Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 105






Qua hồi lâu, Thẩm Lưu Hưởng mới được buông ra, nghiêng mặt đi thở dốc.

Y đề phòng Chu Huyền Lan tham nhập linh lực, phân tán sự chú ý làm hắn phát hiện, mới bị giận dữ giam cầm trong ngực hôn môi, "Sư tôn suy nghĩ cái gì?"

Thẩm Lưu Hưởng tránh ánh mắt hắn, suy nghĩ một chút, nói: "Những dị thú đó tuy bị ngươi quát lớn rời đi, nhưng Thanh Lăng với Yêu giới cách nhau khá xa, trên đường trở về, chắc chắn sẽ làm náo động, ngươi đi giúp ta chế phục bọn chúng được không?"

Chu Huyền Lan nhìn y: "Sư tôn đi đâu?"

"Ta thử xem có biện pháp khác áp chế Cùng Kỳ hay không." Thẩm Lưu Hưởng đè ngực lại, nhíu mày, nhưng rất nhanh câu môi cười một cái, "Tuy rằng ta không tiện lộ diện, nhưng sẽ trộm tới thăm ngươi."

Chu Huyền Lan rũ hàng mi đen, trầm mặc thật lâu, "Sư tôn có thể khống chế Cùng Kỳ bao lâu?"

Đợi hắn nghiên cứu Luyện Yêu Thuật, liền có thể biết có thể luyện hóa thần hồn Cùng Kỳ được hay không. Trước mắt lo lắng duy nhất chính là, Thẩm Lưu Hưởng không chống được bao lâu.

Thẩm Lưu Hưởng nói: "Hắn mới vừa đoạt xá xong, thần hồn mỏi mệt bất kham, trong khoảng thời gian ngắn không động được ta. Ngươi mang theo Ngọc Giản, nếu ta có khác thường, bất cứ lúc nào cũng có thể thông tri cho ngươi."

Chu Huyền Lan hơi yên tâm một chút: "Một khi đã như vậy, sư tôn chờ ta."

Mấy dị thú này làm ác ở Tu Chân giới, hậu quả sẽ do Thẩm Lưu Hưởng gánh vác, hắn đi giải quyết mấy phiền toái này.

Thẩm Lưu Hưởng hơi gật gật đầu, đợi Chu Huyền Lan rời đi xong, ý thức đi đến trước tâm lao.

Cùng Kỳ bắt lấy cửa, giận mở to hai mắt, muốn thoát ra cắn chết người trước mặt, "Ngươi muốn cho Long tộc kia luyện hóa thần hồn ta? Chớ quên, ta ở trong cơ thể ngươi, thần hồn ngươi nhỏ yếu như vậy, căn bản không chịu nổi bất kỳ pháp thuật gì có hại tới thần hồn!"

Thẩm Lưu Hưởng khoanh chân ngồi xuống, không nói một từ, vẫn đang nghiên cứu Luyện Yêu Thuật.

Y ở trong Diệt Thần Đỉnh, vì mạng sống mà trăm cay ngàn đắng luyện hóa Cùng Kỳ, lúc đó mới có được một con đường sống. Ngoài Từ Tinh Liên, bất kỳ tâm lao của kẻ nào cũng không nhốt được ma thú, y ăn Yêu Đan, mới khóa được hắn chặt chẽ ở bên trong.

Kế tiếp, chỉ còn thần hồn.

Theo lý, thần hồn Cùng Kỳ không xốc dậy nổi bất kỳ sóng gió gì, không có pháp thuật tương trợ, muốn cứng rắn đoạt xá là khó như lên trời.

Nhưng thần hồn Thẩm Lưu Hưởng thập phần gầy yếu, giống như đồ vật dễ vỡ miễn cưỡng ghép vào với nhau. Chớ nói so sánh với tu sĩ Hóa Thần cảnh bình thường, ngay cả so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều kém hơn, lúc này mới cho Cùng Kỳ có cơ hội.

Dùng Luyện Yêu Thuật luyện hóa thần hồn yêu thú, là biện pháp có thể làm thứ này hồn phi phách tán trong cơ thể. Thẩm Lưu Hưởng chính là giúp giải quyết Chu Yếm trong cơ thể Tố Bạch Triệt như vậy.

Nhưng bản thân Thẩm Lưu Hưởng không thể như thế.

Thần hồn y vốn là cực yếu, lại từng trải qua Sưu Hồn Thuật, giậu đổ bìm leo, hiện giờ chỉ như một mảnh băng mỏng, chỉ cần chịu bất kỳ cái gì đánh vào một chút đều có khả năng rách nát.

Y đem Luyện Yêu Thuật truyền cho Chu Huyền Lan, để hắn biết được phương pháp luyện hóa thần hồn Cùng Kỳ, chính là để lại một phương án chuẩn bị, thật đến lúc cùng đường, liền từ Chu Huyền Lan.......

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng căng thẳng, thở dài. Nếu đúng như vậy, Chu Huyền Lan sẽ có bao nhiêu khổ sở......


Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng lộ vẻ giãy giụa, y lắc đầu.

Tất nhiên còn phương pháp khác, nếu thần hồn y có thể mạnh hơn một chút thì tốt rồi. Không cầu mạnh hơn Cùng Kỳ, chỉ cần là thần hồn bình thường, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng.

Cùng Kỳ gào rống trong tâm lao, thấy Thẩm Lưu Hưởng không để ý tới hắn, ánh mắt lành lạnh.

Hắn nhìn thấu triệt, Thẩm Lưu Hưởng muốn mượn tay tiểu bối Long tộc diệt trừ chính mình, ngọc nát đá tan. Nhưng tiểu bối Long tộc đến vảy ngược cũng cho y, sao có khả năng để mặc y chết được, cho nên Thẩm Lưu Hưởng muốn lừa hắn.

Vảy ngược đối với một con rồng mà nói, là thứ quan trọng nhất, trân quý nhất.

Từ thời kỳ Hồng Hoang, sinh linh trên thế gian đã biết vảy ngược là nhược điểm của rồng, nhưng không ai dám đánh chủ ý lên vảy ngược của bọn họ.

Bởi vì những gia hỏa Long tộc đó cũng không ngốc, từ nhỏ đã biết phải bảo vệ tốt vảy ngược, đem nhược điểm hủy diệt. Vì thế trong tộc, các loại pháp thuật bảo vệ vảy ngược ùn ùn không dứt.

Rất nhiều lựa chọn, mỗi con rồng thi pháp thuật không giống nhau cho vảy ngược của mình, nhưng đều không ngoại lệ, đều sẽ trả lời cho câu kia.

...... Rồng có vảy ngược, động vào sẽ phải chết.

Vì thế ở thời kỳ Hồng Hoang, cho dù mọi người biết được vảy ngược là nhược điểm của bọn họ, cũng không có ai dám đi đụng vào. Mấy con rồng này đã sớm giảo hoạt ngụy trang vảy ngược thành khôi giáp cứng rắn nhất và lưỡi dao sắc bén nhất, chỉ đợi địch nhân chui đầu vào lưới.

Hiện giờ, hắn thấy tiểu bối Long tộc kia, cho Thẩm Lưu Hưởng vảy ngược mong y bình yên vô sự, nhất định là một ngàn lần một vạn lần luyến tiếc để y chết. Chỉ cần đem hậu quả luyện hóa thần hồn nói cho hắn, đối phương tất nhiên sẽ bỏ qua ý niệm luyện hóa hắn.

Cùng Kỳ lo lắng chính là, Thẩm Lưu Hưởng hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói chuyện, liền cứ gạt như vậy. Hắn chỉ có thể gia tăng khôi phục hồn lực, trước khi Chu Huyền Lan động thủ báo việc này cho hắn, mới có một đường sống.

Ánh trăng bao phủ sơn cốc, an tĩnh tường hòa, bên ngoài lại sớm đã long trời lở đất.

Tin tức Thẩm Lưu Hưởng dẫn dị thú tập kích Thanh Lăng Tông truyền ra, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Lăng Dạ là chi chủ đại tông, mấy năm gần đây tu vi gia tăng mãnh liệt, sớm đã trở thành đệ nhất Tu Chân giới, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra. Nhưng nhân vật như vậy, giao thủ với Thẩm Lưu hưởng luyện hóa Cùng Kỳ, đều rơi vào kết cục trọng thương thân vẫn.

Trong lúc nhất thời, mỗi người trong Tu Chân giới đều cảm thấy bất an, các đại tiên môn cũng không kìm nén được, cuối cùng Kiếm Tông lấy danh nghĩa phục ma bắt yêu, kêu gọi các đại tông phái Tu Chân giới đi trước, cộng thương đối sách.

Tảng sáng, trên quảng trường luyện võ ở Kiếm Tông biển người tấp nập, toàn vì việc đêm qua mà đến, ngươi một lời ta một ngữ, quảng trường ầm ĩ một mảnh.

Một tông chủ nhìn bốn phía: "Hư Vân Phái sao không tới? Tốt xấu gì cũng là môn phái có uy tín danh dự, vậy mà lại lùi bước, thật là trơ trẽn!"

Nam tử áo tím bên cạnh nói: "Trần tông chủ chớ trách, ta đã nhận tin cầu cứu, sáng nay có ba con dị thú tàn sát bừa bãi ở Hư Vân Phái, bọn họ tổn thương thảm trọng, còn chưa thở ra hơi đâu."

Trần tông chủ kinh hãi: "Ba con dị thú?! Chẳng phải tương đương với ba tu sĩ Hóa Thần cảnh sao? Quả thực là tai họa ngập đầu, có cần ta đi viện trợ không?"

"Đã bình ổn," Nam tử áo tím nói, "Nhưng người tương trợ, phỏng chừng ngươi không tin, là Cửu Yêu Vương Yêu giới."

Sắc mặt Trần tông chủ biến đổi, lúc xanh lúc đỏ, "Tu Chân giới ta thật sự hết người, còn cần người Yêu tộc tương trợ! Nhưng Cửu Yêu Vương này, nghe nói đêm qua chính hắn giúp Thanh Lăng Tông tránh được tai ương, không giống ác yêu."

Một nữ tử đi ngang qua, nghe tiếng ngừng bước chân: "Ta biết nhiều một chút về Cửu Yêu Vương này. Ban đầu chính là đệ tử bổn tông Chu Huyền Lan, là ái đồ của Thẩm tiên quân."

Hai người quay đầu lại, thấy là Trưởng lão Thanh Lăng Tông, hai mặt nhìn nhau, đợi người đi rồi, mới nhỏ giọng nói thầm.

Thì ra từng là đệ tử Thanh Lăng, Thanh Lăng Tông này phong thuỷ ra sao vậy? Tốt xấu đều chiếm hết.

Đang nói chuyện với nhau, một đạo cầu vồng xẹt qua không trung.

Mọi người ngửa đầu nhìn lên, là Diệp Băng Nhiên từ Yêu giới trở.

Diệp Băng Nhiên thu bội kiếm, lập tức đi đến trước mặt Lam Tiêu Sinh, ngữ khí hơi trầm xuống: "Đệ tử chậm một bước, khi đuổi tới Yêu Quật, y đã đi rồi."

Lam Tiêu Sinh thở dài: "Ta biết rồi."

Diệp Băng Nhiên thấy sắc mặt hắn không đúng: "Xảy ra chuyện gì?"

Thu được tin tức Thẩm Lưu Hưởng luyện hóa Cùng Kỳ, Lam Tiêu Sinh trước tiên gọi Diệp Băng Nhiên đến, đem y từ Yêu giới mang về, để tránh gặp phải sự tình, gây ra đại sai. Nhưng Diệp Băng Nhiên chậm một bước, lúc chạy tới, Thẩm Lưu Hưởng đã không còn ở Yêu Đều.

Lam Tiêu Sinh đem việc đêm qua nói cho Diệp Băng Nhiên, cuối cùng nói: "Tiếp tục mặc kệ Thẩm Lưu Hưởng bên ngoài, hậu quả sẽ không dám tưởng tượng."

Hiện giờ tam đại tông môn, Thanh Lăng như rắn mất đầu, Tông chủ Tây Dương Tông đau mất ái tử, cả người trở nên hung lệ tàn bạo, không thể đảm đương trọng trách. Lúc này chỉ có thể để Kiếm Tông đứng ra.

Diệp Băng Nhiên nghe vậy, sắc mặt trắng bệch: "Sư tôn tính toán như thế nào? Đả thương Lăng tông chủ, hẳn không phải bổn ý của y."

"Tình huống tốt nhất, tất nhiên là bắt y về tông, giam giữ lại, nhưng bảo toàn cho y một mạng," Lam Tiêu Sinh không đành lòng, nhưng trách nhiệm còn đây, không thể nề hà, "Tình huống xấu nhất, không chết không ngừng đi."

Cùng Kỳ bị Thẩm Lưu Hưởng luyện hóa, người ngoài không ai biết tình huống ra sao, chỉ thấy Thẩm Lưu Hưởng tru sát Đại Yêu Vương, trọng thương Lăng Dạ, càng là suýt nữa diệt Thanh Lăng Tông, hành vi liên tiếp, đối với y sợ hãi không ngừng gia tăng, không hàng phục được y, tam giới không ai có thể an tâm.

Diệp Băng Nhiên nắm chặt tay, đang muốn mở miệng, bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ.

Hắn đi theo Lam Tiêu Sinh, nhìn Tông chủ Tây Dương Tông Kim Hạng Thiên đang đánh nhau với một thanh niên, nhìn kỹ, kia thanh niên là Thiếu Quân Đế Cung Từ Tinh Thần.

Lam Tiêu Sinh quát: "Đều dừng tay!"

Nhi tử Kim Hạng Thiên từ ngày đại hôn, gặp phải độc thủ bỏ mạng, bộ dáng hắn đã hoàn toàn thay đổi, cả người tỏa ra sát khí, nói chuyện với người khác không có nửa điểm lời hay, một lời không hợp liền đánh đến da tróc thịt bong. Chớ nói đệ tử trong môn sớm chiều ở chung, chính là người ngoài nhìn, đều giận trong lòng.

Nhưng hắn tu vi cao thâm, không ai dám chống lại.

Từ khi biết được Thẩm Lưu Hưởng luyện hóa ma thú, oán khí lâu dài của Kim Hạng Thiên phảng phất có chỗ phát tiết. Hắn khởi nghĩa vũ trang, muốn thảo phạt Thẩm Lưu Hưởng, nhưng bởi vì mất chúng tâm, những môn phái khác rất ít đáp lại.

Hôm nay chịu mời tới Kiếm Tông, hắn trước tiên đứng trên đài cao, sinh động như thật mà kể quá khứ Thẩm Lưu Hưởng bao che yêu đồ như thế nào, lại cậy thân phận Thiếu Quân mà khinh người ra sao, tội ác tày trời. Hiện giờ đến Đế Cơ cũng hạ thủ, hoàn toàn đánh mất nhân tính. Kêu gọi đạo hữu đang ngồi cùng nhau tru sát.


Không khéo, lời này bị Từ Tinh Thần vừa tới nghe thấy, nhất thời tức giận, "Thẩm Lưu Hưởng là người Đế Cung ta, há để các ngươi động đến y? Tất cả đều tan đi cho ta!"

Nếu là quá khứ, Thiếu Quân Đế Cung tới đây, nói ra lời này, mọi người tất nhiên luôn phải châm chước, tận lực thuận theo. Nhưng hôm nay Đế Quân phi thăng, chỗ dựa lớn nhất đi rồi, kiêng kị của mọi người với Đế Cung giảm bớt hơn phân nửa, lại nghe lời này của Từ Tinh Thần, tức khắc không giống nhau.

Đều cảm thấy Từ Tinh Thần hành sự quá mức bá đạo. Tuy là người Đế Cung, nhưng Thẩm Lưu Hưởng gây tai họa chính là cho tam giới, dựa vào cái gì không cho bọn họ phản kích tự vệ?

Nhưng mọi người chỉ nhỏ giọng nói thầm trong lòng, chỉ có Kim Hạng Thiên trực tiếp đánh trả, một bên mắng to Thẩm Lưu Hưởng, một bên chửi bới Đế Cung, Từ Tinh Thần nghe vậy giận tím mặt, liền động tay với hắn.

Thực lực của Kim Hạng Thiên tuy mạnh, nhưng Từ Tinh Thần cũng không yếu, bằng bảo kiếm trong tay thêm vào, không rơi xuống hạ phong chút nào.

Mọi người vây xem thấy thế, ánh mắt nhìn về phía Từ Tinh Thần có thêm vài phần chính sắc. Tuổi còn nhỏ đã có tu vi như vậy, sau này khống chế Đế Cung, cũng sẽ không làm nơi này thất thế.

Hai người đang đấu pháp, không ai dám tiến lên khuyên can.

Đến lúc Lam Tiêu Sinh quát lạnh một tiếng, Từ Tinh Thần suy nghĩ mục đích tới nơi đây, không phải để thành địch với người ta, mà để Lam Tiêu Sinh bỏ ý niệm đuổi giết Thẩm Lưu Hưởng, giao cho Đế Cung xử lý. Hắn tức khắc thu tay.

Nhưng hắn thu tay lại, Kim Hạng Thiên đối diện ánh mắt lại đầy giết chóc, ầm ầm hạ tử thủ.

Từ Tinh Thần phản ứng đã là cực nhanh, nhưng ngực vẫn lạnh toát, chỉ khó khăn lắm tránh thoát nơi trí mạng, "phanh" cái ngã xuống đất.

Mọi người trên quảng trường đều kinh hãi, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Sắc mặt Lam Tiêu Sinh tức khắc biến đổi, xuất hiện bên cạnh Từ Tinh Thần, một chưởng ngăn trở Kim Hạng Thiên còn muốn công kích, "Ngươi quả thực ngang ngược!"

Kim Hạng Thiên thu tay lại, nhìn Từ Tinh Thần chảy máu không ngừng, cười lạnh: "Đừng trách ta tàn nhẫn độc ác, thực lực của mình vô dụng, sinh sinh tử tử oán được ai?!"

Nói xong, Kim Hạng Thiên muốn phất tay áo tránh ra. Lúc này, bước chân hắn đột nhiên ngừng lại, biểu tình trên mặt hơi hơi cứng đờ.

Quảng trường luyện võ bất tri bất giác an tĩnh lại.

Một thân ảnh áo đỏ hạ xuống, nâng bàn tay trắng như ngọc lên, chậm rãi bóp chặt cổ Kim Hạng Thiên.

Uy áp khủng bố làm người hít thở không thông tức thì thổi quét Kiếm Tông, trong lòng mọi người chấn động, nhìn thanh niên trên đài cao, chân cẳng không tự chủ được nhũn ra, linh lực như bị giam cầm, không thể động đậy.

Hai chân Kim Hạng Thiên cách mặt đất, bị bóp chặt yết hầu, khuôn mặt đỏ lựng đến phát tím, trong miệng gian nan phun ra lời nói, "Ngươi dám...... Làm trò như thế trước mặt nhiều người...... Ngươi dám......."

"Vì sao không dám?"

Trong mắt phượng của Thẩm Lưu Hưởng lộ ra ánh máu, khóe môi hơi cong, "Trên đường xuống Hoàng Tuyền, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác, thực lực của mình vô dụng, sinh sinh tử tử lại oán được ai."

Dứt lời, tay y vừa chuyển, trong tiếng kêu "dừng tay!" không biết của ai, y vặn gãy cổ Kim Hạng Thiên.

Người thấy màn này cổ chợt lạnh, tâm sinh hàn ý, tận mắt nhìn thấy so nghe kể kinh khủng hơn gấp trăm lần, thực lực như thế, nếu không biết kiềm chế, thế gian chỉ sợ không còn ngày yên ổn!

Thẩm Lưu Hưởng tùy tay đem thi thể Kim Hạng Thiên ném xuống đất, liếc mắt nhìn Lam Tiêu Sinh muốn nói lại thôi. Y ngồi xổm xuống đè miệng vết thương của Từ Tinh Thần lại, dùng linh lực xử lý một chút, cõng ngưới gần như ngất lên.

"Hướng tới ta, chỉ cần đánh úp lại,"

Thẩm Lưu Hưởng đứng trên đài cao, rũ mắt nhìn về phía mọi người trên luyện võ trường, mặt như hàn băng, "Nhưng dám tổn thương người bên cạnh ta, ta muốn các ngươi thần hồn câu diệt."

Thanh niên áo đỏ nói xong, liền cõng người biến mất không thấy.

Mọi người từ rùng mình lấy lại tinh thần, phát hiện trên đài còn thiếu một người.

Thẩm Lưu Hưởng tìm một nơi u tĩnh, buông Từ Tinh Thần ra, đút cho hắn một viên đan dược, vận linh lực chữa thương.

Bên cạnh Từ Tinh Thần đến một hộ vệ cũng không có, vừa nhìn chính là trộm ra ngoài. Nghĩ đến lúc trước hắn khó khăn lắm mới tránh thoát được một kích xuyên tim, Thẩm Lưu Hưởng có chút nghĩ mà sợ.

Từ Tinh Thần khôi phục một chút, mặt xám mày tro gọi đại danh y, "Thẩm Lưu Hưởng."

Thẩm Lưu Hưởng lập tức tức giận quát hắn: "Gọi huynh trưởng!"

Từ Tinh Thần khụ một tiếng, sắc mặt tái nhợt: "Ngươi cũng không tính toán về Đế Cung có phải hay không? Ta không gọi."

Thẩm Lưu Hưởng không nói gì, linh lực truyền vào trong thân thể hắn hơi chậm lại, "Tinh Liên hẳn là trúng pháp thuật có thể làm thần hồn hôn mê. Ngươi nói đế sư lưu ý phương diện này nhiều hơn, tìm được pháp thuật ra sao gây ra, cởi bỏ cho nàng."

Từ Tinh Thần gật đầu, ngước mắt nhìn y: "Ta biết ngươi sẽ không thương tổn Tinh Liên. Nhưng, ngươi thật sự luyện hóa ma thú sao?"

"Gặp phải chút nguy hiểm, đành phải luyện hóa,"

Thẩm Lưu Hưởng vân đạm phong khinh nhún nhún vai, không muốn nói kỹ, đè Từ Tinh Thần cảm xúc bỗng nhiên kích động lại, "Còn bị thương, đừng lộn xộn, ta còn có một thứ muốn giao cho ngươi."

Từ Tinh Thần bắt lấy y: "Một khi đã như vậy, ngươi mau trở về với ta, bên ngoài quá nguy hiểm!"

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu, nâng tay lên, lòng bàn tay hiện ra một chiếc lông phượng, tỏa ra ánh kim lóng lánh dưới ánh sáng ban ngày.

Từ Tinh Thần sửng sốt. Pháp khí bản mạng này hắn tất nhiên nhận ra, ngày ấy cắm trên tóc Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng, ý của Đế phụ không cần nói cũng biết.

Hắn buông mi xuống, như thở dài, lại như thở phào nhẹ nhõm, "Như thế, ngươi càng nên cùng ta trở về, vị trí Đế Quân, đám người kia đã nhiều ngày kêu ong ong bên tai ta, ta nghe cũng phát phiền."

"Nghe chút vậy đã phiền?"

Thẩm Lưu Hưởng nắm tay Từ Tinh Thần lên, đem lông phượng đặt vào lòng bàn tay hắn, ngước mắt cười nhạt, "Về sau mỗi ngày phải nghe bọn hắn nhắc mãi, chẳng phải Tinh Thần Đế Quân sẽ phiền càng thêm phiền?"

Từ Tinh Thần cứng đờ cả người, nhìn chằm chằm lông phượng trong tay, nhìn nhìn Thẩm Lưu Hưởng, lại nghe bên tai truyền đến câu "Tinh Thần Đế Quân", bàn tay bị nắm lấy như bị nước sôi hắt lên, vội vàng rút về.

"Ngươi làm cái gì?! Đây là Đế phụ cho ngươi! Người muốn ngươi làm Đế Quân! Hay là ngươi muốn thử ta? Tuy ta có tâm tư làm Đế Quân, nhưng ta rất nghe lời, sẽ không tranh với ngươi!"


"Ngươi mau buông ta ra!!!"

Thẩm Lưu Hưởng tu vi cao thâm, Từ Tinh Thần giãy giụa kêu to một lúc lâu, y vẫn như cũ vững vàng nắm lấy hắn, làm lông phượng dán vào lòng bàn tay hắn. Đến lúc Từ Tinh Thần mệt mỏi, thở phì phò từ bỏ tránh thoát, y mới mở miệng nói: "Bình tĩnh nghe ta nói."

Mặt Từ Tinh Thần đỏ lên, gió thổi bay vài sợi tóc mái của hắn, trước một đôi mắt muốn giận, nhẹ nhàng lắc lư.

Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay gạt ra giúp hắn, nói: "Lúc ấy ngươi không ở, Đế phụ đành phải giao cho ta, nhưng muốn là phải đưa lại cho ngươi."

Không còn sợi tóc che đậy, tầm mắt Từ Tinh Thần rõ ràng hơn vài phần, nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt, sửng sốt một khắc, bán tín bán nghi, "Thật, thật vậy chăng?"

Thẩm Lưu Hưởng: "Tất nhiên là thật."

Y gập ngón tay Từ Tinh Thần lại, đem lông phượng gắt gao nắm lấy, "Bên trong có tu vi của Đế phụ, ngươi đem nó luyện hóa, tu vi sẽ tăng nhiều. Như thế ngồi lên vị trí Đế Quân, mới ngồi được an ổn."

Thẩm Lưu Hưởng thấy Từ Tinh Thần ngốc ngốc, cơ hồ không thể tin được, không nhịn được vỗ vỗ đầu hắn, "Đừng ngây ngốc, về sau học thông minh một chút. Ngươi còn phải bảo hộ Tinh Liên, bảo hộ Đế Cung...... Còn có!!"

Y sốt ruột bổ sung: "Ngươi chớ có đoạt người trong lòng người khác!"

Cho dù không có Chu Huyền Lan, phía sau Tố Bạch Triệt còn có một hai ba bốn năm người đấy. Nếu y không ở, Từ Tinh Thần lại vừa mắt Tố Bạch Triệt, giẫm lên vết xe đổ thì làm sao bây giờ?!

Từ Tinh Thần từ kinh tâm động phách lấy lại tinh thần, chưa nếm được bất cứ vui sướng nào, nghe Thẩm Lưu Hưởng lách cách nói một đống, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Ngươi đang nói cái gì? Sao lại quên thêm chính mình?" Từ Tinh Thần đứng dậy, túm chặt tay áo Thẩm Lưu Hưởng, muốn đem người lôi đi, một phen động tác làm miệng vết thương trên ngực bị xé rách, đau đến mức sắc mặt trắng nhợt.

Hắn xít một tiếng, tiếp tục nói: "Ta làm Đế Quân, quan trọng nhất tất nhiên là che chở ngươi và Tinh Liên!"

Từ Tinh Thần rất sốt ruột, muốn đem người mang về Đế Cung. Nhưng mặc hắn kéo như thế nào, Thẩm Lưu Hưởng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hắn xoay người, vạt áo bị máu tươi nhuộm đỏ một vòng, tức giận: "Ngươi làm cái gì?! Mau trở về với ta! Không phải luyện hóa ma thú sao? Năm đó Đế phụ có thể làm yêu thú trong cơ thể Tinh Liên hồn phi phách tán, chẳng lẽ Từ Tinh Thần ta không làm được sao?!"

Thẩm Lưu Hưởng trầm mặc một lát, như trấn an ôm hắn một chút: "Là thần hồn của ta có bệnh nhẹ, mấy pháp thuật này không chạm vào được."

Sắc mặt Từ Tinh Thần biến đổi. Cùng Kỳ ở trong cơ thể Thẩm Lưu Hưởng, cho dù là người lại lợi hại đến đâu, cũng không có khả năng khi thi pháp động thần hồn Cùng Kỳ, lại hoàn toàn tránh được thần hồn Thẩm Lưu Hưởng. Nhưng không tru sát thần hồn Cùng Kỳ, còn có phương pháp nào có thể trừ bỏ hắn đây?

Thẩm Lưu Hưởng buông hắn ra: "Ngươi mau về Thần Kỳ Sơn sớm một chút, Đế Cung không thể một ngày không có chủ."

Từ Tinh Thần làm sao chịu, một hai phải đem y cùng mang về, ngoài miệng nói nhất định có thể có biện pháp.

Thẩm Lưu Hưởng hết cách, đành phải dùng pháp thuật trói chặt hắn, bên ngoài lập cái phòng ngự giới, Từ Tinh Thần không thể động đậy, cả giận nói, "Trừ khi ngươi mãi trói ta ở chỗ này, nếu không ta còn tới tìm ngươi, đem ngươi mang về!"

Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa mi tâm, "Ta có tính toán, ngươi về Đế Cung đi là được."

Y nói, biểu tình lạnh băng: "Đừng coi vị trí Đế Quân như trò đùa. Nếu ngươi đã ngã ngồi vào vị trí đó, liền ngồi ổn một chút, tốt một chút. Thứ ngươi phải học rất nhiều, đừng lãng phí thời gian ở chỗ ta."

Từ Tinh Thần nói: "Này không phải lãng phí thời gian, ta......"

"Ngươi cái gì?! Hiện giờ tu vi của ngươi không bằng ta, nói gì mang ta trở về?!"

Thẩm Lưu Hưởng buông tay, ánh mắt trở nên lãnh duệ, gằn từng chữ một nói: "Chờ tu vi của ngươi vượt qua ta, có thể thống lĩnh Đế Cung như Đế phụ, lại đến nói những lời này!"

Từ Tinh Thần sửng sốt, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Thẩm Lưu Hưởng quay đầu rời đi. Lúc này, chợt nghe thấy người phía sau thấp giọng nói: "Đã nhiều ngày nay ta phát hiện ra, Đế Cung kỳ thật rất trống trải, ban đêm rất u tĩnh, một mình trong đại điện sẽ rất lạnh. Đế phụ phi thăng, Tinh Liên ngủ mãi không tỉnh. Nếu ngươi không trở lại, sẽ chỉ còn một mình ta ngày ngày đêm đêm đối mặt với Đế Cung thanh lãnh."

"Ta thích náo nhiệt, ta sẽ không quen."

"Thẩm Lưu Hưởng...... Huynh trưởng, ta chỉ còn ngươi thôi, ngươi đừng như bọn họ...... Bỏ lại ta."

Bước chân Thẩm Lưu Hưởng dừng lại, dường như bị cái gì đó dùng sức mà cuốn lấy, chậm chạp không động đậy nổi.

Một lúc lâu sau, y cắn chặt môi, ngửi được một mùi máu tươi thoảng qua, cũng không quay đầu lại mà phất tay áo rời đi.

Hai tròng mắt Từ Tinh Thần thoáng chốc đỏ bừng, lông phượng nắm chặt trong tay đâm vào da thịt.

Tức khắc, máu tươi đỏ rực phiếm ánh kim từ kẽ tay thanh niên chảy xuôi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

_______________

???? thương em.