Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 152: Ngoại truyện 1 (12)




Trong mắt người khác, đãi ngộ mà Nhạc Vô Trần dành cho nhị đồ đệ La Thập Tam là ưu ái bậc nhất, ngủ cùng điện, sống chung, tay cầm tay dạy hắn ta cầm bút, tập viết, luyện kiếm, tĩnh tọa, một lòng một dạ muốn dạy hắn ta trở thành một trong số hàng nghìn hàng vạn đạo sĩ thối.

Để giành được sự tin tưởng của tên họ Nhạc ấy, Tạp La đều nghe theo hết, nhưng hắn ta có thể nhận ra từ đầu đến cuối Nhạc Vô Trần luôn đặt một bức tường ngăn cách giữa mình và hắn ta, càng khỏi nói tới chuyện Từ Hành Chi ngọc ngà đứng trước, tất cả mọi thứ hắn ta có được đều như lọt ra từ kẽ tay Nhạc Vô Trần.

Tạp La thật sự không hiểu nổi rốt cuộc Nhạc Vô Trần nghĩ gì. Tốt với hắn ta nhưng lại không tốt hoàn toàn, thà Nhạc Vô Trần cứ luôn răn dạy hắn ta còn thoải mái hơn.

Nổi giận trở về điện Thanh Trúc, Tạp La đứng ngồi không yên, chờ một lúc lâu mới thấy Nhạc Vô Trần về điện.

Y lại uống rượu, ngửi mùi có vẻ là “Túy Tây Hồ” thượng hạng. Y chống trán ngồi xuống giường, cả người ngập hương thơm của rượu ngon mát lạnh ngọt ngào.

Tạp La thấy y có vẻ say, nghĩ, y say rồi, bây giờ giết y chẳng phải giúp y làm một con ma say hạnh phúc sao, thôi không giết vẫn hơn.

Hắn ta tự giác đi tới, cởi áo ngoài ra cho Nhạc Vô Trần, tháo giày, đi lấy nước nóng, dùng thùng gỗ đựng nước, rửa chân cho Nhạc Vô Trần.

Tạp La vẫn kiên định cho rằng, hầu hạ bên cạnh Nhạc Vô Trần mới có thể tìm được nhiều nhược điểm của y hơn, vì thế mấy việc trước kia phải nghiến răng nghiến lợi mà làm thì bây giờ hắn ta đã làm rất thuận tay.

Nhạc Vô Trần uống say chuếnh choáng là lúc y ngoan ngoãn rất, không ồn không gây chuyện, hiền hòa như còn mèo nhỏ ăn no căng bụng, dễ bị thao túng nhất, y dựa hờ vào giường, để mặc Tạp La bỏ chân mình vào nước nóng.

Y khẽ “Ưm” một tiếng: “Nóng.”

Tạp La vừa thầm mắng y lắm chuyện vừa rót nước lạnh đã chuẩn bị trước đó vào: “Thế nào?”

Nhạc Vô Trần im lặng nhưng chưa ngủ, híp mắt lại nhìn vào nơi nào đó trong điện, tầm mắt mơ màng không có tiêu cự.

Tạp La biết lúc này Nhạc Vô Trần vẫn còn năng lực suy nghĩ, hắn ta ngồi chéo bên giường, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi Nhạc Vô Trần: “Sư phụ lại đi tìm Từ sư huynh sao?”

“Ừ. Hắn đang dùng Cửu Trùng Đan điều dưỡng cơ thể, vẫn chưa thể uống rượu. Nhưng ta thèm.”

Từ xưa đến nay Nhạc Vô Trần chưa bao giờ kiêng dè nói mình thèm rượu, không giống phần lớn đạo quân bình thường, có tí danh tiếng là xấu hổ khi thừa nhận sở thích của mình, cố gắng giả vờ làm một thánh nhân lạnh lùng thoát tục.

So ra, người này có tấm lòng lương thiện, ngây thơ đơn thuần đến mức hơi buồn cười.

Nhưng mỗi lần Tạp La cảm thấy y ngây thơ đều nghĩ đến trận chiến ở cánh rừng trên núi Hoài Ninh.

Nhạc Vô Trần phát điên, đỏ mắt, một lòng muốn đẩy hắn ta vào chỗ chết và tiên quân áo trắng uống rượu say rồi ngâm chân, cầm bầu rượu rỗng yên lặng ngây người ở trước mặt hắn ta cứ như hai người khác nhau.

Tạp La cũng cảm thấy mình hơi kỳ lạ.

Người đi qua tầm mắt, trái tim hắn ta chỉ có một mình hắn ta, tất cả người trên đời đều như thịt sống, không ai lọt vào mắt hắn ta, vì thế hắn ta không thể quen với việc lúc nào trong lòng mình cũng nhớ mong một người khác.

Nhưng nếu người ấy là Nhạc Vô Trần, hắn ta cảm thấy dường như không phải không thể chịu đựng được, dù sao cũng là người đánh hắn ta rớt khỏi tầng mây, đáng để nhớ.

“Đi cái là đi cả một ngày luôn?” Tạp La tiếp tục hỏi với vẻ mập mờ.

“Ngươi là trẻ con à?” Nhạc Vô Trần híp mắt khẽ cười: “Lớn từng đấy rồi còn cần người khác ở cùng.”

Tạp La: “...”

Hắn ta rất không vui: “Về rồi uống rượu thì sao? Hơn nữa, người uống say, tên họ Từ kia chăm sóc người hay ta chăm sóc người?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tạp La thấy mình hệt như các bà các dì càm ràm.

Nhạc Vô Trần không đáp, hơi cúi đầu xuống, trông như đang nghiêm túc nghe dạy.

Dáng vẻ hiền dịu này hòa tan không ít khó chịu bực bội trong lòng Tạp La, hắn ta nâng chân Nhạc Vô Trần trong thùng gỗ lên, dùng vải nhung lau sạch, đặt y lên giường rồi ra ngoài đổ nước.

Có lẽ tìm vui trong cái khổ, gần đây hắn ta tìm thấy chút thích thú trong lúc làm mấy công việc linh tinh.

Khi hắn ta rời khỏi điện, Nhạc Vô Trần thiết lập một lớp bảo vệ bằng linh lực trên người mình, sau đó gối lên cánh tay ngủ say.

Nhạc Vô Trần nằm mơ.

Trong mơ, y và Khê Vân dẫn Hành Chi và các đệ tử Phong Lăng ra ngoài đạp thanh, trông Hành Chi chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi, Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang đi bên cạnh Hành Chi đều tầm tuổi đấy. Có vẻ Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang cãi vã gì đó, Mạnh Trọng Quang nhanh chân chạy từ đằng sau lên trước, Cửu Chi Đăng thì im lặng không nói gì đuổi theo.

Khê Vân quát hai người họ không ra thể thống gì nhưng không truy cứu, Hành Chi ở đằng sau ôm bụng cười vang: “Trọng Quang, cẩn thận đụng phải sư phụ!”

“Tiểu Đăng, cẩn thận dưới chân!”

Dây buộc tóc xanh lam nhạt của hai thiếu niên tung bay theo gió, như cây tảo dài trong nước. Rất nhanh sau đó bóng dáng bọn họ đã biến mất, như hòa tan theo gió.

Nhạc Vô Trần cầm bầu rượu ngọc, uống một ngụm rượu, chỉ thấy trong lòng an yên, không phát hiện ra chẳng biết từ bao giờ trời đất đã đột nhiên yên tĩnh lại.

Y đưa bầu rượu ra sau: “Hành Chi này.”

Mãi không có ai nhận.

Y quay đầu lại, Hành Chi không còn, quay đầu lại lần nữa, lại chẳng thấy Khê Vân đâu.

Lúc này Nhạc Vô Trần mới phát hiện ra một mình y bước vào vùng sương mù mịt. Y dừng chân, nhìn xung quanh. Cây cỏ hoa đá, núi sông khe suối, y đều không nhận ra chúng, y không tìm thấy đường quay lại.

Ngày tháng yên bình như hoa mai đón mưa xuân ở Giang Nam đi đâu rồi? Những người y quý trọng đi đâu hết rồi?

Trong mơ màng, Nhạc Vô Trần nghe có người đang gọi mình: “Sư phụ… Sư phụ!”

Ai vậy? Hành Chi sao?

Nhạc Vô Trần vui vẻ, vừa mới vùng vẫy mở mí mắt đau nhức ra thì có một âm thanh nổ tung ngay bên tai: “Nhạc Vô Trần!”

Tất cả tinh thần quay về vị trí chỉ trong nháy mắt, Nhạc Vô Trần cảm thấy trên người và trên mặt ươn ướt.

Trời đã tối mịt, bóng cây trúc chìm trong ánh trăng lành lạnh như nước, hắt lên cả giường, Tạp La mặc đồ ngủ quỳ bên giường, sốt sắng đến mức quên cả tôn xưng: “Này, người sao thế?”

Nhạc Vô Trần không sa sút, im lặng ngồi đó, hai tay buông xuống, gập chân lại, biến mình thành một bức tượng điêu khắc. Nhưng vệt nước đan xen trên má trên trán y, phủ thêm vẻ mặt yếu đuối quá mức khiến người ta thương xót.

Nhạc Vô Trần như thế khiến trái tim Tạp La rối loạn.

Y bị làm sao vậy? Rốt cuộc đã mơ thấy gì? Vì sao lại đau buồn đến mức này?

Tạp La nhanh chóng ý thức được đó không phải việc mình nên nghĩ, ép suy nghĩ của bản thân quay lại đại nghiệp báo thù.

Ban ngày không giết được, say rượu không giết được, ngủ không giết được, bây giờ tinh thần y đang hỗn loạn, là lúc để ra tay!

Tạp La đè nén tâm lý chống cự khó nói rõ trong lòng xuống, quỳ một chân bên giường, chậm rãi tới gần Nhạc Vô Trần: “Sư phụ, không sao đâu. Người mơ thấy ác mộng thôi, tỉnh dậy là được rồi.”

Giọng Tạp La vốn hoa lệ tự cao, lúc này nói thật nhỏ, nghe như âm sắc của đàn tranh thượng hạng, khiến người ta thư thái, cũng có thể khiến người ta chậm rãi buông lỏng cảnh giác.

Hắn ta dịch lên trước thêm mấy tấc, định mạo hiểm một lần, ôm lấy người đang hoảng hốt vì giấc mơ để an ủi y, đến lúc đó người ấy vùi trong lòng hắn ta, lo gì không tìm được cơ hội ra tay chứ?

Tạp La đã tính đâu vào đấy rồi, không ngờ Nhạc Vô Trần lại giành trước một bước, ôm hắn ta vào lòng!

Nhạc Vô Trần thật sự quá hoảng loạn, y cần một chứng cứ xác thực để chứng minh mình đã về tới nhân gian, dù người ấy là Tạp La cũng không sao.

Nhưng Nhạc Vô Trần không quên Tạp La là một con thú hoang khó thuần hóa.

Y giữ hắn ta lại nhiều năm như thế, hao tổn tâm sức, dày công dạy dỗ, chỉ vì muốn sửa lại bản tính của hắn ta, để nó phát huy tác dụng vào tương lai xa xôi, bù đắp cho thiếu sót to lớn.

Nhưng chỉ đến đó thôi, Nhạc Vô Trần vẫn không dám tin chắc người này có mất trí nhớ thật hay không, cũng không dám chắc hắn ta đã cải tà quy chính thật không.

Nhân cơ hội này kiểm tra thử, cũng không phải không được.

Lúc y ôm lấy Tạp La, đầu ngón tay đặt vào gáy Tạp La như có như không.

Nếu hắn ta dám làm bừa dù chỉ chút xíu, Nhạc Vô Trần chắc chắn sẽ phá hủy kinh mạch toàn thân Tạp La chỉ trong nháy mắt.

Nhưng người trong lòng không làm gì thêm cả.

Va vào lồng ngực ấm áp, hít lấy hương thơm ấm nóng thoang thoảng trên người này ở khoảng cách gần, Tạp La nhất thời choáng váng, trái tim trong lồng ngực đập mạnh thình thịch, dã tâm bừng bừng tụt về không ngay tức khắc, tay chân thon dài rắn rỏi ngày thường bỗng như biến thành vùng da nhột, bị người trước mặt bắt chẹt một cách dễ dàng, cả người đều thấy ngứa ngáy.

Tạp La nằm trong lòng Nhạc Vô Trần, cứng đờ như sắt một lúc lâu mới phát ra một tiếng rên nặng nề.

Nhạc Vô Trần thấy hắn ta không có sát ý mới buông tay ra, sau khi nhận được an ủi bởi kết quả kiểm tra lần này, y nhỏ giọng hỏi hắn ta: “Sao thế?”

Tạp La đau đến mức nghiến răng: “Chân, chân của ta…”

Mặc dù đã thành niên rồi nhưng cơ thể hắn vẫn phát triển như mấu trúc, nửa đêm chuột rút đau chân là chuyện bình thường, lúc này lại vùi trong lòng Nhạc Vô Trần với tư thế khó chịu một lúc lâu, trọng lượng dồn vào chân không đều nên chọn đúng lúc này mà co rút.

Thấy khuôn mặt tuấn tú của Tạp La nhăn nhó hết cả lại, chống vào mép giường không dậy nổi, Nhạc Vô Trần kéo hắn ta nằm lên giường mình, nắm chặt bụng chân chệch vị trí của hắn ta, nhẹ nhàng xoa bóp nó.

Thấy Tạp La nhe răng trợn mắt muốn tránh, Nhạc Vô Trần dịu giọng nói: “Đừng nhúc nhích, xoa một lúc là khỏi.”

Tạp La không nhúc nhích thật.

Ngón tay Nhạc Vô Trần vừa mềm mại vừa có lực, xoa bóp mấy cái đã khiến cơ bắp co giật của hắn ta dịu xuống.

Trên trán Tạp La có ít mồ hôi, há miệng muốn nói gì đó, Nhạc Vô Trần khẽ cười hỏi: “Vẫn đang cao lên cơ à?”

Đây vốn là một câu hỏi rất đỗi bình thường nhưng Tạp La nghe lại thấy có ý gì khác.

Đúng vậy, hắn ta đang phát triển, cao hơn, bây giờ đã cao hơn cả Nhạc Vô Trần rồi, có lẽ qua một thời gian nữa, hắn ta có thể quay lại chiều cao mười mấy năm trước, có thể dễ dàng ôm người trước mặt vào lòng…

“Trên đất lạnh, chuột rút vừa khỏi, không thể bị lạnh.” Nhạc Vô Trần không để ý hắn ta đang suy nghĩ lung tung, ra lệnh đuổi khách đầy nhã nhặn: “Ta lấy thêm chăn đệm cho ngươi.”

Bị việc này chen ngang, Tạp La quên mất không hỏi Nhạc Vô Trần mơ thấy gì.

Tạp La nghĩ rằng Nhạc Vô Trần có tâm sự gì đó không thể cho người khác biết, nhưng từ đêm đó, Nhạc Vô Trần quay lại vẻ bình thường, gặp biến không sợ, dịu giọng nói cười, vẫn là Thanh Tĩnh Quân trong lòng hay bên ngoài đều không vướng một hạt bụi.

Nhưng Tạp La nhìn y, lúc nào cũng nghĩ tới gương mặt đầy vết nước của y, thầm suy đoán rốt cuộc đó là mồ hôi hay nước mắt.

Nhạc Vô Trần không biết suy nghĩ của hắn ta, cũng không muốn đoán già đoán non.

Sau khi hàn độc của Từ Hành Chi khỏi hẳn, cuộc thi Thiên bảng năm năm một lần lại đến. Nhạc Vô Trần vô cùng phấn khởi tham dự, trước khi trận đấu bắt đầu, y đưa ra một đề nghị trước nay chưa từng có, muốn đánh cược linh thạch với các tiên quân, tôn trưởng ngồi đó, cược Từ Hành Chi có thể giành được vị trí đứng đầu Thiên bảng lần này hay không.

Mặc dù kiến nghị mà Thanh Tĩnh Quân hào hứng nói ra không hợp với quy củ nhưng được cái thú vị, các quân trưởng khác sôi nổi cược theo, một bên cược Khúc Trì, một bên cược Từ Hành Chi, cũng có người góp vui, cược cho Chu Huyền và Chu Bắc Nam.

Nhưng điều khiến các quân trưởng giật mình không thôi là Nhạc Vô Trần vung tay cược tận ba trăm linh thạch hạng nhất, nếu tính theo giá trên chợ ở trần gian thì chỗ ấy tương đương với ba, bốn thành trì.

Phù Diêu Quân không nhịn được nhắc nhở: “Thanh Tĩnh Quân, ba trăm viên nhiều quá rồi đó, cất bớt đi.”

Nhạc Vô Trần mỉm cười: “Ta chỉ có đống linh thạch này thôi, nếu không ta còn cược thêm nữa.”

Minh Chiếu Quân - sư phụ của Khúc Trì hiếm khi bị vẻ nắm chắc phần thắng của Nhạc Vô Trần khơi dậy lòng hiếu thắng: “Vô Trần, ngươi tin chắc đồ đệ ngươi sẽ thắng đồ đệ ta thế cơ à?”

Nhạc Vô Trần ôm bầu rượu cười: “Đương nhiên ta tin đồ đệ mình rồi.”

Minh Chiếu Quân đặt cược cho Khúc Trì một trăm linh thạch hạng nhất, mấy quân trưởng khác cũng cược mười mấy, mấy chục viên, bên phía Khúc Trì nhanh chóng góp được hơn bốn trăm viên linh thạch.

Người cược Khúc Trì thắng nghĩ rất chu đáo: Đầu tiên, Khúc Trì đã thắng hai lần liên tục rồi, ra chiêu ổn định vững vàng, phần thắng nhiều hơn; thứ hai, ba trăm linh thạch hạng nhất của Thanh Tĩnh Quân có chất lượng thượng hạng trong thượng hạng, thật sự rất hấp dẫn, nếu được chia một phần thì chẳng phải quá hay rồi sao?

Nhưng khi Từ Hành Chi ở trên lôi đài phóng khoáng xòe mặt quạt Bút nhàn rỗi có mấy chữ “Thiên hạ ngày nay, ngoài ta còn ai” ra, mấy người âm thầm gảy bàn tính đều lần lượt đau lòng cho số linh thạch mình mang ra cược.

Nhạc Vô Trần cất cẩn thận số linh thạch mình thắng được đi, nở nụ cười an ủi từ tận đáy lòng.

Danh sách sính lễ của Hành Chi lại có thêm vài món đồ tốt rồi.

Bây giờ, đối với Nhạc Vô Trần mà nói, không gì sánh bằng thế gian yên bình, tương lai đầy hi vọng.

Nhưng chuyện ở thế gian không thể bất biến. Năm sau, một con cửu vĩ xà trốn ra khỏi lao tù, ẩn mình trong núi sâu, có khả năng gây hại bất cứ lúc nào, vì thế mà bốn môn phái đều chấn động, lập tức cử đệ tử đứng đầu bốn môn phái đi truy bắt và tiêu diệt.

Vốn dĩ, Quảng Phủ Quân Nhạc Khê Vân định dẫn dắt các đệ tử đi đánh yêu quái nhưng không ngờ sau một cuộc nói chuyện, người dẫn đội lại biến từ Nhạc Khê Vân thành Nhạc Vô Trần.