Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 39: Vinh quang thần thánh 9




Diệp Trần ngẩn người, Elter đặt tay trước ngực, lịch sự cúi chào rồi quay lưng bỏ đi. Nhìn bóng lưng thẳng tắp đầy kiêu ngạo ấy, Diệp Trần lẩm bẩm: “Anh nói xem anh ta có thích tôi không nhỉ?”

“Thích chứ.” Ba Tám đáp dứt khoát: “Tôi thấy chắc chắn là có thích, không thì với cái tính của hắn ta, làm sao có thể nhịn cô lâu như vậy?”

Sau khi nói xong, Ba Tám cũng tự im bặt, không cần Diệp Trần phải trả lời, nó đã tự đáp: “Vì báo thù, đúng là có thể thật.”

Diệp Trần cũng nghĩ vậy.

Có lẽ đối với Elter, cậu ta có thể có hơi hơi thích Diệp Trần một chút nhưng chắc chắn nó không mang đến cho cậu ta nhiều khoái cảm bằng cảm giác báo được thù.

Thế nhưng, Diệp Trần thực sự muốn nhắc nhở cậu ta rằng, loại người cướp vị hôn thê của người khác thế này… quả thực chỉ là cái nền hoàn hảo điểm tô cho nhân vật chính, hành vi này của người anh em, thật sự rất phản diện, sớm muộn gì cũng bị quả báo.

“Ôi…”

Diệp Trần rất sầu não, cách dựa vào Elter e rằng không thể thực hiện được, cách dựa vào Kyle thì cô không muốn làm. Thật chẳng muốn nhận nhiệm vụ ở thế giới này.

“Ôi…”

Ba Tám cũng rất sầu não. Kí chủ của nó trầm mê vào yêu đương, không muốn thực hiện nhiệm vụ, nó hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Đương lúc một người một hệ thống đều chìm trong sầu não, “rầm” một tiếng, Elter đi rồi lại lộn về.

“Tôi quên chưa thông báo với cô,” Elter đứng ở cửa, tay tì lên khung cửa, vẻ mặt lạnh tanh, “Cô thấy hôn kỳ nên định vào lúc nào thì thích hợp?”

Diệp Trần: “…”

Lúc nói câu này, Elter đằng đằng sát khí, hoàn toàn không cảm nhận được chút tình yêu nào.

Giọng Diệp Trần run lên: “Anh… anh… anh thích tôi à?”

“Ha ha,” Elter cười khẩy, “cô thấy sao?”

Diệp Trần lập tức thay đổi thái độ, đứng đắn, nghiêm túc nói: “Anh thích tôi.”

Elter nhíu mày: “Da mặt của cô thật là dầy.”

“Tôi không biết cô làm thế nào biết được chuyện tôi trùng sinh,” cậu ta từ tốn nói, “nhưng nếu cô đã biết rồi thì hẳn là hiểu ý nghĩa đời này kiếp này của tôi. Tôi không thích cô.”

Cậu ta nghiêm giọng, gằn rõ từng chữ: “Một chút cũng không hề. Tôi cưới cô chỉ là vì muốn gây sự với Kyle mà thôi.”

Diệp Trần: “…”

“Tôi rất muốn hỏi thử xem độ thiện cảm hiện tại của cậu ta là bao nhiêu?”

“Cái này thì… nếu cô chịu chi 100 điểm tích lũy, có thể thử kiểm tra một lần.” Ba Tám tỏ vẻ khó xử.

“Sao anh không đi ăn cướp đi?”

“Cô nói đi, mua hay không mua?”

“Mua.”

Tuy đau hơn hoạn nhưng Diệp Trần rất rất muốn biết câu trả lời. Trong nháy mắt, điểm tích lũy báo về chỉ còn 860, tiếp đó Ba Tám trả lời: “Độ thiện cảm 98.”

Diệp Trần thiếu chút nữa đã ngửa mặt lên trời cười to.

Suýt nữa là bị lừa!

Trông dáng điệu lạnh lùng, kiêu ngạo của người đối diện, cô liền cười khẩy.

“Ồ, anh không thích tôi à,” cô lạnh giọng, “vậy tôi kết hôn với Kyle cũng tốt.”

Elter: “…”

“Tôi sẽ không cưới người không thích mình.”

“Chuyện này cô không có quyền lựa chọn.” Đôi mắt Elter đầy tăm tối. “Nếu cô dám gả cho hắn, giờ tôi sẽ giết hắn luôn.”

“Không sao,” Diệp Trần mỉm cười, “tôi có thể thủ tiết.”

Elter: “…”

“Được rồi,” Diệp Trần phẩy phẩy tay, “Ta mệt rồi, cho ngươi lui. Chuyện hôn sự để ngày khác bàn tiếp.”

Elter: “…”

Đồ thần kinh!

Elter đóng rầm cửa lại. Diệp Trần ngồi cạnh bàn, tung hứng đồng tiền vàng trong tay, bật cười thành tiếng.

Ba Tám châm điếu thuốc. Nó cảm giác, dựa theo tính tình của chủ nhà nó thì nhiệm vụ này không hoàn thành nổi rồi.

Nó lén lút gọi điện về cho tổng bộ.

“Alo, sếp à, về sau có thể cho đối tượng mục tiêu của chúng tôi đẹp trai hơn chút nữa không?”

“Đồ thần kinh!”

Trưởng hệ thống thẳng tay cúp điện thoại. Ba Tám sững sờ, nhả hơi thuốc trong miệng ra.

Diệp Trần có độc, thực sự có độc.

Elter nói được thì làm được. Hôm đó, ngay sau khi về đến nhà, cậu ta lập tức đi gặp cha.

Vị đại thiếu gia cao quý này đã quỳ trước cửa nhà, quỳ liền ba ngày.

Chuyện này truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người không ai biết nguyên nhân tại sao nhưng Kyle thì rất rõ. Anh ta bắt đầu ngồi canh bên cạnh Diệp Trần mỗi ngày, sáng ra cửa, tối về nhà, theo ở lớp chuyên ngành, đến cả lớp tự chọn khác nhau cũng vẫn theo.

Anh ta đi theo thì Yin cũng đi theo. Vậy là ngày ngày Diệp Trần đều phải trông thấy một thằng cha si tình và một thiếu nữ nhu nhược lượn lờ ở trước mặt.

Tiếng lòng của cô là: (ノ`Д)ノ cút

Có ai mang theo người theo đuổi mình đi theo đuổi một cô gái khác không? Anh bị đần đấy hả Kyle?!!

Ngoại trừ bị Kyle làm phiền, Diệp Trần còn gặp phải một vấn đề phiền phức hơn nữa.

“Trước mắt cô có hai lựa chọn.” Ba Tám nghiêm túc phân tích cho Diệp Trần rõ. “Cưới Elter, tìm cách cảm hóa hắn để hắn từ bỏ việc giết Kyle.”

“Hoặc là, từ chối Elter, làm bạn với Kyle, tiếp tục theo kế hoạch cũ, dẫn Kyle đến chỗ tộc rồng.”

“Nói thật thì,” Ba Tám thật lòng khuyên nhủ, “tính khả thi của cái thứ hai cao hơn cái đầu tiên nhiều…”

“Tôi biết chứ,” Diệp Trần nằm xuống giường thở dài, “nhưng mà tôi thực sự không chịu nổi Kyle nữa rồi. Anh thấy đó, đã không đẹp trai thì thôi, lại còn đa tình, thánh phụ. Tôi biết vậy cũng không sai, có điều, làm bạn bè thì được, làm người yêu thì thực sự quá là tồi tệ.”

Ba Tám không còn fuck gì để nói nữa rồi, so với Elter thì Kyle đúng là không hợp gu thẩm mỹ của kí chủ nhà nó cho lắm.

Vì thế, sau khi cẩn thận… mà không, cũng chẳng cẩn thận lắm, chỉ là dựa vào vẻ bề ngoài, Diệp Trần cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mặc kệ khó khăn cách mấy, nhất định phải hạ được Elter!

Nửa đêm, Diệp Trần nhảy cửa sổ ra ngoài, chạy thục mạng đến nhà Elter. Elter vẫn còn đang quỳ trước cửa, mặt mày nhợt nhạt, hơi hơi đỏ bất thường.

Diệp Trần ngồi xổm xuống.

“Cô tới làm gì?” Elter liếc mắt nhìn cô một cái, nói ra vẻ lạnh lùng, “Cô đừng mơ tưởng tôi sẽ từ bỏ, tôi đã nói cưới cô thì nhất định sẽ cưới cô.”

“Thế không phải tốt quá à?” Diệp Trần cười, thò tay véo má cậu ta. Elter vung tay lên định đập cái tay kia đi, thấy Diệp Trần không tránh không né lại chủ động làm chậm lại, cuối cùng trông chẳng khác gì vỗ nhẹ một cái.

Elter nói bằng giọng quái gở: “Bỏ ra!”

“Mềm thật đấy nhỉ, mèo con.”

“Đừng có gọi tôi như vậy.”

“Mèo con,” Diệp Trần vòng tay ôm cậu ta, Elter đơ người ra, Diệp Trần lại cọ tiếp cái cổ, “tôi thực sự thích anh.”

“Đừng có lừa tôi.”

“Anh phải nghe tôi nói đã chứ,” Diệp Trần nghiêm túc nói, “tình cảm phải bồi dưỡng dần dần, tôi cực kỳ khó thích một ai nhưng tôi cảm thấy là có thể thích anh.”

Elter im lặng, Diệp Trần tựa đầu lên vai cậu ta. Giờ đã nửa đêm, xung quanh không có ai khác nhưng Elter vẫn bất giác cứng hết cả người lại. Nghe cô nàng bảo thích mình cái là lập tức trong lòng mềm nhũn, giống như có con mèo con cọ trong lòng cậu ta.

Thế nhưng, ngay sau đó, Elter lại nghe cô nàng bảo: “Tôi không thích Kyle. Tôi có lý do riêng của mình, anh từ bỏ báo thù, chúng ta…”

“Cô cút ngay!” Elter vùng ra khỏi vòng tay của cô, nóng nảy đứng bật dậy, cả giận quát: “Cô chỉ muốn giúp hắn! Tôi không chịu nổi cô nữa, Diệp Trần, cô cút đi! Cút ngay đi cho tôi!”

Diệp Trần bị xô ngã bệt xuống đất, chân trẹo một phát, đau hít hà.

Elter đang nổi cáu, đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng, bỗng dưng cô không nỡ trách móc đối phương câu nào. Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Elter, tôi không có cách nào giải thích lí do cho anh hiểu…”

“Cô cút đi! Tôi không muốn nghe cô nói nữa! Cút ngay!”

Elter hoàn toàn không muốn nghe lời cô nói. Diệp Trần chống chân đứng dậy, tiếp tục nói: “Nhưng tôi thực sự thích anh…”

“Im ngay! Tôi không tin, tôi…”

Tiếng còn chưa dứt, cậu ta đã bị Diệp Trần xô dồn vào tường, chặn tay lại, hôn ập tới.

Lần đầu tiên hai người hôn nhau là cách đây hai năm, lần đi xem mặt trời mọc, cho đến hôm nay, cậu ta vẫn còn nhớ rõ cái thơm mềm của người con gái. Cậu ta vốn còn muốn kháng cự nhưng nhanh chóng bị cô đè chặt lại, cho đến khi đầu lưỡi gặp nhau, đến bản thân định làm gì cậu ta cũng không còn nhớ nổi nữa.

Hai người quyện vào nhau, Diệp Trần thả tay đang đè tay cậu ta ra, vòng lên ôm cổ, đối phương cũng bất giác xiết chặt thắt lưng của cô, thuận theo cô, nhiệt tình phác họa đầu lưỡi của cô.

Hồi lâu sau, hai người thở hổn hển buông nhau ra, thân thể kề sát bên nhau, chân Diệp Trần bị trẹo, bèn dựa luôn cả người lên người đối phương: “Không thể nghe tôi nói cho xong được sao?”

Elter cúi đầu thở dốc.

Hiện giờ, đừng nói bảo cậu ta nghe cô nói cho xong, sợ là có bảo cậu ta chết cậu ta cũng chẳng nghĩ ngợi gì.

Đầu óc cậu ta cơ bản không hề hoạt động, cứ thế ôm đối phương, nghe người ta nói: “Tôi biết anh trùng sinh là có nguyên nhân, tôi không nói được. Dù sao thì anh cứ biết là tôi phải bảo vệ Kyle là được rồi. Không phải tôi làm thế vì anh ta, cũng không phải vì thích anh ta. Elter,” cô ôm chặt đối phương, “tôi thực lòng thực dạ muốn cưới anh.”

Elter không nói tiếng nào, cậu ta nói không nên lời.

Chỉ vì được người ta ôm như vậy, được người ta cố gắng giải thích như vậy, được hôn như vậy mà trong lòng cậu ta đã xúc động đến muốn khóc rồi.

Cậu ta chỉ có thể ôm cô chặt hơn nữa, ngoài miệng lại nói: “Tôi không tin.”

“Vậy anh muốn phải thế nào mới tin?”

Diệp Trần ngẩng đầu nhìn cậu ta, đôi mắt cô ngời sáng: “Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy.”

“Tôi muốn cô làm kỵ sĩ của tôi.” Elter nghiêm túc trả lời, “Cô phải đỗ đầu kỳ thi tốt nghiệp, làm kỵ sĩ của tôi, tôi mới đồng ý với cô.”

“Hả?” Diệp Trần mở to mắt, “Anh… anh đồng ý với tôi, không làm khó dễ Kyle hả?!”

“Cái này thì phải xem biểu hiện của hắn.” Elter nhếch môi, “Diệp Trần, cô phải biết là, hắn đã hại chết cả nhà tôi.”

“Tôi biết, tôi biết.” Diệp Trần gật đầu lia lịa, “Nhưng mà anh đã sống lại rồi. Elter, hãy làm lại từ đầu, có tôi ở bên cạnh anh, tất cả sẽ không tái diễn lại lần nữa đâu!”

Elter không nói gì, xiết chặt thêm cái ôm. Hai người đứng ôm nhau dưới ngọn đèn đường, Diệp Trần cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp.

Thế là bỗng nhiên cô nhớ ra: “À, anh đừng quỳ nữa, chuyện từ hôn, để tôi lo. Tôi đi tìm Kyle.”

“Không cần.” Elter đáp dứt khoát, xoay lưng lại, ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Trần.

“Làm gì vậy?” Diệp Trần ngơ ngác, Elter sốt ruột bảo: “Lên đi.”

Diệp Trần lập tức hiểu ra, Elter muốn cõng cô về. Diệp Trần nhanh nhẹn trèo lên lưng Elter. Elter thay đổi sắc mặt, lẩm bẩm nói: “Nặng chết đi được.”

“Ơ kìa, nặng đâu mà nặng,” Diệp Trần cười tủm tỉm, “nặng như tôi, Kyle có thể cõng được một tá!”

Mặt Elter lập tức sa sầm.

Thể lực của pháp sư quả thực không thể bằng kỵ sĩ. Cậu ta cực kỳ muốn vứt Diệp Trần xuống luôn cho rồi.

Diệp Trần thấy mặt đối phương biến sắc, không nhịn được cười phá lên.

Cô vòng tay ôm cổ, tựa lên lưng cậu ta.

“Elter,” cô nói bằng giọng cực kỳ dịu dàng, “đây là lần đầu tiên em và anh yêu nhau, có gì cũng xin được chỉ bảo nhiều hơn.”

Elter nghe xong, chẳng biết vì cớ gì, cảm thấy vô cùng đẹp lòng.

Cậu ta cười khẩy một tiếng, khóe môi mỉm cười, nghiêm mặt đáp: “Biết rồi, thiếu gia Lanser này là ai chứ.”

“Vâng vâng,” Diệp Trần không nhịn được cười, “đại thiếu gia Elter là lợi hại nhất.”

“Em nói đểu anh đấy à.” Elter bất mãn, Diệp Trần véo má cậu ta: “Sao anh khó hầu hạ vậy hả?”

“Đừng véo má anh.”

“Cứ véo đấy.”

“Diệp Trần!”

“Đến mà cắn em đi này.”

Vừa dứt lời, Elter xoay Diệp Trần đè lên tường, hai chân cô vòng quanh hông cậu ta. Elter hết hôn lại cắn, Diệp Trần giật mình, cảm thấy có một bộ phận cứng rắn nóng rực của đối phương…

Chớp mắt, lặng ngắt như tờ.

Elter vốn chỉ định dạy dỗ cô một chút, lại lo cho cái chân bị thương của cô, không để nó xuống đất, không ngờ dạy dỗ xong rồi lại phát sinh chuyện xấu hổ này.

Thế nhưng cậu ta vẫn còn muốn giả vờ như mình cố ý như thế đấy, thấy Diệp Trần đỏ mặt, đắc ý hừ một tiếng, quay người đi, bỏ cô xuống rồi lại cõng lại lên lưng, mặt lúc này đã nóng bừng bừng.

Dưới ngọn đèn đường, những con thiêu thân bay vòng vòng, hai người đều đỏ mặt, không ai nói một lời.

Diệp Trần liều mạng an ủi bản thân.

Không xấu hổ, bà đây có cảnh gì mà chưa từng thấy? Không xấu hổ!

Nhưng mà, chuyện Quân Diễn hồi trước là bị hệ thống chặn cảm giác nên chỉ giống như đang xem phim con heo. Đây đích thực là lần đầu tiên chân chính trải nghiệm.

Vì thế, cho dù có kinh nghiệm cỡ nào, tim cô vẫn đập nhanh vùn vụt.

Cô ôm Elter, nghe thấy tiếng tim đối phương đang đập.

Giời ạ, còn nhanh hơn!

Cuối cùng cô cũng được an ủi một chút.

Elter bỗng lên tiếng.

“Diệp Trần,” giọng cậu ta khàn khàn, thái độ trịnh trọng, nói như vắt ra từng chữ, “hồi trước anh từng nói với em là cảm thấy có lẽ kiếp trước mình từng gặp em, lời ấy không phải là bắt chuyện.”

Diệp Trần ngẩn người, Elter có vẻ như rất cố gắng mới nói ra được, gằn rõ từng tiếng một: “Anh sẽ đối tốt với em.”

“Tốt hơn Kyle nhiều.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chương tới, chúng ta nói chuyện yêu đương, ngọt ngào một chút nhé!!

[Vở kịch nhỏ]

Bác sĩ: “Thư Bạch, hôm nay thấy thế nào?”

Mặc Thư Bạch: “Không tốt lắm.”

Bác sĩ: “Sao thế?”

Mặc Thư Bạch: “Tôi được rất nhiều người chào đón, lại vô tình làm tổn thương họ, trong lòng tôi rất buồn khổ.”

Bác sĩ: “Tại sao cô lại cho rằng mình rất được chào đón?”

Mặc Thư Bạch: “Mọi người đều gọi tôi là cặn bã, đồ cặn bã, nếu như không phải đã từng yêu, bị tôi làm tổn thương thì tại sao lại gọi tôi như vậy? Ưu tú quá cũng là một loại phiền não.”

Bác sĩ: “…”

Y tá: “Bác sĩ, người nhà của Mặc Thư Bạch tới hỏi chừng nào bệnh nhân có thể xuất viện?”

Bác sĩ: “Mức độ nặng thế này, đời này, e là không có hy vọng…”

Mặc Thư Bạch: “Ha ha, tôi biết rồi, anh quá yêu tôi nên mới lợi dụng quyền thế, nhốt tôi ở đây, giam tôi trong lồng giam của anh!”

Bác sĩ: “…”

Mẹ cái đồ bại não!

Chú thích:

*thánh phụ: “phụ” trong phụ mẫu, cha mẹ, nghĩa tương tự như “thánh mẫu” nhưng là đàn ông.

Nhà bạn Mọt từng định nghĩa “thánh mẫu” thế này này:

“Nôm na là loại người giúp người không cần biết đến hoàn cảnh, tin người đến mức mù quáng, và dễ dàng tha thứ cho kẻ thù của mình. Thấy người bị thương, bị hại, các thể loại bị là bay ra cứu giúp. Hệ quả là một: làm ơn mắc oán, rước thêm một kẻ thù, hai: tự đẩy bản thân vào tình trạng nguy hiểm làm liên lụy những người khác, ba: rước thêm một đóa hoa đào; xếp theo thứ tự tần số xuất hiện từ ít đến nhiều. Ngoài ra, vì rước thêm đóa hoa đào nên với “tình mẹ bao la như biển cả” các chị gái này bị đẩy vào tình trạng “năm ngón tay em không biết chọn ai”, cuối cùng thì lửng lơ con cá vàng, bơi qua bơi lại giữa dàn mỹ nam làm người đọc đau tim vì ghen tị, hộc máu vì tức tối và rơi nước mắt vì sụp nhầm hố. Còn nếu là thể loại ngược thì nam chính một giây trước hành cô ta đến mất con, hủy dung, sỉ nhục các thể loại thì một giây sau chỉ cần nói câu “anh xin lỗi” hay nặng hơn thì bị thương vài nhát, hộc máu vài ngụm là cô ta rơi nước mắt “Em không cần gì cả, em chỉ cần anh thôi.”