Edit: Lune
Yên Tần biến mất.
Ngày thứ hai sau khi y quay về nhà họ Lận đã mang ít đồ rời khỏi biệt thự và không quay lại nữa.
Đến ngày thứ ba, người giúp việc trong biệt thự mới nơm nớp lo sợ gọi điện tới để báo cáo chuyện này. Lận Tuy đáp lại như thể không quá để ý trong lòng và chuyện này dường như cũng chỉ dừng lại ở việc bị phơi bày.
Tất cả mọi điều này đều nằm trong dự kiến của Lận Tuy, chưa kể ngày Yên Tần rời đi, hệ thống còn đặc biệt thông báo cho hắn.
Thật ra Yên Tần không cần thiết phải tham gia thi đại học. Y đã nhận được giấy giới thiệu của một giáo sư tại ngôi trường tốt hơn cả nên y có thể đến chỗ tốt hơn.
Y không biết mẹ mình sẽ qua đời trong hè này nên lúc trước không đồng ý, cho nên mới không giấu giếm khả năng của bản thân trong kì thi đại học vừa rồi. Vì y muốn vào một ngôi trường có thể cùng lúc chăm sóc được cho mẹ.
Nếu không có ràng buộc, tất nhiên y sẽ đưa ra lựa chọn có lợi hơn cho mình. Hơn nữa, như Lận Tuy từng nói, Yên Tần sẽ không dừng lại vì hắn, trái lại sẽ càng cấp bách đi đến một thế giới mới hơn vì hắn.
Có vẻ như không có ai để ý đến chuyện Yên Tần đã rời đi ngoài Yên Chu.
Gã luôn lo ngại về đứa em trai ngoài giá thú này, y là mối đe dọa cho tài sản kế thừa của gã. Khi biết thành tích của Yên Tần rất tốt gã lại càng kiêng kị hơn, vì thế khi không thấy bóng dáng Yên Tần suốt một thời gian dài, gã không nhịn nổi mà đi nghe ngóng.
Nếu Lận Tuy chán Yên Tần rồi thì tốt, y đã không còn người chống lưng.
Thái độ của Lận Tuy khiến gã vô cùng hả hê. Lận Tuy không để ý thằng tiện chủng kia đi đâu như thể chuyện Yên Tần biến mất chẳng khác gì với chuyện làm mất một con chó, hoặc chuyện làm mất một con chó có khi còn quan trọng hơn.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, dù Yên Chu đã dùng toàn bộ mối quan hệ của mình cũng không biết Yên Tần đi đâu. Không có hồ sơ ghi danh vào đại học trong nước, thầy cô bạn bè của y cũng không biết y đi đâu, hệt như đã bốc hơi mất.
Có thể là mất tích, cũng có thể đã gặp chuyện không may. Yên Chu vừa căm hận vừa nghĩ, tốt nhất là thằng tiện chủng kia chết luôn ở chỗ không ai biết, xuống Địa Ngục cùng với bà mẹ đi.
Không còn sự tồn tại chướng mắt này, tâm trạng Yên Chu ngày càng phơi phới, rất muốn nối lại mối quan hệ tốt đẹp với Lận Tuy. Có thể do Lận thiếu tuổi càng lớn tính tình lại càng ngang tàn nên mới làm gã mất mặt, Yên Chu cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
...
Thấm thoắt đã ba năm.
Nắng xuân ấm áp tản mát trong vườn, những cánh hoa mềm mại thấm đẫm nắng vàng, dịu dàng khoe sắc tỏa hương.
Mà điều thu hút sự chú ý của mọi người hơn cả khu vườn rực rỡ này chính là thiếu niên đang ngồi đọc sách trên ghế mây.
Ánh nắng khiến gò má tinh xảo của hắn bừng sáng, vẻ khí khái diễm lệ pha lẫn sắc bén phối với sự kiêu căng vốn có, cùng tác phong khó chọc nổi tựa như đóa hoa độc được tạc từ ngọc thạch.
Vừa thấy quyển sách trong tay hắn, Dụ Hưởng khẽ mỉm cười. Ai mà ngờ tổ tông nhà họ Lận cuối cùng lại theo ngành sinh học, ai cũng sững sờ khi hắn chọn ngành này.
Nhưng Lận thiếu gia đã nói gì, nói cảm thấy đại não của con người rất thú vị, muốn đi nghiên cứu thử xem, giống như mọi thứ với hắn chỉ là trò đùa, cực kỳ tùy hứng.
Hình ảnh Lận thiếu gia mặc áo blouse trắng cúi đầu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm khiến người ta cảm thấy rất không hài hòa. Lận thiếu gia cũng để mọi người chỉ cảm thấy suông, tuy đỗ vào trường đại học tốp đầu nhưng cuộc sống của hắn vẫn chỉ toàn xoay quanh các cuộc vui. Dường như không có gì khác biệt so với hình tượng ăn chơi trác táng suy đồi lúc trước, vẫn kiêu căng ngang ngược như cũ.
Có rất nhiều người trong giới thấy tác phong này của hắn mà giận song chẳng dám nói gì, có điều Dụ Hưởng lại thấy không sao.
Chẳng qua chỉ vì muốn dùng phòng ăn trên tầng cao nhất để vừa ăn vừa ngắm cảnh nên mới bao toàn bộ phòng ăn cả một tháng, cấm người khác đi vào thôi à. Lại không phải chỉ đua xe rồi cá cược bên thua không được phép vào đường đua này nữa thôi sao... Mọi việc như vậy mới đúng là tác phong của Lận Tuy.
Cả người hắn từ trên xuống dưới không có chỗ nào liên quan đến hai chữ "lương thiện", hệt như con trăn khổng lồ chiếm cứ trong rừng nhiệt đới.
Dụ Hưởng không nỡ làm nhiễu loạn bức họa mỹ nhân trước mặt, lẳng lặng nhìn hồi lâu mới lên tiếng.
"Anh Lận, sắp đến giờ hẹn rồi, anh em với chị Mẫn Mẫn cũng bắt đầu đi rồi, đúng lúc em thuận đường nên qua đi cùng anh."
Không gian tĩnh lặng bị phá vỡ bởi giọng nói vui vẻ của thiếu niên, khiến Lận Tuy khép quyển sách trong tay lại, ngước mắt nhìn qua.
Lận Mẫn năm nay mới có bạn trai, đối phương là Dụ Hồi - con trai cả của nhà họ Dụ khởi nghiệp từ năng lượng, quen Lận Mẫn trong một bữa tiệc rượu. Hai người có ý với nhau, tiếp xúc một thời gian rồi bắt đầu hẹn hò.
Dụ Hưởng là em trai Dụ Hồi, nhỏ hơn Lận Tuy hai tuổi, tính tình hoạt bát nhiệt tình, lần đầu gặp đã tỏ ra thân thiết gọi anh Lận, thỉnh thoảng cũng đến tìm hắn chơi.
Lần này họa sĩ mà Lận Mẫn thích mở buổi triển lãm tranh, hẹn hắn đi xem cùng, tiện thể gọi cả bạn trai, Dụ Hưởng cũng hào hứng muốn đi chung.
Lận Tuy đáp lại, đứng dậy khỏi ghế mây.
Lập tức có người bước ra khỏi góc tối trong vườn hoa, cầm quyển sách cùng ghế mây đi theo sau lưng Lận Tuy.
"Anh Lận, đây là ai thế, sao em chưa thấy bao giờ?"
Dụ Hưởng nhìn người thanh niên có vẻ ngoài thanh tú, ngoan ngoãn theo sau lưng Lận Tuy, vẻ mặt khá tò mò.
"Người giúp việc mới tới."
Lận Tuy cũng không nhiều lời, Dụ Hương nhìn điệu bộ người kia chẳng hiểu sao lại thấy không vui. Cậu thoáng chau mày rồi vui vẻ dẫn Lận Tuy ra ngoài.
Mãi đến khuya Lận Tuy mới về. Vừa vào biệt thự, Diệp Trĩ đã cúi người thay giày cho hắn.
Động tác của anh hết sức cẩn thận, mới đến có mấy ngày đã biết rõ một vài thói quen sinh hoạt của Lận Tuy, chăm sóc Lận Tuy vô cùng chu đáo, tỉ mỉ.
Lận Tuy từng điều tra qua, Diệp Trĩ tốt nghiệp chuyên ngành quản lý nào đó, đã có kinh nghiệm làm việc một năm với mức lương trung bình. Trong biệt thự mới có người nghỉ việc, còn anh là họ hàng của người kia giới thiệu vào.
Có vẻ không có điểm nào khác thường, song ngay từ lần đầu gặp anh, Lận Tuy đã cảm thấy có gì đó là lạ.
"Thiếu gia, đã chuẩn bị xong nước cho cậu rồi."
Diệp Trĩ cung kính lễ phép, khuôn mặt thanh tú kia cũng tràn ngập vẻ ngoan ngoãn khiến người ta thấy rất hài lòng.
Lận Tuy gật đầu, một mình lên tầng ngâm người. Tắm rửa, lau khô người xong rồi mặc áo tắm ngồi trên giường.
Hắn mở ngăn kéo bên cạnh giường, chiếc xích bạc gắn mặt trang sức lặng lẽ nằm bên trong, cùng một sợi dây chuyền cuộn tròn bên cạnh. Cả hai đều phủ bụi do không được chủ nhân chăm sóc lâu ngày.
Chiếc vòng tay này đã được Lận Tuy cởi ra ba năm trước. Chó không có ở đây thì còn cầm dây dắt làm gì.
Thời gian trôi nhanh hơn hắn nghĩ, đã ba năm rồi.
Theo như trong sách thì còn bảy năm nữa Yên Tần mới quay về, nên giờ vẫn phải chờ tiếp.
Hi vọng màn thể hiện lúc Yên Tần quay về sẽ không làm hắn thất vọng, đừng phụ sự chờ đợi đằng đẵng này.
Lận Tuy khẽ cười, đóng ngăn kéo lại.
Hắn bật máy tính lên, đầu ngón tay gõ xuống bàn phím trong ánh sáng lập lòe.
Người giúp việc trong biệt thự phát hiện gần đây thiếu gia ở lại lâu hơn, trước đây mỗi tuần thiếu gia chỉ về một hai lần, giờ thì hầu như ngày nào cũng về.
Nhóm người giúp việc không dám chểnh mảng, bọn họ cũng không hề ghen tị khi để thanh niên mới đến phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho thiếu gia. Dù sao nếu không làm thiếu gia hài lòng thì kết quả chỉ có thể bị đuổi việc.
Diệp Trĩ bưng khay đựng khăn, gõ cửa phòng Lận Tuy.
Bên trong vang lại tiếng trả lời, Diệp Trĩ cẩn thận bưng đồ vào trong, thấy tóc thiếu gia còn ươn ướt mới nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, có cần tôi giúp cậu lau khô tóc không?"
Đôi mắt anh trong veo ôn hòa hệt như chú chó cỡ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Lận Tuy lười biếng đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú vào quyển sách trong tay, không ngẩng đầu lên.
Động tác của Diệp Trĩ rất nhẹ nhàng, anh dùng khăn lau khô tóc cho Lận Tuy, sau đó mới cúi người cầm khay đựng khăn ra ngoài.
Anh vừa ra khỏi, Lận Tuy đã khép sách vào, bấm một dãy số.
"Sao rồi?"
Cao Tĩnh trả lời: "Đã dùng thiết bị bắt được sóng ngắn, lần ra dấu vết ở nước ngoài, phạm vi địa chỉ đã được gửi vào hộp thư của ngài."
"Ừ."
Lận Tuy tắt máy, vừa thấy địa chỉ kia thì nở nụ cười đầy ẩn ý.
Nhờ sự cảnh giác mà hắn đã nhận ra được manh mối sau một tuần tiếp xúc với Diệp Trĩ. Không ngờ trên người Diệp Trĩ lại có camera siêu nhỏ, Diệp Trĩ rất cẩn thận, phần lớn thời gian đềumang theo nó, nhưng đôi khi lại không, ví dụ như vừa rồi.
Khóe môi Lận Tuy khẽ nhếch, xem ra chó con đã có chút bản lĩnh rồi nên chuyện thế này cũng dám làm.
Đã thế, hắn cũng phải đáp lễ mới được.
Lận Tuy gọi điện thoại nội bộ được gắn trên tường, bảo Diệp Trĩ đến phòng mình.
"Chân tôi hôm nay hơi mỏi, xoa bóp giúp tôi."
Lận Tuy ngồi chỗ năm xưa, khẽ cử động chân mình.
Diệp Trĩ nghe lời ngồi xuống, đúng vào chỗ Yên Tần từng ngồi xổm bóp chân cho Lận Tuy ba năm trước, chẳng qua thảm trong phòng giờ đã thay cái khác, không giống như lúc trước.
Tầm mắt Lận Tuy rơi vào cái khuy áo thứ ba của Diệp Trĩ, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Lúc này, ở đâu đó bên kia bờ đại dương, có người làm đổ cà phê trên bàn.
Y nhìn ngón tay đang chạm vào bàn chân trắng ngần, con ngươi đen kịt lại, lập tức bấm gọi điện thoại với vẻ mặt lạnh lùng.
Ví trí kia đáng lẽ phải là của y.