Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 42






Lỗ tai Thẩm Lưu Hưởng phiếm ngứa, nhẹ xoa xoa.

Đã nghe hai ba năm, vốn tưởng rằng đã miễn dịch với thanh âm của Chu Huyền Lan, ai ngờ thình lình nghe tiếng nói khàn khàn mới tỉnh ngủ này, tim đập vẫn là bang bang nhanh hơn.

Ký ức còn dừng lại khi Chu Huyền Lan trong bộ dáng thiếu niên, vừa nghe tiếng nói đã rút hết âm sắc thiếu niên này, liền không nhịn được nghĩ, bộ dáng hiện giờ của đồ đệ ra sao.

Bên kia thấy y chậm chạp chưa lên tiếng, liền truyền đến động tĩnh, tựa hồ như người từ giường ngồi dậy, “Xảy ra chuyện gì vậy, sư tôn?”

Thẩm Lưu Hưởng thật vất vả mới khôi phục được lỗ tai như thường, lại bị vén lên một chút ngứa ngứa, như có cái gì không ngừng cào nhẹ.

Y bất đắc dĩ đem Ngọc Giản phóng xa ra chút, than nhỏ một hơi.

“Không có gì, chính là lỗ tai muốn mang thai.”

Ngọc Giản tức khắc lặng im.

Lời nói ra miệng, Thẩm Lưu Hưởng mới ý thức được Chu Huyền Lan không hiểu câu đùa này, vội giải thích nói: “Khen giọng nói ngươi dễ nghe, không có ý gì khác.”

Lúc sau, Ngọc Giản bay ra một tiếng cười nhẹ.

“Được. Đệ tử biết rồi.”

Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ chóp mũi, kéo đề tài: "Sao hôm nay ngươi ngủ sớm như thế?”

“Ban ngày đánh một trận nên nghỉ ngơi.” bên kia truyền đến tiếng lật sách, Chu Huyền Lan đang chọn thoại bản, “Không bị thương. Sư tôn yên tâm.”

Thẩm Lưu Hưởng biết hắn lâu lâu lại phải đánh nhau, đa số là người khác tới cửa khiêu khích, hòng chiếm đoạt địa bàn, không thể không ứng chiến.

Yêu tộc đặc biệt để ý vấn đề lãnh địa. Đối với bọn họ mà nói, có được địa bàn của riêng mình là chuyện cực kỳ quan trọng.

Nhưng diện tích Yêu giới có hạn, nơi linh khí dư thừa lại càng khan hiếm, vì thế Yêu giới mỗi thời mỗi khắc đều sẽ diễn ra đại chiến cướp đoạt lãnh địa. Lấy tính mạng ra đánh một trận, ai thắng địa bàn sẽ thuộc về người đó.

Các Yêu Vương hiện nay, chính là những người xuất sắc khi trổ hết tài năng trong số đó.

Đại Yêu Vương cai quản chín núi mười biển, lãnh địa mở mang nhất.

Tam Yêu Vương cai quản ba núi năm biển, địa bàn tuy không lớn, nhưng rất nhiều thiên linh địa bảo.

Cửu Yêu Vương là nhân tài mới xuất hiện, dưới trướng không có một núi môt biển nào, lại trực tiếp chinh phục Bát Hoang.

Thẩm Lưu Hưởng hỏi: “Bát Hoang là dạng gì?”


Chu Huyền Lan: “Đất hoang mênh mông bát ngát, cát đá, cây khô.”

Đuôi lông mày Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nâng: “Vậy Cửu Yêu Vương của chúng ta sao phải đến nơi đó?”

Tức khắc Ngọc Giản truyền ra thanh âm, lộ ra vài phần bất đắc dĩ, “Sư tôn, đã nói đừng gọi Cửu Yêu Vương.”

Thẩm Lưu Hưởng nở nụ cười, nhưng đang cười bỗng nhiên thấy không thích hợp.

Y hừ nhẹ một tiếng, toàn thân run rẩy.

Chu Huyền Lan nghe tiếng cười đột nhiên ngừng lại, nhíu mi, “Sư tôn?”

Giọng nói hắn vừa rơi xuống, nghe thấy Ngọc Giản truyền ra thanh âm đứt quãng, “Không, không sao, chính là Yêu độc đã giải, muốn biến trở về.”

Chu Huyền Lan nhớ tới lần ở Vấn Tinh Lâu: “Sư tôn đang ở đâu? Xung quanh có ai không?”

“Không có ai. Ở phòng.” Thẩm Lưu Hưởng miễn cưỡng trả lời một câu.

Y che ngực, cả người phát run, xương cốt trong thân thể như rơi hết ra. Nhưng cũng không đau, chính là mỗi tấc trên da đều nóng lên.

Trong chốc lát, mồ hôi nóng thấm ướt áo trong của y.

Ngày đó khi Đế Vân Vũ thi pháp thu nhỏ y đã từng nói, đợi giải được sạch yêu độc, sẽ liền khôi phục chân thân.

Thẩm Lưu Hưởng bị nhiệt khí trong cơ thể lưu chuyển bức cho có chút khó chịu, kêu lên một tiếng, tay nhỏ trắng nõn cào cào chăn.

Cũng may không liên tục bao lâu, đồng tử y hơi co lại, tay nắm lấy chăn trở nên thon dài, một sợi tóc đen dính trên gương mặt lầm tấm mồ hôi. Thân ảnh nhỏ bé cuộn tròn trên giường biến mất không thấy, còn lại thân ảnh thanh niên mảnh khảnh cao dài.

Phảng phất cốt nhục toàn thân đều được sắp xếp lại, Thẩm Lưu Hưởng mềm nhũn nằm trên giường, mệt đến cả đầu ngón tay cũng không muốn động.

Sau một lúc lâu, y nhẹ thở hổn hển một hơi.

Phát hiện Ngọc Giản còn tỏa sáng, nhưng vẫn không có động tĩnh, liền duỗi tay cầm tới.

Bàn tay Chu Huyền Lan nắm Ngọc Giản hơi chặt, trầm mặc không nói.

Thanh âm rầm rì trong Ngọc Giản biến mất, lần này bay ra tiếng nói lộ ra ý lười, âm cuối nhẹ suyễn.

“Ngủ rồi sao?”

Lòng bàn tay Chu Huyền Lan hơi ướt, ánh nến lay động dừng trên hàng lông mày của hắn, quang ảnh đan xen, làm nổi bật ánh mắt càng thêm thâm u.

“Không ngủ được.” tiếng nói hắn trầm thấp, “Sư tôn. Muốn người bồi ta.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, mở thoại bản ra: “Vậy đổi một chút. Đêm nay ta đọc cho ngươi nghe.”

Cuối cùng vẫn là Chu Huyền Lan đọc thoại bản đến hơn nửa đêm, Thẩm Lưu Hưởng mơ mơ màng màng ngủ rồi. Ngày hôm sau tỉnh lại, y cất Ngọc Giản đã tắt ánh sáng, mặc quần áo vào, nhớ đến việc yêu độc, liền đi tìm lão Cưu.

Kim ô quy cắn miếng máu, toàn thân không hiện ra nửa điểm hồng. Nó ở trong hồ nước ngẩng đầu lên, lại ngẩng cao hơn một ít mới có thể thấy mặt Thẩm Lưu Hưởng, “Ngươi ở bộ dáng này ta còn có chút không quen.”

“Vậy liền nhìn nhiều thêm vài lần.” Yêu độc đã giải, tâm tình Thẩm Lưu Hưởng rất tốt, cầm lấy chén sứ bên cạnh hồ, đút lão Cưu ăn cá khô.

Cách đó không xa, mấy thân ảnh chậm rãi đi tới, người cầm đầu áo mặc tím đội ngọc quan, mi tâm tuấn lãng, lộ ra một mạt ngạo khí bẩm sinh.

Hắn đang nói chuyện với người bên cạnh, sau khi thoáng nhìn thấy thân ảnh ngồi bên hồ, nháy mắt mặt đen xì, vung tay áo, dưới chân rẽ một rẽ, đổi đường khác đi rồi.

Lão Cưu mùi ngon nhai cá khô: “Tinh Thần đã trở lại a, hắn không phải đệ đệ sao? Sao không tới hành lễ với ngươi?”

Thẩm Lưu Hưởng quay đầu nhìn phía Từ Tinh Thần rời đi, hơi híp mắt.

Trong nguyên tác, sau khi Đế Vân Vũ ngã xuống, Từ Tinh Thần trở thành tân nhiệm Đế Quân. Sau đó bị ma quỷ ám ảnh thích Tố Bạch Triệt, lấy lực lượng Đế Cung liên tiếp bắt người tới. Sau một lần thiếu chút nữa bá vương ngạnh thượng cung, thành công chọc giận Chu Huyền Lan lúc đó không ai địch nổi, khiến Đế Cung ngàn năm bị hủy trong một sớm.

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ thở dài một tiếng: “Hắn có hơi ngu. Không so đo với hắn.”

Từ khi nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng, sắc mặt Từ Tinh Thần xanh mét, trên mặt tràn đầy không vui. Thủ hạ theo sát phía sau hai mặt nhìn nhau, có người nhịn không được nhắc nhở nói: “Thiếu Quân. Ngươi ở trước mặt Đế Quân, đối với y cũng là thái độ này sao?”

Từ Tinh Thần nhíu mày: “Thì làm sao? Trong lòng ta chán ghét, chẳng lẽ còn có thể giả vờ yêu thích.”

Tên huynh trưởng đột nhiên nhảy ra này, ỷ vào trên người có Yêu độc, toàn giả vờ nhu nhược. Cố tình Đế phụ lại ăn một bộ này, mỗi ngày vê dược điều trị thân thể cho y.

Khi còn nhỏ hắn bị nhiễm phong hàn, đều là tự cắn răng chống đỡ, Đế phụ chưa bao giờ phản ứng gì. Bằng cái gì mà Thẩm Lưu Hưởng có thể có đãi ngộ này?

Mấy người thủ hạ đau đầu.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, Đế Quân đối với người con nỗi dõi lưu lạc bên ngoài này rất để bụng. Bảy năm rồi, Từ Tinh Thần còn thái độ như vậy với người này, chắc chắn khiến cho Đế Quân bất mãn.

Nhưng Từ Tinh Thần tính tình bảo thủ, ai khuyên đều vô dụng.

Trong một tòa đình ở xa xa, Đế Vân Vũ khoanh tay đứng, nhìn Từ Tinh Thần nổi giận đùng đùng trở lại cung điện, trên mặt không nhìn ra cảm xúc.

Trương Hoài Võ đứng bên cạnh hắn nói: “Lần này Tinh Thần Thiếu Quân ra ngoài, đem chuyện Đế Quân công đạo đều làm thỏa đáng, trong quá trình ăn không ít khổ.”


Đế Vân Vũ không bình luận gì, một lúc nói: “Thẩm Lưu Hưởng đã giải Yêu độc, ta tính để y và Từ Tinh Thần cùng đi Yêu giới trước.”

Trương Hoài Võ nhíu nhíu mày: “Nhưng Yêu giới là nơi nguy hiểm thế nào, có thể để Thiếu Quân mạo hiểm, đến tột cùng là có chuyện gì?”

Đế Vân Vũ: “Yêu giới có người đánh chủ ý lên Ma Thú, đến điều tra rõ là ai.”

Sắc mặt Trương Hoài Võ khẽ biến.

Mấy trăm năm trước đại lục có một hồi hạo kiếp. Tứ đại ma thú Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột cùng Hỗn Độn đồng thời hiện thế, tam giới gặp nạn.

Đế Quân bằng sức lực bản thân, giết Đào Ngột với Hỗn Độn, phong ấn Thao Thiết Cùng Kỳ mới hóa giải nguy cơ, bởi vậy được tam giới tôn xưng là Đế Quân, không ai dám bất kính, không ai không ngưỡng mộ.

Nhưng hạo kiếp qua lâu như thế, mọi người sớm đã quên sợ hãi lúc ấy, ý đồ tìm được nơi phong ấn Thao Thiết cùng Cùng Kỳ, mượn năng lực vô cùng của ma thú.

“Nếu liên quan đến ma thú, việc này không phải là nhỏ, không bằng để ta......”

Trương Hoài Võ ngừng lại, hoàn toàn tỉnh ngộ, Đế Quân là muốn mượn cơ hội này khảo sát hai người.

Chuyện hai vị Thiếu Quân đi Yêu giới được định ra, khắp nơi trên Đế Cung công việc liền lu bù lên.

Khi Thẩm Lưu Hưởng biết tin tức, có chút không thể tin tưởng.

Y sớm có tính toán đi Yêu giới, chẳng qua, một mặt ngại Yêu độc không thể đi, về mặt khác, Yêu giới không dễ đến như vậy.

Phần lớn Yêu tộc khứu giác nhanh nhạy, bằng hơi thở liền có thể phân biệt ra đối phương là người hay yêu. Tu sĩ tầm thường bước vào đó, chỉ trong khoảnh khắc sẽ bị phát hiện, bị chúng yêu cắn nuốt đến xương cũng không còn.

Muốn vào Yêu giới, đầu tiên phải che dấu hơi thở trên người, ngụy trang thành Yêu tộc.

Chúng đế sư bận việc hồi lâu, suốt đêm chế ra một hồ thuốc, dùng để tiêu trừ hơi thở trên người hai vị Thiếu Quân.

Thẩm Lưu Hưởng đi tới hồ thuốc, nhìn lên tất cả gương mặt đều quen thuộc, mấy đế sư này nhìn thấy y đều khịt mũi coi thường, hừ lạnh xoay đầu đi.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn quen, ánh mắt dừng ở hồ nước đen nhánh.

Thiệu Hồng cầm lên một cây linh thảo, ném vào trong nước: “Ngâm trong hồ nửa canh giờ, liền có thể che dấu hơi thở, Yêu tộc không ai có thể phát hiện.”

Thẩm Lưu Hưởng phát hiện linh thảo trong tay hắn đặc biệt quen mắt, liền nhướn mày.

Linh thảo này tên là Phù Dung Cốt, mỗi ngày Đế Vân Vũ làm hồ thuốc cho y ngâm, thường ném thứ này vào, hơn nữa còn nhiều hơn trong tay Thiệu Hồng vài lần.

“Nghe nói Phù Dung Cốt làm đau tận xương tủy. Thiệu lão, có thật không?”

Từ Tinh Thần hoa phục ngọc quan, một đám người đi theo sau, như chúng tinh phủng nguyệt xuất hiện ở cửa.

Thiệu Hồng hành lễ, nói: “Đúng là như thế, thường nhân khó có thể chịu đựng.”

Từ Tinh Thần nhìn quanh, phát hiện hơi nhiều người, Trương Hoài Võ cũng ở, vì thế cân nhắc nói: “Cho nên Đế phụ phái các ngươi tới giám sát ta? Vậy thì không cần, ta không phải người không chịu nổi đau, bỏ dở nửa chừng.”

Người bên cạnh Trương Hoài Võ vội nói: “Tinh Thần Thiếu Quân lo lắng nhiều rồi, ngươi biết tâm chí Đế Quân. Phái ta tới, tất nhiên không phải vì giám sát ngươi, lần này làm hồ thuốc không phải cho một mình ngươi.”

Giọng nói vừa rơi xuống, mọi người biểu tình vi diệu lên, không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng híp mắt phượng, giây lát sau, vẻ mặt kinh hoảng lui bước ra sau, “Không được. Ta không chịu nổi một chút đau nào.”

Trương Hoài Võ nhăn mày, còn Thiệu Hồng cầm đầu nhóm đế sư càng là thổi râu trừng mắt, trên mặt tỏ vẻ bất mãn.

“Chút đau này Thiếu Quân cũng không chịu nổi, có thể thành cái châu báu gì?”

“Ngày xưa Đế Quân dám một mình vào Yêu giới. Nếu Thẩm Thiếu Quân có bản lĩnh kia, không vào hồ thuốc cũng được.”

“Thiếu Quân lộ nhút nhát trước mặt ta cũng không sao, nhưng ra bên ngoài tuyệt đối không thể như thế. Nếu không là vứt mặt mũi Đế Quân.”

Trên mặt Từ Tinh Thần lộ ra khinh thường: “Này đã sợ, nhìn ta đây.”

Dứt lời, hắn lưu loát cởi áo ngoài, liếc Thẩm Lưu Hưởng bên cạnh đang giãy giụa không thôi, hô to “sợ đau sợ đau. Không muốn vào”, hừ lạnh một tiếng, đem lưng dựng thẳng thắn hơn một chút.

Hắn tuyệt đối sẽ không lộ ra một chút nhút nhát nào, vừa lúc để đám người Trương thúc, Thiệu lão nhìn một cái, chệch lệch giữa Thẩm Lưu Hưởng và hắn là như thế nào.

Từ Tinh Thần bước vào trong hồ, nháy mắt nước hồ đen nhánh đã tẩm không thấy thân hình.

Mặt hắn bỗng trắng bệch, cái trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nước hồ này dường như có thể xâm nhập vào trong thân thể, như lưỡi dao nạo trên xương cốt, đau đến mức làm người vô pháp nhúc nhích.

Có người thấy sắc mặt hắn không tốt, vội hỏi: “Thiếu Quân cảm giác như thế nào?”

Từ Tinh Thần chưa bao giờ chịu đau đớn đến thế này, trong lúc nhất thời, hàm răng đều run lên, hắn cắn cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng phun ra một câu: "Đau cỡ này với ta mà nói, không tính là gì.”

Mọi người vui mừng ra mặt, lại nhìn Thẩm Lưu Hưởng còn giằng co không chịu vào hồ, sắc mặt lại đen.

Cùng là con trai của Đế Quân, một người lớn lên ở Đế Cung, một người lưu lạc bên ngoài, chênh lệch chính là to lớn như thế. Cho dù là phẩm tính, tâm chí hay là năng lực, Từ Tinh Thần mà bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn đều hơn xa Thẩm Lưu Hưởng.

Có người thúc giục: “Thẩm Thiếu Quân, quá thời gian dược hiệu sẽ mất, vẫn là vào hồ nhanh một chút.”

Dưới ánh nhìn căm tức của mọi người, Thẩm Lưu Hưởng chỉ đành tiến vào trong đó, khoảnh khắc nước suối ngấm lên làn da, y run run thân mình.


“Đau! Quá đau! Xương cốt ta như là bị đập nát, ngâm trong hồ nửa canh giờ, ta nhất định sẽ chết!”

Y vội vã liền quay đầu lại, nhưng đường lui bị cản, Trương Hoài Võ cùng Thiệu Hồng canh giữ một trái một phải, lãnh khốc vô tình nói: “Đế Quân công đạo, nhất định phải để Thiếu Quân ngâm trong hồ đủ canh giờ.”

Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Lưu Hưởng đầy vẻ tuyệt vọng, tóc đen ướt nước rũ sau lưng, thân thể không ngăn được phát run.

“Đau! Quá đau!”

Nếu đặt ở ngày thường, Từ Tinh Thần thấy bộ dáng y chật vật như vậy, nhất định phải trào phúng vài câu. Nhưng lúc này toàn thân hắn đau nhức, liền không còn công phu phản ứng y.

Vì thế Thẩm Lưu Hưởng cắn môi dưới, đôi mắt tựa hồ đau đến mức lấp lánh nước mắt, nhìn phía Từ Tinh Thần: “Nhị đệ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đau sao?”

Nghe vậy, tầm mắt mọi người chung quanh dừng ở trên người Từ Tinh Thần.

Sắc mặt Từ Tinh Thần cứng đờ, theo thời gian trôi đi, công hiệu của Phù Dung Cốt càng đậm, lúc này hắn đã đau đến mức không nói ra lời, nhưng nhiều người nhìn như thế, tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài.

Tay Từ Tinh Thần rũ dưới nước, hung hăng tự nhéo mình một cái.

“Một chút cũng không đau!”

Hắn xoay cổ qua, nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng, dẩu môi trào phúng nói: “Chút đau đớn da thịt này, nếu ta không kiên trì được, sau này lấy cái gì thống lĩnh Đế Cung?!”

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều vừa lòng gật gật đầu.

“Đây mới là phong phạm mà Thiếu Quân Đế Cung chúng ta nên có.”

“Thiếu Quân nhịn một chút, nửa canh giờ sẽ qua rất nhanh.”

“Không sao cả. Ta tin tưởng cho dù có ngâm bao lâu, Tinh Thần Thiếu Quân đều có thể kiên trì trụ vững.”

Trong một mảnh khen ngợi, linh khí trong nhà khẽ run, bên suối có thêm một người.

Mọi người vội nói: “Bái kiến Đế Quân.”

Ánh mắt Đế Vân Vũ dừng trong hồ. Từ Tinh Thần bên kia vẫn không nhúc nhích, thái dương nổi đầy gân xanh, lại cố chống đỡ không rên một tiếng. Thẩm Lưu Hưởng bên này......

Một bàn tay trắng nõn như ngọc nắm góc áo hắn, nhẹ túm túm.

“Đau quá, Đế Quân, cho con ra khỏi hồ thuốc đi.”

Đám người Hoài Võ thấy thế, đáy lòng đồng thời phỉ nhổ một tiếng.

Đồ nhu nhược. Chút khổ này cũng không chịu nổi!

Không xứng làm Thiếu Quân của Đế Cung, tương lai tuyệt đối không thể để y bước lên ngôi vị Đế Quân!

Trong lòng Từ Tinh Thần không nhịn được vỗ tay khen hay.

Giờ Đế phụ có thể nhìn rõ đi, Thẩm Lưu Hưởng với cái đức hạnh như thế, một chút đau khổ cũng không chịu được.

Đế Vân Vũ quét mắt nhìn suy nghĩ treo trên mặt mọi người, lại nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng đang đau khổ cầu xin hắn.

Trầm mặc một lát, hắn không còn lời nào để nói.

“Được rồi. Đừng giả vờ nữa. Một chút Phù Dung Cốt này còn chưa bằng một phần ba trong bồn thuốc của ngươi.”

Mọi người sửng sốt, đồng thời nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng.

Sau đó thấy thanh niên tư dung côi diễm, bất đắc dĩ thở dài, “Đáng tiếc, còn muốn diễn một lát nữa.”

Biểu tình thống khổ trên mặt y biến mất sạch, đuôi lông mày nhẹ nhướn lên, cánh tay mở ra, quạt nước trong hồ thuốc rộng rãi, than thở một tiếng.

“Thoải mái a.”

Một đám người trợn mắt há hốc mồm.