Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 35: "ta đẹp không?"




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiếng gió gào thét che đi giọng nói người kia.

Diệp Băng Nhiên bừng tỉnh, ý thức được nơi này là ảo cảnh viết lên từ thức hải một người, đối phương căn bản sẽ không trả lời.

Hắn nhìn hài tử dung mạo xinh đẹp tinh xảo, khom lưng nhặt lấy Ly Thiên bị vùi trong tuyết trả lại hắn, sau đó đi sang bên cạnh dùng ống tay áo quét đi lớp tuyết đọng trên tảng đá ngồi xuống.

Thẩm Lưu Hưởng khẽ nghiêng đầu, một tay chống cằm mắt nhìn chằm chằm người còn đứng sững sờ nơi đó.

Thầm nghĩ: Quả nhiên đầu y chan một tấm gỗ, thoạt nhìn ngơ ngơ ngác ngác ngây ngốc.

Hắn theo đoàn người Thanh Lăng tông đến Kiếm tông du ngoạn. Vừa đến nơi sư tôn đã bị Kiếm Đạo chân nhân mang đi, các sư huynh đệ thì đi tới sân luyện võ còn hắn thì được Lam bá bá ôm đi.


Lam Tiêu Sinh vẫn rất thích hắn. Mỗi lần thấy hắn đều phải tặng cho hắn một đống đồ tốt.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Sau khi hắn được chiêu đãi ăn uống no say, sờ sờ cái bụng căn cứng, trên đầu còn đội cành lá sen mang từ Thanh Lăng, tựa như một tiểu mỹ nhân chôn vùi trên nhuyễn tháp được trãi sẵn thảm nhung cực kỳ ấm áp.

Lam Tiêu Sinh thấy thế, lấy Cửu Huyền Cầm ra, đàn một khúc an hồn cầm dẫn hắn đi vào mộng đẹp.

Ngủ khoảng nữa canh giờ, Thẩm Lưu xoa xoa cặp mắt còn lim dim buồn ngủ. Trong lúc còn đang mơ màng, bên tai truyền đã truyền cuộc trò chuyên của Lam Tiêu Sinh cùng người bên cạnh.

"Đến tông cũng đã được hai năm rồi vẫn không nói câu nào. Cả ngày cứ ở phía sau núi luyện kiếm. Ta đã dùng rất nhiều cách rồi nhưng thật sự là không có biện pháp."

Người bên cạnh than nhẹ: "Phiền Lam huynh nhọc lòng. Quả thật đứa nhỏ này rất đáng thương, trơ mắt nhìn cha mẹ vì bảo vệ hắn mà bị yêu thú nuốt vào trong bụng, trên mặt đất phun đầy huyết tinh cùng xương vụn, đừng nói mới có năm tuổi đổi lại là hai người chúng ta cũng không tránh khỏi điên cuồng."

"Trong lòng hắn chính là đau khổ, mới có thể không kể ngày đêm luyện kiếm ở nơi đó."

Lam Tiêu Sinh cũng than thở.

"Thời điểm hài tử bài ta làm vi sư ta đã nói cho hắn mỗi một đệ tử Kiếm Tông đều cầm kiếm tu hành nhưng lý do cầm kiếm thì mỗi người mỗi khác. Có người vì theo đuổi đại đạo, có người vì trảm yêu trừ ma... Ta hỏi hắn Vì sao cầm kiếm ."

"Đầu ngón tay hắn chỉ vào tim ta, nhất bút nhất hoạ viết*—— không để cho bất kỳ ai chết trước mặt hắn!"

(nhất bút nhất hoạ ‘一笔一划’: ‘một nét như họa’ nghĩa đại khái là vậy. ta cũng không hiểu lắm chỉ hiểu đại khác là kiên định ý.)

Thẩm Lưu Hưởng vốc lấy một nắm tuyết, cúi đầu, lưỡng hai tay nhỏ nhắn vò nắm một hồi.


Hoàng hôn rất nhanh đã buông xuống.

Hai tay hắn giấu sau lưng, đứng ở trước mặt tiểu kiếm tu như đã đóng băng.

"Tặng ngươi một cái lễ ra mắt."

Trên lòng bàn tay hai tiểu người tuyết bé xinh xuất hiện trong tầm mắt Diệp Băng Nhiên. Trên con người tuyết còn cắm cành cây làm tay, trên đầu còn đội một phiến lá sen.

"Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đã đồng ý nhận nó."

Thẩm Lưu Hưởng đem người tuyết lần lượt từng cái bày trên đất, sau đó nhấc mi mắt lên, cái eo nhỏ dựng thẳng dậy, tựa như không để ý, thẳng thừng nói: "Được rồi, đến lượt ngươi đáp lễ nha."

Bốn phía yên tĩnh trong nháy mắt, chỉ còn lại tiếng rì rào của tuyết.

Trên mặt Diệp Băng Nhiên lộ ra mấy phần luống cuống, luống cuống tay chân lục lọi túi đồ của mình. Nhưng tay nhỏ vừa duỗi ra, bên hông trống rỗng, đừng nói túi đựng đồ, ngay cả miếng ngọc vỡ cũng tìm không thấy.

Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn bối rối, ý cười trên mặt càng đậm hơn.

"Như vậy đi. Con người ta rất sợ chết, nhất là tiếc mệnh."

Hắn cầm lấy tiểu người tuyết đội lá xanh kia, đặt lên tay Diệp Băng Nhiên. "Nếu sau này ta có gặp phải nguy hiển, ngươi liền tới cứu ta, con như quà đáp lễ."

Đầu ngón tay Diệp Băng Nhiên khẽ run, những chán nản buồn phiền trong lòng tựa như đều ánh lên ánh mắt tiểu người tuyết tinh xảo kia.

Hắn sai rồi...


Hết thảy đều sai rồi ——!

Tựa như ngày ấy hắn luyến tiếc không nỡ đặt tiểu người tuyết xuống, vẫn cứ nâng niu ở trong lòng bàn tay, kết quả đem người tuyết hòa tan.

Quả nhiên hắn vừa ngu vừa dốt.

"Đừng nói ta bắt nạt ngươi, đây chỉ là trả lễ lại." Thẩm Lưu Hưởng lấy miếng lá sen bị mất một mảnh nhỏ trên đầu xuống, khẽ vẫy.

Phủi xuống toàn bộ hoa tuyết dính bên trên, tiến lên một bước, đem lá sen xanh biếc che lên đỉnh đầu đã phủ kín băng tuyết của Diệp Băng Nhiên.

"Chuyện đã qua tựa như mây khói, nhìn về phía trước... Nếu như cái gì cũng không thấy, có thể nhìn ta."

"Ta là đệ tử Thanh Lăng tông, là người mà người gặp người thích!"

Dứt lời, hài tử bạch y quan sát sắc trười nói thầm sư tôn cũng nên tìm hắn rồi, liền xoay người rời đi.