Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 49: 49: Quy Tổng Quản Già





Cùng với việc thái tử quay về kinh thành thì tình tiết mọi chuyện dần dần diễn biến theo như kịch bản.Lão hoàng thượng quả là không phụ lòng trông chờ của mọi người, tự mình dùng thuốc đến chết, Tôn Minh Châu và Chiêu Giang thì ba ngày ở dưới đáy sông, hai ngày ở trên bờ, ngày tháng trôi qua rất là êm đềm.Hoặc có lẽ vì công đức tĩnh lũy đủ nhiều rồi nên Chiêu Giang càng ngày càng giống “người”, tình cảm ngày càng tinh tế hơn, hành vi đến nói năng cũng không còn lỗ mãng như trước nữa.Trong thời gian này phát sinh ra rất nhiều những chuyện lặt vặt, cũng gặp phải rất nhiều loại người.Có nữ nhân nhảy xuống sông tự tử, có kẻ phạm tội gϊếŧ người muốn đẩy bằng hữu của mình xuống sông chết đuối… bọn họ đều không hề ngờ được là dưới đáy sông lại có Chiêu Giang, đội trưởng đội tuần tra, một mình có thể ngặn chặn được cả trăm người.Nữ nhân tự tử bị Tôn Minh Châu giáo dục một hồi về tư tưởng, người bị đẩy xuống sông thì cũng được có thể nói ra oan khuất của mình, bởi vì Chu Vũ của châu phủ là tín đồ trung thành của Long Vương… Long Vương gia mỗi ngày đều chăm chỉ cần cù làm việc.Một ngày, Tôn Minh Châu đang tập thể dục như thường lệ ở trong khu đất trống của điện chính thì đột nhiên từ bức tường nước có một bóng người nhỏ nhắn đang chậm rãi đi vào.


Nàng còn tưởng là mình bị hoa mắt, nheo mắt lại nhìn cho rõ mới nhìn kỹ ra đó là… một con rùa đang đứng dựng lên, đội một cái mũ của nông dân đi vào.“Chiêu Giang!” Tôn Minh Châu gọi lớn tiếng, đây là rùa thành tinh rồi sao?Tiểu Long Vương thoắt cái đã lao từ trong phòng chạy ra, quan sát con rùa đang đến gần một hồi lâu, không hề có động tác gì.“Chàng biết lão ta à?” Tôn Minh Châu nghi hoặc hỏi.Chiêu Giang gật đầu, há miệng ra nhưng lại không hề nói gì.

Trí nhớ của Chiêu Giang rất tốt, thế nên đương nhiên là nhớ rất rõ những chuyện hoang đường mà mình đã làm khi vừa tỉnh dậy… về chuyện ăn nhầm lính tôm tướng cua, Chiêu Giang không biết giải thích với Minh Châu như thế nào.Cả dòng sông Chiêu Giang này đều là máu thịt của hắn, bắt luận hắn ăn bao nhiêu sinh vật trong nước thì những sinh vật đó đến cuối cùng cũng sẽ trở thành một phần trong dòng nước sông này, lại quay về hình thành nên tôm cá mới.Lão rùa già chậm chạp đi đến gần, hai chân trước từ từ chắp lại trước ngực, cúi đầu hành lễ với Chiêu Giang: “Tham kiến Long Vương đại nhân.”Tục ngữ có câu, nghìn năm ba ba, vạn năm rùa, loài rùa đa phần sống được rất lâu, thế nên từ lúc tam giới bắt đầu được chia ra thì tộc rùa đã nắm giữ chức vụ đại tổng quản của Long Cung cho đến bây giờ cũng không có gì thay đổi.Lão rùa già này tên là Miết Thành, đã đi theo hầu hạ ba đời Long Vương, Lão Long Vương thăng thiên, lão cũng cùng đi lên thiên giới nhận phong thưởng, trên trời một ngày bằng dưới hạ giới một năm, ở trên đó trễ nãi một chút thời gian thì dưới mặt đất này đã là hơn một năm trôi qua rồi.Tiểu Long Vương là Lệ Thanh Long duy nhất được sinh ra trong ngàn vạn năm nay, thời gian ngủ say cũng dài hơn tất cả các vị Long Vương khác.Thế nên lúc ban đầu khi Lão Long Vương nhận được lệnh thăng thiên thì căn bản là không còn đủ thời gian để đích thân dạy bảo Chiêu Giang công việc như giáng mưa, nên chỉ đành để lại cho hắn một vài lính tôm hướng dẫn hắn một số chuyện đơn giản, còn lại thì đợi đến khi Miết Thành báo cáo công tác xong, quay về hạ giới thì lại tiếp tục nói cho hắn biết.Không ngờ là Chiêu Giang lại nuốt chửng hết tất cả lính tôm tướng cua như thế, khiến cho tất cả những dự định của Lão Long Vương đều đi về chầu trời cả…Nghe xong giải thích của Chiêu Giang, Tôn Minh Châu ngớ hết cả người, theo như cách nói của Chiêu Giang, theo như trong nguyên tác thì khi lão rùa già về đến nhân gian thì Chiêu Giang đã bị thái tử và đám người kỳ nhân dị sĩ gϊếŧ chết rồi.Thế nên dù cho Chiêu Giang có phạm bao nhiêu lỗi như thế, vì nể tình cho việc hắn không hề biết gì mà mấy trăm năm sau, thần hồn của Chiêu Giang cũng vẫn là có thể thăng thiên.Như thế thì có thể thấy là có rất nhiều tình thiết trong nguyên tác cũng có thể giải thích được rồi, chẳng hạn như là sau khi gϊếŧ chết Chiêu Giang thì trên trời lại giáng xuống chín chín tám mươi mốt tia lôi điện lớn.Đương nhiên, với công đức trên người của Chiêu Giang như hiện này thì mạnh hơn nhiều so với Tiểu Long Vương trong nguyên tác, hiện nay đừng nói là thái tử, kể cả là cho nhiều gấp đôi số kỳ nhân dị sĩ đó đi chăng nữa thì cũng không thể làm gì được hắn cả.Quan sát thấy ánh mắt của Chiêu Giang vẫn luôn nhìn Tôn Minh Châu mà giải thích, lão Quy tổng quản mới nhìn rõ ràng con người này.


Ở dưới Long Cung rất hiếm khi có con người xuất hiện, lẽ nào là người hầu của Long Vương? Nhưng mà lão lại cứ cảm thấy ánh mắt của Long Vương có gì đó không được đúng lắm…Quy tổng quản vội hỏi: “Vị này là?”Chiêu Giang liền đáp: “Người mà ta muốn ở bên nhau trọn đời.”Phản ứng của Quy tổng quản chậm chạp chẳng khác gì bước chân đi của lão, Tôn Minh Châu nhìn thấy đôi mắt của lão mở to ra từng milimet, dùng ánh mắt kinh hồn bạt vía nhìn nàng.… Có cần thiết phải thế không chứ? Là kinh ngạc với khả năng chịu đựng thẩm mỹ của nàng hay là ngạc nhiên về việc Chiêu Giang lại đi tìm một con người đây?Quy tổng quản đã đi theo ba đời Long Vương, không có một đời Long Vương nào mà bạn đời lại là con người cả, hầu hết đều là sứa tinh, cá vàng tinh… những thủy quái yêu tinh mềm mại và nhẹ nhàng ở trong nước.Lệ Thanh Long đúng là không hề tầm thường, lại có thể thưởng thức được loài người thô kệch vụng về như thế.Tôn Minh Châu nếu mà nghe được tiếng lòng lão thì chắc là sẽ muốn ăn canh rùa mất thôi.Cho đến khi Quy tổng quản mở to đôi mắt già nua mờ đục của mình ra, nhìn thấy sự sủng ái của Chiêu Giang đối với Tôn Minh Châu thì lão ta lại càng kinh ngạc hơn, ba đời Long Vương trước chưa từng có một ai có thể nuông chiều vương phi thành “nửa tàn phế” đến như thế.Lão rùa già kinh hãi vươn cái cổ ra, do dùng sức quá mạnh nên bị ngã ngửa ra, nửa ngày trời cũng không bò dậy được.Tôn Minh Châu: “…” Nàng chỉ còn cách đi giúp lão rùa già lật người lại.Lão rùa già vẫn không quên dùng ánh mắt nhìn kỳ chân dị bảo nhìn nàng.Tôn Minh Châu: “… Đừng có mà nhìn ta nữa, ta không phải là dạ minh châu thành tinh đâu.”Lão rùa già tuy rằng thỉnh thoảng có chút khiến người khác không hiểu thế nào nhưng mà bản lĩnh chỉ dạy lính tôm cua tướng thì đúng là có, lại còn giúp đỡ công việc của Chiêu Giang, tất cả mọi chuyện đều tiến hành theo tuần tự.Long Cung ở dưới đáy sông trước đây rất náo nhiệt cũng đã hồi phục lại sinh khí như ngày nào, vốn dĩ các yêu tinh thủy quái dưới đáy sông không dám đến gần Long Cung, không phải là bọn chúng không có ý định trung thành với Long Vương, dẫu sao thì chỉ cần hầu hạ Long Vương thì sau này rất có khả năng sẽ được cùng thăng thiên với Long Vương.Quan trọng là khi Chiêu Giang vừa mới tỉnh dậy thì sát khí quá nặng, tưởng tất cả những yêu tinh thủy quái đến gần đều là thức ăn đưa đến tận nơi, ăn mất quá nhiều, thế nên mới không có yêu tinh thủy quái nào dám đến nữa.Quy tổng quản đứng ở giữa phát huy tác dụng trung gian rất tốt, chiêu mộ rất nhiều yêu tinh thủy quái, lại còn tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp nữa.Tôn Minh Châu với tư cách là người được Long Vương “sủng từ tận đáy lòng”… Dùng từ ngữ như thế này thì quả thật là sến, đổi từ khác… Người định tình, cuối cùng cũng được sống cuộc sống của một Long Vương phi, nàn chưa bao giờ nghĩ được là dưới đáy sông này lại có nhiều yêu tinh thủy quái đến thế… Vậy thì những tôm cá trước đây mà nàng ăn thì đã thành tinh chưa nhỉ?Nàng không dám hỏi, dẫu sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, vậy thì cũng không nghĩ đến nữa.Hầu hết các yêu tinh thủy quái đều vào trong Long Cung, đương nhiên cũng sẽ có vài con yêu quái cái tâm tư linh hoạt, lần đầu tiên Chiêu Giang gặp phải chuyện được người khác chủ động đến ôm ấp thì hắn vẫn không hiểu con ốc vặn cái này muốn làm cái gì, tại sao lại cứ dùng cái vỏ ốc mọc đầy rêu xanh ấy cọ vào người hắn, khiến cho hắn rất bực mình, đến nỗi lôi thẳng cô nàng ốc ấy ra khỏi vỏ ăn thịt, ngay đêm hôm đó Tôn Minh Châu có thêm một món đồ chơi mới là vỏ ốc vặn.Quy tổng quản biết rõ mọi chuyện xảy ra cứ nhìn thấy cái vỏ ốc ấy là run lẩy bẩy, kích động quá lại rụt hết tứ chi chiu vào trong mai rùa.Tôn Minh Châu đang lên màu cho cái vỏ ốc vặn ấy thấy thế thì: “…” Định làm cái gì thế, lão rùa già tự kỉ à?Đến một ngày, Chiêu Giang như mọi khi đọc sách trong thư phòng, vừa mới đọc xong một quyển du ký, tiện tay cầm lấy một quyển khác, quyển sách này cũng chính là quyển khi cùng với Minh Châu dọn dẹp Long Cung này phát hiện ra, là quyển sách duy nhất bị vứt ở dưới gầm giường.Chiêu Giang tùy ý lật sách ra, cả thân hình rồng bỗng ngớ ra, đây là một quyển sách có cả hình vẽ và chữ viết, trên trang sách là hình ảnh một nam một nữ bày ra tư thế rất kỳ lạ, nhìn điên cuồng khó mà miêu tả.


Mỗi một mặt giấy thì đều đổi một động tác, nét vẽ rất tinh xảo, từng chi tiết nhỏ nhặt cũng được vẽ rất là sống động.Trong mắt của Chiêu Giang thì nam nữ trong hình vẽ không biết từ lúc nào đã biến thành hắn và Minh Châu.

Tiểu Long Vương xem sách mà tim cứ đập thình thịch, giống như lúc ban đầu hắn bày tỏ tình cảm với Minh Châu vậy, đuôi rồng vẫy lên vẫy xuống.Tiểu Long Vương chăm chỉ hiếu học đọc quyển sách từ đầu đến cuối, may là gương mặt của hắn liệt tự nhiên, bằng không Tôn Minh Châu đang ở bên cạnh đọc du ký nhất định sẽ phát hiện ra hắn bất bình thường đầu tiên.Lúc hai người họ ăn cơm, Tôn Minh Châu liếc nhìn hắn mấy lần, hỏi: “Không hợp khẩu vị sao?” Ngày hôm nay tốc độ ăn sao có vẻ chậm hơn mọi ngày.Chiêu Giang tóm lấy con cá nhét vào mồm, hai con mắt to đùng thì vẫn nhìn chằm chằm Tôn Minh Châu, chậm rãi lắc đầu.Tôn Minh Châu bị hắn nhìn mà thấy kỳ lạ, tại sao lại cứ như nàng mới là món đồ ngon của hắn vậy?Tối hôm đó Chiêu Giang hưng phấn một cách bất thường, Tôn Minh Châu liếc nhìn hắn, đưa tay mò xuống dưới…m thanh ậm ừ trong cuống họng của Tiểu Long Vương vang lên không ngừng, cái lưỡi to không ngừng liếm nàng, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Tôn Minh Châu không khác gì vừa được vớt từ trong nước ra vậy.Đến khi con cá chép tinh lại xông đến bên cạnh Chiêu Giang thì lần này hắn đã hiểu ý đồ của nàng ta, Chiêu Giang mặt không chút biểu tình trực tiếp ra tay đánh vẩy cho cô nàng cá chép tinh đó, khắp nơi trên mặt đất đều là vảy cá.


Trên bàn ăn bữa trưa hôm đó có thêm một món, cá chép khổng lồ kho tộ.Lần một lần hai, không còn có yêu tinh thủy quái nào dám làm đến lần thứ ba, Lệ Thanh Long không giống với những người khác trong long tộc, không thích yêu tinh thủy quái ở trong nước mà lại đi thích con người.Vận đào hoa của Chiêu Giang diễn ra hết lần này đến lần khác nhưng Tôn Minh Châu thì lại hình như không hề biết một lần nào, thậm chí khi những vận đào hoa ấy đều biến thành những món ăn ngon thì Chiêu Giang cũng không hề nói cho nàng biết, Minh Châu có lúc cũng khá là nhát gan.Người duy nhất biết được tất cả mọi chuyện này là Quy tổng quản thì ngày nào cũng phải ngậm nhân sâm mới qua được những ngày đêm kinh hãi ấy.Từ sau khi biết được cảm giác khoái lạc thì Chiêu Giang chỉ hận không thể ngày ngày nằm ở trên giường, cứ có thời gian là lại lôi Minh Châu lên giường, Tôn Minh Châu đưa mắt nhìn thấy cơ bắp của tay phải nàng đã phát triển hơn hẳn so với tay trái rồi!Cơ thể nàng phát triển cũng không tồi, tuy rằng không rõ cơ thể của mình rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, Tôn Minh Châu cảm thấy là đến năm sau là có thể giải bỏ lệnh cấm được rồi.Cũng vào thời gian này, Tôn Minh Châu và Chiêu Giang lên bờ đi chơi thì nhận được một bức thư được kẹp ở trước cửa nhà.Người viết thư là Chúc Liên Sinh, bởi vì Chúc Liên Sinh không biết viết chữ, bức thư này là nàng ấy nhờ người khác viết hộ.Đầu tiên là viết về việc sau khi nàng ấy nhận được từ Tôn Minh Châu hai nén vàng thì dùng một phần số tiền đó đến thị trấn của Thanh Châu mở một quán ăn nhỏ.Ba nàng ấy ngoài đi đánh cá thì còn biết làm các món liên quan đến cá, nên việc buôn bán không thể nói là rất đắt hàng nhưng mà cuộc sống của họ thì tốt hơn nhiều so với trước đây, cả gia đình cũng đã chuyển đến ở tại Thanh Châu.Khúc giữa thì viết cuộc sống ở Thanh Châu của nàng ấy trong thời gian gần đây, còn mời Tôn Minh Châu đi đến đó làm khách.Đọc đến cuối cùng Tôn Minh Châu “ý” lên một tiếng, Chiêu Giang sấn đến gần: “Sao thế?”“Chúc Liên Sinh sắp thành thân rồi.” Tôn Minh Châu kinh ngạc nói.Thời cổ đại thành thân khi tuổi vẫn không hề lớn, lương duyên của Chúc Liên Sinh là một thư sinh thường xuyên đến quán ăn của nhà nàng, quê ở làng Bàn Thủy bên cạnh Thanh Châu, hắn ta vừa làm trong phòng thu chi ở tiệm bán lương thực ở bên cạnh, vừa tiếp tục sự nghiệp học hành.Hai người họ thật sự quen nhau là ở miếu Long Vương thì bất ngờ gặp mưa, cùng nhau ở trong miếu trú mưa, nói chuyện phiếm rồi cùng nhìn vừa mắt nhau.Năm nay cuối cùng thư sinh đó cũng đỗ cử nhân, vừa phát bảng thì đã đến nhà nàng ấy cầu hôn.Chúc Liên Sinh liền nhờ Lý thư sinh viết hộ lá thư này, hai má đỏ hồng, đôi mắt long lanh, nàng ấy thật sự cảm tạ Tôn Minh Châu, nếu không có Minh Châu thì nàng ấy căn bản là không có được tất cả mọi thứ của ngày hôm nay.Nhìn thấy cái tên này, Tôn Minh Châu cau mày lại, tại sao lại thấy quen vậy nhỉ, Lý thư sinh ở thôn Bàn Thủy.Mắt của Tôn Minh Châu bỗng sáng rực lên, đây chẳng phải là thư sinh mê tín từng cầu xin Chiêu Giang phù hộ sao?Thật là trùng hợp, lúc ban đầu bọn họ còn nói đùa là nếu như hắn ta đỗ đầu bảng thì sẽ tặng cho hắn ta một món quà, lần này có thể tặng cùng với quà cưới được rồi.Tôn Minh Châu vừa cười vừa nói với Chiêu Giang: “Chàng có còn nhớ chàng Lý thư sinh đó không?”Chiêu Giang suy nghĩ một lát: “Là cái tên điên chạy ở trong sân ấy hả?”Tôn Minh Châu: “… Đúng thế, hắn ta sắp thành thân với Chúc Liên Sinh rồi.”Sắc mặt của Chiêu Giang đờ ra một lát, nói: “Chúng ta đi xem thế nào?”Tôn Minh Châu gật đầu: “Không những là đi xem, còn phải chuẩn bị cả quà nữa.” Bọn họ định tình ở trong miếu Long Vương, Chiêu Giang cũng có thể coi là nửa bà mai của bọn họ rồi.Tiểu Long Vương nghĩ, hắn phải đi xem như thế nào, năm sau hắn cũng còn phải thành thân với Minh Châu nữa..