Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 56: Một chiếc sa y




Chiếc khăn tay đã dính mực dù có giặt như thế nào cũng để lại dấu vết, nhưng Đồ Tô Ngang cũng không để ý mà chạm vào chiếc khăn tay màu trắng mềm như tơ lụa. Hắn và hai huynh đệ Thanh Thanh, Bạch Bạch không có thói quen dùng khăn tay, mỗi khi bị bẩn thì lau vào tay áo, dù sao quần áo cũng đem đi giặt nên không cần giặt thêm một cái khăn tay nữa làm gì.

Đồ Tô Ngang nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay một chút, sau đó đưa lên xoa mặt mình. Thật mềm mại, thật dễ chịu, nhưng cảm khác không giống lắm so với khi Vân Vụ Ải lau cho hắn. Không giống nhau chỗ nào vậy? Đồ Tô Ngang lau mặt đến khi đỏ cả lên mà vẫn không có được kết quả.

Tập võ, học pháp thuật, học bài, cuộc sống cứ thế trôi qua. Ngày nào cũng như vậy, nhưng bốn hài đồng lại mỗi ngày một lớn lên.

Dòng suối nhỏ chảy róc rách, trong vắt đến mức có thể nhìn thấy đáy đang chầm chậm chảy.

Bên cạnh dòng suối nhỏ đang nổi lửa trại, một nữ tử hơn mười tuổi vô cùng xinh xắn đang ngồi trên tảng đá lớn. Nàng bình tĩnh cạo vảy cá, mổ bụng, rắc gia vị vào món cá nướng một cách thuần thục.

Nữ hài tử khoảng mười hai mười ba tuổi, gương mặt xinh xắn như bông hoa sen đang nở, đôi mắt lấp lánh ánh sóng.

“Vụ Ải!”

Ba nam hài tử lần lượt nhảy lên khỏi mặt nước, người đi đầu chính là Đồ Tô Ngang năm nay mười ba tuổi, hắn cởi trần lộ ra cơ thể cường tráng. Chàng thiếu niên mười ba tuổi cơ thể cao ráo nhưng hơi mảnh khảnh, từng đường cong cơ bắp cân đối nhìn rất thích mắt, tuy nhiên bờ vai của hắn lại hơi gầy, vẫn còn mang theo một chút sự ngây ngô của thiếu niên.

Hắn vẩy vẩy mái tóc dài ướt đẫm, từng giọt nước bắn tung toé lên mặt hai huynh đệ Thanh Thanh và Bạch Bạch chạy theo phía sau.

Đồ Tô Ngang ném hai con cá đang giãy đành đạch ở trong tay xuống đất, ném ngất nó. Hắn cũng không để ý có Vân Vụ Ải đang ở đây mà tuỳ tiện cởi cái quần ướt sũng của mình ra, mặc mỗi nội khố rồi ngồi xuống tảng đá ngay bên cạnh Vân Vụ Ải.

Vân Vụ Ải đưa cái khăn đã chuẩn bị cho hắn, không thể trách Đồ Tô Ngang chỉ mặc mỗi nội khố. Bọn họ cùng nhau lớn lên, hồi còn nhỏ đùa nghịch ở mép nước Đồ Tô Ngang còn không mặc cả nội khố, vì vậy nàng đã tê liệt từ lâu rồi.

Hai huynh đệ Thanh Thanh và Bạch Bạch cũng nhận cái khăn, bọn họ không có lỗ mang cẩu thả như Đồ Tô Ngang mà mặc quần ngồi sưởi ấm ở một bên.

Vân Vụ Ải càng lớn càng xinh đẹp, cho dù biết nàng mạnh mẽ không giống ai nhưng hai huynh đệ Thanh Thanh và Bạch Bạch vẫn không thể thoải mái vô tư giống như Đồ Tô Ngang được. Nam hài tử vào thời kỳ dậy thì cũng sẽ hơi để ý đến hình tượng khi ở trước mặt nữ sinh.

Đương nhiên Đồ Tô Ngang là ngoại lệ.

Chiếc khăn vải không thấm hút nước tốt cho lắm, Đồ Tô Ngang lau qua loa hai cái rồi ném sang một bên. Những giọt nước văng ra theo mái tóc dài của hắn, thấm ướt cả váy của Vân Vụ Ải.

Hai huynh đệ Thanh Thanh và Bạch Bạch giúp nàng nướng cá, Vân Vụ Ải vươn tay cầm cái khăn bị vứt ở một bên, nói với Đồ Tô Ngang: “Đưa đầu qua đây.”

Đồ Tô Ngang giương mắt nhìn chằm chằm vào con cá sắp chín, nghe thấy vậy cũng không quay đầu lại mà chỉ nghiêng cổ đến.

Vân Vụ Ải cảm thấy bao nhiêu năm qua mình vẫn không tiến bộ chút nào cả, vẫn là giáo viên nhà trẻ... Khả năng tự lo liệu cho cuộc sống của Đồ Tô Ngang tương đương với trình độ văn hoá của hắn, quanh năm không có khởi sắc gì, có thể miễn cưỡng được thì miễn cưỡng.

Hôm nay bốn người họ đến bên suối thứ nhất là để vui chơi thư giãn, thứ hai là vì Văn sư phụ ra bài tập là vẽ một bức hoạ chủ đề “dòng suối ngày xuân”.

Vẽ vời cái gì chứ, Đồ Tô Ngang đã lên đến chín tầng mây từ lâu rồi. Hắn chỉ muốn vui chơi thỏa thích, rồi ăn một bữa cá nướng ngon lành.

Chiếc khăn trùm lên mái tóc dài của Đồ Tô Ngang, chất tóc của hắn giống y như con người hắn vậy, vừa đen vừa thô lại còn rất cứng. Mái tóc của hắn lúc nào cũng giống như một con gai biển, ngang ngược nhất đời.

Khi Vân Vũ Vân chăm sóc hắn thường sẽ lôi tóc Đồ Tô Ngang ra rồi hất lên, hắn ta cũng không để ý gì mà còn cười nói: “Hất lên một lượt nữa đi, da dầu kéo căng ra thoải mái lắm.”

Mấy năm gần đây khi hai người họ so tài, Đồ Tô Ngang sẽ không “chăm sóc” lên gương mặt của nàng nữa mà tấn công vào chân và sau lưng của nàng nhiều hơn.

Vũ Vân Vân nghi ngờ, từng hỏi hắn: “Tại sao ngươi không tấn công lên mặt ta, vừa nãy rõ ràng tấn công lên phần đầu sẽ có lợi hơn.”

Đồ Tô Ngang bị Vân Vụ Ải đánh cho chảy máu mũi, thờ ơ lau máu mũi giống như là lau nước mũi vậy.

Hắn rầu rĩ nói bằng giọng mũi: “Võ sư phụ nói nếu như ta đánh ngươi đến mức mặt mày hốc hác thì sau này lớn lên người sẽ không gả đi được.” Mặc dù Đồ Tô Ngang cảm thấy Vân Vụ Ải không gả đi được thì không gả đi được thôi, phủ Thành chủ sẽ nuôi nàng.

Võ sư phụ là một hán tử đổ máu chứ không rơi lệ, nhưng cũng không nhìn được cảnh Đồ Tô Ngang điên cuồng đánh lên gương mặt của Vân Vụ Ải... Khi đó gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng thường bị Đồ Tô Ngang đánh cho biến dạng hoàn toàn.

Vân Vụ Ải không ngờ Đồ Tô Ngang lại rất nghe lời, nhưng đây là chuyện tốt, từ nay về sau nàng sẽ không có thêm vết thương mới nào trên gương mặt nữa. Mãi đến mười năm sau, một tên súc sinh nào có lại bắt đầu hứng thú với vết răng cắn trên gương mặt nàng...

Sau khi lau khô tóc cho Đồ Tô Ngang, bốn người bắt đầu ăn cá nướng.

Ăn đồ ăn ngon, ngắm cảnh đẹp. Đây đáng ra phải là cảnh tượng ngâm thơ đối chữ, hình ảnh âm thanh sâu sắc, nhưng tốc độ ăn của bốn người họ lại giống như đang khiêu chiến.

Biết rõ sức ăn của đối phương nên bốn người bọn họ không hề kiêng dè gì mà nhét vào trong miệng, Đồ Tô Ngang bị nóng tới mức bỏng mà phải nhổ ra.

Ăn xong hai con cá của mình, ánh mắt của Đồ Tô Ngang liếc về phía Lâm Thanh rồi hỏi: “Ngươi ăn no chưa?”

Lâm Thanh vừa ăn nửa con cá, nghe thấy vậy thì vội vàng lắc đầu: “Vẫn chưa no.”

Đồ Tô Ngang “ừ” một tiếng, không nói lời nào mà cướp lấy con cá trong tay hắn ta rồi nhét vào miệng mình mà không hề kiêng nể chút nào, nói: “Chưa ăn no thì ngươi đi bắt thêm mấy con nữa đi.”

Lâm Thanh: “...” Hắn ta liếc ánh mắt về phía Lâm Bạch đang làm như không thấy... Lâm Thanh yên lặng đứng lên, mặc chiếc quần đã hong khô được một nửa rồi đi đến dòng suối một lần nữa, khi đi ngang qua Lâm Bạch còn không quên đạp cho hắn ta một cái.

Hắn không chống lại được Đồ Tô Ngang, nhưng vẫn có thể đạp một cái lên đệ đệ của mình.

Đồ Tô Ngang nhai nhồm nhoàm trong miệng nhưng vẫn không quên “nồi cá” tiếp theo, hắn nói với Lâm Bạch: “Đừng ăn nữa, đi giúp ca ca ngươi đi.” Nói rồi hắn lại vươn người lấy con cá trong tay Lâm Bạch.

Lâm Bạch vừa mới bị ca ca mình đá, vô thức bảo vệ con cá trong tay không chịu buông.

Đồ Tô Ngang “hử?” một tiếng, nhướn cao hàng lông mày thanh tú rồi cười nói: “Ngươi tự đi đi chứ, còn để ta đưa ngươi đi sao?”

Lâm Bạch mềm nhũn người, thả lỏng tay rồi ngoan ngoãn đi theo sau ca của mình: “Ca, đợi đệ với, đệ đi cùng với huynh.”

Vân Vụ Ải không quen nhìn Đồ Tô Ngang bắt nạt Thanh Thanh và Bạch Bạch. Nhưng hắn cũng có một điểm tốt, cho dù có chiếm hết đồ của người hầu mình, nhưng khi có chuyện gì tốt hắn cũng sẽ không quên phần của bọn họ.

“Ngươi không cần đi, hai bọn họ là đủ rồi.” Đồ Tô Ngang ăn cá, nói với Vân Vụ Ải ở bên cạnh với dáng vẻ như ban ơn cho tiểu đệ.

Thỉnh thoảng Vân Vụ Ải cũng sẽ xuống dưới nước bắt cá, nhưng hôm nay vì muốn ngắm nước suối nên nàng không mặc y phục luyện công.

Nàng mặc một chiếc váy quấn ngực màu trắng ở bên trong, bên ngoài khoác một tấm lụa mỏng màu trắng sữa, thoạt mình giống như một bức hoạ phong tiên nữ bồng bềnh rất cổ xưa.

“Ngươi mặc y phục này là để bọc cá sao?” Đồ Tô Ngang ăn xong cá, mυ"ŧ đầu ngón tay rồi vén tấm lụa mỏng quàng bên ngoài của Vân Vụ Hân ra, tò mò hỏi. Mặc cái thứ này cũng không thể giữ ấm được, nó lại còn trong suốt giống như cái màn vậy.

Vũ Vân Hân: “...”

Y phục của Đồ Tô Ngang đều được chuẩn bị bởi Vương tổng quản của phủ Thành chủ và phu nhân Đồ Tô. Chúng đều có chung đặc điểm chính là chống bẩn, dễ dàng hoạt động và không có bất kỳ hoa văn gì.

Nữ nhân duy nhất ở trong phủ Thành chủ chỉ có phu nhân Đồ Tô, nhưng phu nhân Đồ Tô tướng mạo rất hào hùng, phong cách ăn mặc cũng đơn giản thoải mái, chưa bao giờ đeo nữ trang châu báu hay lụa mỏng gì. Vì vậy nên đương nhiên một trực nam như Đồ Tô Ngang không về biết gì về phong cách ăn mặc của nữ nhân dịu dàng cả.

Vân Vụ Ải kéo cái tay đầy dầu mỡ của hắn ta khỏi áo khoác ngoài, nở nụ cười gượng gạo đáp: “Không phải.”

Đồ Tô Ngang không hề có mắt nhìn gì, hắn lại đưa tay ra nắm lấy. Mềm mại như cát mịn, khi cọ xát còn phát ra tiếng “sột soạt”. Hắn tặc lưỡi chậc chậc: “Cái thứ này mỏng thật đấy.”

Vân Vụ Ải liếc nhìn hắn, lựa chọn không thèm để ý đến hành động của hắn mà chăm chú ăn cá nướng.

Sức ăn của nàng rất ít nên tốc độ ăn cũng khá chậm, nhưng cũng không còn cách nào khác, miệng của nàng đã nhỏ bẩm sinh rồi.

Đồ Tô Ngang mân mê nghịch lớp voan mỏng, liếc nhìn bờ vai ngọt ngào của nàng xuyên qua tấm lụa mỏng. Làn da trắng như sữa của Vân Vụ Ải đối lập hoàn toàn so với mu bàn tay màu đồng thiếc của hắn.

Ánh mắt của Đồ Tô Ngang dừng lại một chút, nhìn tay mình rồi lại nhìn bờ vai của Vân Vụ Ải.

Ma xui quỷ khiến thế nào hắn đưa tay ra giật sa y đang khoác trên bờ vai nàng, để lộ ra làn da trắng nõn lúc ẩn lúc hiện dưới lớp voan mỏng trong suốt.

Vân Vụ Ải đang ăn cá thì ngừng lại, quay đầu nhìn hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn muốn sa y của nàng?

Đồ Tô Ngang từ nhỏ đã có một tật xấu, chính là rất thích muốn đồ của nàng. Từ khăn tay, thùng nước, bút lông, những thứ nào hắn cảm thấy hay là sẽ há miệng đòi mà không hề xấu hổ gì.

Hết lần này đến lần khác, những thứ hắn muốn luôn là những món đồ không quý giá gì, vì vậy Vân Vụ Ải luôn cho hắn.

“Chiếc sa y này không thể cho ngươi được.” Hôm nay mới là ngày đầu tiên nàng mặc nó, nó vừa mát lại vừa chống muỗi nên nàng còn rất hài lòng, muốn mặc thêm nhiều lần.

Đồ Tô Ngang cũng không biết mình muốn nhìn cái gì.

Hắn giằng co một lúc, phía sau dần vang lên tiếng nói chuyện của Lâm Thanh và Lâm Bạch.

Đồ Tô Ngang không hề nghĩ ngợi gì nữa mà đưa tay ra che sa y lại lên vai nàng, sau đó quay người về đống lửa.

Vân Vụ Ải thấy hắn không nói gì mà chỉ ngẩn người nhìn đống lửa, nàng bất lực nói giống như trưởng bối đang bất lực mà thỏa thuận: “Đợi đến khi về ta cho ngươi một xấp vải mỏng giống như vậy.”

Đồ Tô Ngang “ừm” một tiếng, nhìn Lâm Thanh và Lâm Bạch đang đi về. Lâm Thanh và Lâm Bạch cũng đã có vóc dáng thiếu niên, vì thường xuyên luyện võ nên không tránh khỏi sẽ có vết thương nhỏ, màu da cũng là màu đồng thiếc khoẻ mạnh.

Ánh mắt của Đồ Tô Ngang khiến sau lưng hai người bọn họ lạnh toát, bị một người đồng giới nhìn chằm chằm vào phần ngực và bụng mình.. Buồn nôn quá đấy...

Lâm Thanh: “Thiếu thành chủ?”

Đồ Tô Ngang bất mãn mà nhíu mày: “Hai ngươi đen quá.”

Thanh Thanh và Bạch Bạch: “...” Ngươi có tư cách nói bọn ta sao? Bản thân ngươi còn đen hơn biết bao nhiêu lần chứ?

Nói rồi Đồ Tô Ngang nhận lấy cá, bắt đầu cúi đầu cạo vảy. Thỉnh thoảng ánh mắt của hắn còn liếc nhìn bắp chân trắng nõn và đôi môi đang nhai của Vân Vụ Ải.

Cảm xúc mơ hồ trong lòng khiến l*иg ngực Đồ Tô Ngang ngứa ngáy, hắn ném con cá đi rồi hét toáng lên: “Vụ Ải, đánh một trận đi.”

Đang ăn ngon lành bị trúng gió gì vậy? Hôm nay nàng mặc bộ y phục này có thể đánh nhau được sao?

Vân Vụ Ải nhai thịt cá: “Ta từ chối.”

Nàng tưởng Đồ Tô Ngang sẽ không chịu nghe theo như thường ngày, nhưng ai ngờ hắn chỉ “ừm” một tiếng rồi bắt đầu moi nội tạng của cá.

“Thiếu thành chủ, trứng cá có thể ăn được.” Lâm Bạch chỉ vào nội tạng và nói.

Trong đầu Đồ Tô Ngang đang rất trống rỗng, nhân tiện vứt cả cá và nội tạng vào trong đống rác và chỉ để lại trứng cá.

Lâm Thanh và Lâm Bạch: “...”

Ngày hôm sau, Vân Vụ Ải phái người đi đến Vân phủ mang một xấp vải mỏng đưa cho Đồ Tô Ngang.

Tối hôm đó, Đồ Tô Ngang ở trong phòng.

Phu nhân Đồ Tô nhìn nhi tử của mình với vẻ nghi ngờ, nghĩ mình không nghe rõ mà hỏi: “Con nói lại lần nữa đi, con muốn cái gì?”

Hình ảnh Vân Vụ Ải mặc sa y luôn quanh quẩn trong đầu Đồ Tô Ngang, hắn suy nghĩ cả đêm và cuối cùng cũng nghĩ ra một kết quả.

“Con muốn sa y.” Đồ Tô Ngang chỉ vào tấm lụa mỏng mà Vân Vụ Ải tặng cho mình: “Nương, dùng xấp vải mỏng này đi. Con muốn sa y như vậy.” Nói rồi hắn còn ước lượng kiểu dáng một chút.

Phu nhân Đồ Tô không dám tưởng tượng ra hình ảnh một tên đại tiểu tử mặc sa y, nhất là nhi tử cao lớn thô kệch và làn da ngăm đen của bà ấy.

“Con mặc sa y không hợp đâu.” Phu nhân Đồ Tô nói một cách khéo léo, không ngờ gu ăn mặc của nhi tử nhà mình lại lệch lạc đến mức này.

“Con không mặc, con chỉ nhìn thôi.” Giống như khăn tay và bút lông vậy, hắn không dùng nó mà chỉ thỉnh thoảng ngắm mà thôi. Hắn cũng không biết tại sao mỗi lần nhìn là sẽ nhớ lại hình ảnh đó, nó khiến trái tim hắn đập rất mạnh, rất hợp để nhìn trước khi luyện quyền.

Phu nhân Đồ Tô: “...” Đây là bệnh gì vậy?

Cuối cùng phu nhân Đồ Tô cũng làm cho Đồ Tô Ngang một chiếc sa y nhỏ, Đồ Tô Ngang mặc lên, soi gương một chút rồi một giây sau lại cởi ra.

Mẫu thân hắn nói đúng, hắn không hợp với sa y.

Hắn treo ở trong tủ quần áo, coi như là đồ trang trí.

Tác giả có lời muốn nói: Phu nhân Đồ Tô: Đây là bệnh gì vậy?

Tác giả: Là rung động đó.

Vân Vụ Ải: Không, là biếи ŧɦái.