Nhân Vật Phản Diện Sao Lại Là Ta?

Chương 43




Tên nam nhân kia nghe cậu nói thì không khỏi tức giận, nhưng nhìn thấy người phía sau khá quen mặt nên hắn phải mất một lúc mới nhận ra anh.

- Lại là ngươi?

- …

Hắn chỉ tay run run về phía anh có chút hoảng sợ kèm theo tức giận. Nhất Thiên thấy hắn chỉ về phía mình thì hiểu ra quay mặt sang nhìn anh dò hỏi.

- Là tên này đã đánh ngươi?

Vũ Thường gật gật làm bộ mặt đáng thương nhìn cậu, cậu đưa tay xoa đầu anh rồi quay sang nhìn tên đó có chút khó chịu.

- Ngươi…đã ra tay với người của ta?

- Hừ. Ra tay với hắn thì đã sao? Đây là đất của ta, ta là lệnh, ngươi không biết chuyện đó.

Nhất Thiên mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn rồi nhìn qua anh như muốn kiểm chứng điều gì đó.

- Ngươi gây họa rồi.

- Sao?

- Tên này là trùm thành này…chúng ta gặp rắc rối rồi.

- …

- Tính sao?

- Ta nghĩ chúng ta nên chạy đi.

Hai người cứ như vậy mà đứng bàn nhau như không để ý gì đến hắn. Hắn có chút tức giận, nhặt một cục đá lớn gần đó ném về phía hai người quát lớn.

- Các ngươi dám lơ ta?

Vũ Thường dù vẫn đang đứng bàn với cậu nhưng vẫn đưa tay bắt lấy cục đá to kia đáp lại vào ngay giữ trán hắn và tiếp lời.

- Ngươi không thấy chúng ta đang bàn hay sao mà làm phiền.

Nhưng nhận ra điều gì đó không đúng, anh lôi cậu ngồi xuống đất, lấy một nhành cây gần đó bắt đầu vẽ lên đất.

- Hắn là con của người có máu mặt ở đây và hắn là một tên trùm.

- Đúng.

- Mà cái thành này là thành nhỏ nằm trong nước Bàn Tư.

- Đúng, đúng.

- Mà Bàn Tư là do hoàng thượng và hoàng hậu đứng đầu.

- Ưkm.

- Mà hoàng thượng là phụ hoàng ta và hoàng hậu là mẫu thân ta.

- …

- Chưa kể ta lại là đại điện hạ Mạc Vũ Thường và ngươi lại là Nhất Sát Dạ Tướng Cố Nhất Thiên.

- Có gì đó sai sai…

- Vậy tại sao lại đi sợ cái tên não ngắn đó.

Như giải được nút thắt của cả hai, hai người nhìn vào cái sơ đồ lần nữa rồi mới đứng dậy, cậu hất mặt nhìn về phía hắn giở giọng thách thức.

- Lão tử đã lâu chưa đánh nhau với ai…nên có chút ngứa tay ngứa chân.

- Hai người các ngươi đúng là không biết núi thái sơn, người đâu lên cho ta.

- Núi thái sơn thì ta không biết chứ mồ chôn các ngươi thì không cần.

- Ngươi…

Nhất Thiên nhếch miệng, đẩy anh lùi về sau rồi lấy chiếc nón trên đầu xuống. Gương mặt cậu từ từ lộ ra sau lớp vải kia ai nhìn thấy cũng phải thất thần vì sự xinh đẹp kia của cậu.

Hắn nhìn thấy người đẹp thì không ngừng chảy nước bọt, đôi mắt thèm khác nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Cậu khó chịu khi nhìn thấy hắn nhìn cậu như vậy còn anh chỉ biết đứng một bên xem kịch hay.

- Người đâu…bắt người đẹp kia lại cho ta, ta phải thưởng thức được người đẹp kia. Nếu ai bắt được sẽ được ta trọng thưởng.

- Nên chết.

Cậu nghe hắn nói thì bĩu môi, đưa ngón giữ lên nhìn đám kia thách thức. Cả đám nghe trọng thưởng liền hùng hổ tiến về phía cậu.

Nhất Thiên nhếch miệng rồi ngay lập tức lấy roi gai ra một đòn đánh về phía họ. Một tên trúng phải roi gai của cậu liền lăng ra gào thét, ôm một bên chân mình mà cầu cứu.

Đám kia nhìn thấy đồng bọn như vậy liền tức giận xông lên cùng một lượt. Nhưng mọi người xung quanh chỉ nghe được tiếng la hét của họ rồi ngã lăng ra đất co giật.

Tên kia thấy như vậy liền hoảng sợ bỏ chạy, nhưng cậu lại là người thù dai, nhìn thấy hắn định bỏ chạy liền vung roi đoạt luôn cánh tay trái của hắn.

Tên đó đang chạy nhìn xuống bên vai trái của mình máu không ngừng tuân ra thành tia, còn cánh tay thì đang nằm trước mặt.

- AAAAA…AA…AAAA…

Hắn ngã nhào người xuống dưới, lăng qua lăng lại ôm một bên cánh tay đã lìa của mình khóc lóc thảm thiết.

Nhất Thiên tiếng gần lại chỗ hắn, một cước đá thẳng vào bụng hắn, đến nổi có thể nghe được tiếng xuong đang gãy vụn.

Vũ Thường ngồi xuống gần hắn, nhìn hắn đầy mỉa mai rồi nói với hắn nhưng vânc đủ cho mọi người quanh đó nghe được.

- Ta không biết ngươi đã làm ra những trò gì, nhưng ngươi lại được dung túng làm những chuyện này thì thật đáng. Đã sống trong Bàn Tư quốc của ta mà còn lộng hành như vậy ngươi nghĩ ngươi còn có thể sống?

- …

Nhất Thiên chán nản nhìn anh rồi đưa tay nắm tóc lôi đầu anh đứng lên rồi cậu nhìn hắn và đám người của hắn nói lớn.

- Tiền bồi thường ta không có nhưng các ngươi muốn lấy thì có thể đến kinh thành, tìm đến hoàng cung hỏi lớn xem ai là cha mẹ của Mạc Vũ Thường ra trả tiền thuốc cho các ngươi.

- Không thì đến Nguyệt tử lầu nhất tiếng kinh thành hỏi ai là Bình Tỷ là tỷ tỷ của đệ nhất Nhất Sát Dạ Tướng Cố Nhất Thiên ra trả tiền cho ngươi.

Hai cái tên kia lần lượt được chính miệng hai người nhắc đến kiến mọi người đều phải ngạc nhiên run sợ. Đám người của hắn sau khi nghe hai người nhắc đến tên Mạc Vũ Thường và Cố Nhất Thiên thì ngay lập tức chạy lại mang hắn rời đi không lời từ biệt.

Nhất Thiên và Vũ Thường ngơ ngác nhìn nhau rồi cậu nói với theo hắn.

- Này…ta còn chưa biết tên ngươi…này…làm sao ta tìm được nhà ngươi…này…

Anh cứ mặt cậu gọi với theo hắn í ới, còn mìn thì đi đến mở trói cho người đang nằm bất động kia. Anh cởi trói rồi quan sát kỹ một chút thì đây có thể là một thiếu niên, nếu anh đoán không lầm thì vì gương mặt ưa nhìn này của y mà kiến y trở nên như vậy.

Người kia sợ hãi lùi về phía sau và bất giác cod một giọng khàn đục vang lên phía sau lưng anh.

- Con…con của ta…con ơi…

- Cha…

Người kia chạy đến ôm chặt lấy con trai mìn gào khóc, cậu nhìn thấy cảnh đó thì chợt nhớ đến hình ảnh nương cậu lúc ngã xuống vẫn mỉm cười nhìn cậu, nó lại khiến cậu khó chịu.

Anh để cho hai cha con ổn định một chút thì đỡ hai người vào quán nước khi nãy ngồi xuống. Cậu gọi thêm ít đồ ăn cho họ ăn rồi mới lân la hỏi chuyện.

- Chuyện này là sao? Sao đệ lại bị tên kia lôi đi như vậy?

- Đa tạ hai vị đã cứu con của nô, không giấu gì hai người, ta là Triệu An,một người bán bánh nuôi sống gia đình. Con ta thì đang học nghề thầy thuốc ở làng bên. Trong một lần nó ra phụ ta dọn hàng đúng lúc người khi nãy đi ngang qua phát hiện và đã để con ta vào tầm mắt.

- Rồi hắn lại dở trò ép ông phải bán con mình cho hắn, ông không chịu nên hắn cho người phá ông và cho người bắt con trai ông nên mới có màng khi nãy.

Nhất Thiên nói một hơi không nghĩ, hai cha con của lão Triệu nhìn cậu ngạc nhiên, đứa nhỏ kia không khỏi ngạc nhiên buộc miệng hỏi cậu.

- Sao huynh biết?

- Chuyện này không quan trọng.

- Vậy các huynh thật sự là đại điện hạ và Nhất Sát Dạ Tướng?

Anh và cậu cùng gật đầu, nhận được cái gật đầu của hai người, y oà khóc rồi nhanh chóng quỳ xuống đất liên tục dập đầu cầu xin.

- Xin hãy cứu chúng tôi…xin hai người hãy cứu lấy dân làng ở đây.

- Ngươi đứng lên trước rồi nói.

Vũ Thường nghiêm giọng bảo y đứng dậy rồi ra hiệu cho y muốn nói gì thì nói. Triệu An nhìn con mình gật đầu như tiếp thêm sức mạnh cho y để y bắt đầu kể.

- Tên đó là Trụy Minh, hắn là con trai thứ của chủ thành này, hắn rất hống hách và coi mạng người ở đây như cỏ rác. Chỉ cần nhìn thấy ai vừa mắt hắn, không quan trọng nam nhân hay nữ nhân cũng đều bắt về chơi đùa như vậy.

- Tên đó không nên tồn tại.

- Ở đây ai cũng căm phẫn hắn một thì căm phẫn gia đình đó mười. Họ tăng thuế, rồi bắt dân ở đây nộp rất nhiều tiền, nhà nào không có tiền thì cho người đến làm không công cho họ. Họ đánh đập tra tấn rất dã mang những người đứng lên chống lại họ.

Nghe y nói đến đây máu nóng của cả hai đã dâng lên đỉnh điểm, anh mở miệng chưa kịp nói thì ngay lập tức bị một đám binh lính vây quay.

Hai cha con nhà Triệu An rất sợ hãi, cậu mỉm cười an ủi họ rồi bảo họ an tâm. Anh nhìn đám lính kia một lúc rồi lôi trong người ra một lệnh bài, là lệnh bài của đại điện hạ, chỉ dưới vua trên vạn người.