Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 108






Nơi này là Viêm Minh Thành ở Đông Hoang. Trước đó không lâu, Chung Linh Sơn ngoài thành đã xảy ra một chuyện lớn, nghe nói đại ma thần thân vẫn với Cùng Kỳ mười sáu năm trước kia, đã sống lại!

Lời đồn vừa ra, mọi thuyết xôn xao, dẫn tới nhân sĩ nhàn tản các giới chú ý.

Không ít người tới Viêm Minh Thành, muốn thăm dò đại lão ma thần sau khi chết liên lụy rất nhiều đến tam giới kia, đến tột cùng là còn sống hay đã chết.

Vì thế gần đây, ánh sáng Truyền Tống Trận đến Viêm Minh Thành chưa từng tắt, không ngừng có người tới, trong quảng trường rộn ràng nhốn nháo, rất là ầm ĩ.

Thẩm Lưu Hưởng từ góc Truyền Tống Trận đi ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy có người gọi tên y, bị dọa nhảy dựng.

Y xoay đầu nhìn lại, góc chéo có một đôi vợ chồng, đang nhìn chằm chằm một đứa trẻ rầu rĩ không vui cách đó không xa, nam tử hô lớn: “Thẩm Lưu Hưởng......đại ma thần...... tới! Còn không mau trở về?!”

Bước chân đứa trẻ phát giận đang rời đi bỗng ngừng lại, cả người run run, lập tức xoay người chạy về bên cạnh cha mẹ, búi tóc nhỏ trên đầu lắc lư.

Trong miệng còn thở phì phì nói: “Hừ! Chán ghét!”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Khóe miệng y hơi co rút. May mà dùng Thuật Dịch Dung từ trước, nếu không ra cửa chưa đến trăm dặm, sẽ khiến cho xôn xao bao nhiêu?!

Thẩm Lưu Hưởng ở Ma giới kiếm đủ linh thạch, hỏi thăm chút tin tức.

Yêu giới hiện giờ thay đổi rất nhiều, Chu Huyền Lan ở Huyền Yêu Cung, xung quanh nơi đó vô cùng nguy hiểm, không phải nơi tu sĩ nào cũng có thể dễ dàng tới gần.

Thẩm Lưu Hưởng suy nghĩ đến tu vi Trúc Cơ kỳ của mình, không dám tự tiện xông vào, muốn ổn thỏa nhìn thấy người một chút. Nghe nói Ngao Nguyệt ở Viêm Minh Thành, liền đi tới nơi này, tính toán để hắn dẫn y đến Huyền Yêu Cung.

Thẩm Lưu Hưởng đi trên đường cái, liếc mắt nhìn lại, nhìn thấy vài đệ tử tiên môn, còn có nhiều nhân sĩ Tu Chân giới khác.

Nếu là trước kia, chắc chắn sẽ không có cảnh tượng như vậy, tu sĩ Nhân tộc nào dám gióng trống khua chiêng xuất hiện ở Yêu giới. Nhưng có lẽ là từng cùng nhau trải qua đại nguy cơ ma thú tạo thành, gần mười mấy năm qua, đặc biệt là sau khi Chu Huyền Lan trở thành Yêu Đế, quan hệ tam giới hòa hoãn không ít.

Hiện giờ, tu sĩ bình thường xuất hiện ở Yêu giới, hoặc người Yêu tộc xuất hiện hai giới khác, đã không phải là chuyện gì hiếm lạ.

Quán nhỏ bên đường có bán quả quýt tươi, Thẩm Lưu Hưởng không có túi trữ vật, chỉ có thể mua hai quả ăn đỡ thèm.

Y cầm một quả cắn một miếng, vừa ăn vừa nhìn trái phải. Nhìn một lát, một loại cảm giác không khỏe thản nhiên xâm nhập.

Trên đường có không ít người mặc áo đỏ, nam nữ đều có. Không chỉ có như thế, mà mười người trên đường thì sẽ có một người có bộ dáng tương tự y, mặt mày, mũi môi, dây buộc tóc đỏ...... Như cố tình trang dung hoặc dùng Thuật Dịch Dung cho giống.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt. Đang buồn bực, nghe thấy phía trước một trận ầm ĩ.

Thưởng Vân Đài ở trong thành, đứng ở trên đài có thể quan sát hơn phân nửa Viêm Minh Thành, là nơi rất tốt để thưởng thức phong cảnh. Ngày thường nhiều khách ngoại lai, trên đài thường thường chen chúc đến không đứng được chân.

Nhưng hôm nay, cầu thang lên Thưởng Vân Đài bị Thành chủ niêm phong, phái trọng binh canh gác, làm bá tánh bên trong thành sinh tò mò, suy đoán có phải đại nhân vật nào muốn tới hay không.

Giờ Thân, một người mặc áo đỏ, mang mũ có rèm che màu đen, thân ảnh mảnh khảnh, được một đám thị vệ và Thành chủ tự mình hộ tống, chậm rãi bước lên thềm đá, lẳng lặng ngồi xuống Thưởng Vân Đài.


Mọi người vây xem lặng im một cái chớp mắt, không hẹn mà cùng nghĩ đến tin đồn nào đó, trên mặt không thể tưởng tượng.

“Sẽ không phải thật sự sống lại chứ?”

“Chắc vậy rồi! Tính ra, ba năm trước đã có tin đồn này. Lúc ấy, thái độ của Bắc Luân Kiếm Tôn rất khác thường, lại không tới đảo mộ. Còn có Lăng Dạ Tiên Tôn, ngày lễ ngày tết cũng không đi qua Chung Linh Sơn nữa......”

“Cũng là từ khi đó, mỗi ngày đều có người tự xưng là Thẩm Lưu Hưởng, không phải đi Thanh Lăng, thì chính là đi Bắc Luân. Nhưng, không có ai dám đến Huyền Yêu Cung với Đế Cung.”

“A, bọn họ nào dám. Đến tiên môn còn có thể nói năng tử tế khuyên bảo tiễn người đi. Hai nơi kia, sợ là có mạng đi mất mạng về!”

“Nói trở về, người trên đài kia có thể kinh động Mạc Thành chủ, tám chín không rời mười đi.”

“Ai biết được, đội mũ mạng, vải đen che mặt, sao có thể thấy rõ có giống trong tranh vẽ hay không......”

Nói đến một nửa, người này dừng lại.

Thấy người tĩnh tọa trên Thưởng Vân Đài đột nhiên tháo mũ mạng xuống, lụa mỏng phất quá khuôn mặt trắng nõn, mắt phượng nhìn những người vây xem dưới đài, khóe môi câu lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp nghiên lệ.

“Thẩm, Thẩm Lưu Hưởng?!”

"Giống trong tranh như đúc! Vậy mà thật sự còn sống!”

“Có lẽ lại là Thuật Dịch Dung?”

“Không có khả năng, pháp thuật bậc này Thành chủ chắc chắn có thể phát hiện, giả làm sao lại khoản đãi hắn như thế?”

“A a a, ta cho rằng tranh vẽ khoa trương, thì ra thật sự có thể đẹp như trong tranh vẽ!”

Dưới đài sôi trào một mảnh.

Thẩm Lưu Hưởng đứng ngoài cùng đám người: “?”

Y nghiêng đầu, hỏi người bên cạnh: “Đạo hữu, cũng biết đây là ai?”

Thanh niên đứng cạnh y đeo đoản đao bên hông, khuôn mặt trắng nõn, tuy đã gần quan, giọng nói và dáng điệu vẫn lộ ra vài phần thiếu niên.

Trong tay giơ bánh rán nóng hầm hập, đang muốn cắn một miếng, nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Ngươi không biết y? Thẩm Lưu Hưởng, vị mười sáu năm trước luyện hóa Cùng Kỳ đấy.”

“Hả?”

Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu lên, nhìn nhìn nam tử áo đỏ trên Thưởng Vân Đài, lại nhìn quanh bốn phía, thấy không ai lộ ra địch ý, “Không phải y là đại ma thần có thể ngăn em bé khóc đêm sao? Sao không ai sợ y?”

Thanh niên ăn bánh rán nhấp môi, nói: “Mười lăm năm trước Đế Cơ tỉnh lại, nói Đại Yêu Vương ngậm máu phun người, bôi nhọ huynh trưởng nàng. Thẩm Lưu Hưởng là vì ngăn cản Đại Yêu Vương khống chế Cùng Kỳ, mới bất đắc dĩ luyện hóa.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt: “Có người tin?”

Thanh niên nhún nhún vai: “Một nửa một nửa.”

Lúc này, nữ tử đứng trước hai người xoay người lại, hừ một tiếng: “Loại sự tình này ai tin? Còn không phải vì giữ gìn mặt mũi Đế Cung sao? Dù sao người này cũng từng là Thiếu Quân Đế Cung, huynh trưởng của Tinh Thần Đế Quân hiện giờ a.”

Nàng vừa dứt lời, phía sau Thẩm Lưu Hưởng truyền đến tiếng nói thanh thúy, “Vì sao không tin? Nếu thật sự y muốn luyện hóa Cùng Kỳ, chư vị đại nhân tam giới hà tất vì y thân vẫn mà thương tâm muốn chết? Nhiều năm qua, mộ phần của y chưa từng thanh lãnh?”

Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt. Mộ phần? Của y sao?

“Chôn ở chỗ nào?”

Thanh niên bánh rán trả lời y: “Ở Chung Linh Sơn ngoài thành.”

Thẩm Lưu Hưởng cúi đầu nhìn bản thân. Chân thân ở đây, lúc trước cũng vẫn luôn ở Ma cung. Ai chôn y? Chôn cái gì? Vì sao lại chôn ở chỗ này?

Y không hiểu ra sao, nhưng lúc này không có cách nào tự hỏi, nữ tử phía trước với nữ tử phía sau tranh luận lên.

Thẩm Lưu Hưởng với thanh niên bánh rán bị kẹp ở giữa, lỗ tai bị ồn ào đến kêu ong ong, liếc nhau, nhanh chóng chạy xa chiến trường.

Đi lên, y đưa quả quýt còn lại cho cô nương phía sau: “Đa tạ.”

Thanh niên ăn xong bánh rán vỗ vỗ tay, nghe thấy liền hỏi: “Tạ nàng làm gì? Nàng nói chuyện vì Thẩm Lưu Hưởng, cũng không phải vì ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng cười hừ hừ, không nói gì.

Thanh niên bánh rán quay đầu lại, như suy tư gì mà nhìn người trên đài, sau đó sờ sờ bụng, thở dài: “Đói quá.”

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, nhìn phía trước có một tửu lầu, liền mời người cùng đi với y, vừa lúc hỏi chút chuyện.

Thanh niên bánh rán biểu tình uể oải: “Ta không có linh thạch.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Ta có.”

Mặt Thanh niên lộ vẻ do dự: “Ta ăn nhiều.”

Thẩm Lưu Hưởng móc túi tiền ra, ước lượng trong tay: “Hẳn là đủ rồi.”

Dứt lời, bị thanh niên nắm lấy cổ tay, mang đi như gió: “Mời ta ăn cơm đều là người tốt, ta tên Cố Đào Đào, xin chỉ giáo nhiều hơn!”

Hiện giờ Thẩm Lưu Hưởng là Trúc Cơ kỳ, không nhìn ra tu vi của Cố Đào Đào, nhưng căn cứ vào việc hắn nháy mắt đã đến tửu lầu, phỏng chừng tu vi của đối phương thế nào cũng phải Kim Đan trở lên, không biết thân phận ra sao.

Vừa chạng vạng, tửu lầu không còn chỗ trống, nhưng vận khí hai người không tồi, vừa vặn lầu hai có chỗ khách rời đi, lại có chỗ ngồi.

Thẩm Lưu Hưởng ngồi xuống, tầm mắt dò ra hiên cửa sổ, có thể nhìn thấy động tĩnh trên Thưởng Vân Đài.

Nghe người ta nói Thành chủ đi mời Ngao Nguyệt, y có thể ở đây vừa ăn vừa chờ. Cố Đào Đào gọi tiểu nhị tới, hỏi xong đồ ăn đặc sản, nhấp môi sợ chảy nước miếng ra, nuốt nuốt xuống: “Mỗi thứ gọi một phần. Lục Lục, ngươi có đủ linh thạch hay không?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Đủ, bụng ngươi có đủ hay không?”


Cố Đào Đào đại khái gọi đầy ba bàn đồ ăn, y cảm thấy hai người ăn không hết.

Cố Đào Đào trầm tư một lát, gật đầu nói: “Kỳ thật cảm thấy bụng không đủ. Một khi đã như vậy, mỗi thứ gọi hai phần đi.”

Thẩm Lưu Hưởng: “?!”

Thức ăn đang chuẩn bị, tiểu nhị bưng nước trà rượu uống tới, còn có chút đồ nhắm.

Thẩm Lưu Hưởng nâng chén trà lên, đang định hỏi Cố Đào Đào vừa cầm đũa ngọc, lỗ tai hơi hơi động, nghe thấy một bàn tu sĩ ở cách đó không xa đang khe khẽ nói nhỏ, chủ đề đàm luận có liên quan đến y.

Thẩm Lưu Hưởng uống trà, dựng lỗ tai lên nghe.

Vừa nghe, nước trà trong miệng thiếu chút nữa phun ra.

“Người trên Thưởng Vân Đài hơn phân nửa là Thẩm Lưu Hưởng, bây giờ nên thế nào cho phải?”

“Sợ cái gì? Ma thú đã chết, huống chi có Yêu Đế ở đây. Không cần buồn lo vô cớ.”

“Sai mười phần! Đừng quên, y chính là một chân có thể dẫm vài chiếc thuyền, lật thuyền vẫn có thể tiếp tục ve vãn người khác a!!”

“Ý của ngươi là......”

“Hừ, Thẩm Lưu Hưởng này tra khắp tam giới, còn sống phỏng chừng lại muốn nổi lên tinh phong huyết vũ,” Người nói chuyện ngửa mặt lên trời thở dài, lâm vào tuyệt vọng thật sâu.

“Ngươi ngẫm lại xem. Trước khi y chết, ai biết y không chỉ liên quan đến Yêu Đế bệ hạ, Tinh Thần Đế Quân, Lăng Dạ Tiên Tôn, còn dây dưa với Bắc Luân Kiếm Tôn, Ma giới tôn chủ, Đại Thiên Tông đấy! Y thật đúng là giăng lưới rộng, tam giới không sót một ai!”

Thẩm Lưu Hưởng bị sặc nước, che miệng ho nhẹ.

Bên kia, câu này như mở ra chân lý, khiến cho những người khác trong tửu lâu mãnh liệt hùa theo.

“Đúng vậy đúng vậy! Nếu không phải Bắc Luân Kiếm Tôn xa xôi ngàn dặm lâu lâu lại tới tảo mộ, không cho mộ phần kia của Thẩm Lưu Hưởng nhiễm một hạt bụi, ai có thể biết quan hệ của hai người không nông đây?”

“Há chỉ là không nông? Ta thấy Kiếm Tôn quá thâm tình. Đáng tiếc......”

“Kiếm Tôn ta cũng đã nghe thấy một chút, kỳ thật không chỉ có thế, sư đệ của hắn, với tân tông chủ Kiếm Tông Ninh Nhuận Tân...... Đều có dây dưa với Thẩm Lưu Hưởng. Nhưng Ma Tôn này, ta trăm triệu lần không nghĩ tới, vậy mà sau khi Thẩm Lưu Hưởng thân vẫn, lại thương tâm đến mữc không ra khỏi Ma cung nửa bước, suốt mười sáu năm a!”

“Này...... Ai!”

“Các ngươi nói những người này, kỳ thật đều có thể lý giải. Chỉ có Tông chủ Đại Thiên Tông Minh Đàm là ta không thể lý giải. Hắn là người sáng lập tông môn bằng sức lực của bản thân, lại dẫn dắt Đại Thiên Tông thay thế được Tây Dương, bước lên vị trí ba đại tiên tông, vì sao cũng thường xuyên tới tảo mộ? Mỗi lần còn đều khóc rống không thôi, đến nay vẫn không thể tin được người chôn ở dưới chính là Thẩm Lưu Hưởng!”

“Này...... Ai!”

“Còn có a......”

“Ai!!!”

Thanh niên áo tím bên cửa sổ yên lặng uống trà, Cố Đào Đào thấy sắc mặt y không bình thường, nghe tiếng xung quanh nói chuyện với nhau, nhỏ giọng hỏi: “Có phải ngươi ngưỡng mộ Thẩm Lưu Hưởng, cảm thấy bọn họ đang chửi bới y không?"

Thẩm Lưu Hưởng lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.

Cố Đào Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào thanh niên áo đỏ trên Thưởng Vân Đài, an ủi nói: “Ngươi đừng khổ sở. Theo ta được biết, kỳ thật những người này đều không phải. Người y yêu chỉ có một mình......Yêu Đế.”

Thẩm Lưu Hưởng bẻ ngón tay hắn quay vào mình: “Không được chỉ loạn.”

“Không chỉ loạn,” Cố Đào Đào vươn ngón tay khác, chỉ đi, “Người Yêu Đế yêu chính là y.”

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, đem ngón tay kia của hắn cũng quay ngược lại đây, Cố Đào Đào nói: “Ngươi làm cái gì?”

“Đừng chỉ loạn, muốn chỉ liền chỉ ta,” Thẩm Lưu Hưởng nói, “Người yêu của Chu Huyền Lan là ta.”

Cố Đào Đào vội vàng nhìn bốn phía: “Xuỵt, sao có thể gọi tên húy của Yêu Đế trước mặt mọi người?”

Thẩm Lưu Hưởng nói: “Thật là ta mà.”

Cố Đào Đào rút hai tay về, nhìn nhìn thanh niên tướng mạo thường thường, ném vào đám người liền tìm không ra, gắp lên một hạt đậu phộng bỏ vào bát y, đầu ngón tay với bát rượu.

“Lục Lục, phàm là ta sớm cho ngươi một hạt đậu phộng, ngươi sẽ không say thành như vậy.”

Thẩm Lưu Hưởng: “...... Cút.”

Cố Đào Đào cười hì hì. Vừa vặn đồ ăn lên, hắn gấp không chờ nổi vào bữa. Nhưng mới vừa gắp miếng cá lên liền thấy Thẩm Lưu Hưởng biến sắc, xoay người nhảy xuống từ cửa sổ.

“Thẩm Lục Lục?!”

Trên bầu trời Thưởng Vân Đài, một mảnh mây đen bay tới.

Thân ảnh khổng lồ thu lại đôi cánh xám, hóa thành hình người hạ xuống mặt đất, mọi người phía dưới kinh hô, sôi nổi gọi Ngao Nguyệt đại nhân.

Ngao Nguyệt: “Ở đâu? Thật sự là y không sai chứ?”

Viêm Minh Thành chủ vội nói: “Lớn lên giống trong tranh vẽ như đúc, cũng không phải Thuật Dịch Dung, lúc ấy thuộc hạ mới dám thỉnh đại nhân lại đây. Nếu thật là y, cũng coi như hiểu rõ một cọc tâm sự của đại nhân. Đại nhân nhớ rõ thay thuộc hạ nói tốt vài câu trước mặt bệ hạ.”

Ngao Nguyệt thở dài, quả thật đúng tâm sự của hắn rồi.

Tiên quân ác quỷ vừa đi, Chu Huyền Lan như biến thành một người khác, cái loại uy áp trộn với khí tràng làm người không tự chủ được phát run. Mấy năm nay hắn cũng không dám lui tới quá nhiều, ngày ngày đêm đêm đến đùi gà đều ăn không thơm.

Ngày gần đây nghe nói Thẩm Lưu Hưởng hiện thân ở Viêm Minh Thành, không biết là thật hay giả, Ngao Nguyệt cũng chạy đến đây.

Đáng tiếc đợi mấy ngày, toàn là hạng người dịch dung. Hôm nay nghe Mạc Thành chủ nói không phải là kẻ dịch dung, rốt cuộc cũng nổi lên chút chờ mong.

“Nói trước. Nếu là giả, ta.....”

Ngao Nguyệt hừ một tiếng như uy hiếp, nhưng vừa ngẩng đầu, thời khắc thấy rõ bóng người trên đài đó, giọng nói liền dừng lại.


Chỉ thấy thanh niên áo đỏ trên Thưởng Vân Đài, tư dung nghiên lệ, đang cầm một quả quýt, đến vỏ cũng không lột cắn một miếng, sau đó tựa hồ phát hiện ánh mắt, mắt phượng nhìn lại đây, câu môi nói: “Ngao Nguyệt. Sao vậy? Không nhận ra ta sao?”

“Ngao ô......!”

Ngao Nguyệt vừa mừng vừa sợ gào lớn một tiếng, thân hình nhoáng lên, xuất hiện trên Thưởng Vân Đài.

“Tiên quân ác quỷ, thật là ngươi!!!”

Mười sáu năm không gặp, Tiên quân ác quỷ hình như cao hơn một chút, nhưng hắn thấy nhiều người như thế, chỉ có Thẩm Lưu Hưởng ăn quả quýt không lột vỏ, chắc chắn là y không sai!

Ngao Nguyệt hưng phấn không thôi, bắt lấy cánh tay thanh niên áo đỏ, dẫn người bay xuống đài cao, “Sao ngươi chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ? Nhưng không sao tu vi. Chu...... Đồ đệ ngươi nhất định có biện pháp!”

Ánh mắt thanh niên áo đỏ hơi lóe: “Vậy sao? Không biết khi nào ta có thể nhìn thấy Yêu Đế bệ hạ?”

Ngao Nguyệt sửng sốt, nhíu mày nói: “Ngươi gọi bệ hạ cái gì? Xa lạ bao nhiều?”

Thanh niên lập tức nói: “Gọi chơi đấy. Gặp mặt, tất nhiên ta vẫn gọi hắn là Chu, Chu Huyền Lan.”

Lúc này Ngao Nguyệt mới vừa lòng cười rộ lên, nói: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ ta liền mang ngươi đến Huyền Yêu Cung, để Chu Huyền...... Yêu Đế biết được, hắn nhất định cao hứng đến cực điểm!”

Ngao Nguyệt đã đến đây, hơn nữa tự mình chứng thực người này là Thẩm Lưu Hưởng, sư tôn của Yêu Đế, đám người xem náo nhiệt xung quanh Thưởng Vân Đài nháy mắt mở rộng hơn vài vòng, biển người tấp nập, cơ hồ chen lấn đến sang cả con phố khác.

Thẩm Lưu Hưởng từ tửu lầu tới, chắn ở giữa đám đông, tiến thoái lưỡng nan.

Vốn định lớn tiếng gọi to, nhưng tiếng cãi cọ xung quanh quá ồn ào, gọi vỡ giọng cũng không được, lại thấy vẻ mặt Ngao Nguyệt với người giả mạo hưng phấn không thôi, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

Kẻ giả mạo này chỉ giống y sáu bảy phần, vậy mà cũng có thể nhận sai?

Những đùi gà năm đó, thật mẹ nó đút cho chó mà!

Ngao Nguyệt hắt xì một cái lớn, nhìn quanh bốn phía, một đám người đen nghìn nghịt, biểu tình trên mặt còn kích động hơn cả hắn.

“Ngao Nguyệt đại nhân muốn dẫn hắn đến Huyền Yêu Cung sao? Chính là muốn gặp mặt Yêu Đế bệ hạ? Chẳng lẽ thật sự là Yêu hậu của chúng ta?!”

“Chớ có nói bậy. Mười sáu năm qua bệ hạ có từng tới Chung Linh Sơn lần nào sao? Ta thấy đã sớm buông xuống rồi!”

“Lời này rất đúng! Yêu Đế bệ hạ đã không phải người mười sáu năm trước nữa. Sao còn để ý đến y? Huống hồ, các ngươi có thể tưởng tượng dáng vẻ Yêu Đế bệ hạ ân sủng ai không?”

Lời này vừa ra, mọi người xung quanh vội vàng lắc đầu, có chung nhận thức, “Chỉ sợ người còn chưa tới gần Yêu Đế, đã hóa thành tro trước rồi!”

Ngao Nguyệt thấy thanh niên bên cạnh lộ vẻ thấp thỏm, nói: “Đừng nghe bọn họ nói bừa, Yêu Đế......”

Hắn đang muốn an ủi Tiên quân ác quỷ hai câu, đột nhiên như có cảm giác, ngẩng đầu lên.

Trên không trung hiện ra một thân ảnh thon dài, đứng ngược ánh chiều tà, làm người không thấy rõ khuôn mặt hắn, nhưng có thể cảm giác được có đôi mắt đen lạnh trầm, lộ ra sát khí lạnh lẽo, tầm mắt thăm dò trong đám người chen chúc.

Gió lớn thổi qua, bộ trường bào màu đen nổi lên gợn sóng.

Toàn bộ con phố đột nhiên yên tĩnh.

...... Yêu Đế!

Vì sao đột nhiên tới Viêm Minh Thành? Chẳng lẽ là vì Thẩm Lưu Hưởng?!

Trong lòng mọi người không ngừng nhảy ra nghi hoặc, nhưng dưới uy áp khiến lòng run sợ, không ai dám phát ra nửa điểm thanh âm, chỉ dám trộm nhìn Ngao Nguyệt và Thành chủ phía trước.

Mạc Thành chủ với một đám thủ hạ vội vàng hành lễ, cùng kêu lên nói: “Bái kiến bệ hạ!”

Ngao Nguyệt vội vã báo cho Chu Huyền Lan, không hành lễ, trực tiếp vẫy tay quát to: “Chỗ này, Tiên quân ác quỷ y......”

Ngao Nguyệt chưa nói xong, chợt nghe thấy một trận tiếng gió, ngẩng đầu nhìn lên, có một thanh niên áo tím xẹt qua đỉnh đầu hắn.

Tu vi Trúc Cơ kỳ, nên không thể lăng không mà đứng.

Thanh niên này liền đạp lên một nhánh cây khô không biết nhặt ở chỗ nào, chợt lóe mà qua đỉnh đầu mọi người trên đường, vạt áo tung bay. Thời điểm mặt mày cong cười, làm cho gương mặt bình đạm không có gì lạ tăng thêm vài phần linh khí, thật ra có vài phần cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mọi người chưa kịp nhìn nhiều hơn, đã thấy thanh niên này bổ nhào vào người Yêu Đế.

Như con bạch tuộc, đôi tay câu lấy cổ Yêu Đế, dính lấy người hắn, lại nghiêng đầu, làm càn hôn một cái lên má Yêu Đế.

“Chu Huyền Lan, ta đã trở về.”

Mọi người phía dưới: “?!!!”