Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 76: Ban đêm có đánh lén




Cảm xúc xao động chạy tán loạn trong lòng Đồ Tô Ngang, hô hấp hắn dần trở nên nóng rực theo tiếng tắm rửa truyền đến từ phía sau.

Một vài bộ phận trên cơ thể đã xảy ra phản ứng không thể nói ra lời. Đồ Tô Ngang cúi đầu xuống thật mạnh, vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc nhìn chăm chú vào sự thay đổi trong cơ thể mình lúc này. Một giây sau, tốc độ thân thể hắn còn nhanh hơn đại não, nhanh chóng tông cửa xông ra!

“Vụ Ải! Ta luyện một bộ quyền ở ngoài cửa! Có gì thì kêu ta đấy!”

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng vào thật mạnh, khiến cho Vân Vụ Ải đang tắm giật thót mình.

Có việc gì vậy? Sao tự nhiên lại muốn luyện quyền?

Vân Vụ Ải đã gội đầu, tắm rửa xong mà Đồ Tô Ngang vẫn chưa quay lại. Ở trong phòng nàng cũng có thể nghe được tiếng gầm hắn phát ra khi luyện quyền, vừa thô vừa có lực.

Nàng dùng khăn vải thấm khô nước ẩm trên tóc, trên bàn trang điểm trong phòng đến cả nước chải đầu Hồng Hoa cũng đã chuẩn bị sẵn. Nàng mở nút chai ra khẽ ngửi, có mùi thơm hoa hòe nhàn nhạt.

Vân Vụ Ải đổ nước chải tóc ra lòng bàn tay, thoa đều rồi bôi lên tóc, sau đó chậm rãi chải tóc. Mái tóc đen dài óng ánh như sa tanh để xõa sau lưng nàng, chỉ còn lại một sợi rơi trước người, nàng từ từ chải.

Trong phòng quanh quẩn tiếng “sột soạt” của cây lược ma sát lên tóc.

Khi nàng đã chải gần xong thì cuối cùng Đồ Tô Ngang cũng quay lại.

Vừa bước vào cửa thì một làn hương thơm ngào ngạt đã xộc thẳng vào mũi hắn, vừa ngước mắt lên đã thấy Vân Vụ Ải với mái tóc ướt xõa trên vai, dung nhan tuyệt đẹp dưới ánh nến lập loè. Đồ Tô Ngang vừa nhìn đã thấy một dòng máu nóng xộc thẳng lên não, lỗ mũi giãn ra, hắn hít một hơi thật sâu!

Hương hoa vẫn ngang ngược bay đến làm cho Đồ Tô Ngang vô thức lui về phía sau rất nhanh, hốt hoảng kêu lên: “Ta tiếp tục đi luyện một bộ quyền nữa!”

Cửa phòng lại “lạch cạch” một tiếng, đã bị khép lại.

Nếu hắn còn làm thêm mấy lần nữa thì sớm muộn cánh cửa này cũng phải sập.

Vân Vụ Ải nhìn chằm chằm vào cửa phòng khép kín cả nửa ngày, vừa tiếp tục chải tóc vừa trầm tư suy nghĩ, chải rồi lại chải.

Rất lâu sau đó, nàng khe khẽ thở dài.

Đau đầu quá, không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy.

Sảnh chính.

Hồng Hoa bứt tóc, cắn móng tay, đi đi lại lại trong sảnh, tấm thảm Ba Tư đã sắp bị hắn dẫm phẳng ra rồi.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Tất cả kế hoạch đã bị làm rối loạn, kế hoạch dùng sắc đẹp mê hoặc một khi đã bỏ lỡ cơ hội thì sẽ không thể thực hiện lại lần thứ hai. Mà điểm mấu chốt là phản ứng của đoàn người này hoàn toàn trái ngược với những gì hắn dự đoán.

Đôi mắt hạnh liếc nhìn con sâu bọ đang lạnh lùng nhìn mình trong bụi cỏ, Hồng Hoa chợt rùng mình.

Nếu không còn cách nào khác thì hắn cũng chỉ có thể cắm đầu mà xông lên thôi.

Nếu đánh không lại, cùng lắm thì... cùng lắm thì hắn nhận thua là được!

Thôn Trùng không bao giờ ngờ được kẻ này lại không có khí phách đến vậy…

Hồng Hoa dừng bước, gọi mấy muội muội tụ tập thành một vòng, thấp giọng dặn dò: “Đợi bọn hắn ngủ rồi thì các muội lẻn vào phòng, dùng cánh hoa...” Bịt mũi lại? Hồng Hoa vội vàng lắc đầu trong lòng, vậy quá tàn nhẫn!

“Chỉ cần dùng cánh hoa kìm hãm hành động của họ là được!” Có thể thành công hay không thì phải tùy thuộc vào số mệnh.

Hồng Hoa gọi nha hoàn đứng bên cạnh: “Đi, đi xem bọn họ đã ngủ chưa?”

Nha hoàn nhận lệnh nhanh chóng chạy đi, rất nhanh sau đó đã chạy về, thở hổn hển nói: “Ngoại trừ phòng của Đồ Tô Ngang và Vân Vụ Ải thì những phòng khác đều đã tắt nến.”

Hồng Hoa: “Sao hắn còn chưa ngủ? Hắn đang làm gì thế?”

Nha hoàn: “Hắn đang luyện quyền.”

Luyện quyền? Hơn nửa đêm đi luyện quyền? Hồng Hoa cảm thấy khó tin cùng cực.

Từ khi người này bước chân vào cửa thì hắn đã nhìn ra đầu óc Đồ Tô Ngang luôn không suy nghĩ giống người thường rồi.

Hồng Hoa vẫy tay: “Ngươi đi đến đó quan sát thật kỹ cho ta.”

Sau nửa canh giờ, Hồng Hoa lại sai một nha hoàn khác đi xem tình hình.

“Hắn đã ngủ chưa?”

Nha hoàn: “Hắn vẫn còn luyện quyền.”

Đây là kiểu tật xấu gì vậy? Đợi trời sáng rồi luyện không được sao?

Lại qua một canh giờ nữa, Hồng Hoa cũng đã thấy hơi buồn ngủ rồi.

Hắn dùng tay phải đỡ đầu, ngáp một tiếng thật to, nước mắt chảy cả ra: “Hắn còn chưa ngủ à?”

Nha hoàn: “Chưa ạ, hơn nữa...”

Hồng Hoa: “Hơn nữa cái gì?”

Nha hoàn: “Tào công tử ở phòng sát vách cũng dậy luyện quyền cùng hắn rồi.”

Đêm qua Tào Viên ăn quá no, lật qua lật lại không ngủ được. Nghe thấy tiếng Đồ Tô Ngang luyện quyền trong sân liền bật người đứng dậy, đi tới cùng luyện với hắn.

Cái gọi là sĩ khí chính là một tiếng trống đầu tăng khí thế, hai tiếng thì suy yếu, ba tiếng là kiệt quệ.

Đúng vào lúc dũng khí của Hồng Hoa đã chẳng còn lại bao nhiêu thì cuối cùng Đồ Tô Ngang và Tào Viên cũng trở về phòng, rất nhanh sau đó nến trong phòng cũng được tắt đi.

Hồng Hoa tự vỗ nhẹ vào má mình, cử động tay chân cho tỉnh táo, nói: “Chờ hai khắc nữa thì hành động.”

Trăng đã lên đến giữa bầu trời, chim cú mèo giương cánh.

Đồ Tô Ngang đẩy cửa phòng ra, Vân Vụ Ải để lại cho hắn một chân nến ánh sáng yếu ớt trên mặt bàn.

Hắn nương theo ánh nến nhìn về phía giường, Vân Vụ Ải mặc áo ngoài, nàng đã nằm trên giường từ lâu, mặt quay vào trong vách tường, hơi thở đều đều.

Sau khi bước vào trong Đồ Tô Ngang mới phát hiện trên bàn có một tờ giấy, là giấy Vân Vụ Ải để lại cho hắn.

Hắn hào hứng bước tới xem, trên mặt giấy là chữ viết xinh đẹp của nàng: “Không rửa mặt rửa chân không được lên giường ngủ.”

Đồ Tô Ngang: “...”

Sợ quấy rầy Vân Vụ Ải đang ngủ nên Đồ Tô Ngang thổi tắt ngọn nến đi.

Mắt hắn lập tức thích nghi với bóng tối. Cho dù đang đứng trong không gian tối đen thì Đồ Tô Ngang vẫn có thể nhìn thấy tất cả đồ vật rất rõ ràng.

Hắn lần mò đi đánh răng rửa mặt, rồi đá giày xuống đất, vừa định tháo tất thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt từ cửa sổ truyền đến. Đồ Tô Ngang ngậm nhánh cây dùng để đánh răng trong miệng, quay đi tìm chỗ phát ra âm thanh.

Một bóng dáng hiện rõ trên cánh cửa sổ giấy, dựa trên kích thước và đường nét của hình dáng này thì có thể đoán ra đây là một nữ nhân.

Hoàng Hoa nhẹ chân nhẹ tay ghé vào sát bên cửa sổ, nàng ta chậm rãi đẩy cửa sổ giấy ra không hề phát ra tiếng động. Nàng ta ngừng thở, lặng lẽ nhìn thăm dò vào bên trong.

Vừa vặn mặt đối mặt với Đồ Tô Ngang miệng ngậm nhánh cây, khuôn mặt bị ánh trăng chiếu thành màu sáng bạc, mở to đôi mắt hổ lạnh như băng, đứng tại chỗ “ôm cây đợi hoa”.

Hoàng Hoa: “...”

Sao hắn còn chưa ngủ? Làm sao bây giờ?

Đồ Tô Ngang vốn đang bị máu nóng làm mờ lý trí, hắn đã luyện đến ba bộ quyền vẫn không thấy thoải mái. Trong lòng vừa nghĩ sao mãi mà yêu quái chưa ra tay thì giờ người ta đã lập tức tìm đến cửa rồi.

Còn rửa chân làm gì nữa!

Không cho Hoàng Hoa có thời gian phản ứng, tay phải Đồ Tô Ngang đã quăng Thu Yêu Giản ở bên hông ra, con hổ khổng lồ trắng tinh gầm lên nhảy ra từ trong Thu Yêu Giản.

Đại Bạch há miệng ngoạm lấy đầu Hoàng Hoa, kéo cả người nàng ta nhảy vào trong sân như ném đống cát, ngậm đầu nàng ta quật trái quật phải.

Hoàng Hoa thét ra tiếng chói tai vang vọng khắp đất trời, tiếng thét thay đổi theo động tác lắc lư, khi cao khi thấp, khi nhanh khi chậm, dần dần trở nên yếu ớt cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Sau khi Đại Bạch đã chơi chán, hàm răng nhọn của nó liền dùng sức cắn xuống, dễ dàng cắn đứt cái cổ mảnh khảnh của Hoàng Hoa.

Nhưng trong miệng Đại Bạch cũng không truyền ra tiếng xương gãy.

Đầu người trong miệng nó đột nhiên biến thành một đám cánh hoa, trong chớp mắt cánh hoa màu vàng đã mất đi màu sắc, biến thành những cánh hoa khô héo rũ.

Đại Bạch phun đống cánh hoa khô trong miệng ra, nhìn kỹ lại thì đâu còn mỹ nữ nào, chỉ còn toàn những cánh hoa khô héo úa rơi đầy đất.

Tiếng hét của Hoàng Hoa như một tín hiệu nào đó, mấy gian phòng nối liền nhau đều có thể nghe thấy rõ ràng, mọi người lập tức bò dậy khỏi giường.

Y phục đều đã mặc chỉnh tề, hiển nhiên là đã chuẩn bị kỹ càng.

Bảy chị em nhà hoa đang len lén lẻn vào trong phòng, không, bây giờ là sáu chị em, đều mắc kẹt trên cửa sổ, vô cùng lúng túng.

Trong lúc nhất thời, tất cả các phòng đều trở nên náo nhiệt.

Tiếng la hét, tiếng gầm rú, tiếng đánh nhau, tất cả đều lọt vào tai.

Chanh Hoa, Thanh Hoa, cả sáu yêu quái hoa đều tàn lụi.

Hoàng Hoa vẫn luôn kiêu ngạo trong nháy mắt đã lụi tàn. Hồng Hoa chờ ở trong viện kinh ngạc vô cùng. Theo tin tức của Thôn Trùng thì không phải Phùng Song Bạch là người mạnh nhất trong nhóm này sao? Vì sao Đồ Tô Ngang này cũng lợi hại như vậy? Ngay cả con yêu thú hắn nuôi cũng là một con hổ trắng hiếm thấy!

Đám nha hoàn còn chưa kịp lẻn vào trong phòng định đi trợ giúp sáu chị em nhà hoa thì ai ngờ mặt đất bỗng nhiên nứt ra vô số vực sâu, sâu không thấy đáy. Ngay sau đó, từng chiếc gương đồng khổng lồ nhô lên khỏi mặt đất, tách đám nha hoàn ra thành những tốp năm tốp ba. Có một số gương đồng khi nhô lên đã trực tiếp cắt dọc người đám nha hoàn thành hai phần. Thi thể nha hoàn trong nháy mắt đã biến thành những cánh hoa khô héo bay đầy trời.

Khi mới thấy gương đồng, trong lòng Hồng Hoa còn rất vui vẻ, tưởng rằng Mê Hồn Kính tới cứu thua.

Nhưng một giây sau, ngay trước mắt hắn, một nha hoàn đang sống sờ sờ đã bị nghiền nát thành tro bụi, cánh hoa héo rũ cũng chẳng còn lưu lại nổi mùi hương.

Thật ra những nha hoàn và đám “muội muội” này cũng mới chỉ ở cùng hắn mấy ngày, hắn vung tay lên là có thể biến ra nhiều hoa tiêu tử hơn nữa. Nhưng dù sao họ cũng là do hắn tự tay làm phép biến ra, nếu nói là không có chút tình cảm nào là không có khả năng.

Giống như tượng đất mình tự tay nung ra, nó có thể nói, có thể cử động, có thể ca hát, nhảy múa. Nhưng bỗng nhiên có một ngày nó bị đánh nát thì tâm trạng cũng sẽ giống như của Hồng Hoa bây giờ.

Trong lúc nhất thời, sự đau thương và sợ hãi đồng thời cùng dâng lên trong lòng hắn.

Tận mắt nhìn thấy nha hoàn của mình bị mắc kẹt trong gương đồng, chạy trốn cũng trốn không thoát, muốn ra cũng không ra được.

Con hổ trắng kia như được ăn một bữa đại tiệc. Chân nó giẫm lên trận gương đồng, bên này ngoạm một người, bên kia ngoạm một người, dùng lực nhai nuốt, người trong miệng nó liền biến thành một nắm cánh hoa. Vậy mà Đại Bạch lại còn chơi đến nghiện, không biết mệt mỏi là gì.

Trong mắt Vân Vụ Ải, Đại Bạch như đang chơi máy gắp thú vậy…

Hồng Hoa vô cùng khó hiểu nhìn tình cảnh trước mắt, rõ ràng không phải Mê Hồn Kính đang giúp hắn!

Cho đến khi hắn nhìn thấy khóa trói yêu trong tay người tên Đồ Tô Ngang kia, dây xích ở đầu bên kia không phải đang trói Mê Hồn Kính thì còn là ai?

Hoa Tử đang say giấc trong Thu Yêu Giản, hôm qua Vân Vụ Ải còn lén lút cho hắn một cái đùi gà nướng phết mỡ.

Hắn đang ngủ say lại bị một sức mạnh rất lớn kéo ra. Có dùng cái ót để nghĩ thì Hoa Tử cũng biết người bạo lực với hắn như vậy nhất định là Đồ Tô Ngang!

Còn tưởng là muốn hắn ra để làm gì, không ngờ lại để cho hắn đối phó với Hồng Hoa!

Đồ Tô Ngang cười lạnh nói: “Lúc đó ngươi nói thế nào nhỉ? Thích nhất là nghe tiếng đồng loại đau khổ kêu gào khi sắp chết phải không? Ta cho ngươi được như ý đấy, lên đi.”

Hoa Tử: “...” Sao lúc đầu hắn lại ngứa miệng như vậy để làm gì! Để giả bộ mình đầy ma tính mà lời kịch nào hắn cũng dám nói ra! Đúng là giả ngầu thì sẽ không còn mạng mà!

Dưới sự uy hϊếp không còn thế lui của Đồ Tô Ngang, Hoa Tử chỉ có thể ra tay.

Hắn cũng hiểu rõ, trong trang viên này có sâu bọ của Thôn Trùng, một khi hắn ra tay thì sẽ không thể quay đầu lại nữa.

Nhưng hắn vẫn nên ra tay thôi, chẳng còn cách nào, đồ ăn Vụ Vân Ải cho yêu thú quả thật quá tốt! Ai có thể chịu được chuyện này chứ?

Hơn nữa, thực lực của Độ Tân giờ đã không còn như trước, hắn lựa chọn thế này cũng chưa chắc là không đúng.

Cho nên khi Hồng Hoa dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía hắn, hô to: “Mê Hồn Kính! Ngươi phản bội Độ Tân đại nhân!” Hoa Tử liền uốn éo vặn vẹo cái đuôi, giọng nói lắp ba lắp bắp, nhưng lại hết sức vang dội, trả lời hắn: “Ta, ta đổi tên rồi! Ta tên là Hoa Tử!”

Đây là loại tâm lý thế nào, vừa nhục nhã, vừa hưng phấn, lại có phần bi thương cam chịu số phận.

Nói ngắn gọn là vô cùng phức tạp!

Tác giả nói ra suy nghĩ:

Đại Bạch: Lông ta vừa mềm mại lại còn có thể đánh nhau, cuối cùng cũng cho ta lên sân khấu rồi.

Hoa Tử: Tâm trạng của ta rất phức tạp...