Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 120






Thẩm Lưu Hưởng ngủ một giấc dậy, không thấy Chu Huyền Lan đâu.

Y nhớ trong lúc mơ ngủ, hình như Chu Huyền Lan có nói ở bên tai phải đi ra ngoài. Y liền xoa xoa cổ đứng dậy, mặc chỉnh tề ra cửa.

Hôm nay là ngày Từ Tử Linh cùng người kết làm đạo lữ. Sáng sớm đã có không ít người tới chúc mừng. Đệ tử Thanh Lăng Tông và Kiếm Tông đường xá xa xôi cũng đã đến.

Thẩm Lưu Hưởng đi vào nơi tổ chức đại điển hợp tịch, chỉ thấy đầu tiên là một đài cao rộng lớn, trên đó bày các đồ vật cần trong lễ hợp tịch. Gần đài cao nhất chính là bảy tám cái ban công trên không. Từ gia chiêu đãi khách quý, mọi thứ trang hoàng đều hết sức xa hoa.

Như ở ban công chính giữa, tứ phía treo sa mỏng tím ánh kim, thềm ngọc thật dài trải xuống tận mặt đất, bắt mắt nhất.

Những ban công khác cũng mỗi nơi mỗi vẻ. Ngoại trừ ban công ngoài cùng bên phải, vô cùng kỳ quái.

Khác hẳn những ban công trang trí tỉ mỉ kia, ban công ngoài cùng bên phải nhìn lên đã biết là làm ẩu, dùng gỗ mục chế thành, cầu thang đi lên hẹp mà cao, không có mành che, xuyên qua lan can có thể nhìn thấy bên trong chỉ bày biện bàn ghế, làm nổi bật giữa những ban công còn lại, thấu đủ đơn sơ.

Ban công này không giống cho người thường, hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người.

Từ gia an bài khách nhân, đãi ngộ tương xứng với thân phận. Mấy ban công trên cao, phần lớn là chuẩn bị cho những nhân vật đứng đầu đại lục. Như chính giữa là chuẩn bị cho Đế Quân. Bên cạnh là cho tiên tông tông chủ còn lại. Cho dù người không tới, cũng muốn chuẩn bị đầy đủ.

Còn những lai khách còn lại, tất cả đều an bài ở sân đằng sau.

Vì lẽ đó, ban công đơn sơ bên phải này có vẻ phá lệ kỳ quái. Đã có thân phận có thể ngồi trên đó, vì sao Từ gia lại chiêu đãi như thế? Chẳng lẽ không sợ đắc tội với đối phương?

Mọi người suy đoán sôi nổi, đến tận khi thấy một thanh niên áo đỏ được người hầu dẫn đường, đến dưới ban công đó, mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Khó trách, thì ra là cho chuẩn bị cho y.”

"Làm nhục trắng trợn táo bạo như vậy không ổn đi. Tốt xấu gì cũng là huynh trưởng của Tinh Thần Đế Quân.”

“Đừng quên, tuy là huynh đệ, nhưng không chừng khi tranh ngôi vị Đế Quân đã cừu hận đối phương bao nhiêu. Huống chi Từ gia nào dám như thế, xét cho cùng còn không phải ý của Đế Quân sao?!”

“Hôm qua khi Đế Quân mang Thẩm Lưu Hưởng tới, không ít người nói giữa huynh đệ rất hòa thuận. Thì ra là giả.”

“Đương nhiên là giả! Thẩm Lưu Hưởng hiện giờ tu vi đại ngã, chỉ là Nguyên Anh cảnh, một ngón út của Đế Quân cũng có thể ấn chết y, làm sao còn cố kỵ y?! Không nhìn thấy đêm qua Đế Quân xa xa đứng nhìn, chỉ hừ lạnh phất tay áo rời đi, sợ là đã sớm không quen nhìn y!”

......


Thẩm Lưu Hưởng ngửa đầu nhìn nhìn ban công gần trong gang tấc: “Đây là nơi chuẩn bị cho ta?”

Người hầu trả lời phải, sau đó lạnh nhạt rời đi. Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay sờ lên cầu thang, hơi dùng chút lực liền nghe thấy rắc một tiếng, thang gỗ lắc nhẹ.

Thẩm Lưu Hưởng cười như không cười. Vốn tưởng rằng chỉ có một mình Từ Tử, hiện giờ xem ra, toàn bộ Từ gia đều có ý này.

Đại điển không bao lâu nữa sẽ chính thức bắt đầu rồi, trong quảng trường nổi lên đợt sóng. Thẩm Lưu Hưởng buông thần thức ra, phát hiện bàn trên ban công không có thứ gì, liền đi bưng mâm đựng trái cây. Đang định bước lên thang gỗ, đột nhiên bị người gọi lại.

Y quay đầu, nhìn thấy một thanh niên mặc áo bào trắng thêu hoa mai, chính là phục sức của Thanh Lăng Tông...... gọi y Thẩm sư thúc.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt. Gọi y là sư thúc, vậy là đệ tử của sư huynh đệ, y đã từng gặp ở Thanh Lăng, đệ tử này thắng trong trận tỷ thí với Chu Huyền Lan trong đệ tử Đại Bỉ, gián tiếp làm y mất một vạn linh thạch.

Nhưng thời gian qua lâu rồi, Thẩm Lưu Hưởng không nhớ tên đối phương, may mà lỗ tai thính.

Cách đó không xa có người nhỏ giọng nói: “Sau khi Lăng Dạ Tiên Tôn bỏ ngôi vị Tông chủ, liền nhường cho đồ đệ hắn là Lăng Mạc Sơn. Tông chủ này hành sự vô cùng khiêm tốn, không nghĩ vậy mà hôm nay lại tới, mặt mũi Từ gia thật lớn!”

Thẩm Lưu Hưởng đưa mâm đựng trái cây về phía hắn: “Thì ra là Mạc Sơn sư chất, muốn ăn trái cây không?”

Lăng Mạc Sơn cười khẽ lắc đầu, sau đó chỉ về phía một ban công: “Đã rất lâu không gặp sư thúc, thấy sư thúc lẻ loi một mình, không bằng sang chỗ sư chất bên kia.”

Lăng Mạc Sơn thân là Tông chủ Thanh Lăng, tất nhiên sẽ ngồi ở ban công trên cao, Từ gia không dám chậm trễ chút nào.

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng hiểu rõ, Lăng Mạc Sơn đây là muốn giải vây cho y, khóe môi câu lên: “Đa tạ sư chất. Nhưng......”

Y chưa nói xong, đã nghe thấy một thanh âm: “Thẩm Hương ca ca.”

Thẩm Lưu Hưởng nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy Triệu Lâm dẫn theo một đám đệ tử Kiếm Tông đuổi tới, đuôi lông mày y nhướn lên, thầm nghĩ Từ Tinh Thần nói không sai, tới nơi này quả thật gặp được không ít người quen.

Ban công đơn sơ vốn là không hợp xung quanh, hấp dẫn người chú ý, hơn nữa đám người Lăng Mạc Sơn Triệu Lâm tiếp cận, càng hấp dẫn thêm không ít ánh nhìn.

Trong đó có một đạo chứa đầy kích động nóng cháy.

Trưởng lão Đại Thiên Tông bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn Minh Đàm tránh phía sau hắn, lại nhìn xung quanh thanh niên áo đỏ, nhắc nhở nói: “Tông chủ, còn không tiến lên mời, Tiên quân sẽ đến ban công của những người khác.”

Minh Đàm đỏ mặt lên, gập ghềnh nói: “Ta, ta cũng muốn đi, nhưng có phải quá, quá đường đột hay không?”

Trưởng lão thở dài: “Nếu không ta thay mặt Tông chủ đi mời?”

“Không thể, như vậy có vẻ không đủ coi trọng. Ta, ta tự mình đi, hẳn là miễn cưỡng có tư cách mời Tiên quân đi?!” Minh Đàm không chớp mắt nhìn chằm chằm thân ảnh phía xa. Đang lúc khẩn trương, bỗng nhìn thấy một đám người tới gần Thẩm Lưu Hưởng.

Ánh mắt hắn hung ác, bước nhanh đuổi tới.

Mâm đựng trái cây Thẩm Lưu Hưởng bưng bị một đạo linh lực đánh rớt, trái cây vỡ nát đầy đất.

Từ Tử dưỡng thương hồi lâu ở Yêu giới, cuối cùng cũng đỡ một chút, liền mang theo Tam Sinh Thạch từ Yêu giới vội vã chạy về. Chưa từng nghĩ, vừa về đến nhà không lâu đã nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng, đầu sỏ gây tội làm hắn bị Yêu Đế đả thương.

Từ Tử lập tức dẫn theo tùy tùng vây quanh, chưa đến gần đó đã đánh ra một đạo công kích, nhưng để Thẩm Lưu Hưởng tránh thoát, chỉ đánh trúng mâm đựng trái cây.

Từ Tử hừ lạnh một tiếng: “Cái loại chó mèo gì cũng xứng tới tham gia đại điển, có thiệp mời không?”

Thẩm Lưu Hưởng vẫy vẫy tay.

Lăng Mạc Sơn với Triệu Lâm sắc mặt trầm sâu, che trước người y. Nhưng chưa kịp để hai người quát lớn, bên cạnh đã truyền đến một tiếng gầm lên: “Nhãi ranh nơi nào?! Tìm chết! Còn dám ra tay ta nhất định phế móng vuốt này của ngươi!”

Minh Đàm bùng nổ hiện thân, một chân còn bị trưởng lão liều mạng túm chặt: “Tông chủ! Trước công chúng chú ý hình tượng! Đây là biểu đệ của Đế Quân, được yêu thích vô cùng, cũng là báu vậy trong tay toàn bộ Từ gia! Ngài ngàn vạn lần đừng gây chuyện!!”

Minh Đàm một tay xách hắn lên, vô tình bỏ qua: “Không nhìn thấy hắn có ý đồ đả thương Thẩm tiên quân sao? Ta thế nào cũng phải phế hắn!”

Nói xong Minh Đàm tràn ra uy áp cường đại.

Sắc mặt Từ Tử biến đổi. Hai tông chủ một Triệu Lâm hắn đều biết, biết ở Tu Chân giới địa vị ra sao. Không nghĩ tới những người này sẽ ra mặt vì Thẩm Lưu Hưởng, tức giận đến ngứa răng, cách mấy người hét lớn với Thẩm Lưu Hưởng.

“Tin đồn quả nhiên là thật, ngươi chỉ có khuôn mặt câu nhân! Tránh ở sau người khác thì tính là cái thứ hèn nhát gì? Có dám ra ganh đua cao thấp với ta không?!”

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, đẩy người che phía trước ra: “Ganh đua cao thấp với ta? Ngươi xứng sao?”

Từ Tử: “Ngươi chính là không dám!”

Khóe môi Thẩm Lưu Hưởng ngoéo một cái, đột nhiên nói: “Đánh giá xuông không thú vị, so chiêu với ta, cần phải đem mạng ra đánh cược.”

Từ Tử vốn tính toán lấy mạng Thẩm Lưu Hưởng, trăm triệu lần không nghĩ đối phương sẽ chủ động đưa ra, còn nói trắng ra như thế. Hắn sửng sốt, cười ha hả, vỗ tay liên thanh tán thưởng.


Động tĩnh bên này không nhỏ, mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai người ở trong đó tư đấu, nhất thời kinh hãi. Hôm nay là ngày đại hỉ, địa bàn của Từ gia cũng cấm tư đấu, không biết hai người nào lớn mật như thế?!

Một đám người chen lên phía trước. Khoảnh khắc thấy rõ hai thân ảnh, hai mặt nhìn nhau. Vậy mà là Thẩm Lưu Hưởng với thiếu chủ Từ gia.

“Hai người này có ân oán gì?”

“Nghe nói ở Yêu giới từng có mâu thuẫn. Từ Tử này tốt xấu gì cũng là Hóa Thần cảnh, vậy mà lại đánh nhau với Thẩm Lưu Hưởng Nguyên Anh cảnh, không khỏi có chút bắt nạt người.”

“Vậy mà Từ gia mặc kệ. Ngươi xem gia chủ Từ gia với Tử Linh tiểu thư, liền ở kia, chuyện phát sinh dưới mí mắt coi như không nhìn thấy, cũng không lên tiếng bảo ngưng lại, không sợ thật sự làm Thẩm Lưu Hưởng bị thương sao? Tốt xấu gì cũng từng là Thiếu Quân.”

“Không cần nhọc lòng, Tinh Thần Đế Quân ở kia xem còn chưa nói một lời, rõ ràng chờ xem Thẩm Lưu Hưởng bị giáo huấn. Từ gia mặc kệ Từ Tử hành động như vậy, hơn phân nửa là đã sớm nghiền ngẫm tâm tư Đế Quân, cố ý cho hắn niềm vui!”

“Có lý. Xem ra lần này Thẩm Thiếu Quân...... Ai?”

Phanh......!

Thẩm Lưu Hưởng nhổ một sợi tóc của Từ Tử, đồng thời đá một chân lên mặt hắn, đem người đá bay mấy trượng, đâm vỡ một tượng đá.

Trong cổ họng Từ Tử trào lên tanh ngọt, che ngực đứng lên, sắc mặt xanh mét.

Thẩm Lưu Hưởng tu vi không bằng hắn, nhưng các loại pháp thuật ùn ùn không dứt, thủ đoạn gian dối, vậy mà làm hắn có chút không địch lại.

Trong lòng Từ Tử tràn đầy phẫn uất ghen ghét. Tất cả pháp thuật Thẩm Lưu Hưởng dùng tất nhiên đều là pháp thuật Đế Cung. Từ gia nội tình còn thấp, pháp thuật tích lũy không so sánh được với các môn phái khác, huống chi là Đế Cung.

Tương truyền ở Đế Cung quyển trục pháp thuật chồng chất như núi, Từ gia vẫn luôn muốn được chia cho chút canh ngon. Đáng tiếc, cho dù là phụ thân hắn, gia chủ Từ gia Từ Xuân Hải, cũng không được Từ Tinh Thần cho phép đến Đế Cung, càng miễn bàn quyển trục tu tập.

Từ Tử nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng, toát ra sát ý.

Nếu có thể diệt trừ kẻ này, nói không chừng Từ Tinh Thần hài lòng, lại cho hắn đến Thần Kỳ Sơn. Huống hồ cha hắn cũng nói, phải làm tất cả chuyện khiến Đế Quân cao hứng. Bọn họ giấu tài trước, đợi đến lúc Từ Tinh Thần phi thăng rời đi, Từ gia bọn họ liền có cơ hội, lấy danh chiếu cố Đế Cơ, lấy hiệp thiên tử lệnh chư hầu, vào ở trong Thần Kỳ Sơn!

Từ Tử nhẹ cong khóe môi, sát ý trong lòng càng đậm, tầm mắt đối thượng với tùy tùng cách đó không xa.

Tùy tùng của hắn nhiều hơn lúc trước một người, là thân vệ của cha hắn, không chỉ có thực lực Hóa Thần cảnh, pháp khí Đoạt Mệnh Đao trong tay uy danh khá xa, dưới đao có vong hồn tu sĩ Hóa Thần cảnh.

Trong lòng Từ Tử hiểu rõ, dùng một ánh mắt với người này, ra tay đánh tới Thẩm Lưu Hưởng. Cùng lúc đó, tùy tùng của hắn cũng cùng nhau đánh tới, thân vệ xen lẫn trong trong đó tốc độ nhanh nhất, lấy thế sét đánh xuất hiện phía sau Thẩm Lưu Hưởng.

Biến cố này khiến mọi người vây xem chưa phản ứng kịp, vì sao hai người đánh nhau những người hầu đó cũng ra tay, đã thấy phía sau thanh niên áo đỏ xuất hiện một người, cầm trong tay lưỡi đao lạnh lẽo thọc lên phía trước.

Mọi người kinh hãi nhưng không kịp ngăn cản, đều cảm giác Thẩm Lưu Hưởng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Chưa từng nghĩ, thời khắc đao chạm đến, thân ảnh thanh niên bỗng nhiên biến thành Từ Tử.

Máu tươi tóe ra.

Ngực Từ Tử tràn ra một tảng lớn màu đỏ tươi, thấy thân vệ gia chủ mở to mắt, trên mặt là không thể tưởng tượng.

Thẩm Lưu Hưởng bình yên vô sự xuất hiện ở vị trí vừa rồi của Từ Tử.

Trên sân yên tĩnh một cái chớp mắt, chợt sôi nổi kinh hô.

Thân vệ sợ tới mức buông tay ra, hoảng loạn lui mấy bước: “Thiếu, thiếu chủ!”

Từ Tử ngã xuống đất, may mắn có pháp khí hộ thể, nếu không thế nào cũng phải bỏ mạng tại chỗ. Hắn phun ra búng máu, giãy giụa lên, ánh sáng trước tầm mắt bỗng nhiên tối đi.

Từ Tử ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi cong, rõ ràng cười lại làm lòng người sinh hàn ý, “Còn nhớ đã nói gì không? Phải đem mạng lấp vào.”

Ngực Từ Tử chợt lạnh, máu ở vết đao phun trào ra, Thẩm Lưu Hưởng rút đao ra, câu môi cười cười, chợt giơ tay lên đâm xuống.

“Làm càn!”

“Dừng tay!”

Từ Xuân Hải và Từ Tử Linh đứng trên đài cùng gầm lên ra tay, nhưng ngước mắt thấy bên cạnh Thẩm Lưu Hưởng đã xuất hiện một người, nắm lấy cổ tay y, chặn Đoạt Mệnh Đao đâm xuống.

Sau khi thấy rõ là ai, hai người đều vui vẻ, mọi người vây xem sôi nổi sửng sốt.

“Đế Quân này......”

“Xem ra quả thật không hòa thuận, đến bên ngoài cũng không diễn.”

“Từ Tử chính là người được Đế Quân tặng hồn ấn! Xem ra Đế Quân thật sự thiên vị biểu đệ này a!”


Thẩm Lưu Hưởng nghiêng đầu nhìn, giật giật cổ tay, không tránh thoát: “Ngươi muốn cứu hắn?”

Từ Tinh Thần: “Trên người hắn có hồn ấn của ta.”

Từ Tử mới vừa rồi bị pháp thuật làm cho kinh hoảng quá mức, giờ thấy Từ Tinh Thần cứu hắn, lại nghe nói hồn ấn mới nhớ ra, khụ ho ra máu, cười to nói: “Tới a Thẩm Lưu Hưởng, trong cơ thể ta có hồn ấn. Nếu ngươi thật sự tổn thương đến tính mạng ta, chỉ sợ ta còn chưa chết, ngươi đã bị hồn ấn đánh đến hồn phi phách tán trước rồi! Nếu không tới thử xem?!”

Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều là một lời khó nói, khe khẽ nói nhỏ: “Thiếu chủ này quá mức kiêu ngạo, tốt xấu gì Thẩm Lưu Hưởng cũng từng là Thiếu Quân Đế Cung, còn hắn chỉ là thiếu chủ Từ gia mà thôi.”

“Ai, ta cũng không nhìn được, Đế Quân còn muốn bảo......”

Người này nói được một nửa, đột nhiên im bặt.

Chỉ thấy một luồng sáng lạnh hiện lên, Đoạt Mệnh Đao hoàn toàn đi vào ngực Từ Tử, đồng thời uy áp khủng bố từ trong thân thể hắn tràn ra, ánh sáng tím chợt lóe, hồn ấn biến mất không còn.

Từ Tử trừng lớn mắt, bên trong phủ đầy tơ máu dữ tợn, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng, chớp mắt đã không còn hơi thở.

Tất cả phát sinh đột nhiên không kịp phòng ngừa, mọi người lấy lại tinh thần nhìn người cầm đao, đồng thời im bặt.

Thẩm Lưu Hưởng nắm chuôi đao, rũ mắt nhìn nhìn bàn tay nắm lấy tay y, ngón tay Từ Tinh Thần dính máu, đem Đoạt Mệnh Đao ấn xuống, sửng sốt: “Biểu đệ ngươi, có sao không?”

Từ Tinh Thần biểu tình đạm mạc, buông tay ra, móc khăn lụa thong thả ung dung lau vết máu, ánh mắt nhàn nhạt liếc gia chủ Từ gia sắc mặt trắng bệch trên đài cao: “Đến huynh trưởng cũng dám động, phải như vậy.”

Hắn từ nhỏ lớn lên ở Đế Cung, liên hệ với Từ gia chỉ có một mình mẹ mà thôi. Nhưng mẹ hắn đã độ kiếp rời đi từ khi hắn còn nhỏ rồi. Tuy rằng Từ gia rất thân thiện, nhưng hắn phân biệt được chân tình giả ý, vì thế quan hệ với Từ gia vẫn luôn không mặn không nhạt.

Bước lên ngôi vị Đế Quân, hắn vốn định sau này mình rời đi rồi, Từ gia có thể hỗ trợ chiếu cố Tinh Liên một chút. Không nghĩ tới mấy năm gần đây bọn họ đã quên, lại càng thêm kiêu ngạo.

Từ Tử chỉ là đồ chơi hắn đặt ở Yêu giới, cách ứng Chu Huyền Lan, vậy mà cũng có can đảm tới khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn.

Từ Tinh Thần lau tay xong, giữa sân vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Uy áp làm người giật mình tràn ngập phiến thiên địa này, càng lúc càng đậm, mọi người cơ hồ không thở nổi.

Trên trán Từ Xuân Hải toát ra mồ hôi lạnh, đột nhiên biết sai chỗ nào rồi, sợ hãi nhiều hơn bi ai, túm Từ Tử Linh cùng nhau quỳ xuống, “Từ Tử vô tri, không nghe dạy bảo, mạo phạm Thẩm tiên quân, rơi vào kết cục trừng phạt đúng tội, xin Đế Quân bớt giận!”

Từ Tinh Thần ném khăn lụa dính máu xuống: “Cữu cữu lớn tuổi rồi, quỳ làm gì?! Đứng lên đi.”

Dứt lời, Từ Tinh Thần liếc nhìn ban công có một phong cách riêng, môi mỏng gợi lên độ cong cười như không cười: “Chỗ an trí cho huynh trưởng ta, thật có tâm.”

Trên đài cao, cả người Từ Xuân Hải run lên, sắc mặt trắng hơn vài phần, trong lòng kêu khổ không ngừng, ai biết từ lúc bắt đầu đã nghiền ngẫm sai tâm ý Từ Tinh Thần.

“Người tới, mau......”

“Không cần,” Từ Tinh Thần vươn tay về phía Thẩm Lưu Hưởng, ngón tay thon dài hướng lên trên khảy khảy, ngoài miệng không nhanh không chậm nói, “Hôm nay là ngày lành Linh tỷ với người kết làm đạo lữ. Tính ra sắp tới canh giờ rồi, Linh tỷ cũng đứng dậy đi, không cần như thế.”

Hai người trên đài vội gật đầu xưng vâng.

Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, thấy ngón tay Từ Tinh Thần khảy khảy qua lại: “Ngươi làm gì vậy? Bị rút gân sao?”

Từ Tinh Thần: “......”

Hắn đang bưng cái mác Đế Quân, lười nhiều lời, trực tiếp giữ chặt tay Thẩm Lưu Hưởng, chậm rãi đi về phía ban công đơn sơ trên cao.

Phát hiện Thẩm Lưu Hưởng muốn rút về, ngón tay Từ Tinh Thần dùng sức thêm một chút, ngữ khí nghiêm túc: “Đừng nhúc nhích, để những người đó nhìn rồi nhớ cho kỹ,, Tinh Thần Đế Quân tốt với huynh trưởng Thẩm Lưu Hưởng như thế nào. Như vậy về sau sẽ không ai dám bắt nạt ngươi nữa.”

Thẩm Lưu Hưởng dở khóc dở cười, đành phải đạp cầu thang gỗ thường thường kẽo kẹt một tiếng, bước từng bước một lên ban công.