Nhân Vật Phản Diện Tìm Đường Chết

Chương 32: 32: Đố Kỵ





Đúng lúc này Hoằng Đạo kịp thời chạy đến, thấy Bạch Nhất Dạ không có chút động tĩnh gì, mở miệng thắc mắc hỏi:
"Bạch chủ, ngài có sao không?"
Sau đó, mang theo sự thù địch, y đảo mắt qua nhìn đám người trước mặt.

Trong đáy mắt Hoằng Đạo tràn ngập sự khinh miệt, giống như là đang nhìn những sinh vật hạ đẳng nhỏ bé.
Ma lực đột nhiên dao động một cách dồn dập trong không khí, Hoằng Đạo nhắm nghiền mắt cùng năm ngón tay đưa về phía trước.

Bóng tối xung quanh y càng lúc càng trở nên biến dạng, vào khoảnh khắc đội quân quỷ tộc chuẩn bị bước ra từ trong bóng tối, liền bị Bạch Nhất Dạ một tay cưỡng chế dừng lại pháp quyết triệu hồi.

Hắn nói:
"Ngươi và ta là quá đủ."

"Được, Bạch chủ." Hoằng Đạo nghe thấy thế, cũng không hỏi gì nữa, thuận theo đáp.
"AAa! ––"
Tiếng hét chói tai từ đâu phát lên, đám người có mặt ở đó chưa kịp hoàn hồn, liền thấy bóng dáng nữ nhân tên Giang Yên từ đằng xa hốt hoảng chạy tới, trên mặt là kinh hoàng không thôi.
"Ôn Văn sư huynh đã bị ma tu giết hại rồi...Đại sư huynh của ta vì chiến đấu với ma tu mà hiện tại đang bị trọng thương! Làm ơn ai đó đến giúp ta với!"
Nữ nhân miệng liên tục khẩn cầu, run rẩy nhìn đám đệ tử, một lát sau đám đông liền ngay lập tức bao quanh nàng, nhằm hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Chưa kịp nghe câu trả lời, Giang Yên quay ngoắt người, chỉ thẳng vào Bạch Nhất Dạ nói lớn:
"C-Chính là hắn...hắn đã ra tay giết người!"
!
Cái- Nữ nhân này hẳn là đã sợ đến hoá điên rồi đi? Bạch Nhất Dạ bất giác nhìn nữ đệ tử Giang Yên kia thêm mấy lần, thầm ai oán nghĩ, nhưng hình như hắn cũng chưa từng đắc tội với người này bao giờ? Rồi vì cái gì mà Bạch Nhất Dạ cảm thấy, ánh mắt của nàng ta nhìn hắn lúc nãy, lại mang một chút...đáng khinh?
Hoằng Đạo trợn mắt nhìn nữ nhân, mới đây còn thấy ba người các ngươi đồng lòng đi với nhau như thế, tại sao hiện tại liền một chết một trọng thương, còn cái ả nữ nhân đó...không nghi ngờ chính là kẻ ngốc!
Gân trán Bạch Nhất Dạ tự động nổi lên, sắc mặt trông càng khó coi, giọng tự giễu nói:
"Nực cười, ngươi thấy ta rảnh lắm sao?"
"Ngươi đừng có chối, ta đã chứng kiến hết mọi chuyện rồi!" Giang Yên làm ra bộ mặt sợ hãi nhìn Bạch Nhất Dạ, núp núp sau người mấy nam đệ tử, lại nói:
"Tên súc sinh đó, đã giết Ôn Văn sư huynh! Mọi người mau––"
Không để nàng ta nói hết lời bẩn thỉu, Hoằng Đạo rút kiếm lao nhanh như cắt, một kiếm lia qua cần cổ ả nữ nhân.

Người đứng xung quanh trong thoáng chốc nhìn thấy một cảnh tượng ghê rợn, nàng ta ngã xuống, thân nằm bất động trên vũng máu.
Bạch Nhất Dạ mặt vô biểu tình nhìn qua Hoằng Đạo, thấy y đang gãi đầu cười hì hì, cũng không còn muốn trách mắng y không nghe theo mệnh lệnh.
Đám đệ tử thấy quá ghê sợ, vài người không nhịn được mà hét lên.


Tinh thần hăng hái trừ gian diệt bạo lúc nãy cũng không cánh mà bay từ bao giờ, trong lòng bọn họ liền bị thay thế bằng một nỗi sợ hãi thầm lặng.
Nghe được những động tĩnh cực lớn từ phía trung tâm Rừng Ma, tất cả những người khác từ được phân thành nhiều nhóm nhỏ không hẹn mà gặp, liền tụ họp lại một chỗ.

Dẫn đầu nhóm đệ tử y phục trắng, nhìn vào có thể biết ngay được, đó chính là đệ tử của Thành Đường Tông môn phái.
Người nam nhân dẫn đầu đó mang một khuôn mặt rất đỗi thân thuộc, tuy hiện tại có thêm một vết sẹo dài dữ tợn ở trán, nhưng lúc thân ảnh người ấy đập vào mắt Bạch Nhất Dạ, hắn liền nhận ra đó là ai.
Bạch Nhất Dạ?"
Mặt đối mặt, Bạch Nhất Dạ không ngờ lại có thể gặp lại trong hoàn cảnh như thế này.

Hắn cười khổ nói:
"Tinh Tinh..."
Không nghĩ rằng một màn hạ sát ban nãy đều đã bị nhìn thấy hết, trong lòng Túc Hàn Tinh mơ hồ nghĩ đến một chuyện lố bịch, có chút không dám tin nói:
"Nhưng...ngươi hiện tại là đang làm cái gì?
Bạch Nhất Dạ ngươi...bây giờ chính là đang phụng sự cho cái tên ma đầu đó sao?"

Bạch Nhất Dạ thầm nghĩ, không biết Túc Hàn Tinh đã nghe được những chuyện này ở đâu? Chẵng lẽ là từ nữ nhân đó?
Sau một hồi, Túc Hàn Tinh khẽ nhíu mày, cũng không đợi Bạch Nhất Dạ trả lời, liền tiếp tục, giọng nói lộ rõ chua chát:
"Tại sao!?"
"Ngươi có biết, tên ma đầu chính là kẻ năm xưa đã gi.ết ch.ết phụ mẫu ta hay không?"
"..."
Tâm lay động mạnh mẽ, Bạch Nhất Dạ cắn răng, khi toan mở miệng nói chuyện, đột nhiên hắn bị một kẻ khác chen vào.
Kẻ đó cả thân dính đầy máu đi tới, vết thương lớn nhỏ chi chít từ trên cho xuống dưới.

Lúc y nhìn thấy thi thể nữ nhân nằm bất động trên vũng máu tươi, bỗng nhiên hai mắt y trợn trừng mở lớn, miệng còn kêu lên hai tiếng "Sư muội!"
Giang Đà xoay người chăm chăm nhìn thẳng vào Bạch Nhất Dạ, thâm tâm liền muốn tự tay gi.ết ch.ết Bạch Nhất Dạ, vốn dĩ chỉ muốn dạy cho hắn một bài học...!Sư muội đáng thương của ta!.