Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 93: Mì súp gà




Mộc Nhiêu Nhiêu ôm Ba Tức trong tay, Ba Tức nhấc chân khỏi mặt đất, thè lưỡi ra nhìn về Sầm Không.

Sầm Không không thèm nheo mắt nhìn, đi vòng qua Mộc Nhiêu Nhiêu và con chó rồi vào trong sân nhà.

Trong sân, gần góc nhà và hàng rào dựng một cái lán hình tam giác, là nơi chứa dụng cụ làm rẫy và đốn củi. Xung quanh hàng rào, Mộc Nhiêu Nhiêu dùng đá quây vài vườn rau nhỏ và chèn các giá để trồng dưa chuột, cà chua, khoai tây và các loại rau thường ăn khác.

Không có chướng ngại gì trong sân, Sầm Không bước vào nhà, trong nhà cũng không có người, ngoại trừ cái giường lò hơi lớn một chút ra thì có thể nói là rất đơn giản.

Đồ đạc cũ nát cùng những bông hoa dại cắm trong bình hoa hoàn toàn không thể so sánh được với nơi giáo chủ Sầm Không sống.

Sầm Không đánh giá xung quanh một vòng rồi lạnh lùng đánh giá: “Đổ nát kinh khủng.”

… Hiếm có người nào không nhớ gì nhưng vẫn giữ được tính thẩm mỹ của giáo chủ như ngươi.

Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy căn nhà gỗ nhỏ của mình khá tốt, trong nhà sạch sẽ, tuy không phải là sàn đá phiến mà là đất bùn nhão nhưng nàng đã xây dựng vô cùng chắc chắn.

Ánh sáng trong phòng không được tốt lắm, nàng mở thêm hai cửa sổ, buổi tối thắp thêm vài ngọn nến nên cũng rất sáng.

Sống một thời gian dài rồi nên cũng quen, những thứ này không thể nào so sánh được, ngay cả nơi hoàng đế ở chắc chắn cũng sẽ không tiện bằng căn nhà ở thế kỷ 21 của nàng.

Đặc biệt là nhà vệ sinh, chính là nơi tập trung mọi lời than phiền của nàng. Lúc nàng leo lên những ngọn núi hẻo lánh cũng sẽ đào những cái hố thành nhà vệ sinh rồi sử dụng, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới việc ngày nào mình cũng sẽ dùng như thế này.

Lúc đi vệ sinh tuyệt đối không thể nhìn xuống được, lại còn phải nín thở nữa…

Trong cả căn phòng, sự hiện diện mạnh mẽ nhất là chiếc giường lớn dài hai mét, rộng 1,8 mét... Không phải, là chiếc giường lò lớn.

Chiếc giường này là thành phẩm mồ hôi công sức của Mộc Nhiêu Nhiêu, nó đã sụp xuống hai lần rồi, suýt chút nữa đã tự thiêu cháy rồi mới thành công biến thành một cái giường lớn như thế này.

Mộc Nhiêu Nhiêu cũng nhận ra, buổi tối tổ tông này sẽ ngủ ở đâu? Để hắn ngủ trong nhà bếp à? Hay trong sảnh? Có khi nào hắn sẽ đánh mình luôn không?

Chợt nghe Sầm Không có chút chán ghét nói: “Ta ngủ ở đây, ngươi tự mình tìm một chỗ ngủ đi.”

Mộc Nhiêu Nhiêu còn đang ôm Ba Tức đang vui mừng nhảy nhót, trong đầu nàng vang lên một tiếng “Ba Tức”.

Được rồi, nàng không phải lo lắng về việc bị đánh nữa, bởi vì nàng hoàn toàn không thể ngủ trên giường.

Ánh mắt của Sầm Không đảo một vòng trên người của Mộc Nhiêu Nhiêu và Ba Tức, có chút không rõ hỏi: “Con này, buổi tối nó ngủ ở đâu?”

Ý gì đây? Nếu Ba Tức ngủ trên giường thì hắn sẽ không ngủ trên đó nữa à?

Mộc Nhiêu Nhiêu không thèm liếc mắt nói: “Nó ngủ trên giường với ta.” Trên mặt đất bên cạnh giường.

Nam nhân Sầm Không không ngấm nổi dáng vẻ nhân gian vươn cần cổ dài ra, nhàn nhạt nói: “Thay bộ chăn đệm mới cho ta.”

Mộc Nhiêu Nhiêu:...

Sầm Không nhướng mày: “Còn đơ ra đấy làm gì nữa? Làm đồ ăn cho ta, rồi đi thay chăn đệm đi.”

Mộc Nhiêu Nhiêu thở dài thườn thượt rồi ôm Ba Tức định đi ra ngoài.

“À đúng rồi đừng để nó tới gần ta, hẳn là ngươi không muốn ăn thịt chó đâu phải không?”

Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Sầm Không, Mộc Nhiêu Nhiêu ôm chặt lấy Ba Tức rồi nói: “Được, ta biết rồi.”

Không để ý đến đôi mắt to đáng thương của Ba Tức, Mộc Nhiêu Nhiêu tự tay buộc cổ áo lại cho nó, buộc dây vào cột nhà kho: “Con ngoan ngoãn đi, khi nào hắn khôi phục trí nhớ, mẹ sẽ dẫn con đi ăn uống no say.”

Kiên nhẫn chỉ là nhất thời thôi, hưởng thụ mới là mãi mãi.

Nếu như tố chất trong lòng kém thì có thể cảm thấy hối hận, tại sao lại xui xẻo như vậy chứ, chỉ là đào lỗ muốn bắt động vật thôi mà, cuối cùng lại bắt được một tên giáo chủ.

Nhưng Mộc Nhiêu Nhiêu thì không, thân là một giáo viên tiểu học xây dựng mầm non đất nước, mọi sự nóng nảy với không kiên nhẫn của nàng đều đã cạn kiệt trong hai năm đầu nhậm chức rồi.

Công việc đầu tiên mà nàng muốn theo đuổi từ lâu là bác sĩ nhi khoa, nhưng vì không kiềm chế được nước mắt, không nỡ nhìn người khác đau khổ. Hồi trước có đứa trẻ nhà hàng xóm bị gãy chân, phải cắn răng chịu đựng, sau khi nàng nhìn thấy thì hai mắt đỏ hoe, còn khóc nhanh hơn mẹ đứa trẻ hàng xóm đó nữa.

Người mẹ già của nàng cũng nói: “Sao con không đi làm diễn viên luôn đi, nói khóc cái là khóc được liền.”

Sau đó, mẹ của nàng mất, không hiểu vì lý do gì mà nàng lại chọn nghề giáo viên dạy tiểu học giống mẹ mình.

Nàng thích trẻ em, chúng có tâm hồn thuần khiết nhất trên thế giới này, thường hỏi những câu hỏi rất chất phác, rất ngây thơ.

Không ngờ có một ngày nàng lại nghe được từ miệng của một người đàn ông cao hơn 1,8m một câu hỏi có thể so sánh với câu hỏi thuần khiết của một đứa trẻ.

Hắn nói: “Tại sao củ cải của ngươi lại có màu đỏ? Ngươi bỏ cái gì ở trong đó thế?”

Ôi trời đất ơi, tên ngốc này chưa ăn củ cải ngâm bao giờ à? Đường nhiên, lời này nàng chỉ có thể nói thầm trong lòng thôi.

Mộc Nhiêu Nhiêu nói với giọng điệu bình tĩnh: “Đây là củ cải ngâm. Giống này tên là Tâm Lý Mỹ, có màu đỏ.”

Trong nhà có món súp gà nàng hầm từ sáng, vì ở đây không có tủ lạnh, đến cả đá cũng không có luôn. Vậy nên nàng cố gắng ăn trong ngày càng nhiều càng tốt, cho thêm chút muối vào trong súp gà đã hầm từ sáng, buổi chiều trở về thì vừa hay có mì để ăn.

Thêm một ít nước vào súp gà để điều chỉnh khẩu vị một chút.

Củ cải buổi sáng nàng ăn vẫn còn một chút, củ cải bào nhỏ làm rau trộn, ăn ngon miệng vô cùng.

Dùng muỗng vớt bỏ váng dầu nổi trên mặt nước súp, trí nhớ của Sầm Không như một khoảng trống không vậy, không có bất kỳ sự quen thuộc nào có thể cộng hưởng với hắn cả, có lẽ hắn cũng chưa từng nhìn thấy món ăn này đâu.

Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn váng dầu mình đã vớt ra, cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng đã hầm rất lâu rồi mà súp gà trông vẫn vàng tươi như vậy, thực sự không hề có dầu mỡ nào cả.

Sống lưng của Sầm Không rất thẳng, ngay cả khi hắn ngồi trên một chiếc ghế gỗ thô sơ nhưng trông hắn vẫn có khí chất không giống với người thường.

Giống như một vị thiếu gia khó tính rất biết lễ nghi vậy.

Dùng đầu muỗng gỗ múc một muỗng canh, Sầm Không đã đói bụng lắm rồi.

Mặc dù hắn không nhớ gì, nhưng thực sự hắn đã chạy quãng đường vài dặm, cũng đã làm rất nhiều “việc nhà nông” rồi.

Nhưng trí nhớ cùng bộ não của hắn lại bảo hắn không được thể hiện sự sốt sắng một cách thái quá được.

Đưa nước canh đến bên miệng, chậm rãi húp vào trong miệng, súp gà không nóng, nhiệt độ khi ăn vào cũng vừa phải.

Mùi thơm dịu của gà lôi giữa núi không giống với gà thịt do nhà nuôi, sau khi hầm một khoảng thời gian dài thì mới cho nấm vào, tạo nên sự hòa quyện giữa mỹ vị miền núi và thịt gà không sao sánh được.

Nếu như là Sầm Không lúc bình thường thì sức chịu đựng của hắn sẽ không cho phép hắn nói thêm một chữ nào nữa, thậm chí là hàng lông mày cũng sẽ không động đậy tí nào cả.

Nhưng bây giờ Sầm Không lại như tẩu hỏa nhập ma, kiểm soát cảm xúc thất thường, cả người giống như con gấu con.

“Đây là loại thịt gì vậy?”

Mộc Nhiêu Nhiêu cũng có chút đói bụng, trong nhà toàn là mùi thịt gà không tản ra được khiến nàng càng cảm thấy đói bụng hơn.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Thịt gà.”

Sầm Không cau mày: “Thịt gà?” Hẳn là mùi vị của thịt không phải là mùi vị này đâu.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “… Thịt gà trống?” Chắc là gà trống.

Sầm Không lại húp thêm hai ngụm nữa, vừa ăn mì vừa nhướng mày đánh giá: “Còn có thể chấp nhận được.”

Nói xong câu này, Sầm giáo chủ ăn hết miếng này đến miếng khác, ăn sạch một tô mì, húp sạch canh, đến cả nước ngâm củ cải cũng hết sạch luôn.

Mộc Nhiêu Nhiêu: … Chàng chừa lại cho ta một chút rau trộn đi, chỉ ăn mì thôi thì đơn sơ lắm.

Sau khi ăn mì xong, Sầm Không đặt đũa xuống, gõ gõ những ngón tay mảnh khảnh lên bàn.

Cái bụng đói meo của Mộc Nhiêu Nhiêu chìm trong dịch dạ dày, mắt nhìn chằm chằm vào miếng mì hầm gà còn lại trong nồi, nếu còn không cho nàng ăn nữa thì mì sẽ nở ra mất.

Sầm Không cau mày nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu đang đứng đực ra ở bên cạnh, lại gõ bàn thêm lần nữa.

Mộc Nhiêu Nhiêu không hiểu suy nghĩ của hắn, mãi đến khi Sầm Không không nặng không nhẹ lên tiếng: “Trà!”

“Ò.” Mộc Nhiêu Nhiêu đi tới giá đựng bát, nhìn cái bát trống rỗng trong tay vài giây rồi nói: “Không có trà, nước được không?”

Trà rẻ ở đây uống không ngon, thường xuyên bị ẩm, còn trà ngon thì lại quá đắt. Sau khi Mộc Nhiêu Nhiêu đến đây thì thỉnh thoảng có uống trà hoa, lúc không muốn uống nước thì sẽ đổi khẩu vị.

“Trà mà cũng không có à?”

Mộc Nhiêu Nhiêu gật đầu: “Thật sự không có.”

Vẻ mặt Sầm Không không ngờ tới: “Nước!”

Mộc Nhiêu Nhiêu vội ngồi xổm xuống, khều khều bếp lò vẫn còn dư tàn lửa: “Ngài chờ chút, ta đun nước đã.”

“Ọt ọt ọt”

Lần này đổi lại là tiếng kêu réo của bụng của Mộc Nhiêu Nhiêu vang lên làm phá tan sự yên tĩnh.

Sầm Không liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần canh thì nước cũng tự sôi thôi mà.”

Ý gì đây?

“Vụng về!” Sầm Không nói với giọng điệu không vui: “Đi ăn đi!”

Ngươi không nói rõ ra thì sao ta dám tự cho mình thông minh được.

Mộc Nhiêu Nhiêu gật đầu nói cảm ơn, sau đó đổ chỗ mì còn lại trong nồi vào một cái tô, nép vào góc tường rồi nhanh chóng kéo sợi mì vào miệng, sợi mì đã thấm nước nên nở ra hết rồi.

Sau khi ăn no nê thì đúng lúc nước cũng vừa sôi, nàng rót một chén nước nóng ra cho Sầm Không.

Cái bát gốm thô kệch cực kỳ không phù hợp với khí chất tổng thể của Sầm Không. Sầm Không dùng tay phải bưng cái bát lên, nhã nhặn uống như một công tử anh tuấn kiệt xuất đang thưởng thức trà vậy.

Khóe mắt của vị công tử đang uống nước quét qua người Mộc Nhiêu Nhiêu, đôi môi đỏ mọng được nước nóng làm cho dễ chịu khẽ mở ra nói: “Đi thay bộ chăn đệm đi.”

Sắc trời hơi tối lại một chút, những áng mây phía chân trời dần bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu đỏ cam. Nghĩ đến đống ngô ngổn ngang trên cạnh đồng ngô, Mộc Nhiêu Nhiêu quay người bước vào nhà.

Trong phòng đã được thắp nến rồi, trên người Sầm Không mặc một chiếc áo choàng trắng có hoa văn sẫm màu, ngồi xếp bằng trên chiếc giường lò lớn... Có vẻ như hắn đang nhắm mắt luyện công.

Hắn không mở mắt ra, nhàn nhạt hỏi: “Làm sao thế?”

Mộc Nhiêu Nhiêu đứng ở cửa nói: “Giáo chủ, ta muốn đi làm chút việc đồng áng.”

Sầm Không chậm rãi mở đôi mắt sâu thẳm của mình ra, ánh sáng rực rỡ từ ngoài cửa sổ tràn vào trong nhà, hắn chậm rãi nói: “Ngươi làm việc đồng áng vào buổi tối à?”

Mộc Nhiêu Nhiêu xoa vạt áo: “Ta muốn đi hái ngô, nếu không sẽ lãng phí lắm, tối nay sẽ bị chuột ăn mất.”

Sầm Không nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, rõ ràng hắn không thể để nàng rời khỏi tầm mắt của mình được, nhưng khi nghĩ đến cánh đồng ngô kia thì hắn lại có cảm giác chóng mặt không rõ tên.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Sầm giáo chủ chống hai tay xuống giường, lộn nhào một cái, hai chân của đã vững vàng tiếp đất rồi.

Vốn dĩ đây là một cảnh tượng vô cùng soái khí, nhưng cũng vì chiếc giường lớn phía sau lưng mà khiến nó mang theo chút vẻ hài hước.

Một khắc sau.

Ánh sáng rực rỡ của mặt trời dần lặng xuống, Mộc Nhiêu Nhiêu lướt qua cánh đồng ngô tươi tốt, trên tay xách theo một cái giỏ lớn, cúi lưng xuống nhặt bắp ngô rơi vãi trên mặt đất.

Thủ pháp của những người bẻ ngô rất sạch sẽ, gọn gàng, từng chùm ngô được bẻ dọc theo thân của nó.

Trong đầu Mộc Nhiêu Nhiêu đã nảy ra rất nhiều cách để ăn ngô, ngô với lòng đỏ trứng, ngô với hạt thông, ngô nướng,…

Đứng thẳng dậy, Mộc Nhiêu Nhiêu ngoảnh đầu nhìn lại.

Ở rìa cánh đồng ngô, một bóng người như tùng như ngọc đứng thẳng ở đấy, như thể trong cánh đồng ngô có bom, một khi hắn bước vào thì sẽ bị bom nổ chết vậy, không bước vào cánh đồng ngô một bước nào cả.

Nhưng ánh mắt của hắn lại giống như radar lại đối diện với ánh mắt của Mộc Nhiêu Nhiêu, vô cùng sắc bén nói: Nhanh lên một chút!

Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn ăn thịt gà hầm măng…