4. Ác mộng
Mạnh Trọng Quang lại giận dỗi Từ Hành Chi, nguyên nhân là vì một chuyện Từ Hành Chi cho rằng cực kỳ nhỏ nhặt:
Lúc y và Chu Bắc Nam dùng đèn tê giác tán gẫu, thuận miệng nói “Nếu chuyện này không thành công, ta vặt đầu xuống cho ngươi”, đúng lúc bị Mạnh Trọng Quang nghe được.
Không biết Mạnh Trọng Quang lấy cái nết hay cáu giận ở đâu ra, trở mặt với y ngay tại chỗ, giận đùng đùng đi mất.
Từ Hành Chi chẳng hiểu ra sao, so với việc bị Chu Bắc Nam trêu chọc “Thê tử quản nghiêm”, y muốn biết rốt cuộc Mạnh Trọng Quang bị làm sao hơn.
Trong ấn tượng của Từ Hành Chi, tuy Mạnh Trọng Quang ấu trĩ tùy hứng, lúc nào cũng gây chuyện nhưng không hề nhạy cảm, lo được lo mất đến mức này, cứ như mỗi một ngày có được đều vì may mắn, tới đêm không ngồi thiền, không ngủ yên, nhất quyết dùng cả tay cả chân ôm y cho bằng được. Có lúc nửa đêm thức giấc, Từ Hành Chi có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng hắn vẫn chưa ngủ, gọi hắn mà hắn không thưa, chỉ dùng hô hấp nặng nề và cơ thể đẫm mồ hôi lạnh để đáp lại.
Từ Hành Chi nhân cơ hội này hỏi Chu Bắc Nam: “Trọng Quang ở Man Hoang cũng thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng không ngừng thế này à?”
Chu Bắc Nam phủi sạch quan hệ: “Sao ta biết được, ta với hắn đâu có ngủ chung phòng.”
Nói đến đây, hắn ta ngẫm nghĩ lại, nói tiếp: “Sau khi ngươi vào Man Hoang thì hình như hắn hơi khác lúc trước.”
Trong mắt Chu Bắc Nam, Mạnh Trọng Quang vui giận thất thường, vốn không cố định, sau khi gặp lại Từ Hành Chi sau mười ba năm xa cách, tính tình thay đổi cũng là điều bình thường, vì thế nghe Từ Hành Chi hỏi cũng không để bụng, chỉ thuận miệng rồi nói thôi.
Thấy Từ Hành Chi đăm chiêu, Chu Bắc Nam cười y: “Coi ngươi kìa, chẳng lẽ ngươi lại sợ hắn chắc?”
Từ Hành Chi mở quạt ra khẽ cười, thẳng thắn đáp: “Đương nhiên là ta sợ hắn rồi.”
Sợ hắn buồn, sợ hắn không ngủ được, càng sợ mười ba năm mà mình nợ hắn dù trả thế nào cũng không trả hết được.
Từ Hành Chi tắt đèn tê giác đi, quay người đi về điện, không hề bất ngờ khi bị nhốt ngoài điện.
Y gõ cửa: “Trọng Quang, chúng ta nói chuyện đi.”
Người bên trong không muốn nói nhiều, cánh cửa đóng chặt giống như cái miệng sắt giữ kín bí mật.
Từ Hành Chi nghiêm túc nghĩ xem có nên phá cửa xông vào hay không nhưng y từ bỏ suy nghĩ ấy ngay lập tức.
Cửa hỏng thì người sửa vẫn là mình.
Y ngồi xếp bằng trên hành lang trước điện, lấy bầu rượu ra nói: “Ngươi không mở cửa thì ta ở đây chờ.”
Từ Hành Chi nói chờ tức là quyết tâm chờ tới cùng. Y vừa rót rượu cho bản thân vừa dùng thuật truyền âm, liên kết tới thức hải của một người nào đó, nói: “Bá Ninh, mang ít công văn tới tẩm điện của ta.”
Rất nhanh sau đó, một thiếu niên thanh tú trầm tĩnh mang mấy cuốn sách thẻ tre xuất hiện ở chỗ cổng vòm. Tuy còn trẻ tuổi nhưng thiếu niên ấy đã có phong thái trang nhã như bức tranh thủy mặc điểm xuyết sắc đỏ, chỉ có đôi môi chẳng cần tô cũng đỏ, đứng đó thôi cũng đã thành bức tranh non nước của vị văn nhân.
Thường Bá Ninh đặt sách xuống trước mặt Từ Hành Chi, hỏi: “Sư phụ, sao không vào trong ạ?”
Từ Hành Chi ngậm miệng bầu rượu, uống một hớp, phóng khoáng nói: “Bị sư nương con đuổi ra ngoài.”
Thường Bá Ninh đã quá quen với chuyện này rồi, cong môi cười: “Vậy thì con bỏ mấy cái này ở hành lang cho người nhé.”
Thường Bá Ninh là đồ đệ Từ Hành Chi mới thu nhận sau khi bốn môn phái mới được thành lập, cậu ấy có thiên linh căn, thiên phú cực cao, điều đáng quý hơn là có trái tim nhàn tản, có đôi chút phong thái thoải mái thảnh thơi ngồi ngắm mây trôi.
Nói trắng ra là người này cực kỳ giống Thanh Tĩnh Quân Nhạc Vô Trần hồi trẻ.
Nghe thấy hai chữ “sư nương”, Mạnh Trọng Quang ngồi trong điện bị chọc cho mím môi lại.
Không phải Mạnh Trọng Quang không muốn cho y vào điện mà là không thể.
Từ lúc hắn quay về điện, tất cả các đồ vật trong tầm tay đều bị hắn quăng ném trong lúc mất khống chế, tới khi kiệt sức mới ngừng tay, bây giờ khắp nơi đều là bình vỡ ấm nứt, ngọc nát vải bay, nếu để Từ Hành Chi đi vào nhìn thấy, e là sẽ dọa y sợ.
Mạnh Trọng Quang rất vui mừng vì trong lúc phát điên mình vẫn nhớ đây là tẩm điện của sư huynh, không dùng tới pháp lực, nếu không, sợ rằng bây giờ cả ngọn núi chính của Phong Lăng Sơn sẽ chìm trong nguy hiểm.
Mạnh Trọng Quang nhìn cây nến đổ nghiêng trên đất, sắp tắt tới nơi, há miệng khẽ cất tiếng cười khổ.
Sư huynh bảo muốn nói chuyện nhưng có gì hay mà nói chứ?
Nói chuyện thẳng thắn chỉ khiến sư huynh thêm muộn phiền, Mạnh Trọng Quang không nỡ để những ký ức tối tăm nặng nề, tràn ngập ô uế nhớp nháp ấy dính vào sư huynh dù chỉ mảy may.
Qua một trận đập phá không đầu không đuôi, Mạnh Trọng Quang cực kỳ mệt mỏi, hắn dựa vào giường, ngước nhìn tấm màn lụa do giao nhân làm ra, uể oải nghĩ ngợi, sư huynh thể hàn, không chịu nổi sương đêm, trước khi mặt trời lặn phải dọn đống lộn xộn đầy đất xong rồi để sư huynh vào.
Nghĩ về tâm sự ấy, hắn dần thấm mệt, chợp mắt ngủ thiếp đi.
Cửa sổ trong phòng đều đóng chặt, tấm lụa nhạt màu rủ xuống phất phơ trong cơn gió nhẹ, tung bay như múa. Giữa tấm lụa trong suốt ấy, bóng mờ phân thân của Từ Hành Chi đứng trước giường, nhìn xung quanh một lượt rồi khẽ mắng: “Tên phá của.”
Nếu không phải vì gọi Thường Bá Ninh đến trước, dùng lời nói khiến Mạnh Trọng Quang buông lỏng cảnh giác, chắc là y sẽ không dễ đạt được mục đích của mình.
Từ Hành Chi búng ngón tay, thu hồi sợi ánh sáng vô hình quấn quanh đầu ngón tay.
Đây là bảo khí được luyện hóa từ sâu ngủ, có thể khiến người ta ngủ sâu, không dễ tỉnh lại. Sâu ngủ này là sinh vật sống, vốn không cần luyện hóa cũng sử dụng được nhưng Từ Hành Chi thật sự không thể chấp nhận nổi việc bỏ mấy con sâu có thể nhúc nhích bò lên quạt mình, chỉ đành tốn thêm chút công sức, giao cho người khác xử lý rồi y mới dùng.
Y không quan tâm tới đống bừa bộn trong phòng mà ngồi bên giường, xoa yêu ấn trên trán Mạnh Trọng Quang.
Chỗ đó cực kỳ nhạy cảm với Mạnh Trọng Quang, chỉ mới chạm tay vào thôi đã khiến người trên giường co rúm lại, gương mặt tái nhợt vùi vào gối, tựa như đang trốn tránh gì đó.
Từ Hành Chi khẽ thở dài.
Nếu Mạnh Trọng Quang không chịu mở lòng với y thì y tự tìm khe hở chui vào vậy.
Dù vết thương lòng đau đến đâu cũng không thể bịt kín mãi không chữa trị được. Từ Hành Chi không thích để những chuyện không cần thiết trở thành ngăn cách giữa mình và Mạnh Trọng Quang, càng không hi vọng một mình Mạnh Trọng Quang gánh vác quá nhiều những thứ vốn không nên do hắn gánh vác.
Từ Hành Chi vẫn nhớ lúc ở Man Hoang, y từng thử tìm thức hải của hắn nhưng suýt thì bị bi thương mênh mông như biển nhấn chìm.
Mạnh Trọng Quang trong trí nhớ của Từ Hành Chi luôn thích cười, thích quậy phá, không kiêng dè gì cả, không bị vạn trượng hồng trần trói buộc, không bị hàng nghìn quy tắc gò ép, hắn là một đứa trẻ tự do phóng khoáng, ngây thơ, có suy nghĩ không theo lẽ thường.
Ít nhất hắn không nên trầm lắng u buồn như bây giờ, cứ như cõng cả thế giới trên lưng vậy.
Từ Hành Chi thở hắt ra, cúi người xuống, dán cái trán lành lạnh của mình lên yêu ấn trên trán hắn, thì thầm: “Trọng Quang, cho ta xem thử rốt cuộc bị làm sao.”
Lúc Mạnh Trọng Quang bỗng bật dậy khỏi giường thì đêm đã khuya lắm rồi.
Ngoài cửa gió lạnh gào thét, sấm chớp rền trời, từ hoàng hôn đến bây giờ, trời đã đổ mưa to suốt nửa đêm.
Thoạt đầu Mạnh Trọng Quang cứ cảm thấy trái tim trống rỗng, bỗng dưng trong ký ức có một khoảng trống kỳ lạ cần được lấp đầy. Hắn ôm khuôn mặt nóng lên vì ngủ, căng mắt ra nghĩ xem nguồn gốc của sự trống rỗng này đến từ đâu.
Qua một lúc rất lâu, hắn mới nhận ra.
Ấy thế mà hắn không nằm mơ?
Lúc ở bên cạnh sư huynh, số lần Mạnh Trọng Quang nằm mơ thấy ác mộng sẽ giảm bớt nhưng phần lớn thời gian hắn không thể thoát khỏi sự giày vò của cơn ác mộng như nhọt độc mọc tận trong xương tủy, chỉ khi ôm chặt Từ Hành Chi sau khi giật mình tỉnh lại, thậm chí cố tình gây sự đòi hỏi này kia, hắn mới xác thực người trong lòng không phải giấc mơ của hắn.
Khi cuộc hành trình của Từ Hành Chi ở trong Man Hoang bắt đầu, y mơ thấy giấc mơ kỳ lạ mấy lần đều do Mạnh Trọng Quang không kiềm chế xúc động trong lòng được rồi làm chuyện tội lỗi.
Tới khi nhận biết rõ đây là đâu, lúc này là năm tháng nào, Mạnh Trọng Quang chẳng thèm xỏ giày, chân trần giẫm lên một đống mảnh vỡ, vội vàng chạy ra ngoài.
Cổ áo ngoài của Mạnh Trọng Quang hơi nới lỏng, lồng ngực có cảm giác nóng bỏng kỳ lạ, nhưng sư huynh đang bị chặn bên ngoài, hắn làm gì nhớ tới mấy cái đấy nữa?
Hắn kéo mạnh cửa điện ra.
Trong không khí có mùi tanh thoang thoảng, không biết bắt nguồn từ bùn đất bị rửa trôi hay giun bị ngâm nước trong đất.
Quả nhiên, Từ Hành Chi vẫn ở ngoài điện.
Y không để bản thân chịu thiệt. Nếu vẫn không biết tốt xấu dưới thời tiết này mà lấy trời làm màn lấy đất làm chiếu thì e là sẽ bị lạnh chết luôn mất. Vì thế y biến Bút nhàn rỗi thành đệm chăn rất dày, bệ vệ nằm ngửa mà ngủ trong gió lạnh trên hành lang bên ngoài, không hề quan tâm ngoài điện có đệ tử đi lại hay không.
Có thể đoán trước được ngày mai Phong Lăng sẽ chẳng thiếu lời ra tiếng vào.
Sư phụ bị sư nương đuổi ra ngoài điện dầm mưa, bất đắc dĩ chỉ đành tự trải chăn đệm nằm đất, cực kỳ thê thảm, cực kỳ khủng khiếp.
Không biết có phải vì bị cảm lạnh hay không mà nửa gương mặt Từ Hành Chi lộ ra bên ngoài trông tái nhợt.
Mạnh Trọng Quang đau lòng cắn môi, lặng lẽ đi tới bế ngang người ấy lên, đá văng cánh cửa bị gió thổi đóng lại, đi vào bên trong.
Rời xa ổ chăn ấm áp, Từ Hành Chi giật mình thức dậy ngay. Y không vội đứng xuống đất mà khẽ cười vùi vào lồng ngực Mạnh Trọng Quang, hỏi hắn: “Dậy rồi đó à?”
Mạnh Trọng Quang im lặng ném Từ Hành Chi xuống giường, ngay sau đó nghiêng người đè lên y, thanh niên mặc quần áo thường ngày lỏng lẻo đè lên người áo mũ chỉnh tề, vẫn chưa cởi áo tháo trâm, quả thực có chút kiều diễm.
Nhưng động tác không quá mạnh mẽ ấy lại khiến Từ Hành Chi nhếch miệng cười.
“Sao huynh không gõ cửa?” Mạnh Trọng Quang chất vấn: “Trời mưa, bị lạnh thì phải làm sao?”
Trong lúc chất vấn y, Mạnh Trọng Quang cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Chẳng biết từ lúc nào mà hắn lại có thói quen nghe tiếng tim Từ Hành Chi đập nhưng hôm nay hắn cảm thấy nhịp tim của Từ Hành Chi không giống mọi khi, nhưng nhất thời không nói rõ được khác ở đâu.
Hắn không thích cảm giác ngoài tầm kiểm soát này, suy nghĩ xấu xa muốn xác thực Từ Hành Chi tồn tại lại dấy lên như lửa trên bình nguyên.
Những nụ hôn dày đặc trút xuống, Mạnh Trọng Quang cắn môi Từ Hành Chi như trừng phạt, dây dưa một lúc, ngón tay bò lên dọc theo eo, véo hạt lựu nho nhỏ rồi nhào nặn mãnh liệt.
Từ Hành Chi bỗng hít sâu như bị đau quá.
Bình thường Từ Hành Chi rất chịu xoa nắn kiểu này, hơi hít sâu ấy khiến Mạnh Trọng Quang giật mình, buông tay ra ngay lập tức: “Sư huynh? Sao thế?”
Từ Hành Chi thở ra một hơi thật dài rồi nhổm người dậy, ôm lấy người đang hoảng sợ vào lòng, bày tỏ suy nghĩ: “Ta không sao. Trọng Quang, ngươi cũng sẽ không sao đâu.”
Mạnh Trọng Quang mờ mịt được Từ Hành Chi ôm vào lòng.
Trong cơ thể lành lạnh của người đối diện có một trái tim nóng hừng hực, đập thình thịch bên trái ngực y, hòa vào tiếng tim đập trong lồng ngực hắn.
Hắn như hiểu ra gì đó, ánh mắt thay đổi, luống cuống vạch vạt áo trước ngực Từ Hành Chi ra.
Một vết sẹo nhỏ mảnh dạng tia màu đỏ tươi kéo xuống dưới từ chếch bên tim Từ Hành Chi, trên đó còn có ánh sáng lờ mờ xoay chuyển.
Tay Mạnh Trọng Quang run lên, đầu ngón tay giữa chạm vào nó, nhịp đập truyền ra từ nơi đó đồng nhất với tiếng vang rung động của cục thịt trong ngực trái hắn.
Tay chân luống cuống kéo vạt áo trước của mình ra, nhìn thấy tia đỏ giống y như đúc, Mạnh Trọng Quang rưng rưng nước mắt, nghe thấy lời thì thầm dịu dàng của Từ Hành Chi: “Quảng Phủ Quân bắt ta chép không ít sách. Ta biết trận pháp Lạn Kha là gì.”
Thật ra Từ Hành Chi đã chuẩn bị tâm lý với tất cả mọi thứ sắp nhìn thấy trong thức hải Mạnh Trọng Quang rồi.
Y nhìn ra được Mạnh Trọng Quang để ý tới chữ “chết” mà y thuận miệng nói ra nhất, hơn nữa hắn còn biết rất nhiều bí mật lẽ ra hắn không nên biết.
Rõ ràng chỉ có Từ Hành Chi là ký chủ của sách Thế Giới mới cảm ứng được được từ nơi sâu xa về vị trí mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang, nếu Mạnh Trọng Quang biết trước, với khả năng của hắn, hắn sẽ không phí công ở Man Hoang suốt mười ba năm mà đi tìm đủ chìa khóa, ra ngoài giết Cửu Chi Đăng, nô dịch đệ tử ma đạo, ép bọn chúng đến Man Hoang tự tìm kiếm, đó mới là việc hắn có thể sẽ làm.
Kết hợp mấy điểm này lại, hơn nữa Từ Hành Chi còn biết một vài trận pháp thượng cổ, không khó đoán ra kết quả có khả năng cao nhất ấy.
Nhưng mà tận mắt nhìn thấy luôn khác với những gì tưởng tượng trong đầu, mức độ và số lần của mấy lần chết khốc liệt vượt xa dự kiến của Từ Hành Chi, tới mức y thoát ra khỏi thức hải mà tim đập nhanh ngây người một lúc lâu.
Nhưng trước giờ Từ Hành Chi không thích u buồn rầu rĩ, gặp phải rắc rối, dù thế nào cũng phải tìm ra cách giải quyết mới được.
Hai tia đỏ ấy là cách giải quyết mà Từ Hành Chi nghĩ ra.
Mạnh Trọng Quang ở trong Man Hoang học tập từ Khúc Trì nhiều năm, sao hắn không biết đó là gì cho được?
Đồng tâm chú, tên gần giống với đồng mệnh chú mà Mạnh Trọng Quang từng gắn vào chủ Phong Sơn, công hiệu cũng gần như nhau, đều là thuật pháp bàng môn tà đạo.
Theo truyền thuyết, người tạo ra chú này là một phương sĩ trẻ tuổi, năm xưa gã đánh bại một tên ma tu nhưng lại sơ suất bị tàn hồn của ma tu đó nhập vào cơ thể, mắc phải tâm bệnh, đêm không ngủ được. Dưới sự giày vò ấy, người này không chịu đựng nổi, âm thầm sáng tạo ra loại chú thuật này, đi khắp ngõ phố suốt ngày đêm, lén lút thực hiện pháp thuật này khiến người vô tội đi ngang qua phải gánh chịu một phần ác mộng với mình.
Pháp thuật này vốn có hiệu quả rất cao, người bị gã thực hiện pháp thuật ấy nằm mơ thấy ác mộng mấy lần, đổi lại cho gã mấy ngày ngủ yên, nhưng vì gã lòng tham không đáy, một người vô tội chịu chú thuật này không chịu nổi ma khí nên chết oan, phương sĩ này gánh sát nghiệp, bị bốn môn phái bắt giam, chú thuật ấy cũng bị bốn môn phái lấy được.
Mà điểm đặc thù dễ thấy nhất của chú thuật này là ngực của người thực hiện chú thuật và người chịu chú thuật có một tia đỏ, có tia đỏ này liên kết, hai bên có chung tâm mạch, làm tâm ma ổn định, nếu muốn giải trừ chú thuật này thì chỉ có thể ra tay ở phía người thực hiện chú thuật.
Từ Hành Chi hôn vành tai hắn, cười nói: “Lần này... Ngay cả trái tim ta cũng cho ngươi thật rồi đó.”
Sau khi hiểu ra, Mạnh Trọng Quang ấn lồng ngực mấy lần, cảm nhận được linh mạch xa lạ kết nối với trái tim hắn, hai người hòa vào nhau, không thể tách ra.
Hắn hoảng hốt, gãi tia đỏ kia thật mạnh, móng tay cào ra từng vết trắng chứa tơ máu trên lồng ngực trần, nước mắt rưng rưng nói: “Ai muốn trái tim của huynh chứ! Ta không muốn, sư huynh lấy đi, huynh lấy ra đi...”
Hắn không nên để sư huynh biết đến những ác mộng kia, sư huynh tuyệt đối không thể...
Những giọt nước mắt như vụn thủy tinh vụn rơi vào trong trái tim Từ Hành Chi, xoắn lại khiến y đau đớn không thôi nhưng y vẫn nở nụ cười trên mặt. Y nắm chặt hai tay Mạnh Trọng Quang, không nói gì cả cứ thế mà hôn môi hắn, chặn hết những câu nói lộn xộn ở đầu lưỡi.
Tới khi người nằm trên người y bình tĩnh lại, Từ Hành Chi mới buông môi hắn ra, dán vào tai Mạnh Trọng Quang, giọng nói nóng bỏng khàn khàn: “Đừng sợ, đừng sợ, tim ngươi đập nhanh quá, không chịu nổi...”
Mạnh Trọng Quang nằm trong lòng Từ Hành Chi, nghĩ lại những ngày đêm khó vượt qua thuở trước, khó chịu đến mức răng va cầm cập: “Sư huynh...”
“Khóc gì chứ?” Từ Hành Chi lau nước mắt cho hắn: “Chúng ta là bạn đời của nhau rồi, tất cả mọi thứ đều phải mỗi người một nửa, thế không tốt ư?”
Mạnh Trọng Quang cắn răng nổi nóng: “Sư huynh nói dễ dàng quá, gì mà mỗi người một nửa?”
Mạnh Trọng Quang cảm nhận được một cách rõ ràng rằng đau đớn khi nhớ lại chuyện ngày xưa đã giảm bớt không ít, thậm chí ngay cả cảnh tượng chết chóc khắc ghi vào tận xương tủy cũng không còn hiện rõ trước mắt nữa, cứ như cơn mưa dữ dội bên ngoài ngấm vào trong ký ức, dựng lên một tầng mưa bụi mờ mịt.
Dễ thấy là Từ Hành Chi đã chịu hơn nửa ác mộng ấy rồi!
Nếu đã bị phát hiện rồi thì Từ Hành Chi không kiêng dè gì nữa, y khẽ cười bóp mũi hắn: “Ta vô tâm vô cảm nhất mà, chia cho ta nhiều hơn cũng không sao.”
Mạnh Trọng Quang khóc nức nở một lúc mới dần yên tĩnh lại, cọ trong lòng Từ Hành Chi, chăm chú nghe tiếng tim đập.
Từ Hành Chi thấy hắn ngoan ngoãn lại thì yên tâm hơn nhiều, nghĩ đến mấy lời giận dỗi vừa rồi của hắn bèn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tia đỏ trên ngực Mạnh Trọng Quang, cười đùa: “Vừa nãy ai nói không cần trái tim của ta ấy nhỉ?”
“Ta cần.” Mạnh Trọng Quang ngẩng đầu lên, khịt mũi, cái mũi ửng đỏ vừa đáng thương vừa đáng yêu: “Cần mà.”
Từ Hành Chi bật cười, hôn mạnh lên tai hắn: “Nếu ngươi cần thì cho ngươi hết.”
Hai người vốn đang mặc quần áo lỏng lẻo lại cọ xát một lúc lâu, cả hai đều khô nóng, ống quần Mạnh Trọng Quang bị dây leo mềm mại đỉnh gồ lên từng cục to, vươn dài ra từ trong ống quần, dần dần tết thành mảnh rừng rậm rạp tràn ngập hương thơm ấm áp của thực vật, chọc ghẹo khắp cơ thể Từ Hành Chi.
Mạnh Trọng Quang giỏi tìm cớ: “Lần này sư huynh làm trận pháp nên tiêu hao nhiều linh lực, ta bù đắp lại cho sư huynh.”
Từ Hành Chi rất mệt mỏi, định từ chối nhưng nghĩ tới đôi mắt ngấn lệ của Mạnh Trọng Quang, trái tim bị nước mắt làm mềm hơn nửa, đôi tay chống trên vai hắn định đẩy hắn ra ngoài lại di chuyển xuống dưới, cởi khuy áo vẫn còn sót lại cho hắn.
Thôi, thôi, tùy hắn vậy.
Một đêm mưa to, tiếng mưa rả rích che đậy rất nhiều âm thanh, khiến trời và đất, mây và trăng hai thành một, hòa vào một thể, không tách rời nữa.