Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 133: Đi học rồi




Sau khi rửa mặt xong, Sở Hoài Nam nhìn vào trong sân, chị họ đã kết thúc việc “Ngẩng đầu nhìn mặt trời mới mọc” và đọc sách trong khi chờ mồ hôi khô ráo.

Hai ngày trước là ba trăm bài thơ Đường, hai hôm nay lại nâng cấp đọc bài văn tiểu học…

Cô đang dùng phương pháp học tập gì vậy? Khó trước dễ sau à?

Trên thực tế, Hi Hi Gritt chỉ dùng một tuần để đọc xong toàn bộ chương trình tiểu học.

Đối với cô, toán học rất đơn giản, lấy khả năng logic người tinh cầu Mạc Đắc và trình độ phát triển khoa học kỹ thuật thì không cần nghi ngờ, cô có thể tự xưng là “Nhà số học” ở nơi đây.

Không chỉ toán học mà cô học sách giáo khoa vật lý, hóa học cũng rất dễ dàng.

Trí nhớ của cô khác hẳn người thường nên việc học tiếng Hán và tiếng Anh phát triển thần tốc. Không thể nói là chỉ cần gặp đã nhớ nhưng đọc hai, ba lượt thì sẽ nhớ như in.

Có điều, việc học ngôn ngữ không phải chỉ cần nghe – nói – đọc – viết mà còn phải giải thích. Vì thế, khi Tiếu Hi Hi học rất nhiều từ lạ, cô vẫn biết đọc, biết viết nhưng không thể giải thích ý nghĩ của từ, chẳng biết cách dùng từ hợp lí trong trường hợp nào.

Giống như cô nói với Sở Hoài Nam rằng “Quả bóng su kem nhỏ”, cô chỉ biết lặp lại mà không thể nào hiểu hết ý nghĩa trêu đùa của câu nói này.

Toán, lý, hóa ưu tú bao nhiêu thì lịch sử, chính trị và ngữ văn thảm hại bấy nhiêu.

Lịch sử và chính trị còn ổn, cô đọc thì có thể hiểu được.

Nhưng ngữ văn lại khác, có rất nhiều thứ khiến cô mờ mịt. Ví như: khái quát ý chính, đọc hiểu…

Tuy vậy, Hi Hi Gritt hoàn toàn chẳng sốt ruột, cô cho rằng học được cách nói rồi thì biết giải thích sẽ còn không còn xa nữa.

Nhưng mà cô không biết Hoa quốc thần bí trên tinh cầu Lam Sắc này có truyền thống hạng mục “Kiểm tra”, còn đang lẳng lặng chờ cô ở trong trường.

Chính là một chuỗi các kì thi lớn nhỏ để kiểm tra học lực, thi xong một môn lại tới một môn.

Vô vàn sự bất ngờ.

Ngoài việc chị họ đêm xem thiên tượng, sáng nhìn mặt trời thì còn một việc khiến Sở Hoài Nam hoang mang, đó chính là ngày nào chị họ cũng tìm cậu nói chuyện phiếm.

Hi Hi Gritt tuân thủ một cách nghiêm chỉnh “bốn nguyên tắc sống hài hòa giữa anh chị em” qua nhiều việc kết nối.

Ban ngày chỉ có cô và Sở Hoài Nam ở nhà, sau khi tiễn cậu thím đi làm thì cô sẽ gọi Sở Hoài Nam học chung, ngồi xem phim đã dịch tiếng nhạt nhẽo rồi lúng túng trò chuyện với nhau.

Ví như giữa buổi học, Tiếu Hi Hi tìm chủ đề hỏi: “Bình thường em có sở thích gì không?”

Đây là chủ đề dễ bắt chuyện nhất mà cô đã tìm trên mạng, sẽ giúp tạo nên tiếng nói chung.

Trong trại trẻ mồ côi không có gì để chơi nên ngoài việc đọc sách, Sở Hoài Nam thích chơi bóng rổ một mình, tuy không có khung bóng rổ nhưng cậu có thể luyện cách dẫn bóng.

Sở Hoài Nam mỉm cười nói: “Thỉnh thoảng sẽ luyện cách dẫn bóng.”

Hi Hi Gritt chưa từng chơi bóng rổ nên không biết nói gì, đành hỏi: “Còn gì nữa?”

Sở Hoài Nam: “Đọc sách.”

Tiếu Hi Hi: “Sách gì?”

Sở Hoài Nam: “Tạp chí khoa học kỹ thuật.”

Tiếu Hi Hi cũng chưa xem nên gật đầu, chán nản nói: “Ôi, ngầu quá!”

Sở Hoài Nam: Chị họ không biết nói gì, lại chẳng thể im lặng, thế là cô vứt ra một câu “Ngầu quá”…

Bầu không khí chìm trong im lặng, Sở Hoài Nam hắng giọng, hỏi: “Bình thường chị thích cái gì?”

Hi Hi Gritt thích rất nhiều thứ, nào là nghiên cứu vũ khí siêu quang ion, lái phi thuyền… Nhiều vô số kể.

Sau một hồi suy ngẫm, cô nghiêm túc nói: “Nghiên cứu phát minh vũ khí.”

Mặc dù cô thích nhiều thứ nhưng thích nhất vẫn là nghiên cứu phát minh vũ khí siêu quang ion.

Sở Hoài Nam nở nụ cười dịu dàng, nhu hòa trên mặt, cậu im lặng cúi đầu rồi làm đề toán.

Tại sao cậu lại hỏi vấn đề này vậy?

Câu chuyện của hai người thường chỉ được dăm ba câu là đâm đầu vào ngõ cụt, cụt lủn, không hề có dấu hiệu sẽ thoát ra được.

Tuy nhiên, Hi Hi Gritt không ngại chút nào, nói đúng hơn là cô không biết cái gì gọi là tẻ nhạt, cái gì là xấu hổ.

Thậm chí cô còn cảm thấy bốn nguyên tắc sống hài hòa giữa anh chị em rất chính xác, cô thông qua “nhiều sự kết nối” để hiểu vô số sở thích của Sở Hoài Nam, rồi kể những thứ này với cậu thím.

Thế là vài ngày sau, trong sân nhà có thêm một khung bóng rổ và mấy quả bóng mới tinh.

Tâm trạng lúc này của Sở Hoài Nam rất phức tạp. Một mặt, cậu cảm động vì chị họ đã lắng nghe những lời đó của cậu. Nhưng mặt khác, thông qua cuộc tán gẫu, chị họ nắm rõ sở thích của cậu như lòng bàn tay nhưng cậu biết có vài thứ không thực tế.

Ví như sở thích của chị họ là nghiên cứu phát minh vũ khí… còn phong cảnh đẹp nhất chính là sóng biển tinh tế…

Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của chị họ khi nói chủ đề không thực tế ấy, cậu rất muốn bảo cô mau đi gặp bác sĩ…

Tiếu Hi Hi phát hiện gần đây, khi Sở Hoài Nam nói chuyện trên trời dưới đất với mình thì nội tâm rất bình thản. Loại tâm lý mâu thuẫn vặn vẹo ban đầu hiếm khi xuất hiện, đây chính là sự chuyển biến tích cực.

Cô ghi vào quyển sổ ở trong lòng: mối quan hệ gia đình hòa thuận giúp điều hòa tâm tính hòa nhã.

Cô hoàn toàn không biết thứ trong lòng cậu gọi là sự bất lực.

Ban ngày, trong nhà có dì phụ trách quét dọn vệ sinh, nấu cơm cho bọn họ. Vốn dĩ “Tiếu Hi Hi” hiếm khi nói chuyện với dì ấy nhưng Hi Hi Gritt lại khác, vì luyện tập “khẩu ngữ” mà ngày nào cũng sẽ nói vài câu.

“Ôi, dì làm móng heo nướng ngon tuyệt cú mèo, con sắp nuốt đầu lưỡi luôn này.”

Gương mặt co rúm lại, dì nở nụ cười mất tự nhiên: “Ăn ngon thì tốt.”

Trong lòng nghĩ: Cô chủ bị sao thế?

Sở Hoài Nam lẳng lặng ngồi một bên gặm móng heo: Hẳn là cô lại xem phim đã dịch tiếng rồi.

Bọn họ trải qua bầu không khí “Đoàn kết, căng thẳng, nghiêm túc, nhanh nhẹn” như thế. Chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng.

Thoát khỏi đời học sinh đã mấy mươi năm nên thượng tướng Hi Hi vô cùng mong đợi buổi khai giảng. Sở Hoài Nam trông thấy cô phấn khích như vậy thì sợ cô lại làm ra chuyện khác người gì đó ở trong trường.

Cậu không cảm thấy khi bị người khác phát hiện quan hệ họ hàng giữa hai người sẽ mất mặt.

Xưa nay Sở Hoài Nam chưa từng quan tâm ánh mắt và đánh giá của kẻ khác.

“Chị…” Sở Hoài Nam gọi cô.

Ngay sau khi thốt lên một câu “Thơ hay”, Hi Hi ngước đầu khỏi trang sách: “Sao vậy, muốn uống nước cam à?”

Nước cam bên tay phải, trước đó cô đã nói với Sở Hoài Nam rằng bản thân sẽ đưa cho cậu.

“Em uống trước đi, chị lấy thêm cho em.” Tiếu Hi Hi đưa ly nước cam cho cậu.

Nhìn đi, cô là một người chị chăm sóc em trai tốt nhường nào.

Sở Hoài Nam nhận ly nước cam, uống một ngụm rồi cười nói: “Đúng rồi, em muốn uống.”

Dường như vô ý hỏi: “Quan hệ của chị với bạn học ở trường rất tốt ạ?”

Hi Hi Gritt đã tổng kết nhân sinh từ nhỏ đến lớn trong một câu, cuộc sống anh dũng không cần giải thích.

Lúc nhỏ thì ngây thơ nên chẳng sợ, đến khi trưởng thành, hiểu mọi chuyện thì càng chẳng sợ.

Cô không cố gắng xây dựng mối quan hệ với ai, đều là những người xung quanh, chiến hữu, cấp dưới không hẹn mà cùng đến bên cạnh cô.

Đương nhiên Hi Hi Gritt gật đầu: “Tất nhiên.”

Ánh mắt toát lên sự tự tin không thể che giấu.

Sở Hoài Nam thấy thế bèn bật cười. Đúng rồi, cho dù người khác có nói xấu sau lưng thì chắc hẳn cô cũng chẳng biết.

Hi Hi Gritt nhìn Sở Hoài Nam: “Em căng thẳng vì lễ khai giảng hả?”

Nếu không tại sao lại hỏi cô vấn đề này.

Sở Hoài Nam căng thẳng sao?

Đến hiện tại, cậu vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với ngôi nhà mới, kiểu gì cũng trong khoảnh khắc nào đó sẽ cảm thấy bản thân không thuộc về nơi này. Đó là cảm xúc cô độc khó nói thành lời, dường như còn xen lẫn chút bất an.

Nhưng khéo léo làm sao, mỗi lần ở trong thời điểm đó, vừa hay chị họ nói chuyện cùng cậu khiến mạch suy nghĩ chuyển hướng.

Đi tới một ngôi trường mới, còn là trường quý tộc thì ít nhiều tâm trạng của cậu cũng phập phồng lên xuống.

“Có một chút.” Sở Hoài Nam dịu dàng cười, gương mặt hiện lên má lúm đồng tiền.

Hi Hi Gritt vươn tay, nhẹ nhàng xoa tóc cậu như trước nay vẫn vậy.

“Đừng hồi hộp, có chị đi cùng em mà, những người khác đều tự đi học cả.”

Sở Hoài Nam vẫn duy trì nụ cười: Rõ ràng lời nói có muốn xoa dịu nỗi lo lắng của cậu mà sao cậu lại thấy khó chịu như vậy?

Ngày khai giảng, Hi Hi Gritt vẫn tập thể dục buổi sáng, đọc sách, ăn sáng như thường lệ. Cô còn ăn thêm hai mẩu bánh mì nướng hơn ngày thường.

Bưu điện gửi đồng phục trường quốc tế Tinh Thần đến nhà trước đó một tuần, đã được giặt sạch và ủi phẳng phiu rồi.

Đồng phục đậm chất nước Anh, nửa người trên là áo sơ mi trắng, nữ sinh đeo khăn lụa đỏ, nam sinh thắt cà vạt; nữ sinh mặc váy đen dài đến đầu gối, nam sinh mặc âu phục quần đen.

Bên ngoài là áo vest đen thoải mái, tiết trời vào lạnh mới bắt đầu mặc.

“Hi Hi và Hoài Nam nhà chúng ta thật xinh đẹp.” Chung Lệ Mẫn liên tục khen ngợi. Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam đều rất trắng, tóc Hi Hi đen dài và thẳng mượt, tóc Sở Hoài Nam xoăn nhẹ, mềm mại.

Mặt của Tiếu Hi Hi hơi lạnh lùng còn Sở Hoài Nam cười lên lại giống hoa hướng dương.

Khác biệt hoàn toàn nhưng đứng chung một chỗ lại rất xứng đôi.

Tựa như thiếu nam, thiếu nữ bước ra từ trong manga, xinh đẹp đến nỗi tưởng như không thật.

Rồi đột nhiên, cô thiếu nữ nọ lại phá hư bầu không khí, nói: “Thím ơi, con có thể mặc quần dài bên trong không ạ?” Cô không quen để lộ bắp chân ra ngoài.

Chung Lệ Mẫn: “…”

Tại sao Hi Hi nhà họ lại có thể phá hư không khí thế này?

Học sinh trường quốc tế Tinh Thần không phú cũng quý, xe hơi chở bọn họ đến trường chật như nêm đến nỗi chắn cả đường.

“Thím dừng xe ở phía trước đi, con và Hoài Nam xuống xe đi bộ qua.” Tiếu Hi Hi quan sát con đường phía trước, xe cộ như bị đình trệ phải đứng im nên cô đề nghị với Chung Lệ Mẫn ở ghế lái.

Vốn dĩ Chung Lệ Mẫn muốn đưa hai đứa trẻ đi học rồi mới đi công ty nên không gọi tài xế. Ai ngờ đường đến trường kẹt xe, chẳng bao lâu sẽ tới giờ cao điểm.

Thật sự không còn cách nào, Chung Lệ Mẫn đành mở cửa xe rồi dặn dò: “Hai con cẩn thận nhé, đừng băng qua đường. Thím sẽ gọi chú Lưu tới đón các con lúc tan trường.”

Chú Lưu là tài xế chuyên chở của Chung Lệ Mẫn.

“Đừng mà thím, con đoán là buổi chiều cũng tắc thế này thôi. Con và Hoài Nam sẽ tự đi tàu điện ngầm về nhà, trong túi con có tiền.” Cô chưa từng đi tàu điện ngầm nên vừa hay có thể thử.

“Vậy cũng được, con xem thử tình huống thế nào, trước khi về nhớ gọi cho thím.”

“Vâng, buổi tối gặp ạ.” Tiếu Hi Hi mở cửa, xuống xe trước.

Sở Hoài Nam nắm chặt quai cặp sách, nhỏ giọng nói: “Buổi tối gặp mẹ ạ.”

Trước khi đóng cửa còn bổ sung một câu: “Mẹ chạy chậm một chút.”

Chung Lệ Mẫn sững sờ, bà quay đầu nhìn bên ngoài xe, Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam đang chạy tới lối đi bộ.

Hai bên lối đi bộ có rất nhiều cửa hàng tiện lợi, chẳng biết Tiếu Hi Hi bị cái gì hấp dẫn mà chạy vào bên trong một cửa hàng. Khuôn mặt tươi cười của Sở Hoài Nam cứng đờ, cậu do dự một lát rồi vươn tay cầm cặp sách của chị họ.

Cậu gượng cười, khóe miệng hơi giật như muốn nói: “Chị ơi, trễ giờ rồi, đừng ăn nữa.”

Nhìn bóng lưng đeo cặp sách của hai đứa nhỏ mà Chung Lệ Mẫn không thể nhịn cười.

Tác giả có lời muốn nói: Khai giảng rồi, văn vườn trường hay thật, lúc viết lập tức nhớ tới lòng nướng, thịt gân, gà rán,... trước cổng trường.

Hôm nay Hi Hi cũng rất đáng yêu.