Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 52






Từ Tinh Thần đi thẳng vào phía giường.

Trên đường nhìn thoáng qua giường mỹ nhân trống trơn, kiếm trong tay càng nắm chặt hơn vài phần, lại nhìn áo trong màu trắng vắt trên bình phong to rộng, tức giận đến mức đánh xuống một kiếm.

Xoẹt......!

Bình phong bị trảm thành hai nửa, ầm ầm ngã xuống đất, cảnh tượng chiếc giường phía sau đập vào mắt hắn.

Nam tử mặc áo trong màu đen, dựa vào đầu giường, vạt áo ngực hơi mở, tóc dài chưa tháo, dùng quan ngọc búi lên, nhìn thấy hắn đuôi lông mày nhẹ nhướn lên.

Một bàn tay tội ác đang đặt trên eo xù xù lông trắng của huynh trưởng hắn!

Lông xù xù?

Từ Tinh Thần tức khắc cứng đờ.

Trên đệm, thỏ trắng to bằng bàn tay nằm hình chữ X, nghiêng nghiêng đầu, dùng biểu tình mờ mịt nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi xảy ra chuyện gì? Hơn nửa đêm xông vào phòng ta, một bộ dáng muốn giết người. Ta, ta không phải bảo đồ đệ xoa bóp một chút sao?”

Xoa bóp?!

Từ Tinh Thần phản ứng lại, mặt một trận xanh một trận trắng, “Các ngươi chỉ làm việc này?”


Trong mắt Thẩm Lưu Hưởng hiện ra dấu chấm hỏi, ngoài xoa bóp còn có thể làm chuyện gì?

Y nghiêng đầu nhìn nhau với Chu Huyền Lan, vốn tưởng rằng có thể thấy hắn cũng nghi hoặc như mình, mọi người cùng nhìn nhau, cùng nhau vẽ dấu chấm hỏi.

Ai ngờ đồ đệ lại không phối hợp, khóe môi gợi lên một đường cong cười như không cười, trả lời: “Hiện tại là vậy.”

Sắc mặt Từ Tinh Thần biến đổi, ám chỉ trần trụi, tên Yêu Vương này quả nhiên lòng muông dạ thú, lại nhìn con thỏ đang nhìn chằm chằm người ta vẻ mặt mờ mịt ngu xuẩn, hắn tức giận đến mức linh lực trong cơ thể đều cuồn cuộn.

Hiên Hoàng kiếm phát hiện cảm xúc của chủ nhân, ánh kiếm đại thịnh, phát ra âm thanh vang dội.

Kiếm này là Đế phụ tặng cho, uy lực vô cùng, Từ Tinh Thần nắm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nói: “Ta đây sẽ cho ngươi sống không qua nổi đêm nay.”

Dứt lời, ánh kiếm lạnh lẽo hiện lên, xông thẳng về phía người trên giường.

Thẩm Lưu Hưởng trợn tròn mắt, không biết đột nhiên ra tay là cái ý tứ gì, câu nói kia của Chu Huyền Lan chọc giận Từ Tinh Thần chỗ nào?

Y nghi ngờ vì biến thành con thỏ, đầu óc cũng ngu dốt theo, sau đó nhìn thấy một lọn tóc bay xuống, Chu Huyền Lan không tránh không né, kiếm khí khó khăn lắm xẹt qua sườn mặt.

“Sao không né?!”

Từ Tinh Thần mặt trầm xuống, chiêu này không có kẽ hở, là ai đều sẽ bị dọa cuống quít chạy trốn mới đúng.

“Không có sát khí.” Chu Huyền Lan nhướn mi, bỗng nhiên hỏi, “Ngươi không phải chưa từng giết người chứ?”

Từ Tinh Thần đột nhiên không kịp phòng ngừa mà làm khó dễ, một kiếm bổ xuống nhìn như hung ác vô cùng, kỳ thật linh lực cũng chưa dùng bao nhiêu, hơn nữa còn cố tình nghiêng nghiêng kiếm.

Dường như lo lắng biến thành kiếm khí giết người thật, thậm chí bị thương, nói rõ chính là hù dọa người.

Từ Tinh Thần từ nhỏ lớn lên ở Đế Cung, cẩm y ngọc thực, chưa từng ngộ qua một chút không hài lòng nào. Ra cung rèn luyện, cũng có một đám người ngoài sáng trong tối đi theo, sợ Thiếu Quân có bất trắc gì. Nếu gặp phải kẻ nào không có mắt, không đợi hắn ra tay, thủ hạ đã giải quyết xong rồi.

Cho nên, đừng nói đến giết người, ngay cả kinh nghiệm đối chiến đều rất ít.

Thẩm Lưu Hưởng cũng nhìn thấu, nói: “Tay không nhiễm máu. Khá tốt.”

Y nói như vậy, trong lòng cũng nghĩ như thế. Nhưng vào tai Từ Tinh Thần lại thành trào phúng trắng trợn táo bạo.

Thân là tu sĩ Hóa Thần cảnh mà đến con kiến cũng chưa từng dẫm chết, truyền ra sẽ làm người cười đến rụng răng, nói hắn uổng có tu vi, không cần dùng kiếm, không bằng về nhà cầm kim thêu hoa.

Mặt Từ Tinh Thần trướng đến đỏ bừng, tuyệt đối không thừa nhận, “Đừng khinh người! Ta giết người như chém bí đỏ. Một đao một kẻ, trong tay quỷ hồn vô số, chuyên giết hạng người đạo chích.”

Hắn nói xong, dời lực chú ý của hai người đi.

Đi nhanh đến mép giường, duỗi tay muốn bế thỏ nhỏ đang ngồi xổm trên chăn lên, trong miệng hung tợn nói, “Biến thành bộ dáng này cũng không được. Ngươi lại đây, ta nhất định phải xách ngươi về phòng, đem những việc này một năm một mười nói cho Đế phụ, để người phạt ngươi thật nặng!”


Nhưng chưa kịp bắt được Thẩm Lưu Hưởng, một bàn tay đã vớt y vào trong lòng ngực, nâng thân hình nhỏ xíu mềm mại lên.

“Đêm dài, chớ quấy rầy Đế Quân.”

Thẩm Lưu Hưởng ngáp một cái, chân trước vẫy vẫy, “Ngươi mau trở về nghỉ ngơi, cũng không phải tiểu hài tử, còn muốn ngủ cùng huynh trưởng.”

“Ai muốn ngủ cùng ngươi! Thôi, không nói với các ngươi nữa!” Trên mặt Từ Tinh Thần tức giận, chỉ chỉ một người một thỏ trên giường, “Đừng để ta phải nhéo bím tóc các ngươi. Nếu không nhất định ta sẽ nói cho Đế phụ!”

Nói xong, hắn tức muốn hộc máu rời đi, chưa được hai bước lại quay về, nâng bình phong ngã trên đất dậy, mới hừ lạnh một tiếng, phất tay áo cũng không quay đầu lại rời đi.

“Là một viên ngọc thô, chưa qua tạo hình.”

Chu Huyền Lan thu hồi tầm mắt, nhìn Thẩm Lưu Hưởng đứng ở giữa hai chân hắn, giật giật, biểu tình cứng đờ, đột nhiên trở nên cổ quái.

Thẩm Lưu Hưởng: “Ngọc thô cũng không tồi, thuận theo tự nhiên, không cần cố tình dẫn đường, ta nghĩ Đế phụ chính là có ý này.”

Lúc này y đứng trong lòng ngực Chu Huyền Lan, chân trước cách vải áo mỏng manh, dán gần cái bụng rắn chắc, hai chân sau quá ngắn, chỉ miễn cưỡng có thể đến giữa hai chân Chu Huyền Lan.

Khi nói chuyện, Thẩm Lưu Hưởng vô ý thức điều chỉnh tư thế đứng, hai chân sau giật giật, đột nhiên đụng phải thứ gì đó.

Y nghi hoặc chớp chớp mắt, nhấc chân nhẹ nhàng đâm lại một cái.

Phát hiện bàn tay nâng y bỗng chốc cứng lại, Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt một chút, hơi hơi trợn to mắt, cứng đờ tại chỗ.

Ánh mắt Chu Huyền Lan nặng nề, thấp giọng nói: “Sư tôn, đừng lộn xộn.”

Không cần hắn nói, Thẩm Lưu Hưởng cũng không dám động!

Y đứng ngốc trong ngực Chu Huyền Lan, hai chân sau thẳng tắp, không chịu được đánh run, cả người như bị phạt đứng, một cử động nhỏ cũng không dám.

Đến tận khi Chu Huyền Lan thả y lại trên giường.

Lúc sau Thẩm Lưu Hưởng không hề hé răng, hai lỗ tai hồng hồng, nhanh chóng chui vào ổ chăn, toàn thân chôn dưới chăn.

Biểu tình của Chu Huyền Lan biến hóa không ngừng, mi mắt buông xuống, nhìn về chỗ đệm chăn hơi hơi gồ lên. Sau một lúc lâu, bàn tay lúc trước đỡ Thẩm Lưu Hưởng dừng ở chóp mũi.

Hắn hơi híp mắt.

Hơi thở trên người sư tôn quá sạch sẽ, hắn có thể ngửi được ra, thì Yêu khác cũng có thể phát hiện, như thế sẽ đưa tới rất nhiều người mơ ước.

Suy nghĩ một lát, Chu Huyền Lan xé một đoạn áo trong trước ngực xuống, đặt trong tay biến thành một cái dây cột tóc.


Mang thứ dính hơi của hắn trên người, đối với Yêu khác mà nói, đó là một loại ngụ ý, ít nhất có thể đuổi tám chín phần mười Yêu.

Nghe thấy tiếng xé rách quần áo, Thẩm Lưu Hưởng không khỏi run run, toàn thân căng chặt, qua hồi lâu, phát hiện bên ngoài không có gì khác thường, trái tim kinh hoàng mới khôi phục lại.

Trong ổ chăn tối đen một mảnh.

Thẩm Lưu Hưởng mở to đôi mắt đỏ, thở dài một hơi.

Ai......

Một sớm mất đề phòng, ở trong lòng đồ đệ, có phải y đã biến thành thỏ lưu manh rồi không?

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng pha lạnh, tự bế một đêm. Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện đầu đặt trên cái gối nhỏ mềm như bông.

Màu lam nhạt, to bằng lòng bàn tay, sờ lên mềm như lụa, tỏa ra mùi vị tươi mát di thần.

Cửa phòng không thấy thân ảnh Chu Huyền Lan, không biết đi nơi nào.

Không phát hiện người, Thẩm Lưu Hưởng lại thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc đầu, đem danh hiệu thỏ lưu manh phiền não một đêm ném ra khỏi đầu.

Y khôi phục chân thân, từ trong túi trữ vật lấy ra quần áo sạch sẽ, mặc xong, chuẩn bị buộc tóc dài. Đêm qua Chu Huyền Lan giúp y cởi bỏ nhúm tóc hướng lên trời xong, đem dây cột tóc màu đỏ đặt ở trên tủ gỗ cạnh giường ngủ.

Y tìm một vòng, không tìm được, chỉ nhìn thấy dây buộc tóc màu đen bản rộng ước chừng hai ngón tay, phỏng chừng là của Chu Huyền Lan, nằm lẻ loi trên đầu giường.

Thẩm Lưu Hưởng đơn giản gỡ xuống, dùng nó buộc tóc, uống ly trà nhuận nhuận họng, rời khỏi phòng.

Y đi đến đình viện thấy một thân ảnh đi tới đi lui, nhìn qua rất là phiền não, vì thế thanh thanh giọng nói, giương giọng: “Tinh Thần, muốn ra ngoài đi dạo với ta không?”

Từ Tinh Thần quét mât tới, rõ ràng không có động tác nào khâc, Thẩm Lưu Hưởng lại phảng phất nghe thấy một tiếng hừ lạnh, sau đó thấy hắn xoay đầu, một bộ không muốn phản ứng, phất tay áo liền đi.

Thẩm Lưu Hưởng cười khẽ.

Tiểu biệt nữu, thật nóng nảy.