Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 119: Động phòng hoa chúc




Phu thê hai người nói xong lời thề hôn nhân với nhau, sau đó... bắt đầu cụng ly rượu.

Mộc Nhiêu Nhiêu cũng không biết là sao lại trở thành tình huống như thế này, hai người uống rượu hợp cẩn trước, nồng độ rượu không cao, còn rất ngon. Hà một hơi nóng, Mộc Nhiêu Nhiêu nói: “Thêm một ly nữa!”

Nhìn thấy bộ dạng hai mắt sáng quắc của Mộc Nhiên Nhiên, Sầm Không gọi giáo đồ đứng ngoài cửa bưng rượu lên.

Đám giáo đồ bưng bình rượu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đi vào trong phòng, Mộc Nhiêu Nhiêu vừa nhìn thấy, suýt chút nữa thì ngã ngửa. Tên này giỏi, Sầm giáo chủ vừa phân phó một tiếng mà đã bưng vào cho hắn mười cái bình, bày “mê hồn trận” trên bàn rượu.

Mộc Nhiêu Nhiêu không biết, Sầm Không là một tuyển thủ ngàn chén không say.

Bởi vì hắn có thể phát động nội lực, để cồn thoát ra ngoài cơ thể từ lỗ chân lông. Cho dù có uống bao nhiêu thì vẻ mặt vẫn sẽ như thường.

Chỉ là y phục có hơi ướt... là vì bị cồn phun vào đó.

Một chén lại tới một chén, Mộc Nhiêu Nhiêu ăn được uống được, tửu lượng không thua một nam nhân trưởng thành. Tuy rằng bình thường cảm xúc dễ “quá trớn”, nhưng nàng không dễ say.

Đời trước đồng nghiệp trong trường đi ăn với nhau, lúc đã ngà ngà say, Mộc Nhiêu Nhiêu vẫn còn có thể đóng gói thức ăn lại, còn nhét bọn họ vào trong xe taxi.

Cái chuyện như rượu vào loạn tính, cả đời trước cộng thêm đời này, Mộc Nhiêu Nhiêu cũng không thể nào làm được, chẳng có cách nào, tửu lượng tốt quá mà.

Bốn bình rượu đều xuống bụng, vẫn còn chưa uống say, nhưng nàng muốn đi vệ sinh rồi.

Giữa đêm tân hôn, tân nương tử mặc áo cưới màu đỏ đi vệ sinh...

Mộc Nhiêu Nhiêu không nhịn được cảm thán trong lòng: Tạo nghiệt mà!

Nàng mím mím môi, ngượng ngùng nói: “Ta muốn đi... nhà xí.”

Nhìn đầu Mộc Nhiêu Nhiêu càng cúi càng thấp hơn, trong mắt Sầm giáo chủ đong đầy ý cười: “Được, chuyện nhỏ như vậy phu nhân không cần phải hỏi ta.”

Mộc Nhiêu Nhiêu túm lấy vạt áo cưới đứng dậy.

Sầm Không nhìn theo nàng hỏi: “Đợi phu nhân trở lại, tắm rồi đi ngủ được chứ?”

“Bổn tọa muốn nhìn xem thể lực của phu nhân như thế nào.”

Mộc Nhiêu Nhiêu đỏ mặt gật đầu: “Được, chàng đợi ta.”

Nàng đỏ mặt không phải là vì xấu hổ, là bởi vì ở trong nội tâm, cả người đều nóng rực hết cả lên rồi!

Có ai mà biết được, đóa hoa phú quý trong nhân gian Sầm Không này sắp bị nàng ăn sạch rồi!

Nhà vệ sinh chuyên dụng của Sầm giáo chủ không biết là sạch hơn nhà xí ở đằng sau núi bao nhiêu, xung quanh phòng còn đốt hương, trừ bồn cầu gỗ có chút cấn mông ra, những cảm quan khác đều rất tốt.

Nàng không thể làm một chiếc bồn cầu xả nước, nhưng nàng có thể làm một chiếc bồn cầu bằng gỗ.

Từ chối lời đề nghị giúp tắm rửa của nữ giáo đồ, Mộc Nhiêu Nhiêu ngâm trong thùng tắm mới, mặt nước trôi nổi cành hoa được phơi khô.

Cánh hoa được ngâm trong nước, trở nên vô cùng mềm mại.

Mộc Nhiêu Nhiêu dùng ngón trỏ và ngón cái bóp bóp, đây không phải là trà hoa được ngâm sao...

Sau khi tắm xong, ngồi trước bàn trang điểm ở trong phòng, nữ giáo đồ chải tóc cho nàng.

Ba nữ giáo đồ này là mấy ngày trước Sầm Không sắp xếp riêng cho nàng, tuổi tác không nhỏ, nhìn trông còn lớn hơn thân thể này của Mộc Nhiêu Nhiêu bảy tám tuổi.

Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn ảnh ngược lắc lắc lư lư như say rượu ở trong gương đồng, hỏi mấy nữ giáo đồ: “Bình thường giáo chủ như thế nào?”

Sầm Không mà nàng biết, đều là trong trại thái hắn mất trí nhớ, bây giờ Sầm Không cũng không nói nhiều, nàng vô cùng muối biết bộ dạng bình thường khi hắn làm việc trông sẽ như thế nào.

Hai nữ giáo đồ đang chải tóc dừng lại động tác, khuôn mặt vô cảm lộ ra một chút cổ quái: “Phu nhân, ngài thực sự muốn nghe sao?”

Nhớ tới đánh giá của tỷ tỷ nàng Mộc Thải Thải về Sầm Không, Mộc Nhiêu Nhiêu: “... Không tiện nói sao?”

Giáo đồ trả lời lại vô cùng có thâm ý: “Không tiện nói.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “... Vậy thì đừng nói.”

Nghĩ thôi cũng biết, chắc hẳn là chẳng khác gì đánh giá của tỷ tỷ, lời này không nên để người khác nói, nói ra lại sợ Sầm Không trách tội, không nói thật thì bản thân lại cảm thấy khó chịu.

Nàng đã bắt đầu học làm một giáo chủ phu nhân của đám giáo đồ này rồi.

Giữa mái tóc dài còn có chút hơi nước, Mộc Nhiêu Nhiêu sờ sờ, cũng được rồi, hong một chút là sẽ khô, dù sao thì nửa tiếng tới mấy giờ sau hai người bọn họ cũng không ngủ ngay được... khụ khụ.

Các giáo đồ lui ra khỏi, Mộc Nhiêu Nhiêu mặc nội bào đi vào bên trong.

Đứng ở đằng sau cửa nhìn vào bên trong, dường như Sầm giáo chủ vừa mới tắm xong, thả buông mái tóc dài, trên người mặc nội bào hỷ phục màu đỏ, trông hắn mặt trắng như ngọc, đẹp tựa trích tiên.

Trích tiên đang khoanh chân ngồi trên giường... tọa thiền.

Mộc Nhiêu Nhiêu:...

Khẽ ho hai tiếng, Sầm giáo chủ nhướng mí mắt lên, nhìn thấy giáo chủ phu nhân vươn cái đầu nhỏ ra từ đằng sau cửa, đôi mắt sáng lóng lánh nhìn chằm chằm hắn.

Sầm Không vươn tay ra: “Tới đây.”

Mộc Nhiêu Nhiêu đi vòng ra khỏi đằng sau cửa, bước từng bước đi tới bên cạnh giường, mỗi bước chân dường như đang dẫm lên nhịp tim mình.

Đặt tay lên lòng bàn tay dày rộng của Sầm giáo chủ, năm ngón tay của Sầm giáo chủ túm chặt lại, đè nặng thêm, ghì chặt lấy tay nàng.

Mộc Nhiêu Nhiêu nắm lại bàn tay của hắn: “Khụ, ta tắm xong rồi.”

Nói xong liền xông mạnh lên đẩy Sầm giáo chủ ngã nhào ra giường.

Sắc mặt Sầm giáo chủ vẫn như thường, không nhìn ra một chút dao động nào cả.

Mái tóc dài của Mộc Nhiêu Nhiêu rủ xuống hai bên mặt, che đi khuôn mặt ửng hồng của nàng: “Ta, ta đã đọc rất nhiều sách rồi.” Đừng nói là sách, đến cả phim cũng không biết đã xem bao nhiêu bộ rồi.

“Thế nhưng ta cảm thấy, những thứ trên sách vẫn chưa rõ ràng... chuyện này vẫn cần phải làm thật, giáo chủ thấy thế nào?”

Hai tay Sầm giáo chủ im lặng trườn tới, đặt trên vòng eo mềm mại của nàng: “Bổn tọa cảm thấy, phu nhân nói rất có lý.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Vậy thì mong giáo chủ sẽ phối hợp hết sức.” Sao nhìn hắn chẳng có chút căng thẳng nào vậy?

Tuy rằng biểu cảm trên khuôn mặt của Sầm giáo chủ không phong phú, nhưng gân xanh trên cổ đều đã lồi cả lên: “Vẫn mong phu nhân chỉ giáo nhiều hơn.”

Mộc Nhiêu Nhiêu không hổ thẹn vì những lời lớn mật mà nàng đã nói, không hổ là nữ nhân có thể cầm mấy trăm cân than chì.

Lần đầu tiên giao hòa của Mộc Nhiêu Nhiêu và Sầm Không, có thể nói là thiên lôi đánh xuống, nhất thời trận chiến trở nên cam go, không phân được trên dưới.

Gặp phải đối thủ, thì sẽ gặp được người tài.

Nhận thua là điều không thể.

Mặc dù Mộc Nhiêu Nhiêu cũng đã nghĩ đến, có nên giống như trong mấy bộ phim kiếp trước, nữ chính sẽ lộ ra vẻ yếu ớt, co giật, sau đó nhẹ giọng nói: “Không được, người ta thật sự không được rồi.”

Nghĩ đến đây mà nàng nổi hết cả da gà da vịt.

Có cái gì mà không được, là khó chịu hay là muốn lên trời, khó chịu thì trực tiếp đạp cái người trên thân xuống!

Nếu như lên trời... vậy thì càng không có chuyện nói “không được”.

Cho nên, mấy câu Mộc Nhiêu Nhiêu nói nhiều nhất đêm hôm đó chính là: “Giáo chủ, ta rất khỏe, không cần nhẹ nhàng đâu.”

“Nữa đi, ta có thể!”

Ngày hôm sau, người trong giáo Hỗn Lân đều rơi vào cùng một trạng thái.

Yên lặng làm việc trên tay, vừa hóng hớt vừa để ý, khi nào thì giáo chủ và giáo chủ phu nhân rời giường.

Một lúc sau, cửa viện của Hoa Uyển mới bị mở ra, Sầm giáo chủ thần thanh khí sảng đi ra ngoài cửa viện.

Lý trưởng lão và Mộc Thải Thải đợi nhiều giờ ở bên ngoài cửa đi lên đón.

Hai tay Lý trưởng lão nâng một quyển sổ lên: “Đây là danh sách lễ vật của các môn phái đem tới vào hôm qua, giáo chủ hãy xem qua đi ạ.”

Sầm Không: “Sau này, chuyện của bên phòng thu chi, ngươi cứ báo thẳng với phu nhân là được.”

Lý trưởng lão cúi đầu: “Vâng.”

Mộc Thải Thải đi lên trước: “Xin hỏi giáo chủ, lúc nào thì có thể đi gặp phu nhân ạ?”

Sầm Không: “Nhiêu Nhiêu đã tỉnh dậy rồi, lát nữa sẽ cho truyền ngươi.”

“Còn có việc gì không?” Ngày đại hôn đầu tiên của Sầm giáo chủ, không muốn làm việc.

Mộc Thải Thải, Lý trưởng lão vội vàng gật đầu: “Không còn việc gì nữa ạ.”

Cả mặt giáo chủ đang viết hai chữ bãi công, không có ai dám đi lên hứng lấy xui xẻo.

Khi giáo chủ phu nhân không chịu thua tỉnh dậy, Sầm giáo chủ nhìn trông đã tỉnh dậy lâu rồi, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

Mộc Nhiêu Nhiêu vội vàng xoa xoa mặt, tay vô thức cạy khóe mắt, may là không có rỉ mắt.

“Ngủ thêm lát nữa không?” Trên người Sầm giáo chủ chỉ khoác ngoại bào, l*иg ngực trắng nõn lộ ra bên ngoài.

Mộc Nhiêu Nhiêu nghĩ cũng không thèm nghĩ, dán mặt lên trên, lành lạnh, mềm mịn, rất thoải mái, chẳng trách những quân vương thời cổ đại đều thích những người đẹp da mát mềm mịn, Mộc Nhiêu Nhiêu nàng cũng hiểu ra rồi, đúng thật, thoải mái quá mà.

“Không ngủ nữa, chàng đã đói chưa?”

Sầm Không chậm rãi nâng tay lên, vuốt ve mái tóc dài hỗn loạn của Mộc Nhiêu Nhiêu: “Đói rồi, thể lực của phu nhân quá tốt, bổn tọa đã được thấy rồi.”

Mặt Mộc Nhiêu Nhiêu đỏ lên: “Thường thôi thường thôi.” Cũng chẳng phải bỏ ra chút sức nào, thể lực đều là để cho Sầm giáo chủ làm.

Buổi tối hôm qua hai người lăn trên giường liền phát hiện ra có thứ gì đó bên dưới đệm, cấn tới lưng rất khó chịu.

Sầm Không lật đệm lên, bên dưới là một tầng táo đỏ, lạc, long nhãn, hạt sen thật dày mà Lý trưởng lão rải lên.

Sắc mặt Sầm Không lạnh lùng, những thứ này chính là điềm tốt, rải đầy lên giường để làm gì.

Lý trưởng lão đang uống rượu ở bên ngoài lạnh toát cả lưng, làm sao vậy, cứ ngưa ngứa.

Mộc Nhiêu Nhiêu khuyên hắn: “Đừng tức giận. Đều là mang lại điềm tốt cả, rải càng nhiều thì càng nhiều con nhiều cháu nhiều phúc khí.”

Trực tiếp dùng khăn trải giường bao lại tất cả quả khô, đặt lên trên mặt đất.

Nửa đêm, Mộc Nhiêu Nhiêu đói, quấn chăn dựa vào lòng Sầm Không liếʍ môi.

Sầm Không: “Cho người hâm nóng đồ ăn cho nàng nhé?”

Mộc Nhiêu Nhiêu lắc đầu, nửa đêm nửa hôm thế này, gọi người ta dậy thì ác quá.

“Ăn chút quả khô đi.”

Kéo lấy khăn trải giường toàn quả khô, Mộc Nhiêu Nhiêu bắt đầu ăn nhồm nhoàm: “Lạc này còn là vỏ đỏ nữa, chàng thử xem, ngon cực kỳ.” Vừa ăn vừa đút vào trong miệng Sầm Không.

Ngày thứ hai nữ giáo đồ đi vào dọn dẹp phòng thì một mặt phức tạp, thế này là sao vậy, mặt đất toàn là vỏ hạt với vỏ lạc.

Giáo chủ phu nhân với giáo chủ không biết, những thứ đồ này chỉ để xếp thôi, chứ không ăn được sao.

Cuộc sống hôn nhân vô cùng ngọt ngào, đến cả giáo chủ cũng không ngoại lệ.

Mấy trưởng lão và hộ pháp bên cạnh Sầm Không ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí khác biệt.

Gần đây giáo chủ đại nhân ít dùng ánh mắt lạnh băng nhìn bọn họ, tính khí cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Điều quan trọng nhất đó là, ngày nào giáo chủ cũng tốn phần lớn thời gian trên người giáo chủ phu nhân, vừa qua giờ trưa, giáo chủ liền biến mất tăm.

Nhất thời khiến cho bầu không khí trên dưới giáo Hỗn Luân trở nên hài hòa vui vẻ.

Giáo chủ tốt, thì mọi người cũng tốt.

Ngay dưới sự hòa hợp này, đã xảy ra một chuyện phá vỡ sự hòa hợp.

Không thấy giáo chủ phu nhân đâu nữa.

Giáo đồ nhìn thấy nàng lần cuối cùng, là giáo đồ cùng nàng đi lên trấn mua chút đồ.

Sau khi hai người thành thân, Mộc Nhiêu Nhiêu đi đâu thì đều có mấy giáo đồ đi theo, một là để bảo vệ sự an toàn cho nàng, hai là giúp nàng xách đồ...

Ngày ấy có một hội chợ trong thị trấn, trên đường rất đông người qua lại.

Một giây trước, giáo chủ phu nhân vẫn còn đi phía trước, trong nháy mắt, nàng đã biến mất không thấy đâu nữa.

Các giáo đồ nghĩ rằng có quá nhiều người, giáo chủ phu nhân đi lạc trong đám người mà thôi.

Nhưng rồi tìm kiếm mất một khắc mà không tìm thấy bóng dáng của Mộc Nhiêu Nhiêu đâu cả, các giáo đồ biết đã xảy ra chuyện lớn rồi, nhanh chóng để một người trong số họ trở về giáo báo tin.

Phải mất vài giờ mới từ trên trấn lên giáo Hỗn Luân được.

Khi nghe tin Mộc Nhiêu Nhiêu mất tích, đám người Lý trưởng lão nhìn về phía Sầm Không đang ngồi trên ghế chủ vị trong sảnh nghị sự.

Sầm Không hơi cắn chặt hàm dưới, một lúc sau mới thốt ra một chữ: “Tìm.”

Đám người Lý trưởng lão lập tức toát mồ hôi đứng dậy, không dám ngước mắt nhìn Sầm Không, đồng loạt cúi người xuống.

Ánh mắt lạnh như băng của Sầm Không lướt qua đám người, tay phải chậm rãi siết chặt, trầm giọng nói: “Thông báo ra bên ngoài, kẻ nào lấy gì đo của Sầm Không ta thì ngoan ngoãn đưa về đây, ta có thể tha cho hắn một mạng.”

“Nếu có thương tổn dù chỉ một chút, ta nhất định sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.”

Giọng của Sầm Không không hề dao động, cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Hai câu nói vô cùng bình tĩnh.

Nhưng lại giống như một sợi chỉ sắc bén, dao động trong không khí, phát ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại.