Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 41: C41: Bí mật của mặt nạ quỷ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Bắc Nam hôn mê sáu ngày chưa tỉnh, trong lúc đó Lục Ngự Cửu vất vả cực nhọc, đêm không chợp mắt cứ trông giữ bên cạnh hắn ta.

Chỉ có quỷ chủ mới có thể chạm vào quỷ nô, Nguyên Như Trú cũng không có cách nào chữa trị cho Chu Bắc Nam được, vì thế tất cả vết thương của Chu Bắc Nam đều do Lục Ngự Cửu chăm sóc.

Từ Hành Chi ở bên cạnh nhưng cũng không thể chia sẻ việc gì với Lục Ngự Cửu.

Ngày thứ sáu, Từ Hành Chi thức dậy, trời vừa sáng đã tới thăm Chu Bắc Nam, đúng lúc thấy Lục Ngự Cửu bỏ mặt nạ quỷ đeo quanh năm suốt tháng trên mặt xuống bỏ ở một bên, không ngừng lau mắt, bả vai co rúm.

Từ Hành Chi sờ trên người, lấy cái khăn mùi soa hôm qua Nguyên Như Trú đã giặt, gấp gọn lại rồi đưa cho cậu ta.

Nghe tiếng bước chân, Lục Ngự Cửu cuống cuồng cầm nửa tấm mặt nạ lên che mặt lại rồi mới nghiêng đầu nhìn.

Cậu ta khó khăn khụt khịt mấy tiếng mới kiềm nén tiếng khóc xuống được: “Từ sư huynh.”

Từ Hành Chi nói: “Đừng khóc, đau mắt đấy.”

“Ta không khóc.” Lục Ngự Cửu muốn thể hiện điều đó còn cố gắng nặn ra một nụ cười.

Từ Hành Chi đi tới bên cạnh, đặt khăn tay lên tay cậu ta: “Được rồi, không khóc.”

Y ngồi xuống bên cạnh Lục Ngự Cửu, tư thế ngồi xuống vẫn không đứng đắn như xưa, chân trái khoanh trước người, chân phải cong lên, khuỷu tay phải đặt trên đầu gối chân phải, nhìn Chu Bắc Nam đang mê man, không biết y nghĩ gì.

Lục Ngự Cửu định quỳ xuống, Từ Hành Chi hơi hung hăng ấn đầu cậu ta xuống, ôm cả cái đầu và cái mặt nạ của cậu ta tựa lên vai mình. Y có hơi khom người xuống để vừa với chiều cao của Lục Ngự Cửu.

Lục Ngự Cửu hơi ngây người, cọ trong lồ ng ngực Từ Hành Chi, giọng nói vẫn nghẹn ngào đầy giọng mũi: “Từ sư huynh?”

Từ Hành Chi khẽ ho một tiếng, dùng tay gỗ nhẹ nhàng đặt lên mái tóc dày của cậu ta, kề sát bên tai cậu ta nói: “Không ai nghe hết. Bọn họ đều đang ngủ, muốn khóc thì cứ khóc đi, Từ sư huynh không cười ngươi.”

Lục Ngự Cửu khựng lại một chốc, túm chặt lấy vạt áo trước ngực Từ Hành Chi, kiên cường kiềm chế một lúc lâu mới phát ra tiếng than khóc thật dài, nước mắt ròng ròng đau đến tận xương tủy.

Cạch...

Lục Ngự Cửu chưa kịp đeo lại mặt nạ quỷ cho chắc, nó rơi xuống mặt đất.

Từ Hành Chi mặc cho cậu ta dựa vào mình mà khóc, không biết qua bao lâu, tiếng nức nở của người trong lồ ng ngực y dần dừng lại.

Từ Hành Chi bóc gói giấy màu được giấu trong lòng bàn tay phải từ ban nãy ra, lấy một thứ trong đó ra nhét vào miệng Lục Ngự Cửu.

Lục Ngự Cửu ngậm một lúc mới ngớ ra mùi vị trong miệng là gì: “Kẹo sao?”

Từ Hành Chi đáp: “Ừ.”

Mấy ngày sau khi Nam Ly chết, quỷ nô dưới tay hắn ta lần lượt giải tán, hẻm núi Hổ Khiêu biến thành một khe cốc chết chóc trống không. Vì tìm mảnh vỡ chìa khóa mở cánh cửa Man Hoang, Chu Vọng và mọi người lục soát hẻm Hổ Khiêu từ trên xuống dưới mà không thấy mảnh vỡ chìa khóa ở đâu.

Cuối cùng, Từ Hành Chi phát hiện ra mảnh vỡ chìa khóa được nạm trên đá ngọc, chế tạo thành dây treo bình ngọc tỏa hồn đã trống rỗng của Diệp Bổ Y.


Từ Hành Chi từng đọc hồi ức của Diệp Bổ Y.

Năm đó, lý do Nam Ly dùng để gạt Diệp Bổ Y về là trong hẻm Hổ Khiêu có một nơi phong thủy tốt phù hợp để an táng người bạn xa lạ của hắn.

Lúc đó Từ Hành Chi đã cảm thấy lạ: Man Hoang cằn cỗi, ít có nơi nào cỏ nước tươi tốt, đến mật hoa còn bị đắng, nơi phong thủy tốt ấy có nguồn gốc thế nào?

Sau khi Nam Ly chết, y còn tới gần hồ nước ở hẻm Hổ Khiêu xem qua, phát hiện nơi đó là cây cối xơ xác, thỏ trốn như chuột, hồ nước đã cạn khô, lòng hồ nứt nẻ, cả cái hồ nước như bị rút mất sinh mệnh, hiu quạnh như đã chết.

Nhưng y nếm thử nhụy của mấy đóa hoa dại mọc ven đó thì thấy hơi ngọt ngọt. Điều đó chứng minh rằng trước đây nơi này từng màu mỡ phì nhiêu.

Khi nhớ lại và sắp xếp ký ức của Diệp Bổ Y, Từ Hành Chi mới chú ý tới việc hai người họ hay chơi ném đồ rồi tìm lại ở trong cái hồ này. Có một lần, tiểu đạo sĩ Diệp Bổ Y mò được một mảnh vỡ phát sáng kỳ lạ trong hồ lên, Nam Ly không coi trọng lắm, chế tạo nó thành dây xích, đưa cho Diệp Bổ Y.

Diệp Bổ Y rất thích sợi dây chuyền kia, ngày ngày mang theo bên cạnh, cho đến ngày chia cắt với Nam Ly thì hắn mới tháo xuống.

Diệp Bổ Y chết, Nam Ly để dây chuyền vào khóa của bình ngọc tỏa hồn của Diệp Bổ Y, coi như để nó bầu bạn.

Mảnh vỡ chìa khóa là vật có linh tính, có lẽ vì năm đó bị rơi vào hồ nước mới nuôi dưỡng nên mảnh đất như chốn bồng lai tiên cảnh này; mảnh vỡ vừa rời khỏi đây, nơi này đã quay về thành vùng đất cằn cỗi.

Suy đoán này khá là hợp lý, Từ Hành Chi lại lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng không nói rõ ra được cảm giác này bắt nguồn cụ thể từ đâu.

Một chốc không nghĩ ra được, Từ Hành Chi cũng không để ý nhiều vào chuyện vụn vặt này nữa, tạm thời cất gọn điểm nghi ngờ kỳ lạ này vào trong lòng.

Trước khi rời khỏi hồ nước khô cạn ở hẻm Hổ Khiêu, Từ Hành Chi hái hết mấy chục cây hoa cỏ sắp chết ở gần đó, lấy mật hoa làm thành bốn viên kẹo mật hoa.

Đương nhiên một viên để cho Mạnh Trọng Quang, hai viên lần lượt cho Khúc Trì và Chu Vọng, còn một cái y giấu trong ngực, vốn định chờ Chu Bắc Nam tỉnh dậy sẽ cho hắn ta ăn nhưng thấy Lục Ngự Cửu buồn đau như thế, Từ Hành Chi bỗng nhẹ dạ, cho cậu ta viên kẹo đó luôn.

Từ Hành Chi hỏi: “Ngon không?”

Lục Ngự Cửu ngậm kẹo, lúng búng nói: “Khúc sư huynh có không...”

Nhắc đến chuyện này Từ Hành Chi cảm thấy buồn cười: “Tối qua ta mang kẹo về đã chia cho Khúc Trì rồi, ai mà ngờ hắn không nỡ ăn, còn chẳng nỡ li3m một cái, nhân lúc Đào Nhàn ngủ lại nhét vào miệng Đào Nhàn, suýt thì khiến Đào Nhàn bị nghẹn.”

Lúc Từ Hành Chi nhắc tới Khúc Trì, giọng điệu tự nhiên quen thân như đang nói về người bạn lâu năm.

Lục Ngự Cửu mềm giọng nói: “Cảm ơn Từ sư huynh...”

“Muốn cảm ơn Từ sư huynh thì đừng khóc nữa.” Từ Hành Chi nói, “Áo trong của Từ sư huynh ướt hết rồi đây này.”

Lục Ngự Cửu ngại ngùng, nhanh chóng ngẩng mặt lên, dùng tay ra sức lau cọ mảng áo bị ướt trên bả vai Từ Hành Chi.

Chờ cậu ta nhận ra mình quên đeo mặt nạ, hoảng hốt giương mắt lên nhìn thì thấy Từ Hành Chi đã nhắm mắt lại trước rồi.

Y chu đáo thúc giục: “Mau đeo lại đi. Ta chưa nhìn thấy gì hết.”


Trong tưởng tượng của Từ Hành Chi, chắc hẳn Lục Ngự Cửu gặp phải tai bay vạ gió gì khiến gương mặt bị phá hủy nên mới đeo cái mặt nạ dọa người đó để che chắn.

Nếu Lục Ngự Cửu không muốn người khác nhìn thấy mặt của mình thì y cũng không cần vì sự tò mò chán ngắt của mình mà dò xét cậu ta đúng không?

Đợi một lúc y mới nghe Lục Ngự Cửu cất tiếng nhẹ nhàng nghẹn ngào gọi: “Từ sư huynh...”

Từ Hành Chi tưởng rằng Lục Ngự Cửu đã đeo mặt nạ lên rồi nên y bèn mở mắt ra.

Bỗng nhiên, y hít vào một hơi thật sâu, chỉ nói ra một chữ “Ngươi” rồi không nói ra lời gì được nữa.

Lục Ngự Cửu không đeo mặt nạ.

Bên dưới mặt nạ quỷ không phải vết sẹo thối rữa như trong tưởng tượng của Từ Hành Chi mà là một gương mặt trẻ con thanh tú tới quá mức, không hề có vết sứt sẹo gì.

Mắt Lục Ngự Cửu rất tròn, khóc sưng vù lên đỏ như trái đào, trông rất đáng yêu, gương mặt phúng phính vừa trắng vừa mềm, giống như con sóc nhỏ đau buồn vì bị cướp mất hạt dẻ trữ đông.

Từ Hành Chi khôi phục tinh thần: “Trên mặt ngươi không có vết thương gì sao?”

Lục Ngự Cửu sợ hãi lắc đầu.

Từ Hành Chi không hiểu: “Thế tại sao lại phải đeo mặt nạ?”

Lục Ngự Cửu mím môi, đeo mặt nạ lên, hạ quyết tâm, nói thẳng suy nghĩ của mình cho Từ Hành Chi nghe: “Trong những năm tu hành ở Thanh Lương Cốc, tài năng ta rất kém cỏi, ngộ tính cũng vậy, nhưng sau khi hiểu về quỷ đạo thì tiến bộ hơn. Sau khi vào Man Hoang, nếu ta vẫn muốn tu tiên đạo thì sẽ chết không có chỗ chôn, vì thế... Vì thế ta bỏ tiên đạo, chuyên tâm tu luyện quỷ đạo...”

Lúc nói ra những câu này, cậu ta nhìn qua chỗ khác né tránh, như có chút hối hận: “Sau đó ta tìm được tàn hồn của mấy sư huynh Thanh Lương Cốc, quy định về cấp bậc của Thanh Lương Cốc rất nghiêm ngặt, cấp bậc của ta thấp kém, không có mặt mũi sai khiến sư huynh, càng không có mặt mũi dùng thân phận quỷ tu để đối diện với các sư huynh, ta bèn lấy một miếng sắt vụn làm thành thế này, đeo lên mặt...”

Từ Hành Chi vuốt tóc cậu ta an ủi: “Chu Bắc Nam biết không?”

Lục Ngự Cửu đáp: “Chu Bắc Nam là quỷ nô cuối cùng ta thu nhận. Lúc hắn nhìn thấy ta thì ta đã mang dáng vẻ này rồi.”

Từ Hành Chi hơi ngạc nhiên: “Sao không nói cho hắn biết? Hắn đâu phải người của Thanh Lương Cốc.”

“Hắn...” Tai Lục Ngự Cửu nóng đỏ bừng lên: “Hắn vẫn tưởng rằng ta bị người ta hủy hoại dung nhan, không cho ai chạm vào mặt nạ của ta, có một lần suýt thì đánh cả A Vọng muốn tháo mặt nạ ta xuống. Hắn che chở ta như thế, ta xấu hổ không dám nói cho hắn biết...”

Từ Hành Chi cảm thấy cảm xúc của Lục Ngự Cửu hơi lạ, nghĩ tới Chu Bắc Nam bảo vệ Lục Ngự Cửu như chó giữ đồ ăn, lại thêm mấy ngày trước y còn bị ép xem xuân cung đồ sống động của hai kẻ họ Nam và họ Diệp...

Y hiểu rõ bèn nói: “Ồ, hai người...”

Y gắng gượng nuốt nửa câu sau chưa nói ra về, vì Lục Ngự Cửu chỉ nghe nửa câu đầu mà mặt đã đỏ bừng lên như cái bánh bao đậu đỏ: “Không, không có, thật sự không có gì hết!”

Từ Hành Chi không có bình luận gì với vẻ giấu đầu lòi đuôi đó của Lục Ngự Cửu.


Nhắc tới Chu Bắc Nam, Lục Ngự Cửu như có vô số lời muốn nói: “Năm đó ta nhặt hắn về thì rất ghét hắn. Vì hắn không nhớ mình chết thế nào, trong lòng rất ngột ngạt, ôm một bụng tức, suốt ngày trút giận lên ta, ta thấy hắn phiền muốn chết, không cần hắn nữa.”

Từ Hành Chi nghĩ về cái nết đại công tử thế gia của Chu Bắc Nam, cảm nhận một cách sâu sắc rằng Lục Ngự Cửu thấy phiền rất có lý.

“Nhưng mà, ta lại thấy hắn đã... Không còn trên thế gian, ta lại không tức giận nữa. Mà chỉ có ta mới chạm vào hắn được, nếu ta không quan tâm hắn nữa thì hắn sẽ chật vật lắm.”

Cái mặt nạ này tốt thật sự, biến giọng điệu ấm áp của Lục Ngự Cửu thành giọng có mấy phần đáng sợ. Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt thật của Lục Ngự Cửu, Từ Hành Chi nghe cậu ta nói, nghe thế nào cũng đều tưởng tượng ra một con sóc nhỏ ấm ức đếm quả thông.

Có vẻ y đã hiểu ra tại sao Lục Ngự Cửu nhất quyết phải đeo mặt nạ rồi.

Dù sao giọng nói, khuôn mặt và chiều cao của Lục Ngự Cửu không hề có sức uy hiếp gì cả, dù cậu ta có tức giận phẫn nộ thì trông vẫn y như thiếu niên đang giận dỗi.

“Sau đó... Ta và hắn vẫn thế cho tới bây giờ...”

Nói tới đây, giọng Lục Ngự Cửu hơi run: “Nhưng mà, ta không, không bảo vệ hắn thật tốt... Mắt hắn là mắt ta, vốn dĩ ta đã nhìn thấy Nam Ly tới rồi nhưng khi đó ta thấy hắn tìm được thi thể của bản thân, thật sự rất đau khổ, ta nghĩ nên để hắn ngồi một mình ở đó một lúc...”

Nói tới đoạn này, Lục Ngự Cửu buồn khổ khóc thút thít: “Nhiều năm vậy rồi, ta vẫn chẳng bảo vệ được bất cứ ai hết...”

Từ Hành Chi lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu ta.

Bao nhiêu năm qua đi, cậu ta vẫn là tiểu quỷ tu vì cứu bạn đồng trang lứa mà không tiếc đánh đổi tính mạng của mình như trong ký ức của nguyên chủ, thấp bé, thích khóc lại rất có tình nghĩa.

Từ Hành Chi đột nhiên nghĩ đến trước đó, vào lần đầu tiên y nhìn thấy Lục Ngự Cửu, cậu ta đứng ở nơi cao, điều khiển bùa chú chiêu hồn dẫn quỷ, u hồn ám sinh bay lượn không ngừng.

Sau đó nữa, môn đồ Phong Sơn muốn cướp lại chìa khóa nên tấn công tòa tháp, Lục Ngự Cửu bị thương nặng, nguyên nhân là đứng ở chỗ cao nên không cẩn thận bị trúng tên.

Hình như cậu ta rất thích đứng ở chỗ cao, dù vì nó mà bị thương cũng không hối tiếc.

Như vậy, lúc cậu ta thi pháp vận công, mạo hiểm đứng ở chỗ cao, có lẽ vì không khiến mình lộ ra vẻ thấp bé và không giúp đỡ được gì.

Điều này cũng cùng một lý lẽ với việc cậu ta dùng mặt nạ quỷ bằng đồng che khuất khuôn mặt của mình.

Lục Ngự Cửu muốn bản thân mạnh mẽ hơn trước kia, nhưng điều khiến cậu ta mất tinh thần là nước đã đến chân mà cậu ta vẫn là một quỷ thích khóc không có tiền đồ.

Trong lúc Từ Hành Chi lơ đãng, y đột nhiên nghe tiếng nói yếu ớt vang lên ở cách đó không xa: “Trời ạ. Lại khóc.”

Từ Hành Chi nhìn theo tiếng kêu, thấy Chu Bắc Nam nằm ở đó mở trừng hai mắt.

Lục Ngự Cửu ngẩn người, đột nhiên nhào tới, ép lên người Chu Bắc Nam.

Người duy nhất chạm được vào quỷ nô là quỷ chủ, cái ôm này va vào vết thương trên xương bả vai hắn ta, Chu Bắc Nam bật thốt một câu th ô tục: “Ngươi muốn đè chết ta sao?”

Động tác của Lục Ngự Cửu nhẹ nhàng lại ngay lập tức, nhưng vẫn nhào lên người hắn ta không chịu xuống, y như con báo con nhe hàm răng trắng như tuyết của mình ra, nước mắt long lanh nổi giận: “Ai bảo ngươi dùng cấm thuật lên bản thân? Nếu không phải ta đánh tan chú thuật ấy đúng lúc thì ngươi bị ác quỷ đoạt xác luôn rồi! Ta có cho phép ngươi dùng không?! Hả?”

Chu Bắc Nam không ngừng kêu khổ: “Sai rồi, sai rồi! Ta sai rồi! Tổ tông ơi, ngươi đứng dậy được không?!”

Thấy cảnh ấy, Từ Hành Chi không tiện ở lại nữa. Y rút lui, lặng lẽ đi ra ngoài hang động.

Lục Ngự Cửu ở lại trong động lưu luyến bò dậy, ngồi quỳ ở bên giường, phồng miệng do dự một lúc lâu mới nói với Chu Bắc Nam: “Vừa nãy ta ăn kẹo.”

Chu Bắc Nam vừa mới dịu lại được một chút sau cơn đau, đầu óc chưa nhanh nhạy lắm: “Là sao?”


Lục Ngự Cửu hỏi: “Ngươi không muốn ăn hả?”

Chu Bắc Nam chưa kịp trả lời, Lục Ngự Cửu cúi người xuống, hôn một cái xuống miệng Chu Bắc Nam như chuột trộm đồ ăn, đẩy cục kẹo ngọt ngào vẫn chưa tan hết qua.

Cậu ta đỏ mặt ngồi thẳng dậy: “Chỉ có ngần ấy thôi, ngươi không được chê... Ưm!”

Chu Bắc Nam giơ tay trái không bị thương lên, đỡ sau gáy Lục Ngự Cửu, ấn Lục Ngự Cửu chưa ngồi thẳng eo xuống lần nữa: “Vừa nãy chưa nếm đủ. Thêm lần nữa.”

Từ Hành Chi vừa ngắm nghía cái quạt vừa nghĩ tới tâm sự của mình.

Bây giờ Mạnh Trọng Quang đã lấy được hai mảnh vỡ chìa khoá, nếu “Nhận thức của thế giới” biết tên thích khách là y không làm chuyện chính mà còn giúp Mạnh Trọng Quang chạy ra ngoài, chắc sẽ tức chết mất.

Một mình y đi ra ngoài hang động, đúng lúc đụng phải Nguyên Như Trú đang đi tới, y bèn cười chào nàng: “Như Trú.”

Nguyên Như Trú thấy y thì gật đầu nhẹ: “Sư huynh.”

“Trọng Quang đâu rồi? Bắc Nam tỉnh rồi, đúng lúc ta tìm...”

Y nói đến đó thì im bặt.

Nguyên Như Trú nhìn Từ Hành Chi, trong giọng nói có phần nghi hoặc: “Sư huynh?”

Từ Hành Chi xoay người lại nhìn về phía hang động, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, cuối cùng y cũng hiểu ra rốt cuộc Nam Ly kỳ lạ ở chỗ nào rồi.

Với bất cứ một ai, mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang là thứ vô cùng quý giá, nhưng hình như từ đầu đến cuối Nam Ly lại không biết mảnh vỡ được Diệp Bổ Y mò được mang lên bờ là mảnh vỡ của chìa khóa Man Hoang!

Hắn ta không chỉ đưa thứ đồ chơi nhỏ đó cho Diệp Bổ Y làm trang sức mà còn để mặc Diệp Bổ Y linh lực thấp kém đeo đi tới đi lui.

Nếu bản thân Nam Ly cũng không biết đó là chìa khóa Man Hoang, vậy thì tại sao chủ Phong Sơn mà bọn họ bắt được lại biết Nam Ly có mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang?

Núi non trùng điệp cao vút tận trời, núi cao với cây bách kỳ lạ, con người như dây leo, khung cảnh ấy phối hợp tòa tháp cao sừng sững đột ngột càng toát lên vẻ hoang vu thê lương, cực kỳ quái dị.

Mấy đệ tử mặc đồ Thanh Lương Cốc đẩy xe lăn cho Ôn Tuyết Trần đứng trước tòa tháp cao.

Mái tóc trắng xóa như tuyết của Ôn Tuyết Trần tung bay trong gió, hắn ta ngẩng mặt lên nhìn tháp, biểu cảm lạnh nhạt, hai đệ tử từng tới đây vẫn còn sợ hãi không thôi, nhìn đống cát đoạt mạng đầy đất, hai chân run không ngừng: “Ôn sư huynh, chỗ này rất nguy hiểm, bọn họ không có trong tháp, chúng ta vẫn phải vào trong sao?”

Ôn Tuyết Trần nói rõ ràng ngắn gọn mệnh lệnh: “Đi vào. Trong đó còn một người sống, ta hỏi hắn một vài chuyện.”

Ôn Tuyết Trần vừa ra lệnh, mấy đệ tử không ai dám cãi, quyết tâm đẩy xe lăn đi vào.

Cát trên đất khẽ chìm nổi, rục rịch nhộn nhạo nhưng bát quái trong lòng Ôn Tuyết Trần sáng lên, mạnh mẽ áp chế yêu lực của đám cát đó.

Xe lăn tiến lên băng băng, nghiền ép trên mặt đất vang lên tiếng lạo xạo.

Mấy đệ tử đi xuyên qua đều đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Đệ tử từng tới lần trước lau mồ hôi, cố gắng nói chuyện gì đó với Ôn Tuyết Trần, làm dịu bầu không khí căng thẳng trước mặt: “Xe lăn của Ôn sư huynh tốt thật đấy, chạy rất vững vàng. Mười mấy năm trước, lần đầu tiên ta gặp Ôn sư huynh đã thấy Ôn sư huynh ngồi thế này rồi, có thể thấy chất lượng của nó rất tốt. Nó được làm ra từ tay của người thợ lành nghề nào vậy?”

Ôn Tuyết Trần không thèm ngẩng đầu lên đáp: “Từ Hành Chi.”