ hệt như đang ngồi trên đống lửa, anh nhìn Lận Tuy, nói: "Thiếu gia, trong nhà tôi có việc gấp, tôi phải về nhà một chuyến."
Việc kia có vẻ rất khẩn cấp, ngay cả mặt cũng tái nhợt.
Diệp Trĩ nhìn người thanh niên ngồi dưới ánh đèn, bị cái nhìn đầy ẩn ý khó hiểu của hắn lướt qua mà trong lòng giật thon thót.
Giờ phút này, thậm chí anh còn cho rằng người trước mặt đã nhìn thấu được lớp vỏ ngụy trang của mình, hơn nữa còn đang vui vẻ xem màn biểu diễn của anh. Người nọ tựa như một con rắn độc đang chậm rãi trườn trong bóng tối, ngay cả khi chỉ ở yên đó không làm gì cũng khiến người ta sợ hãi.
Có thể đã qua rất lâu, hoặc có thể chỉ mới thoáng qua trong giây lát, Diệp Trĩ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng chứa ý cười vang lên.
"Đi đi."
Diệp Trĩ hệt như được đại xá, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, tiếng động ngoài cửa xa dần, Lận Tuy mới mỉm cười.
"Đúng là không biết đùa gì cả."
Tiếng nỉ non rất khẽ tan vào màn đêm.
...
Ngày hôm sau, Lận Tuy không nhìn thấy Diệp Trĩ trong biệt thự.
"Người đâu rồi?"
Người giúp việc đáp: "Gia đình có việc nên cậu ấy về nhà rồi, chắc mấy ngày nữa mới quay lại."
Lận Tuy ừ một tiếng, ăn sáng xong rồi đến trường.
Hắn thay quần áo khử trùng bước vào phòng thí nghiệm, nhóm người cùng dự án với Lận Tuy chào hắn xong lại vùi đầu tiếp tục nghiên cứu.
"A Tuy, thí nghiệm mấy hôm trước có tiến triển..."
Cộng sự Phương Dục Vĩ đi tới, đưa báo cáo thí nghiệm trong tay cho Lận Tuy xem.
Lận Tuy gật đầu, đi cùng anh đến bàn thí nghiệm.
Lận Tuy sẵn sàng tìm hiểu thêm để xúc tiến kế hoạch của mình, chỉ tiếc là việc nghiên cứu khoa học khó hơn kinh doanh nhiều. Nghiên cứu của hắn không hẳn là xuất sắc nhưng lại có thể tìm ra được con đường đúng đắn, mà chỉ cần dọc theo con đường đó, cộng sự của hắn sẽ mở ra một thế giới rộng lớn hơn.
Phương Dục Vĩ cũng giống Cao Tĩnh. Cả hai đều có một sự cố chấp kiên định đối với một thứ gì đó. Khác với sự chần chừ bỏ cuộc của Cao Tĩnh, Phương Dục Vĩ có gia cảnh tốt, lại xuất thân trong một gia đình làm nghiên cứu khoa học. Từ nhỏ anh đã học rất giỏi, là một người khiêm tốn, anh luôn dành hết tâm huyết cho việc nghiên cứu khoa học mà mình yêu thích, giống như nhân vật vị sư già vô danh quét rác*.
*Trong phim Thiên Long Bát Bộ.
Sau khi tìm hiểu kỹ càng, Lận Tuy đến tìm Phương Dục Vĩ nói rõ phương diện mà mình muốn nghiên cứu, Phương Dục Vĩ nghe xong cảm thấy vô cùng hứng thú. Ngoài anh ra, dự án mà Lận Tuy dẫn đầu cũng đã thu hút được một nhóm nhân tài cùng chung chí hướng, đó cũng là một trong những lý do hắn muốn vào ngôi trường này.
Hắn không thiếu tiền đầu tư, hắn chỉ cần nhìn thấy kết quả, mà kết quả này đang ngày càng viên mãn.
Lần này Lận Tuy ở trong phòng nghiên cứu mấy ngày mới về nhà. Phương Dục Vĩ lôi kéo hắn nghiên cứu tiến triển mới không ngủ không nghỉ, mãi đến khi thu được kết quả mới được Phương Dục Vĩ thả ra.
Lận Tuy day huyệt thái dương đang nhoi nhói, quay về biệt thự.
Người thanh niên sẽ luôn ra đón mình mấy ngày trước giờ lại không thấy đâu. Lận Tuy hơi uể oải, bảo người giúp việc xả nước giúp mình, hỏi Diệp Trĩ đâu.
"Hai hôm trước vừa nghỉ việc, nói là trong nhà có người bị ốm nặng cần phải chăm sóc, chúng tôi cũng đã tuyển người mới rồi."
Người giúp việc thành thật trả lời rồi cẩn thận nhìn sắc mặt thiếu gia.
Những tưởng thiếu gia sẽ nổi giận, ai ngờ lại thấy thiếu gia mỉm cười. Y cũng không dám nhìn thêm, trong lòng thầm nhủ không giận là tốt rồi.
Lận Tuy chẳng ngờ mới trêu có thế mà Yên Tần đã không chịu được, sớm biết vậy thì hắn đã giữ người ở lại để trêu thêm rồi.
Hắn ngồi trên ghế mây trong vườn hoa, chờ người giúp việc chuẩn bị nước tắm. Lúc này đang rảnh bèn mở điện thoại ra.
Biệt thự trong hai năm qua đã được sửa sang lại vài nơi dựa vào thói quen theo thiết lập nhân vật của nguyên chủ, cũng lắp thêm vài camera trong vườn.
Đang tua ngược về ngày Diệp Trĩ nghỉ việc, Lận Tuy đột nhiên bấm dừng lại ở đoạn nào đó, khẽ híp mắt.
Hắn đứng dậy đi dạo trong vườn, vờ như đang ngắm hoa. Đương xuân, cây cối trong vườn tươi tốt, khắp nơi đều đang thi nhau khoe sắc.
Lận Tuy đi tới góc tường, thấy đóa hồng đỏ đang nở rộ.
Trong nhụy hoa là sợi tơ đỏ tươi, nhìn kỹ sẽ phát hiện nó không giống những sợi khác.
Giá thành làm ra cái này rất đắt đỏ, chó con có gan nghĩ lại chẳng có gan làm, sao không to gan hơn mà để vào phòng ngủ của hắn hay phòng tắm ấy. Để nó núp khổ núp sở trong góc thế này thì nhìn được cái gì?
Đúng là vô dụng.
Ở bờ bên kia xa xôi, Yên Tần vừa làm việc vừa ngắm cảnh vườn tĩnh lặng. Lận Tuy không về nhà mấy ngày, y cũng không hề nôn nóng.
Nếu có thể trông thấy bóng dáng Lận Tuy, dù đó chỉ là cái bóng in trên mặt đất của hắn, y cũng đã thấy vui rồi. Nếu không thì nhìn cảnh vật ở đây cũng được.
Yên Tần biết bản thân cứ tiếp tục như vậy là không tốt, cũng biết Lận Tuy sẽ không thèm để ý đến mình. Y như một kẻ rình rập hèn mọn, nhưng vậy thì đã sao.
Y thường xuyên nằm mơ thấy hắn, không phải những hình ảnh kiều diễm rực rỡ mà là ngày y rời đi.
Y ở dưới gốc cây, còn Lận Tuy đứng trên tầng.
Bóng tối cùng ánh trăng ngăn giữa họ tựa như dải ngân hà rộng lớn, xa vời vợi.
Trong giấc mơ của y, Lận Tuy sẽ châm điếu thuốc kia, khói thuốc mờ xung quanh sẽ hóa thành màu mực sậm nhuộm cả thế giới thành vực thẳm đen ngòm. Ánh trăng lửng lơ trên trời, chỉ còn đốm sáng đỏ rực giữa làn khói kia là bất diệt như thể đã được khắc sâu vào trái tim y, hết sức nóng bỏng.
Sự thay đổi trên màn hình máy tính nhanh chóng thu hút sự chú ý của Yên Tần, ánh mắt y sáng lên khi thấy hình ảnh người nọ đến gần ống kính.
Nhưng khi hình bóng trong mơ kia càng ngày càng gần, Yên Tần lại càng trở nên bối rối.
Liệu có bị phát hiện không?
Yên Tần gần như nín thở khi thấy cảnh tượng này, rõ ràng cách nhau cả vạn dặm lại tựa như gần trong gang tấc.
Giống mấy năm trước, Lận Tuy giẫm lên lồng ngực y.
Y si mê nhìn dáng vẻ của Lận Tuy. So với ba năm trước, khuôn mặt Lận Tuy bây giờ đã nảy nở hơn nhiều, càng thêm diễm lệ so với thời niên thiếu. Đường nét sắc sảo giờ càng lộ rõ, pha thêm phong thái trưởng thành, lại vẫn chói lọi ngạo nghễ như cũ, càng khiến người ta khó quên hơn.
Hình ảnh cuối là bàn tay trắng nõn của người nọ, sau đó là bóng tối.
Yên Tần bỗng thấy mất mát, mất hồn mất vía nhìn màn hình.
Kia là một công nghệ mới được nhóm của y phát triển cách đây không lâu, đang chuẩn bị bán cho quân đội trong nước. Còn đây là một thứ đặc biệt hơn được y làm riêng để mọi người mang về nước, tuy không có chức năng thu âm nhưng thắng ở chỗ có độ nét cao.
Có thể nhìn thiếu gia một cái, bị vứt đi cũng coi như nó đã hoàn thành sứ mệnh.
Yên Tần nhìn màn hình đen kịt khẽ than, sau đó tiếp tục công việc vừa rồi.
Ánh mắt y thỉnh thoảng vẫn liếc sang màn hình kia, như muốn chờ đến kết quả bị vứt bỏ cuối cùng trước khi mất kết nối.
Chẳng bao lâu sau, hình ảnh trên màn hình thay đổi.
Đây là... nước?
Giữa sóng nước trong suốt là ánh sáng nhàn nhạt bị gãy khúc.
Thậm chí Yên Tần còn trông thấy những đóa hoa khác cũng đang lững lờ trôi trên mặt nước.
Bỗng có một ý nghĩ lướt qua khiến trái tim y loạn nhịp. Y mặc kệ công việc đang làm rồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Hết thảy đều yên ắng tựa như bức tranh cuộn với những gam màu tươi sáng.
Trong ánh sáng loang loáng kia, hình ảnh đôi chân bước vào càng trở nên rõ rệt.
Cơ thể với những đường cong mượt mà chìm trong nước, trông người nọ chẳng khác nào vị thần được sinh ra từ đại dương.
Sắc mặt Yên Tần đỏ bừng vì xấu hổ, chân tay lóng ngóng không biết nên để chỗ nào, chỉ có điều ánh mắt vẫn dán chặt vào đó không dời.
Nhụy hoa dập dềnh theo sóng nước, ánh mắt Yên Tần cũng lay động theo đó hệt như bé cá lạc đường.
Lận Tuy chống đầu, nhàn nhã vân vê cánh hoa, để nước thấm đẫm toàn thân.
Hi vọng thứ này của Yên Tần có chút hữu ích, đừng đến mức vừa dính nước đã hỏng. Không thì quá lãng phí công sức lần này của hắn, như vậy thì chán lắm.
Nhưng Lận Tuy đoán rằng Yên Tần sẽ không mang một thứ đồ chơi kém chất lượng đến khoe trước mặt mình. Vì thế hắn vớt đóa hoa lên rồi bóp nát nó trong lòng bàn tay.
Từng sợi ác ý kia ỷ vào việc không ai trông thấy mà phóng thích không chút kiêng kị, tan vào hơi nước trong phòng.
Bồn tắm ngập sắc đỏ của hoa, những cánh hồng chuyển động theo từng gợn sóng dính chặt vào cơ thể người nọ.
Đỏ diễm lệ, trắng mịn màng. Chúng tựa như lưỡi dao mềm được làm từ nước, lồng vào nhau tạo thành những sắc thái trí mạng.
Cánh bướm xanh lơ nọ tung bay trong nước, ngay cả khi cách màn hình cũng tản ra một loại phấn độc khiến người ta mê muội.
Giọt nước trượt xuống, mái tóc màu mực càng tôn làn da trắng nõn, đôi mày nhướng lên như thể vừa sinh ra đã mang ẩn tình.
Hắn không cần làm bất cứ điều gì cả, bởi tín đồ đã nguyện làm tù binh của hắn.
...
Lời than thở đến từ editor: Em rụng hết cmn cả tóc vì mấy đoạn tả tủng của truyện này rồi các bác ạ :(( Khi nào rảnh em beta lại sau cho đỡ củ chuối nhé.