Lục Ngự Cửu nằm trên bàn, đầu không chạm trời, chân không chạm đất, trước mặt có bóng râm to cao như ma quỷ bao phủ cậu ấy, trên mặt cậu ấy nhanh chóng mất đi màu máu, ngón chân quặp chặt đế giày, sợ run người.
Chu Bắc Nam nghiêm mặt: “Ngươi trà trộn vào Thanh Lương Cốc có mục đích gì? Vừa nãy ngươi làm gì Hành Chi?”
Cổ họng Lục Ngự Cửu phát ra tiếng ừng ực, trong mắt hiện lên nỗi buồn rầu, cuống quýt đến mức nói không nên lời: “Chu, Chu…”
Từ Hành Chi chân trần khoác áo bước xuống, vừa tập trung xua tan quỷ khí trong điện, vừa đè tay Chu Bắc Nam lại: “Này này, Tiểu Lục người ta có lòng tốt, ngươi đừng hung dữ thế chứ.”
Chu Bắc Nam trừng mắt: “Hắn! Hắn là quỷ tu!”
Từ Hành Chi nói: “Ta biết, vừa nãy hắn giải độc cho ta đó. Ngươi xem ngươi làm đứa nhỏ sợ rồi kìa.”
Chu Bắc Nam nửa tin nửa ngờ nhìn sang Lục Ngự Cửu, bị cậu ấy làm cho giật nảy mình, lập tức buông tay ra.
Lục Ngự Cửu ngơ ngác nhìn cậu ta, hai mắt rưng rưng, thấy mình có thể cử động thì dùng cả tay cả chân bò xuống khỏi bàn rồi quỳ xuống, chưa nói gì đã có hai giọt nước mắt rơi xuống nền đất, rất vang.
Chu Bắc Nam không chịu nổi việc ai đó khóc, chỉ vào Lục Ngự Cửu lắp bắp nói: “Ngươi… Ta đã làm gì ngươi đâu. Ngươi ngươi ngươi lau nước mắt đi, để người ta thấy lại tưởng Chu Bắc Nam này ỷ thế hiếp người.”
Lục Ngự Cửu vùi đầu lau mặt, nhưng vì kìm nén quá mức nên thở không nổi, phát ra tiếng sụt sịt khe khẽ.
Chu Bắc Nam bị tiếng khóc nghẹn ngào của cậu ấy làm cho tê cả da đầu, hung dữ nói: “Không được khóc!”
Từ Hành Chi nỗ lực hòa giải, giật cánh tay Chu Bắc Nam, bây giờ Chu Bắc Nam đang rối, trong đầu toàn là “có mục đích gì”, “Một đứa trẻ đang yên đang lành sao lại là quỷ tu”, “Ôi ôi ôi khóc thế kia thì phải làm sao”, bị Từ Hành Chi kéo một phát, cơn giận xộc thẳng lên đầu: “Vết thương của ngươi khỏi rồi đúng không? Cút về giường!”
Từ Hành Chi biết lúc nào nên thể hiện lúc nào nên tém lại, nhanh nhẹn nói: “Được luôn.” Sau đó nhanh chóng chạy về giường.
Chu Bắc Nam bình tĩnh lại một chút, đi tới bên giường, cong chân ngồi xuống: “Nói đi, chuyện là thế nào?”
Từ Hành Chi duỗi tay ra vẫy trước mặt cậu ta: “Tiểu Lục bị ngươi dọa sợ, ta nói thay hắn. Nếu cứ dây dưa mãi, tới khi Tuyết Trần quay lại thì càng không nói được nữa.”
Từ Hành Chi nói chuyện lưu loát, dăm ba câu đã kể xong thân thế của Lục Ngự Cửu, lại cố ý nhấn mạnh thay cậu ấy, trước khi vào Thanh Lương Cốc, cậu ấy không biết mình là quỷ tu.
Chu Bắc Nam không tin lắm: “Thật thế ư?”
Cuối cùng lúc này Lục Ngự Cửu đang quỳ trên đất cũng khôi phục được khả năng ngôn ngữ, nhưng năng lực vẫn rất kém, âm thanh phát ra không to hơn tiếng muỗi kêu là mấy: “Thưa Chu sư huynh, đệ thật sự không cố ý… Nếu đệ biết, đệ tuyệt đối sẽ không vào cốc bôi nhọ thanh danh của Thanh Lương Cốc…”
Chu Bắc Nam vốn không phải người đa nghi, đứa nhỏ trước mặt vừa mới đi tiêu diệt quỷ tu với bọn họ, lại được Từ Hành Chi bảo đảm, còn vì giải độc cho Từ Hành Chi mới bị bại lộ thân phận…
Trực giác của cậu ta cho thấy Lục Ngự Cửu không cùng một giuộc với đám quỷ tu làm xằng làm bậy kia, chỉ bị đầu thai xui xẻo thôi.
Từ góc độ Chu Bắc Nam đang ngồi, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc bù xù của Lục Ngự Cửu, tổng thể thì mái tóc đen nhánh khá mềm mượt, chỉ có nhúm tóc ở trên xoáy dựng thẳng hết lên, như bị dọa sợ rồi nổ tung.
Chu Bắc Nam nhìn xoáy tóc ấy nghĩ ngợi một lúc, đưa ra kết luận: “Đừng ở lại Thanh Lương Cốc nữa.”
Trái tim Lục Ngự Cửu bỗng rơi thẳng xuống vực sâu không đáy!
Không dễ gì cậu ấy mới tìm được một mái nhà, không dễ gì cậu ấy mới có được các vị sư huynh mà cậu ấy có thể thật lòng thật dạ coi họ là người nhà…
Mặc dù biết mình không có tư cách đưa ra yêu cầu nhưng Lục Ngự Cửu vẫn quỳ rạp ra đất cầu xin: “Chu sư huynh, xin huynh đừng nói cho Ôn sư huynh biết, đừng đuổi đệ đi… Đệ xin thề, sau này không bao giờ sử dụng huyết thống quỷ tộc nữa, không bao giờ làm chuyện ác, đệ tuyệt đối…”
Cậu ấy nói năng lộn xộn muốn thề thốt nhiều hơn nhưng bị Chu Bắc Nam hung hãn ngắt lời.
“Ngươi không muốn sống nữa à?” Chu Bắc Nam tức giận vẫn không quên nói nhỏ xuống: “Ngươi là quỷ tu, trà trộn vào Thanh Lương Cốc, Ôn Tuyết Trần mà biết thì ngươi chết chắc!”
Nói trắng ra là, Chu Bắc Nam hoặc Từ Hành Chi tin cậu ấy cũng chẳng có tác dụng gì hết.
Ôn Tuyết Trần là người mắt tinh tai thính, thông minh nhạy bén, đâu dễ bị lừa dối. Nếu Lục Ngự Cửu cả đời khiêm tốn, làm một đệ tử không ai biết đến thì cũng được thôi nhưng chẳng may tương lai có thành tựu gì, bị Ôn Tuyết Trần để mắt tới, với lá gan của nhóc quỷ tu xù lông này thì bị vạch trần cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Trong bốn môn phái có ai không biết Ôn Tuyết Trần cực kỳ ghét người không thuộc chính đạo cơ chứ, mà trong số những người không thuộc chính đạo thì hắn ghét quỷ tu nhất, không gặp thì thôi, gặp thì ắt phải chết. Một tên quỷ tu trà trộn vào Thanh Lương Cốc, giấu giếm hắn nhiều năm, một khi bị vạch trần thân phận, hoàn toàn có thể dự đoán được kẻ đó sẽ có kết cục thế nào.
Chu Bắc Nam nói đến mức đấy rồi, ai ngờ Lục Ngự Cửu vẫn u mê bất chấp: “Đệ sẽ cẩn thận…”
Chu Bắc Nam trợn trừng mắt lên, không định dây dưa với Lục Ngự Cửu nữa, quay đầu nói với Từ Hành Chi: “Không phải ngươi kéo hắn về Phong Lăng Sơn là xong rồi sao? Ở lại Thanh Lương Cốc, sớm muộn gì cũng bị phát hiện.”
“Vừa nãy Tuyết Trần đã hỏi ta vì sao ta và Tiểu Lục thân thiết với nhau.” Từ Hành Chi cong ngón tay phải lại gõ vào đầu gối: “Chắc hắn đã hơi nghi ngờ gì rồi. Ngươi đoán nếu ta đòi Tiểu Lục từ chỗ hắn, với tính cách của Tuyết Trần, hắn có âm thầm điều tra ngọn nguồn quan hệ của ta và Tiểu Lục không?”
Chu Bắc Nam nghe mà rầu, vươn tay gãi đầu, ai ngờ đột nhiên thông minh, bị cậu ta gãi ra một ý tưởng.
Cậu ta vỗ tay: “Thật sự không được thì để hắn cho ta!”
Lục Ngự Cửu bỗng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt tròn xoe thất lễ nhìn chằm chằm Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam càng nói càng cảm thấy cách của mình hay: “Ta đang thiếu một hầu cận, hắn đến thì vừa khéo lấp vào chỗ trống đó. Ứng Thiên Xuyên của ta có thương tu, đan tu và trận tu, hắn đi theo ta sẽ không đến mức thành kẻ vô dụng.”
Từ Hành Chi hỏi ngược lại: “Ngươi là đại sư huynh của Ứng Thiên Xuyên, chọn hầu cận mà không chọn người trong Ứng Thiên Xuyên lại đi nhặt người của Thanh Lương Cốc, ra thể thống gì? Ngươi định dùng cớ gì để đòi người với Tuyết Trần?”
“Thấy có duyên.” Chu Bắc Nam vắt chéo chân: “Ta thích ai ghét ai chẳng phải do bản thân ta có vui hay không à?”
Lời ấy không sai, phụ thân của Chu Bắc Nam - Chu Vân Liệt cực kỳ yêu thương hai đứa con của mình, Chu Bắc Nam được chiều từ nhỏ, tính cách nói dễ nghe thì là vô tư thích gì làm nấy, nói khó nghe sẽ là ngang ngược coi trời bằng vung, yêu hận phải dựa vào trái tim, nếu có duyên với ai đó, dù là bạn đời hay bạn bè, đều phải quyết tâm một đời một kiếp.
Nhưng với lòng tốt của Chu Bắc Nam, Lục Ngự Cửu không hề thấy biết ơn mà nhận.
Cậu ấy nhìn Từ Hành Chi, nhỏ giọng xin giúp: “Từ sư huynh…”
Lục Ngự Cửu vừa trưng vẻ ấy ra, Chu Bắc Nam lại thấy khó chịu.
“Này, gọi hắn làm gì?” Chu Bắc Nam quạu thật sự: “Ta muốn ngươi, ngươi lại không bằng lòng à?”
Đương nhiên Lục Ngự Cửu không muốn, trăm nghìn lần không muốn. Từ khi ra đời tới nay, người cậu ấy sùng bái nhất là Ôn Tuyết Trần, tiên phong đạo cốt, trang nghiêm lạnh lùng, là thần tiên trong tưởng tượng của cậu ấy, Từ sư huynh chỉ xếp thứ hai, cậu phong lưu phóng khoáng, vô cùng nhân hậu, là tán tiên tự do tự tại mà Lục Ngự Cửu hâm mộ nhất.
Còn Chu đại thiếu này, Lục Ngự Cửu biết rất ít về cậu ta, chỉ biết cậu ta có cái tính cực kỳ tệ, động một tí là muốn đánh đấm Từ sư huynh, ngang ngược hống hách khiến người ta ghét.
Thế mà nhược điểm lớn nhất của mình lại rơi vào tay người này…
Nghĩ tới đây, Lục Ngự Cửu lo lắng đổ mồ hôi, sốt ruột sắp khóc tới nơi.
Vẻ mặt miễn cưỡng thỏa hiệp của Lục Ngự Cửu chọc cho Chu Bắc Nam bốc hỏa, cái nết cậu ấm bốc thẳng lên từ huyệt Thiên Linh: “Ngươi…”
Cậu ta chưa nói hết câu, cánh cửa đã mở ra từ phía ngoài.
Khúc Trì vào trước vì mở cửa cho Ôn Tuyết Trần, vì thế lúc nhìn thấy Lục Ngự Cửu quỳ trên đất mặt đầy nước mắt, dù hắn là người luôn bình tĩnh vững vàng, không bị ảnh hưởng bởi chuyện bên ngoài cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên: “Chuyện gì đây?”
Tới khi nhìn thấy Ôn Tuyết Trần đi từ bên ngoài vào, Lục Ngự Cửu giật nảy mình, đầu gối mềm nhũn hơn: “Ôn, Ôn sư huynh…”
Ôn Tuyết Trần từ xa đã thấy Lục Ngự Cửu quỳ trên mặt đất, cả người hiện ra vẻ thê lương, hắn chưa vào điện đã nhíu mày: “Làm sao? Phạm lỗi gì rồi?”
Chu Bắc Nam cảm thấy Lục Ngự Cửu là một người không tệ, không muốn để cậu ấy tiếp tục một lòng ở Thanh Lương Cốc, rơi vào kết cục người chết hồn diệt, cậu ta bèn lên tiếng nói rõ trước Lục Ngự Cửu: “Tuyết Trần, ta muốn hắn.”
Ôn Tuyết Trần: “...”
Lục Ngự Cửu: “...”
Khúc Trì: “...”
Từ Hành Chi ôm chăn xem trò hay.
Ôn Tuyết Trần không dễ dàng gì mới lấy lại tinh thần: “Ngươi bị ngu gì thế?”
Chu Bắc Nam hất cằm lên: “Ta thiếu một hầu cận. Ta ưng tên nhóc này.”
Ôn Tuyết Trần nhíu mày thầm nghĩ, cái nết muốn là làm ngay của Chu Bắc Nam lại tái phát rồi.
“Ngươi muốn chọn hầu cận thì về Ứng Thiên Xuyên các ngươi mà chọn.” Ôn Tuyết Trần lạnh nhạt nói: “Thanh Lương Cốc bọn ta không phải nơi nuôi hầu cận cho ngươi.”
Nghe ra ý từ chối rõ ràng trong lời Ôn Tuyết Trần, Lục Ngự Cửu mừng muốn khóc, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng dần có màu máu.
Vẻ không muốn ấy của Lục Ngự Cửu rơi vào trong mắt Ôn Tuyết Trần khiến hắn có đôi phần thương tiếc: Chắc là đứa nhỏ này chưa thấy Chu Bắc Nam làm theo ý mình bao giờ nên sợ đây mà.
Ôn Tuyết Trần thở dài, liếc mắt ra hiệu cho cậu ấy: Ra ngoài đi.
Lục Ngự Cửu nhận mệnh lệnh, nhanh chóng bò dậy, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại nhìn Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam biết lúc này có tám mươi phần trăm mình không thể đòi Lục Ngự Cửu từ Thanh Lương Cốc được, phiền muộn xong còn không quên nhướng mày với Lục Ngự Cửu, ẩn ý rất rõ ràng.
Ta không nói, ngươi yên tâm.
Chu Bắc Nam nhướng mày lên mang đậm khí phách thiếu niên phóng khoáng, ngũ quan cực kỳ sinh động anh tuấn, làm cho Lục Ngự Cửu yên tâm vô cớ.
Cậu ta không giống người lén lút tố giác…
Lục Ngự Cửu cố ép trái tim đang đập thình thịch xuống, cúi đầu men theo chân tường chạy ra khỏi phòng ngủ.
Khung cảnh ấy rơi vào trong mắt người không biết chuyện gì như Khúc Trì và Ôn Tuyết Trần, biến thành Chu Bắc Nam dụ dỗ người ta không được, trước khi đi còn liếc mắt, ai ngờ dọa người ta sợ chạy mất.
Hai người nhìn nhau, đều thấy được khó xử trong mắt đối phương.
Bọn họ không biết bạn chí cốt của mình có đam mê này.
Từ Hành Chi nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện thì cười thầm, đưa quả mơ vàng vừa lấy ở bàn lên miệng, đang định cắn một miếng thì bị Chu Bắc Nam tay mắt lanh lẹ cướp mất.
Cậu ta lấy hai quả đào mật đỏ hồng tươi rói đã được rửa sạch trong tay áo ra, đập vào ngực Từ Hành Chi: “Nhìn thấy không, đây mới là thứ dành cho con người ăn.”
Từ Hành Chi ngắm nghía quả đào, hơi nghiêng đầu: “Đây là đào Phụng Hóa à?”
Chu Bắc Nam sượng mặt: “Im miệng.”
“Phụng Hóa là nơi trồng nhiều đào mật nhất, nhưng Phụng Hóa cách đây trăm dặm, Chu mập à vừa nãy ngươi chạy…”
Chu Bắc Nam không thể chịu nổi nữa, chộp một quả đào chặn miệng cậu lại, cuối cùng tai cũng được yên tĩnh.
Nhưng cậu ta vô thức liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhớ tới cái đầu tròn tóc xù, nghĩ: Tên ngốc, cho ngươi làm hầu cận của ta mà không thèm, không biết điều.
Nhưng may có Lục Ngự Cửu giúp đỡ, vết thương của Từ Hành Chi tốt lên nhanh chóng. Mỗi ngày sáng tối Nhạc Vô Trần đều tới xem cậu thế nào, thấy hàn độc trong cơ thể cậu giảm mạnh thì mừng rỡ không thôi, dặn dò săn sóc, hệt như người cha hiền từ, khiến ba đệ tử đứng đầu của ba môn phái còn lại nhìn mà thèm.
Công việc thường ngày của ba môn phái không ít, ba người muốn ở lại thêm nhưng chỉ muốn thế thôi. Sau khi Chu Bắc Nam cũng về rồi, Nhạc Vô Trần ngồi trong điện Từ Hành Chi suốt cả một ngày.
Từ Hành Chi hơi áy náy, cười đùa nói: “Sư phụ, nếu người có việc bận thì người cứ đi đi. Bây giờ con không thể uống rượu với người được.”
“Ta tìm Hành Chi đâu phải chỉ vì uống rượu chứ.” Thanh Tĩnh Quân cầm một quyển sách, lười biếng ngả người vào ghế dựa, chỉ là một tư thế ngồi im một chỗ cũng cực kỳ anh tuấn phong độ: “Mấy ngày nay chỗ con luôn náo nhiệt, ta sợ người đi hết, Hành Chi sẽ cô đơn.”
Từ Hành Chi thấy lòng mình ấm áp, cười nói: “Sư phụ tốt quá.”
Nhạc Vô Trần quay sang cậu, dịu giọng nói: “Nói chuyện tốn sức, ngủ thêm một lát đi.”
Từ Hành Chi nghe lời nằm xuống nhắm mắt lại, không lâu sau thì chìm vào giấc ngủ nông.
Nhạc Vô Trần từ xa nhìn Từ Hành Chi ngủ trên giường, chỉ mong thời gian dừng lại, đồ nhi của y có thể vĩnh viễn vui vẻ thỏa mãn thế này, không có bất cứ buồn lo gì hết.
Mà lúc này, Cửu Chi Đăng đang đứng ngoài điện, ngửa đầu ngắm trăng.
Trong mấy ngày nay, ba đệ tử đứng đầu ba môn phái tự mình hầu hạ Từ Hành Chi, đương nhiên cậu ta không có tư cách đi vào thăm, cậu ta chỉ đi loanh quanh ngoài điện, thỉnh thoảng nghe thấy đôi ba câu sư huynh nói cười truyền qua từ vách tường, chỉ thế thôi cậu ta đã thấy yên tâm.
Từ lúc này, tiếng nói trong điện ngừng lại, Cửu Chi Đăng đoán sư huynh đang ngủ, định quay người đi thì đột nhiên nghe tiếng cười khẽ khàn khàn ở sau lưng.
Cửu Chi Đăng quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy bóng người màu đen khoanh tay đứng đó mới thu hồi cảnh giác, cúi người vái chào: “Nhị sư huynh.”
“Ở đây nghe mấy canh giờ, êm tai không?”
Cửu Chi Đăng hơi đanh mặt lại.
Tạp La vượt qua thời kỳ vỡ giọng chết tiệt đã có được giọng nói khàn khàn mê người, ba phần xấu xa, hai phần khiêu khích, Cửu Chi Đăng không thích giọng nói không đứng đắn ấy nhưng người này là sư huynh, cậu ta phải tôn trọng hắn ta, vì thế cậu ta không nói gì, chỉ cúi đầu đứng đó.
Tạp La đi lên trước hai bước, khá là muốn gõ đầu thằng cháu của mình.
Mấy năm qua, hắn ta đã chứng thực người này trời sinh dị biệt, làm tu sĩ chính đạo mà làm không biết mệt, hắn ta nhìn vào mắt, tức trong lòng, chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
Nhưng dù tệ đến đâu đi nữa, người này vẫn có quan hệ huyết thống với mình, nhìn cậu ta tự chuốc khổ vì tên họ Từ kia, Tạp La rất muốn dạy dỗ cậu ta một trận thay huynh trưởng của mình.
Lần này bị hắn ta bắt quả tang, Tạp La nói năng chẳng hề khách sáo.
“Trên đời này không chỉ có một mình Từ Hành Chi, đừng cứ dán mắt vào một mình hắn. Chăm chỉ tu luyện mạnh hơn tất cả.” Hắn ta trách mắng: “Mất hồn mất vía vì một người, đó là tiền đồ của ma đạo các ngươi à?”
Cửu Chi Đăng đã quen với việc bị người ta nhắc tới thân phận con cháu ma đạo, nhưng từ nửa câu đầu, cậu ta đã nghe ra ý tốt như có như không.
Dù trong mắt cậu ta trên đời này thực sự chỉ có một mình Từ Hành Chi, dù người khác có trăm nghìn ưu điểm thì họ đều có một khuyết điểm thống nhất, đó là “Không phải Từ Hành Chi”, nhưng Cửu Chi Đăng vẫn cảm nhận được sự quan tâm mà Tạp La dành cho mình.
Vì thế, cậu ta cúi người, nhận rời răn dạy: “Tạ ơn nhị sư huynh chỉ bảo.”
Trước kia Tạp La muốn phòng ngừa Nhạc Vô Trần nghi ngờ nên gần như không bao giờ giao lưu gì với đứa con tin này, bây giờ nói mấy câu với cậu ta, thấy người này có thái độ cung kính, không giống mấy thằng nhóc thiển cận dám coi thường mình, Tạp La có chút đắc ý.
Nhưng không để chút xíu đắc ý ấy của hắn ta tăng lên, Cửu Chi Đăng như nhớ ra gì đó, hỏi: “Sao nhị sư huynh biết đệ ở đây nghe mấy canh giờ rồi?”
Khuôn mặt u sầu của Tạp La bỗng đỏ trắng đan xen.
Vì sao hắn ta biết?
Chẳng phải tại tên Nhạc Vô Trần chết tiệt không biết đường về nhà sao