Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 114: Thật buồn cười




Trăng đã lên cao, Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn lấy sắc trời ở bên ngoài cửa sổ, quyết định hôm nay sẽ kể đến đây thôi.

Sầm giáo chủ nửa thật nửa giả, những lời nói dỗ dành bọn trẻ, nàng cũng xem như là toàn vẹn rồi.

“Nương, kể thêm một lát nữa nhé.” Tiểu cô nương Sầm Minh Nguyệt kéo lấy tay áo của mẫu thân, vẫn chưa hả hê nói rằng: “Mẫu thân vẫn chưa nói về bữa tiệc đêm của phụ thân xuất quan đã ăn những món ngon nào mà.” Sau khi nói xong còn nuốt nước bọt “phút” một tiếng.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “…” Đứa trẻ này, cứ mặc kệ nó vậy…

“Kể rồi thì tối nay con cũng không ăn được đâu, nghe xong chắc chắn sẽ thèm ăn đến mức không ngủ được!” Thật ra đã từng xảy ra rồi, nửa đêm nửa hôm quấy rầy nàng vì muốn ăn sủi cảo. Sầm Minh Nguyệt cũng giống nương có sức lực to lớn, giáo đồ thông thường đều không thể bắt được cô bé. Nửa đêm, Mộc Nhiêu Nhiêu sợ con gái ăn không tiêu nên không dám làm cho cô bé ăn, cuối cùng vẫn là Sầm Không bế đứa bé về phòng.

Minh Nguyệt mím cái môi nhỏ lại: “Vậy ngày mai, nương lại kể cho chúng con nhé.”

Mộc Nhiêu Nhiêu gật đầu: “Được, mai nương sẽ kể.”

Sầm Tiểu Nhị không có hứng thú với ăn uống, điều cậu bé thấy hứng thú chính là cuộc chiến khốc liệt của giáo Hỗn Luân và phái Thanh Sơn khi ấy, cậu bé từng nghe dì cả Mộc Thải Thải nói rằng, hồi đó, Sầm Không dẫn theo toàn bộ giáo Hỗn Luân đến phái Thanh Sơn, cùng nương của cậu bé trong ngoài phối hợp, suýt chút đã san bằng phái Thanh Sơn rồi!

Cuối cùng trở thành một huyền thoại lớn trong giang hồ.

“Nương, con muốn nghe về đoạn phụ thân tới phái Thanh Sơn giao chiến với Hoắc Bố Xương!”

“Ngày mai kể, đã muộn rồi, hôm nay cũng phải đi ngủ chứ. Tinh Đài, có muốn uống bát bột giảm đau không?”

Mộc Nhiêu Nhiêu lo lắng, Sầm Tiểu Nhị ngày ngày nghe dì cả của cậu bé khoác lác, đâu ra chuyện nàng và Sầm Không trong ngoài phối hợp tiêu diệt Hoắc Bố Xương của phái Thanh Sơn chứ! Làm sao đây, dựng chuyện vậy, cố gắng làm đoạn này trọn vẹn thôi.

Chân của Sầm Tiểu Nhị đã bôi đầy dầu, cảm giác đau đớn đã tan biến, chỉ là có chút hơi tê tê.

“Còn không uống, không đau.” Phụ thân của cậu bé cũng có thể chịu đựng được cơn đau thấu xương khi luyện công thì một chút sưng tấy này của cậu bé xem là gì chứ.

Mộc Nhiêu Nhiêu: … Giống y như phụ thân của nó, bướng bỉnh! Có bệnh có đau thì toàn dựa vào chịu đựng.

Nàng cũng không khuyên Sầm Tiểu Nhị, căn dặn giáo đồ chăm sóc cậu bé, nấu một bát bột giảm đau để trên đầu giường của cậu bé vào buổi tối trước khi đi ngủ.

Sau khi đưa Minh Nguyệt về phòng thì Mộc Nhiêu Nhiêu mới chậm rãi đi về.

Vừa đặt chân vào sân trong thì đã nhìn thấy ánh nến dịu nhẹ ở trong sân. Sầm Không ngẩng đầu ngồi trên chiếc ghế xích đu ở trước cửa, phía trên chiếc ghế xích đu chính là cái giàn che nắng thô sơ được khâu vá lại từ trái ba năm, phải ba năm và lại thêm ba năm nữa.

Sầm Không đang ôm lấy Sầm Tiểu Tứ đã sớm ngủ say trong vòng tay.

Đứa trẻ Tiểu Tứ này cũng không biết giống ai, là đứa nhỏ cai sữa nhanh gọn nhất trong bốn đứa trẻ, đã vậy còn vâng lời, ngoan ngoãn, có thể ăn có thể ngủ mà không quấy rầy người khác.

Khi nghe thấy tiếng bước chân, Sầm Không mở đôi mắt đang nhắm mắt thư giãn ra, Mộc Nhiêu Nhiêu đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, rót cho mình một tách trà.

Đã uống trà nhiều năm như vậy rồi, nàng cũng có thể uống Tiêm Thanh Nhi như nước vậy.

“Kể đến mức thϊếp cũng buồn ngủ rồi.” Uống ừng ực một tách trà vào bụng, Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn Tiểu Tứ rồi nhỏ giọng nói với Sầm Không rằng: “Chàng đưa Tiểu Tứ vào phòng đi, gió có chút lạnh đấy.”

Sầm giáo chủ đưa cục thịt nhỏ trong vòng tay về phòng, nhưng phát hiện giáo chủ phu nhân không hề vào cùng.

Khi đi ra ngoài xem thì thấy Mộc Nhiêu Nhiêu ngồi vào chiếc ghế xích đu của hắn, đang nhắm mắt lại, hóng làn gió đêm, cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải nói, biểu cảm này quá giống Sầm Không rồi.

“Thϊếp đi không nổi nữa.” Mộc Nhiêu Nhiêu đã là mẹ của bốn đứa trẻ, vì cơ duyên nhầm lẫn mà đã luyện thành “Thái Hoa Bảo Điển”, đến bây giờ nàng vẫn là khuôn mặt mềm mịn có thể véo ra nước.

Ngẩng đầu lên, Mộc Nhiêu Nhiêu rầm rì làm nũng với giáo chủ mặt liệt của nàng.

Sầm giáo chủ đứng trước ghế, nhìn chằm chằm lấy Mộc Nhiêu Nhiêu một hồi lâu rồi đưa bàn tay phải có đường viền xương cốt vô cùng hoàn hảo ra.

Mộc Nhiêu Nhiêu hợp tác duỗi hai tay ra, định nghênh đón cái ôm dịu dàng của Sầm giáo chủ.

Ai ngờ được cánh tay đó vòng qua đôi tay của nàng và tiến lại gần khuôn mặt của nàng rồi véo da thịt mềm mại trên khuôn mặt nàng.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “…” Tiểu lão đệ, chuyện gì vậy!

Dường như rất hài lòng với cảm giác tay nên Sầm Không lại tiện tay chạm vào nó.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Này, đừng giống như đang nhào bột chứ, này!”

Sau khi chạm đủ rồi, Sầm giáo chủ cuối cùng cũng khom cái eo cường tráng mạnh mẽ của hắn xuống, khuôn mặt như ngọc chậm rãi cúi xuống.

Mộc Nhiêu Nhiêu: …? Hả? Lão Sầm hôm nay cũng khá lãng mạn đấy, muốn chụt chụt dưới ánh trăng sao?

Nhìn thấy Mộc Nhiêu Nhiêu chu cái miệng nhỏ nhắn lên, Sầm giáo chủ vốn không muốn làm loại chuyện này dưới quang thiên hoá nguyệt… cũng không xem là đồi phong bại tục.

Đôi môi mỏng của Sầm giáo chủ nhẹ nhàng đặt lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng của Mộc Nhiêu Nhiêu, cảm giác ở miệng không tệ, tiện thể hút một chút.

Khi hai đôi môi tách ra thì phát ra một tiếng “chụt” nhỏ.

Mộc Nhiêu Nhiêu thầm nghĩ, Lão Sầm thực sự có tiến bộ mà, lúc hai mươi, lúc ba mươi, đến bốn mươi mà vẫn còn trên đỉnh cơn sóng.

Mặt bên góc cạnh của Sầm giáo chủ dán vào khuôn mặt hồng phấn của Mộc Nhiêu Nhiêu rồi cạ lên cạ xuống.

Cạ, cứ cạ tuỳ thích, so sánh nhan sắc giữa nàng với Sầm giáo chủ thì khó có thể nói ai chịu thiệt hơn.

Khả năng leo cột của Mộc Nhiêu Nhiêu rất tuyệt vời, hai chân ôm lấy eo của Sầm Không từ trái phải hai phía, cánh tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn.

Mộc Nhiêu Nhiêu mình mẩy da mềm đã thuận lợi trèo lên cây bạch dương tuấn tú Sầm Không này rồi, mà còn khúc khích vài tiếng ở bên tai hắn.

Sầm giáo chủ dường như đã quen với quy trình này, giữ lấy tư thế mặt dán mặt, bế lấy giáo chủ phu nhân đang giở trò xấu trên người hắn rồi chậm rãi đi về.

Cảnh tượng hai người chung sống với nhau này, cho bất kỳ người nào nhìn thấy cũng phải sởn tai gai ốc.

Tả hộ pháp Mộc Thải Thải và Lý trưởng lão rất xui xẻo, thỉnh thoảng sẽ gặp phải một lần. Lý trưởng lão lúc đó đã thấu hiểu triệt để rồi, bà ta vốn luôn cho rằng Sầm Không có nghị lực phi thường, không thích tình cảm nam nữa, kết quả bây giờ nhìn vào.

Đúng, vẫn là khuôn mặt liệt cảm xúc ấy, nhưng ánh mắt nhìn lấy Mộc Nhiêu Nhiêu khiến cho Lý trưởng lão, người đã nhìn quen những cảnh người lớn cũng phải cảm thấy hoảng sợ. Cả hai người làm ra hành động thân mật như vậy dưới ánh mắt của đám đông… không nghĩ đến suy nghĩ của người xung quanh sao?

Và tất nhiên, những lời nói này Lý trưởng lão sẽ không dám nói trước mặt Sầm Không.

Bà ta chỉ có thể ngượng ngùng nở ra một nụ cười nịnh ngọt: “Giáo chủ với giáo chủ phu nhân, quả là đằm thắm, thật đáng ngưỡng mộ!”

Đổi lại là một ánh mặt lạnh lùng của Sầm Không, viết đầy dòng chữ: “Ngươi rất dư thừa.”

Khi Mộc Thải Thải vô tình gặp phải, vừa nhìn thoáng qua, còn tưởng cả hai đang luyện công pháp nào mà nàng ấy chưa từng thấy trước đây, cho đến khi Sầm giáo chủ thốt ra một từ khuyên răn với nàng ấy: “Cút.”

Mộc Thải Thải mới nhận ra, Sầm giáo chủ và muội muội của nàng ấy đang công khai tuyên da^ʍ trong sân.

Ngày hôm sau, nàng ấy liền đi tìm Mộc Nhiêu Nhiêu: “Muội không cân nhắc luyện công pháp đó của Lý trưởng lão nữa xem à? Dù sao thì muội với giáo chủ mỗi ngày cũng… ư ư ư!”

Mộc Nhiêu Nhiêu che lấy miệng của tỷ tỷ lại: “Việc đó không giống nhau! Hái nấm có mục đích là không trong sáng!

Mộc Thải Thải trợn tròn mắt:! Nói cứ như cả hai hiện giờ đang trong sáng vậy!

Hành vi quá đáng trong mắt của những người khác, nhưng người cổ đại giả Mộc Nhiêu Nhiêu này lại không hề nghĩ như vậy, chuyện này vẫn còn khờ sao? Nàng chỉ có thể chú ý một chút, quan hệ tìиɧ ɖu͙© thân mật đều sẽ tiến hành sau khi đã đóng cửa lại.

Sầm giáo chủ ngược lại với nàng, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của những người khác, trong giáo Hỗn Luân, hoàn toàn không ai dám nói gì cả, vì vậy, dần dà, Mộc Nhiêu Nhiêu cũng giải phóng chính mình.

Sầm Không bế Mộc Nhiêu Nhiêu ấm áp bước vào phòng.

Nhiệt độ cơ thể của Sầm Không hơi thấp, làn da tỏa ra hơi lạnh lẽo, Mộc Nhiêu Nhiêu cảm giác như mình đang ôm lấy một người rau câu vậy, không khỏi thoải mái thở dài một tiếng: “Lão Sầm à, thoải mái quá đi.”

Tuổi tác của Sầm giáo chủ quá thực không còn nhỏ nữa, cũng do hắn bảo dưỡng chu đáo mới trông còn rất trẻ. Vì Sầm Không luôn tỏ ra nghiêm túc nên Mộc Nhiêu Nhiêu mới âm thầm gọi hắn là Lão Sầm trong lòng.

Khi nghe thấy cách xưng hô của Mộc Nhiêu Nhiêu với hắn, Sầm giáo chủ liền dừng bước lại: “Nàng, gọi bổn tọa là gì?”

Thôi xong, nói lộ rồi.

Cũng đã sinh bốn đứa con rồi, trong lòng của Mộc Nhiêu Nhiêu, tuy Sầm Không vẫn là một nam nhân điển trai, nhưng chắc chắn không phải là tiểu thịt tươi, gọi một tiếng Lão Sầm… chà… trông càng thân mật.

Mộc Nhiêu Nhiêu đảo mắt một vòng: “Lão Sầm?”

… Sầm giáo chủ tỏ ý hắn không đáp lời.

Hắn cũng chỉ lớn hơn Mộc Nhiêu Nhiêu năm sáu bảy tám… tuổi… không nói tuổi tác, trên người của Sầm Không không hề có chút mỡ, cơ bụng rõ rệt từng khối, hắn cũng từng cẩn thận quan sát, đến bây giờ hắn cũng không có một cọng tóc bạc.

Nếu không phải vì “Thái Hoa Bảo Điển” có tác dụng phụ thì hắn cũng muốn luyện.

Mặc dù vẻ mặt của Sầm Không không thay đổi, nhưng tâm linh tương thông của phu thê nhiều năm, Mộc Nhiêu Nhiêu rất nhạy bén cảm nhận được sự từ chối ngập tràn của hắn.

Mộc Nhiêu Nhiêu: Như vậy là không nhận già à. Được rồi, sau khi tính toán kỹ lưỡng, Sầm Không cũng mới ngoài bốn mươi. Nhưng cũng không thể gọi là “Sầm Trung Niên” được.

“Lão Sầm”, cách gọi này nghe có vẻ chững chạc lại không mất đi sự thân thiết. Còn “Sầm Trung Niên” thì sao?

Nghe không hay.

Sầm giáo chủ siết chặt quai hàm rồi trầm giọng nói: “Đổi cái khác.”

Vừa có thể bộc lộ được sự trưởng thành của Sầm Không, vừa nghe hay, điều quan trọng là Sầm Không phải chấp nhận, đúng là quá khó rồi.

Mộc Nhiêu Nhiêu đã vắt óc suy nghĩ cả một ngày, quả thực là nghĩ không ra mà.

Dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, Mộc Nhiêu Nhiêu hôn lên khuôn mặt điển trai vô cảm của Sầm Không: “Sai rồi, không gọi như vậy nữa, được chưa nào?

Sợ Sầm Không không chịu bỏ qua nên Mộc Nhiêu Nhiêu đã ra tuyệt chiêu: “Tướng công, tướng công công, công công…” Hình như có gì đó không đúng.

Sầm Không: “Chữ công đừng nói hai lần.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Được, tướng công công công. Chàng nói bao nhiêu lần thì là bao nhiêu lần.”

Chóp mũi chạm vào mặt bên của Sầm Không, nhìn thấy hắn lẳng lặng giãn mày ra, Mộc Nhiêu Nhiêu liền cười “khúc khích”: “Lão Sầm, chàng thú vị thật đấy.”

Nụ cười trong mắt của Sầm giáo chủ dần nhạt đi: “… Lão, từ này bỏ đi.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ha ha ha ha.”

Về trong phòng, sau khi tắm rửa xong, phu thê hai người nằm trên giường nói về chuyện của ngày hôm nay, trên căn bản là một mình Mộc Nhiêu Nhiêu nói còn Sầm Không đang nghe.

Trong khi nói chuyện, Mộc Nhiêu Nhiêu đã bắt đầu ngáp.

Sầm Không nghiêng đầu nhìn nàng, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bầu không khí bây giờ không nên đi ngủ.”

Là do nhan sắc của hắn không đủ tuấn tú hay là chiếc áo choàng dài không đủ trắng, bầu không khí đêm nay tốt như vậy, giáo chủ phu nhân tại sao lại muốn ngủ rồi?

Gợi ý của Sầm Không quá rõ ràng, Mộc Nhiêu Nhiêu liền tỉnh dậy, chớp mắt vài cái rồi đếm tay, thời gian không đúng.

“Thϊếp vẫn không muốn sinh Lão Ngũ đâu.” Mộc Nhiêu Nhiêu ngập ngừng nói rằng.

Sầm Không cúi đầu xuống, mái tóc mượt mà rũ xuống, bao trùm lấy ánh sáng ở phía trên Mộc Nhiêu Nhiêu.

“Bổn toạ sẽ chú ý.”

Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn chằm chằm lấy Sầm giáo chủ ở phía trên, cuối cùng vẫn là có một con dao trên từ háo sắc, chém sạch sẽ gọn gàng.

“Được rồi.”

Sầm giáo chủ đẹp tuyệt trần như vậy, muốn hái thêm cũng là lẽ thường tình. Mặc dù Mộc Nhiêu Nhiêu luôn cảm thấy, nàng mới là người bị “hái”.

Trong bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, những áng mây xanh xám đang trôi chậm qua, cứ vậy mà lừng lững trôi.

Tác giả có lời muốn nói: Ngọt không, loại ngọt ngấy họng ấy.