Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 141: Tiêu hủy chứng cứ




Muốn nói vì sao Tiếu Hi Hi biết được chuyện này là do Sở Hoài Nam làm, thì còn phải nói đến giờ giải lao tiết thứ hai.

Tiết học thứ hai là môn Vật lý, giáo viên Vật lý căn bản sẽ không dạy quá giờ, chuông hết giờ vừa reo lên là giáo viên vật lý cho ra tiết.

Miệng vết thương trên trán của Tiếu Hi Hi đã kết vảy, cho nên chỉ dán một miếng băng gạc đơn giản mà thôi.

La Kính chạy ra khỏi phòng học cùng một lúc với giáo viên Vật lý, gần đây chỉ cần hết giờ học là cậu ta sẽ lập tức chạy ra bên ngoài, Tiếu Hi Hi biết rõ là cậu ta đang trốn cô.

Sở Hoài Nam ở bên cạnh đứng lên: “Em đi WC.”

Tiếu Hi Hi gật đầu, cô cũng đứng dậy theo.

Sở Hoài Nam ngừng bước hỏi: “Chị cũng đi à?”

Tiếu Hi Hi lắc đầu: “Không có, chị chỉ cử động cơ thể một chút thôi.” Ngồi cả tiết học rồi nên cơ thể có hơi cứng đờ.

Sở Hoài Nam cười cười: “Được, chị nhớ cẩn thận cái trán đấy.”

Tiếu Hi Hi đứng tại chỗ vặn eo, duỗi chân, lấy bánh quy sô cô la nhỏ trong học bàn mà Sở Hoài Nam đã chuẩn bị cho cô ra, sau khi ăn hết sạch một hộp, La Kính và Sở Hoài Nam một trước một sau bước vào lớp trong tiếng chuông vào học.

Nam sinh đi WC đều rất nhanh, Tiếu Hi Hi cho rằng cậu đi vệ sinh, nhưng đến khi Sở Hoài Nam ngồi trở lại bên cạnh cô thì cô mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Khi nam sinh mặc đồng phục với áo khoác blazer, đa số là không cài nút áo khoác, cho nên nhìn từ phía sau thì căn bản không thấy được đường cong của phần eo.

Cho dù ở sau lưng có nhét thêm chút gì đó thì khi mặc áo khoác blazer lên cũng không có ai biết.

Tiếu Hi Hi dùng tinh thần lực quét qua sau lưng Sở Hoài Nam thì thấy có nhét một hộp trà giấy vẫn còn lạnh, cô còn có thể cảm nhận được hơi lạnh đang tỏa ra.

Vì sao cậu không lấy nó ra?

Tiếu Hi Hi: Chẳng lẽ là sợ cô uống à?

Đứa nhỏ này, hơi lạnh chui vào trong thắt lưng như thế mà không cảm thấy lạnh à?

Tan tiết thứ ba, Sở Hoài Nam hỏi: “Chị, chị uống trà ô long không?”

Sợ cô uống trong giờ học nên đợi khi tan tiết mới hỏi cô sao?

Tiếu Hi Hi gật đầu: “Uống.”

“Vậy em đi mua.” Nói xong, Sở Hoài Nam rút một tờ khăn giấy từ sau lưng ra, lau lau qua loa một chút rồi sau đó đứng lên đi ra ngoài, khi đi ngang qua thùng rác, cậu cầm tờ khăn giấy đã thấm ướt ném vào trong.

Ánh mắt của Hi Hi Gritt dừng tại thùng rác một lúc lâu, trước đó, Sở Hoài Nam đã dùng khăn giấy để thấm hút hết hơi nước bên ngoài hộp trà, vậy chứng tỏ một điều rằng, cậu không hề có ý định đưa cho cô.

Đã có trà, vậy tại sao cậu còn phải đi ra ngoài để mua?

Tan tiết thứ ba, có vài bạn học nam đã bắt đầu đói bụng, tụ tập thành tốp năm tốp ba đi xuống siêu thị mini trong trường học để mua đồ, nên trong lớp còn ít hơn một nửa, khi sắp vào tiết, Sở Hoài Nam và một bạn học khác – Vu Phong, cùng nhau vào lớp.

“Khi em mua trà xong về lớp thì phát hiện bị thiếu tiền, cho nên mới quay lại để tìm, hóa ra là rớt ở dưới máy bán hàng tự động, đúng lúc gặp được Vu Phong.” Sở Hoài Nam cười giải thích, đưa trà cho Tiếu Hi Hi: “Của chị đây, mau uống đi, đợi một lát nữa thì trà sẽ hết lạnh đấy.”

Vu Phong là nam sinh gây ồn ào ở tiết thể dục lúc trước, bình thường miệng mồm nói năng hơi bộp chộp, thích điều hòa bầu không khí.

Sở Hoài Nam nói: “Siêu thị mini đông người quá cho nên em chạy đến máy bán hàng tự động để mua.”

Tiếu Hi Hi cầm lấy hộp trà Sở Hoài Nam đưa, cô đã từng đi qua máy bán hàng tự động kia rồi, vừa khéo là phương hướng khác biệt so với tiệm tạp hóa, cho dù Sở Hoài Nam có vì quên tiền lẻ mà vòng về lại đường cũ thì trà cũng phải còn lạnh.

Trong máy bán hàng tự động đều bán đồ uống lạnh, đến mùa đông mới có đồ uống nóng.

Cắm ống hút vào hộp trà ô long, Tiếu Hi Hi uống một ngụm, trà ô long này có nhiệt độ bình thường, không nghi ngờ gì nữa, hộp trà ô long này chính là hộp trà đã được nhét sau lưng Sở Hoài Nam suốt một tiết học.

Tiếu Hi Hi nhớ lại một loạt hành động nãy giờ của Sở Hoài Nam, cậu đang chứng minh mình dùng thời gian có mục đích à?

Giả thuyết là cậu mua hộp trà ô long này vào lúc nghỉ giải lao giữa giờ, rồi sau đó về lớp trong tiếng chuông vào tiết, vậy thì cậu chỉ cần giấu tiền thật kỹ dưới máy bán hàng tự động trước khi quay lại lớp là được, lúc đó mọi người đều vào học nên sẽ không có ai lấy số tiền này đi cả.

Thời gian bổ sung đồ uống cho máy bán hàng tự động đều là xế chiều sau khi đã tan học.

Trước cửa văn phòng giáo viên đều sẽ có máy bán hàng tự động, nhưng mà, các giáo viên cách siêu thị mini gần hơn, chỉ có mấy lớp này mới sử dụng máy bán hàng tự động ở góc cuối hành lang, trong lúc đang học thì sẽ không có học sinh nào đi mua, cho dù có cũng không sao, bởi vì rất ít ai lại nằm rạp xuống đất để nhìn dưới máy bán hàng.

Khi đến giờ giải lao tiết thứ ba, cậu chỉ cần giả vờ làm rơi tiền rồi đi tìm là được, khoảng thời gian này chính là bằng chứng ngoại phạm được đưa ra một cách hoàn mỹ.

Ngay khi Tiếu Hi Hi vừa có ý nghĩ này trong đầu thì chợt nghe bên ngoài có học sinh hô to: “Cô giáo Cao, La Kính bị ngã cầu thang!”

Cô giáo Cao nghe được tiếng hô hào thì vội vàng chạy ra khỏi phòng học: “Ở đâu? Có nghiêm trọng không? Mau dẫn cô đi xem?”

“Dạ ở cầu thang phía Tây, hình như cậu ấy bị gãy xương, không cử động được!”

Cô giáo Cao: “Lưu Thăng, em đi tìm giáo viên y tế, rồi nhờ thầy ấy chạy đến đây nhanh lên!”

Học sinh trong lớp nghe thấy bên ngoài ồn ào nên làm gì còn tâm trạng nữa để mà học, tuôn ra ngoài ào ào như ong vỡ tổ.

“Ai vậy? Là La Kính lớp chúng ta à? Tại sao cậu ta lại ngã xuống?”

“Lăn từ trên cầu thang xuống luôn cơ à?”

Bên ngoài ầm ĩ huyên náo, Tư Đồ Chấn Nhϊếp cũng không ngủ nữa, bởi vì nằm cả ba tiết học nên khuôn mặt bị bàn học hằn lên ba dấu, cậu ta ngẩng đầu cau mày hỏi: “La Kính bị làm sao thế?”

Các bạn học mồm năm miệng mười, bởi vậy nên trong lớp học vô cùng ồn ào nhốn nháo, do đó không có ai nghe được câu hỏi của cậu ta cả.

Tư Đồ Chấn Nhϊếp kêu lên: “Đồ Hoan Hoan!”

Đúng lúc Đồ Hoan Hoan đang đi WC, nên không có ở trong lớp.

Không ai để ý đến cậu ta nên Tư Đồ Chấn Nhϊếp chỉ đành phải tự mình đi ra ngoài hỏi.

Người ta đều nói rằng “Thời gian là vàng”, vốn dĩ tuổi thọ của con người ở tinh cầu Lam Sắc đã ngắn rồi, vậy mà cả ngày Tư Đồ Chấn Nhϊếp đều dành hơn đại bộ phận thời gian để ngủ, thật sự có hơi lãng phí.

Nhớ tới trong nguyên tác, cuối cùng cậu ta trở thành người thừa kế tập đoàn, Tiếu Hi Hi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ hào môn kia buôn bán chăn ga gối nệm à?

Cho nên mỗi ngày người thừa kế mới đều hứng thú với việc đi ngủ?

Đương nhiên, bây giờ cô không có rảnh để nghĩ đến chuyện của Tư Đồ Chấn Nhϊếp.

Cầu thang phía Tây cách lớp của cô không xa, đẩy La Kính xuống, giả vờ làm rơi tiền rồi quay lại máy bán hàng tự động để tìm, thời gian vừa đủ.

Nhưng quan trọng nhất là chỗ cầu thang phía Tây, không có camera.

Tiếu Hi Hi uống hai ba ngụm là hết hộp trà ô long.

Cô nghĩ đến một điều, không biết Sở Hoài Nam có để lại chứng cứ gì hay không.

Dù sao Hi Hi Gritt cũng là người tinh cầu Mạc Đắc, còn từng là Thượng tướng của Quân viễn hành Tinh Tế, cô không có tư tưởng không thể gϊếŧ người này kia, không chém gϊếŧ lung tung và không thể gϊếŧ là hai khái niệm khác nhau.

Khi đi vào tinh cầu Lam Sắc, cô đang cố gắng để nhập gia tùy tục rồi nhưng vẫn có rất nhiều điểm bất đồng so với người bình thường.

Bởi vậy, sau khi Sở Hoài Nam làm ra loại hành vi có thể nói là phạm tội này, thì chuyện đầu tiên cô nghĩ đến không phải đưa Sở Hoài Nam đi nhận lỗi mà là làm sao để tiêu hủy chứng cứ.

“Hoài Nam, đi thôi.” Tiếu Hi Hi đứng lên.

Sở Hoài Nam ngẩng đầu: “Đi đâu chị?”

Tiếu Hi Hi: “Cầu thang phía Tây.”

Sở Hoài Nam: “Chị muốn đi xem La Kính sao?” Cậu cười hỏi, nhưng đáy mắt lại là một vùng tối tăm.

Trong phòng loạn cào cào, tiết thứ tư là môn Tiếng anh của cô giáo Cao.

Cô giáo Cao đang chạy đến chỗ của La Kính, có không ít bạn học trong lớp cũng chạy theo, đã xảy ra loại chuyện như thế này thì cô giáo Cao không thể nào bỏ lại La Kính để quay về dạy học được.

Bởi vậy, chắc là tiết này sẽ trở thành tiết tự học.

Tiếu Hi Hi khom lưng, đặt môi bên tai Sở Hoài Nam, nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Nếu hiện trường có dấu vết của em mà em lại chưa từng đi qua đó thì sẽ rất kỳ lạ.”

Con ngươi của Sở Hoài Nam đột nhiên co rút: “Chị...”

Cậu nhanh chóng ngẫm lại tất cả hành động của mình một chút, cuối cùng, tầm mắt của cậu rơi trên hộp giấy đã bị Tiếu Hi Hi vò thành một nhúm.

“Là bởi vì trà sao?”

Tiếu Hi Hi: “Còn có khăn giấy nữa.”

“Nhanh lên, nếu không một lát nữa có giáo viên tới để duy trì kỷ luật trong lớp thì chúng ta sẽ không đi được nữa đâu đấy.” Tiếu Hi Hi thúc giục.

Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam rời khỏi chỗ ngồi, bước vội đến cầu thang phía Tây, vốn dĩ có vài học sinh còn đang do dự không biết có nên đi theo xem náo nhiệt hay không, thấy hai người chạy ra nên cũng đứng dậy chạy theo luôn.

Bọn họ tới rất kịp lúc, La Kính bị ngã đau đớn đến mức không thể cử động được, Tư Đồ Chấn Nhϊếp ngồi bên cạnh cậu ta gào thét: “Sao cậu lại ngã cầu thang vậy? Mẹ nó, tại sao lại có thể như vậy!”

Từ sau khi La Kính nói bị bệnh nặng rồi xin nghỉ vài ngày, lúc cậu ta trở về tựa như thay đổi thành một người khác.

Lúc thì hoảng hốt, lúc thì gầm rống, cứ như bị quỷ nhập, chỉ đi tiểu một chút thôi mà cũng có thể bị ngã từ cầu thang xuống thế này!

Cô giáo Cao khiến trách: “Tư Đồ Chấn Nhϊếp, em đừng có ở đây mà gây rối, mau về lớp nhanh lên!”

Hiện trường cực kỳ náo nhiệt, nhưng Tiếu Hi Hi cũng không phải đến xem náo nhiệt, trông cô giống như đang ngẩng đầu quan sát bên trong nhưng thực ra là cô đang cùng với Sở Hoài Nam che đậy và xóa đi dấu vết.

Cô không biết liệu rằng chuyện đẩy La Kính xuống cầu thang ở tinh cầu Lam Sắc sẽ có bộ phận liên quan nào đến điều tra hay không, mà nếu có thì đang điều tra ở giai đoạn nào.

Cô chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để “phá hủy” hiện trường.

Dấu chân tại hiện trường đã lung tung rối loạn từ lâu, Tiếu Hi Hi nhỏ giọng hỏi Sở Hoài Nam: “Em đã chạm vào những chỗ nào rồi?”

Sở Hoài Nam nhìn cô bằng ánh mắt đầy phức tạp, sau đấy chỉ mấy chỗ.

Tiếu Hi Hi không nói hai lời, lập tức đi qua một cách rất tự nhiên, rồi để Sở Hoài Nam che trước mặt cô, sau đó cô dùng ống tay áo lau đến sáng loáng.

Chờ đến khi La Kính được nâng đi thì các học sinh đã được một giáo viên khác lùa hết về lớp.

Trong cả tiết tự học, hồn của Sở Hoài Nam cứ phiêu đãng trên mây.

Cậu cầm bút, ánh mắt nhìn bài thi một cách đờ đẫn, tâm tư đã không còn đặt trên việc học tập từ lâu.

Cậu biết Tiếu Hi Hi có hơi ngốc, nhưng ở khía cạnh khác thì lại cực kỳ nhạy bén, tựa như việc cô không đọc hiểu được những văn bản, nhưng lại giải được những đề toán rất phức tạp.

Cô sẽ nghĩ cậu là người như thế nào đây?

Nham hiểm, hèn hạ?

Cậu không có cách nào đánh La Kính một cách đường đường chính chính như Tiếu Hi Hi được, từ trước cho đến nay cậu làm gì cũng đều cân nhắc rất nhiều lần trong lòng trước, chờ đến khi mỗi một bước đều hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ thì cậu mới áp dụng vào thực tiễn.

Tựa như một con chuột nham hiểm, xảo trá trốn trong bóng tối.

Tiếng chuông tan học vang lên, Tiếu Hi Hi duỗi cái lưng mệt mỏi: “Hôm nay ăn gì đây?”

Sở Hoài Nam đột nhiên giật mình, lúc này cậu mới nhận ra là đã tan học.

“Hi Hi, chị sẽ không...” Cảm thấy em rất thủ đoạn và bỉ ổi chứ? Sở Hoài Nam mở miệng, nhưng lại không nói được nên lời.

Tiếu Hi Hi nghiêng đầu: “Không đâu, chẳng phải là em đang trút giận thay chị hay sao?” Cô đưa tay chỉ băng gạc trên trán, dường như đã đoán được cậu sẽ hỏi như vậy.

“Chị biết hết tất cả về em mà, em rất tốt.” Tiếu Hi Hi chân thành nói.

Sở Hoài Nam vô cùng thông minh, nhưng lại có một khuyết điểm, đó chính là rất dễ dàng chối bỏ bản thân mình, thường hay sa vào sự tự ti.

Đối với những người tốt với cậu thì cậu sẽ nhớ rất rõ, còn những người ức hϊếp cậu, cậu cũng sẽ dùng cách của mình để trả thù.

Cậu phân chia một cách rành mạch, dứt khoát quyết đoán, theo quan điểm của Tiếu Hi Hi thì không còn gì tốt hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính sợ hãi nam chính tính tình âm hiểm rồi vân vân mây mây...

Hi Hi: Âm hiểm? Đây mà gọi là âm hiểm à?