Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 132: Vào ở trong nhà họ Tiếu




Lượng cơm mà mấy đứa trẻ ở tuổi dậy thì ăn cũng không nhỏ, nhìn Tiếu Hi Hi ăn ngon lành như thế nên Sở Hoài Nam cũng ăn hơn một bát, bụng căng tròn.

Sau khi Tiếu Hi Hi ăn nốt miếng cơm cuối cùng vào bụng mới quay đầu nhìn sang Sở Hoài Nam, tay phải thiếu niên đặt trên bụng, hiển nhiên đã no đầy.

Tiếu Hi Hi đặt thìa xuống, cô lục chiếc túi nhỏ mang theo, lấy ra thuốc táo gai tiêu hóa do thím chuẩn bị. Bởi vì gần đây sức ăn của cô tăng mạnh nên Chung Lệ Mẫn sợ cô ăn quá nhiều không tiêu hóa kịp.

Ngón tay cái và ngón trỏ của bàn tay phải bóp một cái, viên thuốc đã vỡ ra.

“Em mau ăn cái này đi.”

Sở Hoài Nam nhận viên thuốc: “Đây là?”

Tiếu Hi Hi: “Thuốc táo gai tiêu hóa. Thím, à không, là mẹ em mua, chị không dùng được.”

Đồ ăn vào trong cơ thể của cô đã được chuyển hóa thành tinh thần lực nên đương nhiên cô không cảm thấy căng tức bụng. Càng nhiều càng tốt, hoàn toàn chẳng cần ăn thuốc táo gai tiêu hóa. Nhưng nó có vị chua ngọt nên cô xem nó thành đồ ăn vặt.

Sở Hoài Nam không ngờ rằng đầu óc của chị họ không bình thường lại chú ý tới việc cậu ăn quá no.

“Cảm ơn.”

Tiếu Hi Hi khoát tay: “Khỏi, trong nhà còn năm hộp, trở về chị sẽ chia em một nửa.”

Sở Hoài Nam: …

Chung Lệ Mẫn cười nói: “Mặc dù cơ thể phát triển cần bổ sung chất dinh dưỡng nhưng chớ ăn nhiều. Hi Hi cũng vậy.”

Bàn tay muốn lấy bánh mì sữa của Tiếu Hi Hi khựng giữa không trung, cô từ từ rụt tay lại, liếʍ môi tỏ vẻ tiếc nuối.

Cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng Tiếu Viễn Sơn dẫn hai đứa nhỏ đi mua quần áo.

Bọn họ tới trung tâm thương mại khá lớn ở thành phố O, nơi có bảng hiệu rực rỡ muôn màu mà Sở Hoài Nam chưa từng thấy, đương nhiên Hi Hi Gritt cũng vậy.

Mặc dù cô đến đây đã một khoảng thời gian nhưng chỉ tùy tiện mặc quần áo treo trong tủ của “Tiếu Hi Hi”. “Tiếu Hi Hi” ở tuổi dậy thì rất thích phong cách màu sắc trưởng thành như xám, đen, trắng, nó đều là kiểu dáng rộng rãi giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi hát hiphop.

Khác hoàn toàn phong cách ăn mặc của Hi Hi Gritt.

Hi Hi Gritt cũng thích như vậy nhưng không yêu cầu nhiều về màu sắc.

Vậy nên dựa theo thẩm mỹ của mình, cô đi đến cửa tiệm gần cửa ra vào, dõng dạc nói: “Con muốn cái này.”

Vẻ mặt của vợ chồng Tiếu Viễn Sơn đầy phức tạp nhìn cửa hàng trước mắt, đây là cửa hàng chuyên về đồ công sở. Thứ mà Tiếu Hi Hi nói là đồ công sở vừa người của nữ, nhưng chỉ người ba mươi tuổi mới mua nó thôi.

“Đừng nói đùa.” Chung Lệ Mẫn vỗ vai cô: “Đi nào, tới phía trước xem thử trào lưu thời đại mà những đứa trẻ mới lớn như các con thích mặc ấy, đừng suốt ngày đặt đồ trên mạng, chẳng thể sờ được chất vải.”

Hi Hi Gritt rất thức thời, ừm, xem ra độ tuổi của cô ở tinh cầu Lam Sắc vẫn chưa thể mặc kiểu dáng này.

Sở Hoài Nam bên cạnh: Cậu cảm thấy chị họ không nói đùa…

Hi Hi Gritt liếc nhìn trào lưu thời đại tập trung nhiều nhãn hiệu mà thanh thiếu niên ưa thích.

Cô chẳng thích món nào trong số chúng cả.

Không còn cách nào, chênh lệch mấy chục tuổi bày ra trước mắt khiến Hi Hi Gritt nhìn quần áo trẻ con sẽ cảm thấy quái dị.

Hi Hi Gritt miễn cưỡng chọn vài bộ quần áo nhưng đều bị thím bác bỏ: “Tại sao con gái lại thích mặc quần áo con trai vậy?”

“Con bỏ chiếc áo sơ mi trắng kia xuống đi, có phải đi đồng ca đâu! Muốn mặc áo sơ mi trắng thì cũng mua loại viền hoa bên cạnh. Hi Hi à, con nhìn váy voan lụa trắng này xem, chắc chắn con mặc lên trông rất đẹp.”

Tiếu Hi Hi mặt bất biến nhưng thở dài trong lòng: “Được ạ, thím.”

Xem ra thím rất hưởng thụ quá trình mua quần áo cho cô, vậy nên cô quyết định hoàn thành niềm vui này của thím.

Không ngờ hôm nay Hi Hi lại dễ nói chuyện như thế, bình thường mua đồ hoa lá cành thì cô đều từ chối, chỉ chọn những bộ có gam màu trắng, đen, xám. Tuổi còn trẻ mà chẳng có chí tiến thủ.

Ban đầu thím chỉ hơi nhiệt tình nhưng giờ đã được nhen lửa, thế là kéo Tiếu Hi Hi bắt đầu điên cuồng mua sắm.

Váy xếp ly, váy hoa, váy caro, áo có nơ bướm nhỏ: “Hi Hi thử đồ đi.”

Hi Hi Gritt hiếm khi mặc váy. Có thể nói, trong trí nhớ của mình thì số lần cô mặc váy không quá ba lần, tất cả đều là váy dài qua mắt cá chân.

Trong phòng thử đồ, Hi Hi Gritt nhìn thiếu nữ trong gương có làn da tỏa sáng, nửa người trên là sa trắng ngắn tay, trên ngực thắt nơ bướm to màu hồng. Phía dưới là chiếc váy đen xếp ly dài đến đầu gối với họa tiết chấm bi trắng, trông tràn đầy sức sống thanh xuân.

Hi Hi Gritt với vẻ mặt vô cảm: không quen để lộ bắp chân nhỏ ra bên ngoài.

“Hi Hi thay xong chưa?” Chung Lệ Mẫn ở bên ngoài phòng thay đồ hỏi.

Tiếu Viễn Sơn dẫn Sở Hoài Nam đi mua hai đôi giày chơi bóng, lúc trở về phát hiện hai người kia chưa chọn xong. Đàn ông mua đồ thường khá nhanh, Sở Hoài Nam cũng không chọn nhãn hiệu, cứ mang vào cảm thấy dễ chịu là được.

Cả thảy chưa tới mười phút.

“Ừm.”

Tiếu Hi Hi bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt của thím tràn đầy nỗi mong chờ lướt từ trên gương mặt xinh đẹp của cô xuống tới đầu gối đối phương thì ngừng lại.

Từ đầu gối trở lên là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, không phải Chung Lệ Mẫn cảm thấy đứa trẻ nhà mình xinh gái mà thật sự Hi Hi là “thiếu nữ tuổi trăng tròn”. Đặc biệt là càng ngày càng xinh đẹp hơn những thần tượng thanh xuân trên TV gần đây.

Thẩm mỹ của Sở Hoài Nam rất bình thường, từ lần gặp đầu tiên, cậu đã biết “chị họ” nhà mình phát triển dáng dấp rồi.

Cô gái nhỏ thay đổi như gió càng khiến hai mắt người khác phát sáng. Nói không ngoa thì đợi đến khi cô trưởng thành, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người con trai vì gương mặt kia mà bỏ qua “đại não” của cô.

Thế nhưng đó là giới hạn từ đầu gối trở lên.

“Hi Hi à, tại sao con lại mặc thêm quần jean ở bên trong?” Chung Lệ Mẫn ngạc nhiên hỏi.

Trước khi vào phòng thay đồ, Tiếu Hi Hi phát hiện toàn là váy nên tiện tay cầm một chiếc quần jean theo. Chung Lệ Mẫn nhìn thấy nhưng không ngờ rằng cô sẽ phối cùng nhau.

Tiếu Hi Hi cũng chẳng thấy sai chỗ nào: “Không được sao ạ?”

Chung Lệ Mẫn đi lên phía trước: “Cởϊ qυầи jean ra mau, không phải thím đã cho con mặc quần an toàn rồi sao?”

Tiếu Hi Hi lấy một chiếc quần an toàn góc bẹt màu đen từ trong phòng thay đồ, bấy giờ cô mới hiểu, nói: “À, con tưởng là đồ lót.”

Cũng may cô chưa mặc.

Chung Lệ Mẫn:... Thật sự đứa nhỏ này không thích chưng diện!

Dưới sự kiên định của thím, Tiếu Hi Hi cảm thấy cô đã mua xong quần áo cho vài năm tới luôn rồi. Không ngờ thím lại vui vẻ nói với cô: “Tháng sau thím sẽ dẫn con đi mua đồ mùa thu, còn có Hoài Nam nữa.”

Hi Hi Gritt ghi chép vào sổ tay ở trong lòng: Người của tinh cầu Lam Sắc rất tốn thời gian vào việc mua sắm quần áo.

Sở Hoài Nam mua khá nhiều quần áo, đồ từ nhỏ đến lớn cộng lại cũng chưa nhiều bằng lần mua này.

Mặc dù sau này, Sở Hoài Nam gặp một loạt việc không tưởng rồi trở nên hắc hóa nhưng hiện tại cậu chỉ mới mười ba tuổi thôi, tuy rằng đã dẫn hình thành nhân cách nhưng vẫn còn có thể thay đổi được.

Vậy nên bỗng cảm nhận nhiều ý tốt như thế, Sở Hoài Nam bèn thấy vui vẻ, mặc dù chính cậu cũng không nhận ra.

Nhưng Hi Hi Gritt lại chú ý tới.

Cậu thích mua sắm à?

“Hoài Nam, em thích gì thì nói với chị, chị mua cho em.”

Cô là một cô chị gái tốt biết quan tâm cảm xúc của em trai.

Nhìn thấy nét mặt tươi rói của thím ở phía trước, Tiếu Hi Hi lại ghi chép ở trong lòng: Người ở tinh cầu Lam Sắc mua sắm xong sẽ cảm thấy vui vẻ.

Tiếu Hà, ba của Tiếu Hi Hi đều đưa tiền sinh hoạt mỗi tháng cho vợ chồng Tiếu Viễn Sơn để họ chăm sóc cô, cũng kèm theo cả tiền ăn vặt nữa nên Tiếu Hi Hi có kha khá tiền tiêu.

Biết Tiếu Hi Hi không cố ý khoe khoang mà chỉ đơn giản muốn mua sắm giúp mình, Sở Hoài Nam bèn cười đáp: “Cảm ơn.”

Cười dịu dàng như một cây kẹo đường.

Tiếu Hi Hi chẳng hiểu điều khiến Sở Hoài Nam vui không phải là bỏ ra bao nhiêu tiền, mua cho cậu bao nhiêu thứ mà là người khác quan tâm cậu thế nào.

Suy nghĩ của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng tại thời khắc này lại dung hòa một cách kỳ diệu.

Mua đồ xong, tay ai cũng xách mấy túi đồ, cốp xe sau cũng chất đầy.

Mua nhiều đồ dùng học tập và sách phụ đạo, ngay cả cặp sách của hai người cũng được mua cái mới.

Trên đường về nhà, bầu không khí nói chuyện giữa vợ chồng Tiếu Viễn Sơn và Sở Hoài Nam đã gần gũi hơn rất nhiều.

Nhà của bọn họ nằm trong khu biệt thự cao cấp, một tòa nhà nhỏ hai tầng cửa riêng cùng một khoảng sân nhỏ mang đậm phong cách điền viên Âu Mỹ.

Gara có thể đỗ ba chiếc xe.

Hai chiếc xe con là để vợ chồng Tiếu Viễn Sơn dùng đi làm, còn một chiếc MVP sáu người ngồi là đi dã ngoại hoặc đi chơi.

Là một người chị tốt bảo vệ em trai, sau khi Tiếu Hi Hi xuống xe đã mở cốp xe sau lấy túi du lịch giúp Sở Hoài Nam.

Chiếc túi dùng nhiều năm, quai cầm bằng vải bạt hai bên đã sứt chỉ.

Tiếu Hi Hi tỏ vẻ đã hiểu, đồ vật dùng lâu không nỡ vứt là chuyện rất bình thường. Càng đừng nói đến con người đa sầu đa cảm trên tinh cầu Lam Sắc.

Lầu một biệt thự gồm phòng tập thể dục, phòng bếp, phòng ăn, phòng khách và phòng thiết kế của thím Chung Lệ Mẫn.

Chung Lệ Mẫn thiết kế quần áo, Tiếu Viễn Sơn có công ty riêng. Hai vợ chồng không thể nói đại phú đại quý nhưng cũng được xem là nhân vật máu mặt ở thành phố O.

Lầu hai gồm phòng sách và bốn phòng ngủ cùng một phòng cất quần áo.

“Đây là phòng của con đấy Hoài Nam. Hi Hi ở cách vách.”

Vợ chồng bọn họ đã trang trí xong căn phòng cho Sở Hoài Nam, chọn màu xanh da trời mà con trai thích.

“Đi dạo đến trưa có mệt không, con nghỉ ngơi một lát đi, khi nào ăn cơm sẽ nói.” Tiếu Viễn Sơn cùng Tiếu Hi Hi đặt đồ vào trong phòng cậu, Chung Lệ Mẫn đứng ở cửa lên tiếng.

Sở Hoài Nam cười nói: “Vâng ạ.”

Đợi ba người Chung Lệ Mẫn ra ngoài, Sở Hoài Nam mới mở túi du lịch và lấy khung hình bị đè dưới cùng ra. Trong đó là tấm hình một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ vừa đầy tháng và nở nụ cười rạng rỡ.

Sở Hoài Nam không nhìn lâu. Khung hình làm bằng gỗ, mặt ngoài chẳng phải thủy tinh mà là nhựa trong suốt, phía trên có vết cắt, nom có vẻ nhiều năm rồi.

Nhét khung hình xuống dưới nệm, Sở Hoài Nam vỗ nệm, rất đàn hồi, cậu ngồi thử rồi từ từ nằm xuống giường.

Ba mẹ nuôi còn thân thiện và dễ gần gũi hơn cậu nghĩ, cậu có thể cảm nhận được bọn họ thật lòng đối xử tốt với mình.

Còn “Chị họ”… Mặc dù cô hơi khác thường nhưng cũng là người tốt, có gì nói đó, tốt hơn việc sống chung nhưng cứ giấu giấu diếm diếm. Sở Hoài Nam cũng không biết rằng vốn dĩ cậu nên đi theo hướng bi kịch nhân sinh nhưng kể từ ngày hôm nay, nó sẽ thay đổi ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Chỉ chớp mắt mà Sở Hoài Nam đã ở nhà mới một tuần.

Về cơ bản, cậu đã quen thuộc cuộc sống ở nơi này, sống hài hòa với vợ chồng Tiếu Viễn Sơn.

Ban ngày bọn họ bề bộn nhiều việc, chỉ có Tiếu Hi Hi được nghỉ hè ở cùng Sở Hoài Nam mỗi ngày.

Sở Hoài Nam phát hiện chị họ của cậu không bình thường chút nào.

Sáu giờ sáng chuông reo, cậu thức dậy theo thói quen và nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiếu Hi Hi đã tập thể dục buổi sáng ở trong sân.

Vốn là một Thượng tướng, mặc dù Hi Hi Gritt đã giải nghệ nhưng vẫn giữ thói quen rèn luyện vào buổi sáng.

Rời giường thì chạy hai vòng quanh biệt thự, sau đó bắt đầu đánh quyền, cô có thể cảm nhận tinh thần lực trong cơ thể từ từ tăng lên, dần dung hợp với tinh cầu Lam Sắc.

Sau khi đánh quyền, cô bắt đầu luyện tinh thần lực.

Sở Hoài Nam quan sát thấy chị họ cậu luyện xong Quân Thể Quyền thì ngước mặt ngơ ngác nhìn trời.

Nhìn một lần là cả nửa tiếng đồng hồ…

Sở Hoài Nam bèn ngẩng đầu nhìn trời: Cô không chói mắt sao?

Tác giả có lời muốn nói: thím Chung Lệ Mẫn là điển hình của một bà mẹ (vĩnh viễn cảm thấy con cái nhà mình không đủ chí hướng).