Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 53






Giờ Tỵ, đường phố trong thành rộn ràng nhốn nháo, rất náo nhiệt. Phủ đệ của Thất Yêu Vương chỉ cách một bức tường, lúc này lại yên tĩnh vô cùng, đến cả tiếng côn trùng kêu vang đều khó nghe thấy một tiếng.

Bên trong phủ, hạ nhân đều ở trong phòng, tĩnh tọa trên ghế, hoặc nằm trên giường, không dám phát ra một tiếng động nào.

Đây là thời gian chủ tử của bọn họ ngủ, giờ Thìn mới ngủ, cuối giờ Tỵ tỉnh dậy. Trong lúc này, chính là trời sập cũng không thể đi quấy rầy hắn. Lần trước hạ nhân mới tới không biết chuyện, bị ngã ở cửa, “ai u ai u” kêu to hai tiếng đánh thức Văn Nhân Tần, nháy mắt tiếp theo liền biến thành phân bón hoa trong viện.

Bởi vậy mỗi khi đến thời gian này, mọi người như lâm đại địch, tuyệt đối không dám phát ra động tĩnh gì.

Nhưng hôm nay có chút kỳ quái, tới buổi trưa rồi, Văn Nhân Tần còn chưa từ trong phòng đi ra, không đúng giờ như bình thường.

Mọi người tuy nghi hoặc, lại không ai dám đi xem kỹ.

Mưa phùn kéo dài, sắc trời tối tăm.

Văn Nhân Tần nằm trên giường, nhíu mi, trên trán mồ hôi lạnh lặng yên chảy xuống.

Hắn lại bị Mộng Yểm vây khốn, bừng tỉnh, về đến thủy lao ẩm ướt tối tăm, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi làm người buồn nôn.

Một bàn tay vuốt mắt phải hắn, như kinh ngạc cảm thán: “Hỗn loại giống ngươi, mới là sủng nhi chân chính của Thiên Đạo. Hôm qua chém một đao lên ngực ngươi, sau một đêm liền khỏi hẳn. Hôm nay ta lại đào một con mắt của ngươi, thử xem cần bao nhiêu thời gian mới mọc ra con mắt mới.”

Ác mộng lặp lại vô số lần, Văn Nhân Tần sớm đã không còn sợ hãi, chỉ là mỗi một lần, thô bạo trong lòng sẽ tăng thêm.

Trong lòng hắn lãnh trào, cho rằng sẽ giống thường lui tới, quỳ rạp trên đất, che lại lỗ trống, mắt chảy huyết lệ, nhấm nháp tuyệt vọng xong, đầy người mồ hôi lạnh tỉnh lại.

Nhưng lần này mắt phải bị xẻo đi, mắt trái nhìn thấy, lại không phải gương mặt tươi cười dữ tợn đáng sợ, mà là thanh niên xách theo một chiếc bịt mắt màu đen, nhẹ nhàng lắc lư trước mặt hắn.

“Mang cái này lên, mắt phải sẽ không đau nữa. Tiểu bằng hữu khác nhìn thấy, còn cảm thấy rất tuấn tú.”

Văn Nhân Tần sửng sốt, là ký ức của Tiểu Thất.

Hắn nhìn người mặt mày cong cười, lệ khí trong lòng đột nhiên tan đi một chút.

Thanh niên mắt phượng trong trẻo, ngồi xổm người đeo bịt mắt lên cho hắn, gần sát, hắn còn có thể ngửi thấy hơi thở từ người đối phương bay ra.

Sạch sẽ, không nhiễm hạt bụi nhỏ.

Không chỉ mê người, còn ngầm có một ý tứ khác.

Chưa từng có ai chạm qua y, bằng không lấy khả năng cảm nhận nhạy bén của Yêu tộc, có thể ngửi được hơi thở khác trộn lẫn trên người y.

Trong một mảnh yên tĩnh, Văn Nhân Tần mở to hai mắt, từ trên giường ngồi dậy, ngực trần chảy mồ hôi nóng.

Hắn duỗi tay vắt tóc ra sau lưng, lộ ra cái trán, ngũ quan đao khắc rìu đục. Thở hắt ra xong, ánh mắt đen tối không rõ.

Sau một lúc lâu, hắn gọi thủ hạ tới, tiếng nói hơi khàn nói: “Đi Quyển Vân Các mời người.”

***


Sau khi bị Từ Tinh Thần cự tuyệt đồng hành, Thẩm Lưu Hưởng một mình ra cửa, dọc theo đường đi, phát hiện không ít Yêu tu trông lại phía y, trên mặt mang theo biểu tình kiêng kỵ.

Y dừng ở quán nhỏ bán đồ chơi bằng đường ven đường, muốn mua một cái, chủ quán không hiểu được mà run run lên, run run rẩy rẩy cầm cái đồ chơi bằng đường đưa cho y, lại như thế nào cũng không chịu thu linh thạch.

Thẩm Lưu Hưởng có chút ngốc, dứt khoát đem linh thạch đặt trên quán, cắn miếng đồ chơi bằng đường, nghênh ngang mà đi.

Đợi y đi rồi, một đám Yêu run bần bật trên đường mới khôi phục bình thường, khe khẽ nói nhỏ.

“Đại yêu! Trên người y có khí tức của đại yêu!”

“Không phải là Yêu Hậu của Yêu Vương nào chứ?”

“Đoán xem, là ai trong tám Yêu Vương?”

“Vì sao lại là tám?”

“Khí tức của Thành chủ chúng ta, ngươi sẽ không nhận ra sao?”

......

Thẩm Lưu Hưởng dạo qua một vòng trên phố, càng cảm thấy không thích hợp. Một ít yêu tu đến tới gần cũng không dám. Y sờ sờ mặt nạ, trong lòng buồn bực, dứt khoát về Quyển Vân Các, ở cửa, vừa lúc đụng phải người của Thất Yêu Vương.

“Thất vương cho mời.”

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, giơ đồ chơi làm bằng đường còn hơn phân nửa, đi Yêu Vương phủ.

Văn Nhân Tần ở một gian đình tạ lịch sự tao nhã, thong thả ung dung châm trà.

Thẩm Lưu Hưởng ở hành lang đã ngửi thấy hương trà bay tới, thấm vào ruột gan.

Y quét mắt nhìn người trong đình, phát hiện Văn Nhân Tần ăn mặc chính thức hơn đêm qua, quan ngọc búi tóc dài không chút cẩu thả, quần áo cũng mặc tử tế, không lộ ngực như đêm qua.

Thiếu dã khí, nhiều vài phần đứng đắn.

Y hỏi: “Gọi ta tới có chuyện gì?”

“Phẩm trà,” Văn Nhân Tần rót hai ly trà, ngước mắt nhìn thanh niên đến gần.

Mắt phượng hơi nhướn, đôi mắt đen nhuận lóe sáng nhìn khắp nơi, khóe môi câu lên một độ cong, cười rộ lên thập phần cảnh đẹp ý vui.

Khói mù trong lòng Văn Nhân Tần phai nhạt đi một chút, câu môi dưới, đang muốn đưa chén trà qua, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Tầm mắt hắn dừng trên người Thẩm Lưu Hưởng, một tấc một tấc, cẩn thận đánh giá, cuối cùng dừng ở dây cột tóc màu đen, “Hôm qua ngươi vấn tóc không phải cái này.”

Thẩm Lưu Hưởng cắn một miếng nhỏ đồ chơi bằng đường, thuận miệng nói: “Không thấy. Hôm nay đổi một cái.”

Ngón tay Văn Nhân Tần cầm chén trà hơi chặt hơn, nháy mắt có cân nhắc.

Là Chu Huyền Lan cố ý.

Cố tình để Thẩm Lưu Hưởng cầm đồ vật có khí tức của hắn, trên người lây dính hơi thở của hắn. Đầu tiên là thỏa mãn dục vọng trong lòng không thể nói thẳng kia. Thứ hai là công khai chủ quyền cho những Yêu khác, diễu võ dương oai.

Văn Nhân Tần sắc mặt âm trầm, đến tận khi Thẩm Lưu Hưởng hướng ánh mắt nghi hoặc tới, mới hơi thu liễm lại, đem chén trà đưa tới trước mặt y.

“Trà tuyết Thiên Sơn, nếm thử.”

Thẩm Lưu Hưởng ngửi hương trà câu nhân, hứng thú bừng bừng tiếp nhận cái ly, tính toán phẩm một ngụm. Ai ngờ rũ mắt, nhìn thấy trong ly đều không phải là lá trà, mà là ba con trùng khô quắt bẹp dí, toàn thân tuyết trắng, nổi lềnh bềnh trong nước, dần dần trương to lên.

Bang......!

Chung trà bị quăng xuống mặt đất.

Văn Nhân Tần thấy Thẩm Lưu Hưởng chịu kinh hách, sắc mặt trắng nhợt, ném chung trà xuống liên tục lui về phía sau mấy bước, bàn tay trắng nõn như ngọc không nhịn được phát run.

Hắn tiến nhanh đến, muốn kéo tay Thẩm Lưu Hưởng qua xem kỹ, nhưng bị ném ra, “Đừng chạm vào.”

Văn Nhân Tần kinh ngạc một cái chớp mắt, thu tay: “Xin lỗi.”

Đốt ngón tay Thẩm Lưu Hưởng nhũn ra, qua một hồi lâu, mới hơi hồi thần, dần dần bình tĩnh lại.

“Không sao, bị bỏng một chút.”

Văn Nhân Tần phát hiện y ngoài miệng nói không sao, trên mặt lại là kinh hồn chưa định, không khỏi nhăn mày lại, liếc xuống mặt đất, tầm mắt xẹt qua chén trà vỡ vụn, nước trà tỏa nhiệt khí, cuối cùng dừng trên trùng tuyết Thiên Sơn.

Ánh mắt hắn khẽ biến đổi, thử nói: “Ta pha một ly khác cho ngươi.”

“Không, không cần,” Thẩm Lưu Hưởng căng chặt mặt, lui bước ra sau, cách bàn trà càng ngày càng xa, “Nếu không có chuyện quan trọng thì ta đi đây.”

Y vốn định tới tìm hiểu quyển trục một chút, bị trùng dọa nhảy, tâm tư gì cũng mất sạch. Văn Nhân Tần nhìn y, “Sắc mặt ngươi không tốt lắm, nếu phải đi về, ta tiễn ngươi một đoạn đường.”

Thẩm Lưu Hưởng nhấp môi không nói, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Văn Nhân Tần đi theo phía sau y, một đường cũng không hé răng, không biết suy tư cái gì.

Lúc đi ngang qua đình viện, một trận gió thổi qua, lá cây ven đường rào rạt rung động, vài miếng lá rụng thổi qua đỉnh đầu Thẩm Lưu Hưởng.

Văn Nhân Tần bỗng nhiên gọi y lại, nói: “Đừng nhúc nhích, trên đầu ngươi có trùng.”

Thân hình Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, gương mặt vừa hơi khôi phục chút huyết sắc lại trắng bệch, thầm nghĩ hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch.

Xui, quá xui!

Y tận lực ức chế sợ hãi trong nội tâm, cứng đờ câu môi, mạnh mẽ chống chọi nói: “Vậy sao? Ở chỗ nào trên đầu?”

Chuyện y quá mức sợ trùng, càng ít người biết càng tốt, nếu không, bị người bắt được nhược điểm, thời điểm đối chiến với y ném tới một đống trùng, y sợ là nháy mắt sợ tới mức bị đánh cho tơi bời, chạy trối chết.

Văn Nhân Tần đứng phía sau, nghe thấy thanh âm run rẩy, khóe môi dần dần câu lên.


Thì ra là sợ trùng.

“Ở dây buộc tóc của ngươi.”

Trên mặt Văn Nhân Tần lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, tới gần Thẩm Lưu Hưởng cả người cứng đờ, hơi cúi đầu, ghé vào bên tai y nói: “Đừng nhúc nhích, ta bắt ra cho ngươi.”

Đứng sát vào, làn da bên tai trắng nõn, da thịt sau gáy bóng loáng tinh tế của thanh niên, thu hết vào đáy mắt.

Ánh mắt Văn Nhân Tần hơi tối, giơ tay dừng trên mái tóc y, đầu ngón tay câu lấy dây cột tóc, tóc đen mềm mại trút xuống.

Thẩm Lưu Hưởng bỗng chốc quay đầu lại, vài sợi tóc đen phất quá gương mặt trắng nõn, phía dưới hàng lông mi đen run rẩy, mắt phượng mang theo vài phần cảnh giác, “Ngươi làm gì?”

Tháo dây cột tóc của y làm gì?

Liếc mắt nhìn dây cột tóc bị cắt thành hai nửa dưới đất, Văn Nhân Tần mở tay, bày ra một con trùng ngàn chân đã chết, “Lực đạo không cẩn thận hơi lớn một chút, lúc bắt trùng làm đứt dây lụa.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn con trùng mọc đầy chân, trong đầu hơi nổ ầm một cái, y miễn cưỡng nhịn xuống ý niệm xoay người chạy trốn, nói: “Ném đi.”

Sau đó y rũ mắt nhìn về phía dây cột tóc màu đen trên mặt đất, đang muốn khom lưng nhặt lên, không biết cố ý hay vô tình, xác trùng bị Văn Nhân Tần không nghiêng không lệch, ném vào dây cột tóc.

Tay Thẩm Lưu Hưởng rụt về.

Văn Nhân Tần bất động thanh sắc cười một cái, bàn tay chợt lóe ánh sáng, xuất hiện một dải lụa đỏ đậm, “Xin lỗi, ngươi dùng cái này buộc tóc trước đi.”

“Không cần.”

Thẩm Lưu Hưởng chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi quỷ quái khắp nơi đầy trùng này.

Trên mặt Văn Nhân Tần tiếc nuối, thu hồi dải lụa.

Thẩm Lưu Hưởng đi về hướng cửa lớn. Lúc này, dư quang thoáng nhìn thấy thân ảnh nhỏ tóc đỏ chạy nhanh qua, trốn sau một cây đại thụ.

Bước chân y ngừng lại.

Tiểu Thất?

Sắc mặt Văn Nhân Tần khẽ biến, nhíu mày nói: “A Mộc, về phòng đi.”

Tiểu hài tử trốn sau thân cây sợ hãi kêu một tiếng “Cữu cữu”. Sau khi phát hiện ý cảnh cáo trên mặt đối phương sâu hơn liền chạy nhanh đi.

Thẩm Lưu Hưởng phát hiện tiểu hài tử này tuy không phải Tiểu Thất, nhưng xem ánh mắt nó, cùng ánh mắt Tiểu Thất nhìn Yêu khác giống nhau như đúc, tràn ngập sợ hãi.

Trong lòng khẽ nhúc nhích: “Nó là hỗn loại sao?”

Văn Nhân Tần trầm mặc một lát: “Phải, cho nên ta không cho nó ra phủ chơi.”

“Ngươi biết Tiểu Thất không?”

“...... Không quen biết.”

Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng cổ quái. Nếu Văn Nhân Tần có thể bao dung hỗn loại ở trong phủ, thì không chán ghét những kẻ này như vậy mới đúng. Một khi đã như vậy, vì sao mặc kệ thủ hạ đối đãi với hỗn loại như vậy?

“Ngươi là Thành chủ, lệnh Yêu tu ở Kỳ Lân Thành không được động đến A Mộc, liền không ai dám động. Nó có gì không thể đi ra ngoài?”

Sắc mặt Văn Nhân Tần phức tạp: “Đều là ý của Phụ vương, ta vô lực thay đổi.”

Dứt lời, hắn thấy vẻ mặt Thẩm Lưu Hưởng không tin, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Đi với ta, cho ngươi xem thứ này.”

Thẩm Lưu Hưởng hồ nghi đi theo hắn, đi vào một gian nhà tách biệt với phủ đệ. Chưa vào cửa, đã ngửi thấy mùi vị đan dược hỗn độn.

Văn Nhân Tần đẩy cửa ra, chỉ thấy trên sàn nhà trong phòng phủ kín đan dược, màu sắc kích thước tương tự, nếu không nhìn kỹ, căn bản khó có thể nhìn ra khác biệt.

“Ngươi cũng biết Quỷ Đan?”

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, gật gật đầu.

Quỷ Đan là đan dược có thể thay đổi yêu khí trên người Yêu tộc, nhưng đan phương đã thất truyền mấy trăm năm, hiện giờ trên đại lục khó tìm thấy một viên.

Y kinh ngạc: “Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn tìm Quỷ Đan?”

Văn Nhân Tần gật đầu: “Nếu có nó, khí tức trên người hỗn loại sẽ có thể giống những Yêu bình thường khác, mọi người không phân biệt ra có phải hỗn loại hay không. Như thế, bọn họ liền có thể sinh hoạt bình thường ở Yêu giới.”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng hơi chấn động, chẳng lẽ thật sự đã hiểu lầm hắn.

Văn Nhân Tần nói, hãy còn thở dài: “Đáng tiếc, ta tốn rất nhiều sức lực, Quỷ Đan tìm thấy lại đều là bán thành phẩm, hoặc là đồ dỏm.”

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, nhặt một viên đan dược lên, bóp nát trong tay, ngửi ngửi, “Đã có bán thành phẩm, tìm thêm mấy đan dược sư nghiên cứu, viết ra đan phương, không phải có thể rồi sao?”

Văn Nhân Tần: “Đan dược sư đỉnh cấp trên thế gian, ta đều bái phỏng qua, thu hoạch duy nhất trong nhiều năm, đó là một phần đan phương tàn khuyết.”

Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên. Nếu đúng như vậy, xác thật phí đủ tâm huyết.

Văn Nhân Tần một bên nhìn biểu tình y, một bên tiếp tục nói: “Nếu có thể tìm được Quỷ Đan, làm hỗn loại có nơi dừng chân ở Yêu giới, ta không tiếc trả tất cả đại giới.”

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở lớn mắt, “Thật sự?”

Văn Nhân Tần: “Thật sự.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Vậy trao đổi đi. Ta giúp ngươi tìm được Quỷ Đan, ngươi đem quyển trục cho ta.”

Văn Nhân Tần ngẩn ra một cái chớp mắt, bật cười: “Có thể.”

Thu ý cười, hắn nghiêm túc nói: “Nếu ngươi thật sự có thể tìm được Quỷ Đan, ta liền đem quyển trục cho ngươi.”

Lúc Thẩm Lưu Hưởng ở Đế Cung, đan dược sư từng truyền thụ cho y vài thứ. Sau khi phát hiện cũng không khó, y liền mất hứng thú. Hiện giờ nếu có thể trao đổi quyển trục, y không chuẩn bị tìm Quỷ Đan như biển rộng tìm kim, mà tính toán tự mình luyện chế ra.


Y hỏi: “Có thể đem đan phương tàn khuyết cho ta mượn xem không?”

Trên mặt Văn Nhân Tần kinh ngạc: “Ngươi sẽ luyện đan?”

Thẩm Lưu Hưởng câu môi: “Có chút thiên phú.”

Văn Nhân Tần suy nghĩ một lát, rời khỏi phòng, qua một lát trở về, đưa cho y một cái khăn tay đỏ đậm, “Chép ở trên.”

Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy quái dị, phủ đệ to như vậy, chẳng lẽ đến tờ giấy cũng không có sao? còn phải chép vào khăn tay?

Y nhận lấy, quét mắt nhìn qua, tính toán để vào túi trữ vật.

Văn Nhân Tần thấy thế: “Chỉ cho ngươi một bản, nếu làm mất, ta không phụ trách.”

Động tác của Thẩm Lưu Hưởng ngừng lại, nghĩ tới nghĩ lui, đem khăn tay đặt ở trên áo.

Mang theo bên người là ổn thỏa nhất.

Văn Nhân Tần hơi câu môi.

Rời khỏi Thất vương phủ, Thẩm Lưu Hưởng một đường cân nhắc làm sao luyện chế ra Quỷ Đan, cũng không chú ý tới Yêu tu xung quanh, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn y trên mặt nửa là không thể tin tưởng, nửa là kích động hưng phấn.

Đợi thân ảnh y đi xa, nhóm Yêu trên đường bùng nổ ầm ĩ lên.

“Là hơi thở của Thành chủ!”

“Yêu, yêu này là ai? Chẳng lẽ là Yêu hậu tương lai của chúng ta?”

“Lúc trước y từ phủ Thành chủ ra, mùi vị trên người là của Thành chủ không sai!”

“Nhưng buổi sáng y còn mang theo khí tức của đại yêu khác.”

“Hắc hắc. Hơi thở của Thành chủ trên người y nồng đậm hơn khí tức của đại yêu lúc sáng nhiều. Ta thấy nhất định là Thành chủ nhận thấy được, cho nên ghen, đem người về phủ khi dễ một phen.”

***

Thẩm Lưu Hưởng trở lại Quyển Vân Các, dây căng thẳng trong đầu mới dần dần buông ra, bị trùng kinh hách liên tiếp hai lần, quá mức kích thích.

Trở về phòng, liền cảm thấy kiệt sức.

Y xoa xoa mi tâm, nằm trên giường, chưa được chốc lát đã đi vào giấc ngủ.

Chu Huyền Lan về Quyển Vân Các, đã là sau giờ ngọ, hắn đẩy cửa phòng, đập vào mắt thấy sư tôn nằm trên giường mỹ nhân.

Y nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, vài sợi tóc đen tán sau cổ nhỏ dài, lông mi đen nhẹ cong, nhan sắc lúc ngủ điềm tĩnh bình yên.

Hắn không khỏi phóng nhẹ bước chân, khóe môi hơi câu đi tới gần.

Đột nhiên, chóp mũi ngửi được một hơi thở khác.

Sắc mặt Chu Huyền Lan đột nhiên thay đổi.

Ban ngày giấc ngủ của Thẩm Lưu Hưởng rất nông, mơ hồ nhận thấy được có người tới gần, hơi hơi mở mắt ra, phát hiện là Chu Huyền Lan, lại yên tâm khép lại.

Nhưng nhắm mắt chưa được chốc lát, có sợi tóc phất quá gương mặt y.

Nổi lên cảm giác hơi ngứa ngứa.

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, nghi hoặc mở bừng mắt, phát hiện Chu Huyền Lan cúi đầu, khuôn mặt chôn vào hõm vai y.

Hơi thở ấm áp, khoảnh khắc phun đến.

Thân thể Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, theo bản năng đẩy người ra, không ngờ vừa giơ tay, mới phát hiện hai cổ tay bị nắm lấy, ấn chặt trên giường.

Y nhất thời tránh không thoát, “Ngươi làm cái gì?”

Chu Huyền Lan cũng không trả lời, chóp mũi dọc theo đường cổ mảnh dài tuyệt đẹp, ngửi ngửi.

Hơi thở càng thêm nóng rực, phun lên da thịt trắng nõn như ngọc.

Chiếu ra một mảnh diễm ý liêu nhân.

Giây lát, hắn ngẩng đầu lên.

Đôi mắt thâm trầm như mực nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng, tiếng nói u lãnh.

“Trên người sư tôn, sao lại có mùi người khác?”