Nhân Vật Phản Diện Sao Lại Là Ta?

Chương 70




Tại hoàng cung, hôm nay là ngày lễ tưởng nhớ đến các đời minh anh đi trước. Hoàng thượng là người chỉ trì buổi lễ, ông đang cầm nhang khấn vái.

Hoàng hậu thì hôm nay không hiểu sao bà có chút bất an, khó chịu trong người. Nhưng bà lại không biết có chuyện gì hay không, cùng cảm nhận với bà thì Bình tỷ, Ngự tỷ và Tiểu Tinh đều có cảm giác như vậy.

Họ không hiểu sao hôm nay đầu óc cứ để đi đâu, làm gì cũng không được. Tiểu Tinh mấy ngày trước đã xin phép cậu cho về kinh thành vì nhớ mọi người, nhưng cô bây giờ lại cảm thấy lo lắng cho mọi người ở Tuệ Châu nhiều hơn dù không biết vì sao.

Đã vậy sáng hôm nay toàn bộ sói ở điện Dạ Lang lại không buồn ăn uống và luyện tập. Chúng chỉ đứng đó hướng lên trời tru lên mấy tiếng tru đầy bi thương nhưng không kém phần ghê rợn. Tiểu Tinh chỉ đơn thuần nghĩ chúng nó chỉ là đang biến luyện tập mà thôi.

Hôm nay họ cũng vào hoàng cung theo lời mời của hoàng hậu, ai cũng mang trong người một tâm trạng bất an.

Hoàng thượng sau khi khấn vái xong định cắp nhang lên lư hương thì bỗng ba cây nhang trên tay vụt tắt. Không chỉ một lần mà là ba lần đều như vậy, ông trong lòng lại dấy lên một dự cảm không lành, đây là một điềm xấu.

Chuyện nhang không cháy vẫn còn hoang mang thì chuỗi hạt trên tay hoàng hậu bỗng đứt ra rơi tung tóe dưới đất. Chưa kể cây trâm được cài trên tóc của công chúa Y Vu cũng rơi xuống gãy đôi.

Mọi người đều hoang mang, họ không biết chuyện gì đang xảy ra, thì Nhị điện hạ Mạc Gia Uy mặt kinh hãi hớt hãi chạy vào, miệng liên tục gọi ông.

- Phụ hoàng…phụ hoàng…có chuyện rồi…

- Uy nhi? Con lại gây chuyện gì sao?

- Mẫu thân…có chuyện lớn rồi… thành Tuệ Châu xảy ra chuyện lớn rồi.

- Sao?

- Thành Tuệ Châu đã bị tấn công bất ngờ, địch đã dùng kế ly giáng để chia rẽ Vũ Thường và Nhất Thiên. Kết quả…

- Con mau nói nhanh đi.

- Kết quả…người đọc trong này thì rõ.

Gia Uy không nói, y đưa ra trước mặt mọi người một lá thư, ông có chút khó chịu, vội giật lấy lá thư cùng bà và Bình tỷ đọc nó.

Hoàng hậu và Bình tỷ không giữ được bình tĩnh đã ngã luôn ra đất gào khóc. Hoàng thượng cũng may có Gia Uy đỡ lại nên không sao.

Ông vội cho người chuẩn bị ngựa, không cần xe ngựa chỉ cần là loại ngựa tốt nhất khỏe nhất đem đến hết cho ông.

Tất cả mọi người đều cởi bỏ y phục rườm ra trên người, đi thật nhanh ra ngựa để đến Tuệ Châu sớm nhất.

Ông, hoàng hậu, Gia Uy, Y Vu, Bình tỷ, Ngự tỷ và Tiểu Tinh nhanh chóng rời khỏi hoàng cung lên đường. Chạy được một đoạn họ nhìn thấy trên bầu trời Tuệ Châu pháo nổ lớn vang dội cả một vùng, khói bay cao che cả một góc trời. Mọi người không ai nói ai thúc ngựa chạy nhanh hết cỡ về phía thành Tuệ Châu trong lòng thầm cầu mong sẽ không có chuyện gì xảy ra ở nơi đó.

Trở lại Thành Tuệ Châu nửa ngày trước, khi trận chiến vẫn đang diễn ra.Nhất Thiên loạng choạng lê từng bước khó khăn lại chỗ Vũ Thường. Anh chưa kịp vui mừng vì thấy cậu vẫn an toàn thì bất ngờ anh chạy, anh vừa chạy về phía cậu vừa hét lớn.

- Cẩn thận…

- …

Nhất Thiên không hiểu gì cả, chỉ nhìn gương mặt lo lắng hoảng sợ kia của anh cậu bất giác quay lại phía sau.

Bỗng cơ thể của cậu được một lực rất lớn ôm lấy và xoay người về hướng đối diện. Nhưng có vẻ như cả hai người đã chậm một bước, cậu cảm giác phần bụng của mình có gì đó ướt ướt.

Nhất Thiên đưa mắt nhìn xuống phần bụng của hai người thì thấy nơi đó đang bị một ngọn giáo cắm xuyên qua.

A Tiêu, A Diệp, Nghi tỷ như không tin vào mắt mình, chỉ có Sói Lớn nhìn hai người một lúc rồi nhanh chân đuổi theo tên đã phóng ngọn giáo ấy.

Không biết nó đã làm gì, chỉ trong chốc lát, nó đã đem thủ cấp của tên đó đặt xuống trước mặt hai người, nó cuối người như đang hành lễ với họ tru lên ba tiếng rồi khuỵ xuống chân cậu nằm ở đó từ từ nhắm mắt.

- Sói…Lớn…Sói…hộc…c…cc

- …

Nhất Thiên cố gắng gọi tên nó nhưng nó chỉ nằm im đó không hề đáp trả cậu. Vũ Thường cố gắng đưa cánh tay của mình lên lau nước mắt cho cậu, anh mỉm cười.

- Xin lỗi…ta đã không bảo vệ tốt cho hai người…

- Ta…cuối cùng không phải vẫn ở bên huynh sao?

- Ngươi vẫn đồng ý làm người của Mạc Vũ Thường ta chứ?

- Ta đã là người của huynh lâu rồi, chỉ là huynh không nhận ra mà thôi. Xin lỗi…ta đã không giữ được con chúng ta…

Vũ Thường mỉm cười, anh ôm cậu vào lòng, nước mắt anh cũng đã rơi. Cuối cùng cậu cũng đã chấp nhận lời của anh, nhưng ông trời lại lấy đi của anh tất cả. Lấy đi của anh đứa con chưa hình thành, lấy đi người đã hứa bên anh xuất đoạn đường này, nhưng ông lại cho anh tất cả, đến cuối cùng ông vẫn toại nguyện cho anh bên cậu, bên người anh yêu và bên đứa con chưa kịp hình thành hình hài của anh.

- Cảm ơn huynh đến cuối vẫn ở bên ta…

Nhất Thiên mỉm cười nhìn anh rồi bàn tay của cậu từ từ rơi xuống, anh đã hét lên những tiếng lòng đấy ai oán tuyệt vọng của mình. Cuối người hôn lên mái tóc rối bời của cậu, máu trong miệng anh bắt đầu chảy ra.

- Cảm ơn ngươi vì tất cả…Cố Nhất Thiên…

Cánh tay anh cuối cùng cũng rơi xuống, anh gục xuống vai cậu nhẹ nhàng nhắm mắt. Cả hai người cùng khụy gối quỳ ở đó, trong tư thế quỳ gối, gục đầu vào vai đối phương. Ngọn giáo vẫn đâm xuyên người hai người, bên cạnh cậu Sói Lớn vẫn đang nằm đó chờ hai người ở bên kia thế giới.

- NHẤT THIÊN…/ ĐIỆN HẠ…

Cả ba người đều bất động trước những sự việc vừa mới xảy ra, mọi chuyện dường như quá nhanh họ không thể nào chấp nhận được.

Nghi tỷ gào khóc nức nở, cô hoàng toàn ngã quỵ, cô đã bò từng bước đến bên hai người, gào khóc gọi tên cậu trong vô vọng.

- Nhất Thiên…hức…đệ…đệ mau tỉnh dậy nhìn mặt ta đi…mau đi…hức…đệ đừng như vậy…đừng bỏ rơi ta mà…xin đệ…xin đệ mà…

- Nghi tỷ…đừng như vậy…

- A Diệp…ngươi nói xem…hai người họ chỉ đang ngủ đúng không…đúng…là đang ngủ…chỉ ngủ thôi…

Cô hoảng loạn thật sự, cứ ôm lấy A Diệp khóc lóc nói loạn xạ cả lên. A Tiêu và A Diệp cũng không kìm được nước mắt, họ đã khóc.

Từ nhỏ ba người cùng nhau lớn lên, cùng anh xông pha không biết bao nhiêu trận chiến. Ấy vậy mà lại tận mắt hai người chết trước mặt lại không làm được gì.

- Mẫu thân…phụ thâ…hai người…hai người sao vậy…

- Nại Nại…đừng qua đó…

Nại Nại không biết từ bao giờ đã đứng phía sau họ, cánh cổng lớn đã bị người của cậu đánh gã. A Xuân và Nại Nại cũng là họ cứu ra, chưa kịp vui mừng vì đã được ra ngoài.

Lại phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng khủng kiếp ai khiến ai cũng phải chết lặng. Nhất là Nại Nại, nó còn quá nhỏ để chứng kiến cảnh tượng này.

Nó chạy lại chỗ anh và cậu, nhìn hai người đang quỳ gối gục mặt vào vai nhau máu không ngừng chảy ra. Ngọn giáo vẫn còn đó, Sói Lớn nằm bên cạnh cậu cũng im lặng.

Nước mắt nó đã rơi, nó tuyệt vọng gọi tên hai người, nhưng đáp lại nó vẫn là tiếng khóc than của mọi người xung quanh.

Nó cứ ôm hai người không rời, mặc cho ai căn ngăn hai bế nó ra đều không được. Ai nhìn thấy cảnh tượng đó đều phải quay mặt cố gạt đi nước mắt.

Người dân nhìn thấy mọi thứ đã im lặng nên lần lượt vui vẻ kéo nhau về thành. Nhưng họ bỗng khựng người rồi nhanh chân chạy lại chỗ phủ của điện hạ.

Cùng nhau quỳ xuống, dập đầu ba lạy, không ai không rơi nước mắt khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng trước mặt họ. Có người chịu không được cứ sốc lớn như vậy trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.

A Tiêu loạng choạng đứng dậy, y cố gắng trấn tĩnh bản thân, lau nước mắt đi đến hỏi một người lính gần đó.

- Chỗ chúng ta có pháo không?

- Có.

- Cho người đem hết chỗ pháo đó đem đến nơi cao nhất bắn hết chúng cho ta.

- Ngài muốn…

- Báo tin về hoàng cung, đốt còn nhiều còn tốt.

- Vâng.

Người lính đó nghe y nói thì đã cùng với một số người đi gom hết pháo đem lên núi đốt. A Diệp đã khuyên nhủ được Nghi tỷ, cô chỉ biết nuốt ngược nước mắt vào trong, cắn răng chịu đựng.

A Diệp và Nghi tỷ đã đi đến, hai người cùng dùng sức rút ngọn giáo trên người hai người xuống. Nhưng có một điều rất lạ, ngọn giáo đã được rút ra nhưng cậu và anh không hề ngã xuống.

Hai người vẫn quỳ ở đó, cô và y có gỡ hay tách thế nào họ cũng không hề tách ra, hai người muốn đem anh và cậu vào trong, lau rửa và thay y phục khác nhưng ngạc nhiên thay là hai người rất nặng, có làm cách nào hai người cũng không hề xê dịch đi chỉ một chút.

Nại Nại vẫn ngồi đó, nó không còn khóc nữa nhưng ai nói gì vẫn không chịu rời đi, vẫn im lặng ngồi bên cạnh họ, khi nào mệt nó sẽ tựa người vào hai người mà ngủ.

Nghi tỷ biết họ chết rất đường đột, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa thể nào làm được. Nhưng cô biết chuyện mà hai người lo nhất chính là Nại Nại và muốn gặp mặt người thân lần cuối.

- Giúp ta dựng trại che nắng cho hai người họ, ta muốn chuẩn bị ít thảo mộc đốt lên cho họ. Cũng mong là ở kinh thành mọi người nhận được sớm.

- Yên tâm A Tiêu đã cho người đốt pháo, và ta cũng đã cho bồ câu đưa thư đến cho hoàng cung và Nguyệt tử lầu rồi, chậm nhất là sáng ngày mai họ sẽ đến được đây.

- Đa tạ ngươi.

- …

Hai người không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phái hai bóng hình đang ôm nhau quỳ gối gần đó. Nghi tỷ lắng lâu đi nước mắt đang rơi, bây giờ không phải lúc cô nên khóc lóc, cô cần phải mạnh mẽ, chờ mọi người đến. Đến khi đó cô có ngã gục cũng không sao. Nhất Thiên và Vũ Thường cũng sẽ không trách cô.