Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 90






Chính ngọ, Thẩm Lưu Hưởng tìm được tửu lầu.

Tửu lầu làm ăn rất tốt, kín người hết chỗ. Thẩm Lưu Hưởng chen vào, vừa vặn có chỗ trống. Y gọi đồ ăn, rót ly rượu, thong thả ung dung phẩm rượu.

Trong lâu ầm ĩ, hầu hết là thảo luận việc Yêu Mộng Nguyệt thành thân. Và chuyện đêm khuya hôm qua Tông chủ tiên môn khơi mào tranh chấp, ý là muốn thế nào.

Hành Cửu Âm ở Yêu giới danh vọng rất cao, chỉ một chuyện Yêu Mộng Nguyệt thành thân, nói là hỉ sự của toàn bộ Yêu tộc cũng không quá. Đã nhiều ngày, những nhân vật có uy tín danh dự đều tới. Chư vị Yêu vương hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất cũng lục tục đuổi tới.

Ngoại trừ Lục yêu vương Chu Yếm và Văn Nhân Tần nghe nói đã bỏ mạng ra.

Nhưng có người cãi cọ nói: “Lục yêu vương tới rồi! Ngày đó ta nhìn thấy một người, chính là khí tức của đại năng giả Chu Yếm!”

“Sai rồi, Lục yêu vương bế quan mấy năm, chưa có tin xuất quan,” Một người phản bác nói: “Nhưng Cửu Yêu Vương đã tới, buổi sáng có người thấy. Vốn tưởng rằng Ngao Nguyệt đại nhân tới, hắn sẽ không tới nữa.”

“Cửu Yêu Vương a, chỉ mới xuất hiện mấy năm, vậy mà rất lợi hại.”

“Đúng vậy! Bát Hoang là cái địa phương thế nào, chiếm lĩnh khó như lên trời. Cũng chỉ có Cửu Yêu Vương có thực lực này. Nhưng cũng phải nói lại, chân thân của Cửu Yêu Vương đến tột cùng là cái gì?”

Cái này, mọi người cùng kêu lên nói: “Không biết, nhưng không hề nghi ngờ, định là đại yêu.”

Khóe môi Thẩm Lưu Hưởng hơi câu, bắt đầu gắp một đũa đồ ăn đút vào trong miệng, tâm tình sung sướng.

Lại khen khen nữa a, y thích nghe người ta khen đồ đệ.

Nhưng chưa được một lát, tâm tình tốt liền mất. Y mơ hồ cảm nhận được một sợi kiếm khí, là Hiên Hoàng kiếm.

Thẩm Lưu Hưởng ném bát đũa xuống, vất mấy viên linh thạch lên bàn, từ cửa sổ nhảy xuống, tìm kiếm khí mà đi.

Giữa đường lớn tụ tập không ít người. Từ Tinh Thần giơ tay, kiếm rút ra một nửa, đứng trước một đám người mênh mông cuồn cuộn, khuôn mặt tuấn quý tràn đầy khinh miệt coi thường, “Ta nhường đường cho ngươi? Buồn cười, ngươi là cái thá gì?”

Người cầm đầu đối diện hắn có khuôn mặt hung ác nham hiểm, có vài phần giống Yêu Mộng Nguyệt. Nhưng lạnh lùng câu môi, phi dương ương ngạnh hơn nhiều.

Con trai của Hành Cửu Âm, Hành Phi Tham.

Không kịp để hắn nói gì, một đám người xung quanh đã nhỏ giọng nói thầm. Hành Phi Tham ngày thường ỷ vào Đại Yêu Vương, không chỉ ở Yêu Đều, mà đều đi ngang ở toàn bộ Yêu giới, ai thấy cũng thoái nhượng ba phần, thanh niên tử quan này hơn phân nửa là tìm chết.

“Thiếu chủ, đây là ai nha?” Mỹ nhân Hành Phi Tham ôm trong lòng ngực, phát ra tiếng cười như chuông nhỏ, “Vậy mà không biết ngươi.”


Hành Phi Tham hiếm thấy có người dám cãi mệnh lệnh hắn, ném sạch mặt mũi trước con mắt mọi người, trên mặt tức khắc lộ ra sát ý, “Xem cách hắn ăn mặc, chắc nhà giàu mới nổi ở đâu đi. Gần đây Yêu Đều ngư long hỗn tạp, cái thứ chó má gì cũng có.”

Từ Tinh Thần giận dữ: “Mắng ai thứ chó má?!”

“Mắng ngươi!” Hành Phi Tham đẩy mỹ nhân trong lòng ngực ra, quay đầu lại ý bảo tùy tùng, “Bắt lấy hắn cho ta, hung hăng đánh gãy chân. Không cho chút giáo huấn, không biết Yêu Đều là địa bàn của ai.”

Sắc mặt Từ Tinh Thần biến đổi: “Ngươi chính là Đại Yêu Vương?!”

Hành Phi Tham cười nhạo: “Đó là phụ vương ta. Sợ sao? Quỳ xuống cầu xin ta, nói không chừng ta đại phát từ bi buông tha ngươi.”

Từ Tinh Thần: “A, tiểu yêu hoang dã.”

Hành Phi Tham lập tức giận đỏ mắt: “Ngươi nói ai là tiểu yêu hoang dã?”

“Ngươi,” Từ Tinh Thần nghĩ nghĩ, bổ sung nói: “Còn cả phụ vương ngươi.”

Cái này, Từ Tinh Thần chính là đem trời đều chọc thủng. Không kịp để Hành Phi Tham hạ lệnh, tùy tùng phía sau đã hướng Từ Tinh Thần đánh tới. Hành Phi Tham cũng là giận không thể át, “Đem hắn bầm thây vạn đoạn, lại điều tra rõ thân phận đưa về quê quán. Ta muốn xem cha hắn lại là cái thứ chó nào......”

Lời còn chưa dứt, một viên đá vụn đã đánh lên mặt hắn. Mặt Hành Phi Tham lệch một cái, mấy cái răng dính máu tươi văng ra khỏi miệng.

Mọi người xung quanh kinh hãi, sợ tới mức đồng thời cấm thanh.

Ai vậy? Thật can đảm!

Đang kinh ngạc, nhìn thấy bên cạnh Từ Tinh Thần có thêm một người, tóc đen tuấn dung, trong bàn tay trắng nõn như ngọc đang tung hai ba viên đá vụn, hơi cúi xuống, không chút để ý mà gợi lên khóe môi.

“Chưa từng đọc sách sao? Mấy trăm năm trước, Yêu Đều chính là nơi chim không thèm ị. Nếu không phải Đế Quân đi ngang qua nghỉ tạm một đêm, đem linh khí bốn phương tám hướng dẫn lại đây, nơi này là cái dạng gì vẫn là cái dạng đó. Nói ngươi với phụ vương ngươi là tiểu yêu hoang dã, có gì không đúng?”

Hành Phi Tham bộ mặt dữ tợn che miệng, trong miệng đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.

Hắn đã bao giờ chịu ủy khuất thế này, hàm răng cũng bị mất mấy cái. Một chân đá tùy tùng, thái dương nổi đầy gân xanh, “Thất thần làm cái gì? Lên a! Giết cả hai cho ta.”

Nhưng một đám tùy tùng của hắn, không phải đối thủ của hai gã tu sĩ Hóa Thần cảnh. Giây lát sau, tất cả đều nằm dưới đất.

Hành Phi Tham bị dọa nhảy. Không nghĩ tới hai người tu vi cao thâm như thế, vừa nhìn xung quanh phát hiện không còn ai, cuống quít lui bước. Thực lực của hắn không yếu, nhưng thua chị kém em, cảm nhận được uy áp cường đại ập lên người, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

“Nơi này là Yêu Đều, ai dám đụng đến nửa cọng lông tơ của ta?!”

Hành Phi Tham không tin thực sự có người biết thân phận hắn xong, còn dám động hắn. Nhưng ôm suy nghĩ này, nháy mắt đã bị người không lưu tình chút nào đá lên vách tường, lăn xuống đất “phụt” một cái phun ra búng máu, hốt hoảng thất thố.

Mắt thấy đòn nghiêm trọng sắp tiếp tục ập vào mặt. Lúc này, trước người hắn đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cường tráng.

Sắc mặt Hành phi tham vui vẻ. Đây là người tu vi chỉ sau phụ vương hắn ở Yêu Đều này, “Lâm thúc, mau giúp ta......”

Bang......!

Người tới nâng chưởng, một tiếng bàn tay vang dội khắp con đường.

Khóe miệng Hành Phi Tham chảy càng nhiều máu tươi, mắt đỏ ngầu, không thể tưởng tượng bị chưởng ấn lên mặt, “Ngươi điên rồi! Lâm Độ! Ta muốn nói cho phụ vương!!”

Đám người bên đường bị một màn trước mắt này làm kinh sợ. Lâm Độ ở Yêu Đều dưới một người trên vạn người, xây dựng ảnh hưởng rất nặng. Ngày thường với Hành Phi Tham cũng là tất cung tất kính. Không nghĩ tới hắn sẽ ra tay với thiếu chủ trước mặt mọi người.

Mọi người đồng thời sửng sốt, ánh mắt dừng trên hai gương mặt xa lạ, dần dần cấm thanh, ý thức được có gì đó không đúng.

Lâm Độ mặc kệ Hành Phi Tham ầm ĩ, xoay người tiến lên một bước, hành lễ với hai người trước mặt nói: “Tham kiến hai vị Thiếu Quân, Thiếu chủ có mắt không biết, có nhiều mạo phạm, xin đừng trách tội.”

Hành Phi Tham bỗng chốc trừng lớn mắt.

Thiếu Quân? Bọn họ là huyết mạch của Đế Quân?!

Từ Tinh Thần liếc nhìn Hành Phi Tham đồng tử chấn động, hừ một tiếng, vung tay áo ra phía sau, “Hắn nói năng lỗ mãng, nên thực thi khiển trách. Nếu ngươi xuống tay quyết đoán, việc này liền tính như thế, không thể có lần sau.”

Dứt lời, hắn nhìn Thẩm Lưu Hưởng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Thẩm Lưu Hưởng nói: “Việc này từ ngươi dựng lên, ngươi làm chủ.”

Từ Tinh Thần thấy Hành Phi Tham mặt lúc xanh lúc đỏ, trong tay nắm hai cái răng chảy máu đầm đìa, đánh giá giáo huấn đủ rồi, không tiếp tục truy cứu, cùng Thẩm Lưu Hưởng rời đi.

Đợi hai người biến mất khỏi tầm mắt, đám người trầm tịch tức khắc sôi trào.

Đế Cung vẫn không tham gia vào chuyện tam giới. Vậy mà hai vị Thiếu Quân lại tới, rõ ràng là tới để chúc mừng. Mọi người không dự đoán được Đế Quân lại cho Đại Yêu Vương mặt mũi như thế, nhất thời có chung vinh dự, hưng phấn dị thường.

“Đại Yêu Vương không hổ là người cùng thời đại với Đế Quân, xem ra Đế Quân rất coi trọng hắn a!”

“Ta cho rằng chuẩn bị chút hạ lễ là được, không nghĩ tới trực tiếp phái Thiếu Quân tới, đủ để thấy Đế Quân coi trọng.”


“Vừa rồi ta phát hiện hai người kia khí vũ hiên ngang, chắc chắn không phải tục tử. Vậy mà lại là con trai Đế Quân. Nghe nói trong đó có một người mấy năm trước mới nhận về Đế Cung, về sau rất xuất sắc.”

Có người hỏi: “Xuất sắc cái gì?”

Người bên cạnh vỗ tay: “Đương nhiên là hai huynh đệ vì ngôi vị Đế Quân tranh giành đến ngươi chết ta sống!”

Hai người rời đi cùng hắt xì một cái, Từ Tinh Thần móc khăn gấm ra lau lau, “Cái người tên Lâm Độ kia vậy mà nhận ra chúng ta. Hừ. Thật ra thời cơ cũng không thích hợp, bằng không ta nhất định phải đánh đến lúc thiếu chủ hắn kêu trời khóc đất.”

Thẩm Lưu Hưởng mở quyển trục ra: “Chúng ta không cố tình che giấu hành tung, bị phát hiện cũng không kỳ quái. Hơn nữa người nọ đã sớm tới, còn tránh ở chỗ tối nhìn đấy.”

Y nói, hơi nhíu nhíu mày, trên quyển trục này biểu hiện hai quyển trục kia đang ở bên nhau. Nhưng lúc ẩn lúc hiện, có khi chớp mắt đã nhảy xa ngàn dặm, làm người hoàn toàn không nắm được hành tung.

Từ Tinh Thần thấy thế nói: “Ta đuổi theo một buổi sáng, nó một hồi ở phía đông, một hồi đến phía tây, căn bản đuổi không kịp.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm một lúc lâu, cân nhắc nói: “Xung quanh Yêu Đều rất nhiều bí cảnh. Nếu người này mang theo quyển trục bước vào trong đó, liền nói được thông.”

Yêu Đều mấy trăm năm trước là phiến rừng núi hoang vu, lấy bí cảnh thiên kỳ bách quái mà nổi tiếng Yêu giới, cũng không phải là nơi cư ngụ lâu dài. Đến tận khi Đế Vân Vũ đi ngang qua đây, lập nên địa bàn không lớn không nhỏ. Sau đó rời đi, để Hành Cửu Âm tiếp nhận, dần dần biến thành Yêu Đều phồn hoa hiện giờ.

Hiện giờ bốn phía Yêu Đều, còn nhiều bí cảnh vừa nguy hiểm vừa nhiều kỳ ngộ, không ít yêu tu sẽ lựa chọn bước vào trong đó.

Từ Tinh Thần nói: “Một khi đã như vậy, ta phái người canh giữ bên ngoài bí cảnh.”

“Bí cảnh quá nhiều, không dễ thủ. Người này không có khả năng ở mãi trong bí cảnh, chỉ cần ra ngoài là có thể xác định được vị trí. Chúng ta lúc nào cũng chú ý hướng đi, chờ hắn ra sẽ lại tới.” Thẩm Lưu Hưởng đưa quyển trục duy nhất cho Từ Tinh Thần, “Ngươi nhìn chằm chằm ban ngày, ta nhìn chằm chằm buổi tối.”

Từ Tinh Thần nhận lấy, thấy Thẩm Lưu Hưởng xoay người muốn đi: “Đi đâu?”

“Mua thoại bản, đồ ăn vặt, chuẩn bị cho buổi tối,” Thẩm Lưu Hưởng vẫy tay rời đi, dạo vòng vòng trên phố. Những đồ đã mua đều ném vào túi trữ vật, còn lại hai cái đồ chơi bằng đường cầm trên tay. Đang định đi về, phía trước đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.

Thẩm Lưu Hưởng ẩn ẩn nghe thấy “Yêu Vương” “Bí cảnh”, cắn miếng đồ chơi bằng đường, bước nhanh đi tới.

Tới rồi mới phát hiện, các Yêu Vương tề tụ, muốn hợp lực mở ra một cái bí cảnh lớn.

Chư Vương Yêu giới tề tụ là chuyện rầm rộ cỡ nào. Chỉ chốc lát sau, vây quanh nơi ở ba tầng trong ba tầng ngoài, đường phố và lầu cao xung quanh đều bị người vây xem chiếm lĩnh.

Xa xa nhìn lại, chỗ trống duy nhất là chỗ có mấy thân ảnh, bốn phía xung quanh là đám đông ồ ạt đen nghìn nghịt.

Thẩm Lưu Hưởng ở tầng ngoài cùng, giơ hai cái đồ chơi bằng đường lên cao, hoàn toàn không chen nổi, bên tai ầm ĩ, toàn là tiếng hò hét “Cửu Yêu Vương!”, “Tam Yêu Vương!”, “Tứ Yêu Vương!”......

Trong đó, tiếng kêu nhiều nhất chính là Chu Huyền Lan cùng Hoa Tiên. Hai người tướng mạo anh tuấn, thực lực số một số hai Yêu giới, tuổi còn trẻ đã bước lên ngôi vị Yêu Vương. So với mấy Yêu Vương khác, rõ ràng càng được chúng yêu hoan nghênh hơn.

Nhưng so sánh với Hoa Tiên, tiếng gọi Chu Huyền Lan còn to hơn một chút.

Cửu Yêu Vương giữ tên tuổi mình trong sạch, đã sớm từ Bát Hoang truyền khắp Yêu giới. Tuy rằng không phải đặc biệt ở Yêu giới, nhưng kết hợp với điều kiện bản thân Chu Huyền Lan ưu việt, lại đối lập với những Yêu Vương khác, quả thực riêng một ngọn cờ, một cỗ thanh lưu hoàn mỹ.

Kết quả là, biến thành mỗi người đều tranh nhau làm Cửu Yêu Hậu.

“Cửu Yêu Vương a a a!”, “Nhìn ta! Nhìn ta a Cửu Yêu Vương!” Một loại tiếng thét chói tai, rung động qua lại bên tai Thẩm Lưu Hưởng.

Y ở tầng ngoài cùng, cổ ngửa đến mỏi cũng không nhìn thấy nửa cái bóng Chu Huyền Lan, chỉ có thể thấy trên một lầu cao gần nhóm Yêu Vương nhất, một đám nữ yêu đứng trước lan can, kích động vẫy tay vẫy khăn, “Tam Yêu Vương! Nhìn qua kìa! Hắn nhìn qua a a a!” “Ô ô, Cửu Yêu Vương cách xa quá, không thể lại gần đây sao?!”

Thẩm Lưu Hưởng cắn mảnh nhỏ đồ chơi bằng đường, lộ ra đôi mắt nhỏ hâm mộ, hận không thể xách một người ra để mình đứng lên trên đó. Nhưng vì không đáng để nhiều người tức giận, chỉ có thể đem tâm tư đè ép xuống.

Tầm mắt y xoay vòng giữa không trung, dừng trên nóc cao lầu, nơi đó không có một bóng người.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm một mảnh ngói, thay đổi vị trí với nó. Tức khắc nóc nhà trống vắng đã có thêm một người, thu hết cảnh tượng phía dưới vào đáy mắt.

Chúng Yêu Vương tựa hồ đang đợi ai đó, dừng lại ở chỗ này. Bởi vì quan hệ là tranh đấu gay gắt, nên mỗi người tự chơi, chiếm cứ một phương lẳng lặng đợi.

Chu Huyền Lan mặc một bộ huyền bào, vóc người thon dài, ngọc quan màu đen búi tóc dài không chút cẩu thả, mũi cao thẳng, mi dài môi mỏng. Lúc này khuôn mặt vô cùng lãnh đạm, ngoảnh mặt làm ngơ những tiếng hét to vì hắn mà đến.

Hoa Tiên cách hắn tương đối gần, mắt đào hoa chớp chớp không ngừng, đối với tiếng kêu gọi bốn phương tám hướng mưa móc đều dính, đem một đám tiểu yêu mê đến thẳng kêu a a.

Thẩm Lưu Hưởng cẩn thận đứng bên rìa mái, vẫy vẫy tay xuống dưới, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của Chu Huyền Lan.

Nhưng đồ đệ còn chưa hấp dẫn được, đám người chen chúc phía dưới đã phát hiện ra y trước. Một đám người như ở trong mộng mới tỉnh lại, nóc nhà rộng rãi còn chưa có ai chiếm đâu!

Kết quả là, mọi người chen chúc tới.

Thẩm Lưu Hưởng bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt. Trong khoảnh khắc xung quanh đã chất đầy người, đun đẩy nhốn nháo. Y đứng sát rìa mái, bị nhóm tiểu yêu nóng nảy đẩy tới đẩy đi.

Thẩm Lưu Hưởng giơ đồ chơi bằng đường chưa ăn xong lên cao: “Đừng đẩy, bình tĩnh chút! Bình tĩnh......”

Lời còn chưa dứt, không biết khuỷu tay ai hung hăng thúc vào lưng y, Thẩm Lưu Hưởng lảo đảo, mái ngói vỡ vụn, bàn chân không còn chỗ đứng liền rơi xuống.

Động tĩnh trên nóc nhà mênh mông cuồn cuộn đã sớm hấp dẫn ánh mắt tứ phía, bao gồm một đám Yêu Vương phía dưới.

Hoa Tiên cách gần nhất, nhìn thấy rõ ràng nhất, ngước mắt thình lình nhìn bóng người trên rìa mái, thấy đối phương bị đẩy đến không còn chỗ đứng, lung lay sắp đổ đến nơi. Tim hắn đập thình thịch.


Đôi tay hơi hơi nâng lên, nóng lòng muốn thử.

Mỹ nhân rơi xuống nào có đạo lý không đỡ. Hắn là cứu người, Chu Huyền Lan cũng không thể nói cái gì đi!

Hoa Tiên ngửa đầu trông mong. Cũng may không làm hắn thất vọng, Thẩm mỹ nhân quả nhiên ngã xuống!

Hoa Tiên sớm có chuẩn bị, lấy chi thế lôi đình ra tay chiếm trước tiên cơ. Trong một mảnh tiếng kinh hô, sẽ không ai đỡ được Thẩm Lưu Hưởng từ trên trời giáng xuống.

Chưa từng nghĩ, ngón tay mới vừa dính lên quần áo đối phương, phía sau lưng liền truyền đến một lực đẩy mạnh, cơ hồ bị người tàn nhẫn đạp một cái.

Phanh đông......!

Hoa Tiên bị đá đến thẳng lăng lăng đụng phải lan can đối diện, tiếng thét chói tai gần trong gang tấc thoáng chốc hết đợt này đến đợt khác.

Một bên mắt Hoa Tiên đầy sao xẹt, một bên lỗ tai sắp bị chấn điếc, choáng váng trở xuống mặt đất, ngước mắt nhìn thấy Chu Huyền Lan vững vàng đón được người từ giữa không trung, chặn ngang ôm lấy. Trong miệng nghẹn một lúc lâu, không nhịn được mắng một câu: “Đệch......”

Mà lúc này, người có tâm tình gần giống hắn cũng không ít.

Đám người lúc trước bốn phía gọi Cửu Yêu Vương, đồng thời lặng im một khắc, sau đó là tức giận gầm lên.

“Ai đây?! Đây là ai a?! Tiểu nhân đê tiện, vậy mà dám ngấm ngầm giở chiêu trò! Chuyên môn từ trên lầu ngã xuống!”

“Hỗn đản, buông Cửu Yêu Vương ra!”

“Ô ô, Cửu Yêu Vương thật là người tuấn thiện tâm, người trong lòng ngực kia có thể tránh ra hay không? Ta đã ở mái nhà chuẩn bị nhảy xuống!”

“A a a, Cửu Yêu Vương mau ném y xuống đất a!”

......

Thẩm Lưu Hưởng từ nóc nhà ngã xuống, thật bị dọa nhảy dựng. Đến tận khi được vớt vào trong lòng ngực, khí tức quen thuộc thổi quét mà đến, nỗi lòng khẩn trương mới dần dần bình phục.

Đôi tay trắng nõn của y cầm đồ chơi bằng đường, tầm mắt theo đường cằm rõ ràng lưu sướng bò lên, cùng nhìn vào một đôi mắt đang buông xuống.

Đáy mắt Chu Huyền Lan biểu lộ ý cười, môi mỏng nhẹ cong: “Sao sư tôn lại tới đây?”

Tiếng nói của hắn vừa ra khỏi miệng, tức khắc bị tiếng gầm thét lấp mất. Thẩm Lưu Hưởng chỉ nghe được một chút, không thể trả lời, vì thế quét mắt nhìn bốn phía.

Xung quanh quá nhiều người, bao nhiêu con mắt nhìn vào, bị ôm như vậy ít nhiều có chút ngượng ngùng.

Thẩm Lưu Hưởng ho nhẹ một tiếng, liền tính toán nhảy ra khỏi ngực Chu Huyền Lan.

Lúc này, một cơn gió xẹt qua khuôn mặt y, mang đến từng trận âm thanh vô cùng đau đớn.

“Hỗn đản! Xuống đi! Mau xuống!”

“Buông Cửu Yêu Vương ra a!”

“Ai to gan lớn mật như thế? Coi Cửu Yêu Hậu ta không tồn tại có phải hay không?!”

“Buông Cửu Yêu Vương ra để cho ta tới a a a!”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Y trầm mặc một khắc, giơ đồ chơi bằng đường lên cao, vòng tay quanh cổ Chu Huyền Lan, tóc đen nhẹ rũ, khuôn mặt tuấn mỹ thuần thục chôn vào hõm vai đồ đệ.

Của y! Của y!

Không được cướp!