Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 55: Hồi cuối




Editor: Yue.

Đây là một buổi chiều vô cùng bình thường.

Hạ Nguyên tóc tai bù xù, khoanh chân ngồi ở trên ghế sô pha, trong miệng răng rắc răng rắc ăn hoa quả, ôm gối ôm xem phim truyền hình cẩu huyết trên tivi.

Hiệu trưởng Mộ ngồi ở bên cạnh Hạ Nguyên, cánh tay khoác lên cái hông của cô, cầm tay của cô đặt ở lòng bàn tay vuốt ve, "Ngày mai có rảnh không? Sáng mai anh nghỉ phép, muốn ra ngoài chơi hay không?"

"Ngày mai anh nghỉ phép?"

Hạ Nguyên ngẩng đầu: "Mấy ngày nay không phải anh đều rất bận hay sao?"

"Làm xong rồi."

"Muốn đi nơi nào chơi hửm?" Mộ Cảnh Hành không nhiều lời, nắm tay cô.

".. Không biết nữa, anh đề cử xem?" Hạ Nguyên lúc đầu nghĩ chọn một cái địa điểm xinh đẹp, mà những nơi có thể nghĩ tới, giống như cô không biết nơi nào mới tốt.

Ánh mắt Mộ Cảnh Hành lấp lóe, ý cười chợt lóe lên, "Được, chúng ta đi đến một chỗ vô cùng xinh đẹp."

"Chỉ có hai chúng ta sao?"

"Đương nhiên, chỉ có hai chúng ta."

Hạ Nguyên tràn đầy phấn khởi sờ lên đồ vật trong túi tiền của mình, thất thần, xem ra rất thích hợp để cầu hôn, đồ vật này hôm qua cô đã làm xong, đang chuẩn bị hỏi một chút lúc nào Cảnh Hành có thời gian rảnh.

Hiện tại chính là mùa đông, mùa lạnh nhất trong một năm.

Mấy ngày trước vừa hạ một trận tuyết, tuyết đọng trên đất sâu tận mấy cm, người dẫm lên trên phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.

Hạ Nguyên lùi lại đi ở phía trước Mộ Cảnh Hành, hơi thở ra biến thành khói trắng, cô hỏi, "Cảnh Hành, tay của anh lạnh hay không?"

Mộ Cảnh Hành vô cùng phối hợp, "Lạnh."

Hạ Nguyên hướng phía trước nhào nhào, hai tay cắm vào trong túi của anh, nụ cười xán lạn, "Vậy em giúp anh làm ấm nha nha."

Hai bàn tay ở trong túi nắm thành một đoàn, nhiệt độ từ người này truyền đến người kia.

"Ấm áp không?"

Mộ Cảnh Hành ý cười thật sâu, nắm chặt hơn một chút, "Ấm."

Hạ Nguyên vuốt ngón tay của anh, bất động thanh sắc ở trên ngón áp út sờ sờ, trong lòng đắc ý tự nhủ qua đêm nay anh chính là người của cô.

Hai người cứ như vậy dính vào nhau vừa nói chuyện vừa tiến vào gara, Mộ Cảnh Hành lái xe ra, lái về nơi trong mục đích của mình.

Trên xe có điều hòa, cũng không lạnh, Hạ Nguyên dựa vào trên ghế phụ, từ trong túi đồ ăn vặt lấy ra một bọc bánh bích quy nhỏ.

Bánh bích quy nhỏ được làm thành từng hình dáng động vật đáng yêu, tràn đầy hương vị bơ, Hạ Nguyên một lần có thể ăn được mấy túi.

Cô chọn cho mình một con gấu nhỏ, lại đem một cái lấp vào trong miệng Mộ Cảnh Hành, "Nếm thử đi?"

Mộ Cảnh Hành hé miệng ăn hết, rất nể tình, "Không tồi, ăn khá ngon."

Hạ Nguyên tràn đầy phấn khởi tiếp tục đút.

Lúc này đã qua đèn đỏ, Mộ Cảnh Hành đảo quanh tay lái, lái qua một chiếc xe khác, chạy về hướng mà mình đã định sẵn.

Địa điểm được chọn ở vùng ngoại ô, cách rất xa biệt thự, hơn nữa kẹt xe, bọn họ đi ước chừng hai giờ, lúc này trời bắt đầu tối dần, Hạ Nguyên răng rắc răng rắc ăn túi bánh bích quy nhỏ thứ ba.

Đem bánh bích quy nhỏ để ở trong xe, phịch một tiếng đóng cửa xe, hai người xuống xe.

"Đây là đâu?" Cô tự nhiên vươn tay cho Mộ Cảnh Hành giúp cô mang găng tay, Hạ Nguyên đánh giá sơn trang* trước mắt.. Phải nói là sơn trang này, cửa lớn nhìn qua rất có phong cách cổ kính, cây xanh thấp thoáng, cửa kính từ đó duỗi ra, có phần làm người say mê.

(*Yue: Nông trại trên núi - Nhà lớn trên núi, xung quanh có vườn rộng)

"Vào xem chứ?" Mộ Cảnh Hành đem khăn quàng cổ cũng sửa lại một chút cho cô, hỏi.

"Được được."

Hạ Nguyên tự nhiên dắt tay Mộ Cảnh Hành, đi vào, "Nơi này thế nhưng còn có hoa?"

Cô chỉ vào hoa hồng đang ở lúc nở đẹp nhất bên đường sỏi đá cho Mộ Cảnh Hành nhìn, giữa mùa đông, hai ngày trước còn rơi xuống một trận tuyết, không phải hoa nên bị vùi lắp hay sao?

Mộ Cảnh Hành chỉ cười, "Thích không?"

Anh nắm tay cô tiếp tục đi lên phía trước, vòng qua rừng cây phía trước, đập vào mi mắt lại là một mảng lớn hoa hồng lít nha lít nhít, liếc mắt một chút cũng nhìn không thấy bờ, từ trên xuống dưới dọc theo rừng núi, mới vừa nở, nụ hoa chớm bung ra, nở thật đẹp mắt, giống như là từng đoàn từng đoàn lửa xinh đẹp, xinh đẹp đến chói mắt.

".. Thích."

Hạ Nguyên rung động trong chốc lát, mới đáp lời.