Thành Đường Tông.
Lúc Tống Vu Hàn phát hiện ra Bạch Nhất Dạ không còn ở đây, thì trời cũng đã sáng từ bao giờ.
Y nhìn mẫu giấy đặt trên góc bàn, lòng cảm thấy thật kỳ lạ.
Nhưng Tiểu Dạ nói hắn một lát sẽ quay về, cho nên Tống Vu Hàn liền ngồi xuống pha trà trà, tâm thế đợi Bạch Nhất Dạ quay trở về.
Thế nhưng, đợi mãi vẫn không thấy người đâu, trời cũng bắt đầu chạng vạng.
Tống Vu Hàn hiện tại vô cùng thấp thỏm, hết đứng lên lại ngồi xuống.
Y cảm thấy lo sợ, bởi vì Bạch Nhất Dạ từ lúc quay trở về Thành Đường Tông, chưa từng đi đâu lâu như thế.
Lo sợ về chuyện Bạch Nhất Dạ sẽ bỏ y đi một lần nữa...
Tống Vu Hàn bước thật nhanh ra bên ngoài, ngự kiếm đi tìm Bạch Nhất Dạ một lượt trên dưới Thành Đường Tông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Ngay cả Túc Hàn Tinh hay rủ Bạch Nhất Dạ đi du ngoạn, lúc này cũng không biết hắn đi đâu, liền cùng Tống Vu Hàn đi kiếm Bạch Nhất Dạ.
Trên đường, tình cờ cả hai gặp được Hà An Liên, biết hai người đang tìm kiếm Bạch Nhất Dạ, nàng liền nói:
"Hình như ta có nghe loáng thoáng, Bạch sư huynh muốn đến một nơi nào đó...A! Là Dã Sơn thôn!"
Dã Sơn thôn, nơi đó...
Túc Hàn Tinh hỏi: "Người cũng biết nơi đó sao, sư thúc?"
"...Là nơi Tiểu Dạ từng sống trước khi đến đây."
...----------------...
Thế rồi, Tống Vu Hàn và Túc Hàn Tinh liền cùng đi đến Dã Sơn thôn cách Thành Đường Tông không xa.
Lão nhân Phu Khanh kinh ngạc, hôm nay sao lại nhiều tu sĩ đến như thế.
Thầm nghĩ, họ chắc có quen biết với nam nhân y phục xanh đen ban nãy, không đợi hai người mở miệng, y đã hô lớn:
"Chư vị tiên nhân có phải đến tìm người ban nãy hay không?"
?
Tống Vu Hàn: "Là một người cao gầy, y phục xanh đen?"
Phu Khanh gật đầu lia lịa đáp: "Đúng, đúng!"
Túc Hàn Tinh bước đến: "Ngươi biết hắn hiện tại đang ở đâu không?"
Phu Khanh quay người chỉ về hướng đằng sau lưng nói: "Lão vừa dẫn hắn đến Vực Sâu, chắc hẳn hắn còn đang ở đó."
Nghe đến Vực Sâu, Túc Hàn Tinh liếc nhìn Tống Vu Hàn, thấy y lúc này biểu tình trầm mặc đến u ám, liền cảm thấy hơi sợ.
Vực Sâu vạn trượng xuất hiện trước mắt, Tống Vu Hàn quan sát xung quanh, thấy nơi này rất yên tĩnh, cũng không có gì bất thường.
Thế thì Tiểu Dạ đi đâu? Nỗi lo sợ vô hình bỗng chốc len lỏi trong thâm tâm Tống Vu Hàn, y cắn chặt răng, hắn vạn lần không thể cứ...
"Ây, ngươi đi đâu từ sáng đến giờ thế hả?"
Tiếng Túc Hàn Tinh đột ngột phát lên.
Phía đằng xa, liền thấy Bạch Nhất Dạ chầm chậm đi tới.
"Sao lại đến đây rồi? Không thấy lời nhắn ta để lại sao?"
Tống Vu Hàn người cứng đờ, khoảnh khắc nghe được giọng của Bạch Nhất Dạ vang lên, tâm y chợt dịu mát đi vài phần.
Y bước tới trước mặt Bạch Nhất Dạ, nhíu mày thật chặt, liền ôm lấy bả vai hắn.
Bạch Nhất Dạ: "Sư tôn, hôm nay có chút việc liền kéo dài đến bây giờ, ta cũng đang định trở về."
"..."
Tống Vu Hàn trầm mặc nhìn chăm chăm Bạch Nhất Dạ, làm hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Sư tôn..?"
Tống Vu Hàn ghé sát vào hắn: "Sau này không được như vậy."
Bạch Nhất Dạ câu môi cười, chỉ nói ba chữ:
"Ta biết rồi."
Túc Hàn Tinh bây giờ nhận ra bản thân chính là kỳ đà cản mũi, nhìn hết một màn này từ đầu đến cuối, y bất giác rùng mình.
Thế nhưng, ánh mắt hắn hôm nay nhìn mình có vẻ hơi cổ quái.
Túc Hàn Tinh nghĩ nghĩ, sao lại cảm thấy Bạch Nhất Dạ nhìn y giống như nhìn một người không hề quen biết, ánh mắt ấy thật sự mang một chút gì đó lạ lẫm.
Chắc là y đã nghĩ quá nhiều rồi.
Y ngước lên nhìn trên bầu trời sập tối, liền nói: "Trời không còn sớm, chúng ta quay trở về thôi.".