Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 148: Ngoại truyện 1 (8)




Kiếp trước, trước khi chết Nhạc Vô Trần đã lờ mờ đoán ra mối quan hệ thân thiết của Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang nhưng không biết hai người họ bắt đầu thân thiết như thế từ bao giờ.

Vì thế sau khi Mạnh Trọng Quang tới Phong Lăng, Nhạc Vô Trần vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của hai người họ.

Sáu năm đủ để Nhạc Vô Trần thấy rõ rất nhiều chuyện.

Ban đầu Mạnh Trọng Quang chỉ coi Từ Hành Chi là trò chơi thú vị.

Hắn là thiên yêu, từ lâu đã được thiên nhiên nuôi dưỡng rồi có được linh thức, sau khi hóa thành hình người thì được một thợ săn nuôi dưỡng đến bốn tuổi.

Thợ săn nhặt hắn về cũng không biết chăm sóc dạy dỗ trẻ con gì cả, chỉ biết sáng trưa nên ăn cơm, tối nên đi ngủ, tới khi đứa bé cao đến eo mới có thể thừa kế gia sản ít ỏi của hắn ta, một cái dao bổ củi, một bộ cung tên, thêm căn nhà cỏ tranh lụp xụp. Nhưng khi Mạnh Trọng Quang cao bằng cây cung thì thợ săn bị ngã chết ở giữa núi.

Sau đó, Mạnh Trọng Quang bắt đầu một thân một mình dạo chơi thiên hạ.

Mạnh Trọng Quang xuống núi không biết xấu hổ, không biết sợ hãi, không biết thiện ác, là một hỗn thế ma vương chưa khai hóa, hổ báo chim ó gặp hắn là trốn, may mà có vẻ ngoài trắng trẻo đáng yêu, con người muốn gần gũi với hắn, cho hắn đồ ăn thức uống, vì thế hắn sống rất thoải mái, không bị lạnh bị đói.

Lêu lổng ở trần gian mấy năm, hắn gặp vô số gương mặt tầm thường, người thú vị lại cực ít. Vì thế khi Từ Hành Chi xuất hiện, đối với hắn mà nói cậu đúng là báu vật đáng để tìm hiểu.

Sau khi vào núi, hai người chưa từng làm hành vi long trời lở đất gì, chỉ có chậm rãi từng chút một, yên ổn theo thời gian.

Mỗi ngày Mạnh Trọng Quang đều đi hái hoa quả cho Từ Hành Chi, chuyên chọn quả xanh vàng, chưa chín hẳn, rửa sạch rồi bưng cho Từ Hành Chi ăn, sau đó ngồi xuống cạnh cậu, vô liêm sỉ dán chặt vào cậu, nhìn cậu tu luyện, múa kiếm, luyện khí, uống rượu.

Nhìn mãi ngắm mãi, người ấy từ trong mắt chui vào trong trong trái tim hắn.

Từ Hành Chi khen hắn, dạy hắn, chỉ bảo hắn, cười to, trầm ngâm, thở dài, đó đều là phong cảnh với hắn.

Vì Từ Hành Chi, hắn bỏ răng nanh, giấu móng vuốt sắc đi, tự nhốt con thú hoang là bản thân vào trong lồng, cũng học cách đối xử tốt với Từ Hành Chi.

Một người cả đời rất khó chỉ tốt với một người. Nhưng không biết là bất hạnh hay may mắn, trái tim Mạnh Trọng Quang trời sinh nhỏ hẹp, vốn không đủ để chứa nhiều người, hắn lại chủ động đuổi hết mọi người đi, vì thế, chừa lại cho Từ Hành Chi không nhiều không ít, vừa đủ một trái tim nguyên vẹn.

Có lẽ trời sinh thiếu mất dây thần kinh liên quan nên Từ Hành Chi không nhiệt tình với chuyện yêu đương lắm, nhưng bên cạnh có một người bất chấp mọi thứ, mặt dày mày dạn đối tốt với cậu, đương nhiên cậu cũng muốn chân thành đáp lại.

Đáp lại, rồi đáp lại mãi, người kia vô thức bước vào trái tim cậu, ở lại đó, không đi nữa.

Khi cậu nhận được linh thạch sư phụ cho, cậu chỉ muốn để dành mấy viên tốt nhất cho Mạnh Trọng Quang, khi Mạnh Trọng Quang ăn được món gì đó mà khen mấy câu mà khi đã qua rất nhiều năm rồi cậu lại nhớ được tên của món ăn đó, đó là lúc cậu yêu thật rồi.

Nhạc Vô Trần nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện của hai người họ, chỉ cảm thấy trong lòng được xoa dịu.

Không ai phải chịu những gian khổ kia cả.

Kiếp này, y muốn cho Từ Hành Chi một cuộc sống không sóng gió.

Nhưng mà biến cố vẫn xảy ra.

Nhiều năm trôi qua, có rất nhiều chi tiết nhỏ mà Nhạc Vô Trần không nhớ rõ được.

Mạnh Trọng Quang vào môn phái sáu năm, một nhóm quỷ tu của Minh Nha Quốc ngóc đầu dậy, gây hại khắp nơi, Từ Hành Chi tuân mệnh đi tiêu diệt chúng, trong hai tháng phải đi ra ngoài mấy lần.

Mỗi lần trước khi đi, Nhạc Vô Trần đều dặn dò đủ điều, bảo Từ Hành Chi phải cẩn thận quỷ tu dùng thủ đoạn hèn hạ, lần nào Từ Hành Chi cũng cười hì hì đồng ý luôn miệng, Nhạc Vô Trần nghĩ không cần lo gì hết, trấn giữ ở Phong Lăng Sơn, tập trung dạy dỗ La Thập Tam.

Qua mấy năm, Tạp La đã trở thành thiếu niên với vẻ phong lưu trời cho. Thi thư trong bụng vô hình trung đã rèn giũa cho hắn ta có thêm rất nhiều nhuệ khí, nhưng sự hung ác trong xương tủy hắn ta đã ăn sâu bén rễ, lông mày rậm nhếch lên, mắt phượng xếch lên, đúng kiểu vừa chính vừa tà.

Hắn ta chép đi chép lại sách trên giá mấy năm trời, chép cho tay đầy vết chai, điều này cũng khiến khi hắn ta được cho phép cầm kiếm một lần nữa, cả người đều thấy không ổn.

Một năm trước, Tạp La đã lấy được bí quyết tâm pháp từ chỗ Nhạc Vô Trần. Nhưng hắn ta quá vội vàng, chỉ muốn mau chóng thành công, không biết rằng công pháp của chính đạo phải tĩnh tâm nghiền ngẫm mới tu luyện được. Huống hồ pháp thuật ma đạo hồi trước hắn ta dùng quen hoàn toàn tương phản với tâm pháp này, vì thế mà tốc độ tu hành của Tạp La rất chậm, hệt như rùa bò, cầm kiếm làm chút trò mèo còn được chứ nếu đánh chém với đao kiếm thật thì Từ Hành Chi dùng quạt đứng im tại chỗ cũng có thể đánh cho hắn ta răng rơi đầy đất.

Hưởng vị trí đệ tử đứng thứ hai, được sư phụ chỉ dạy nhưng hắn ta vẫn không đạt được thành tựu gì, vào núi nhiều năm như thế rồi mà ngay cả Luyện khí cấp ba cũng chưa đột phá được, ngay cả Mạnh Trọng Quang được công nhận là tên vô dụng chỉ được mã ngoài xinh đẹp cũng xuất sắc hơn hắn ta.

Tạp La nghe thấy hết mấy lời bàn tán của đệ tử Phong Lăng, vừa sốt ruột vừa cáu giận, lửa giận trong lòng bốc lên, tức tới mức hắn ta không ngủ được, nửa đêm lặng lẽ bò dậy ngồi thiền, luyện kiếm, ngày đêm không ngừng nhưng hiệu quả vẫn rất thấp.

Ngày hôm đó, hắn ta đang luyện kiếm trước điện Thanh Trúc, nhìn thấy Từ Hành Chi ra ngoài làm nhiệm vụ đang đi từ phía ngoài tới, có cả Nguyên Như Trú, Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang đi sau cậu.

Tạp La cau mày.

Hắn ta nhận ra ngoại trừ Nguyên Như Trú vẻ mặt như thường, mấy người kia đều mang sắc mặt không tốt cho lắm, ngũ sư đệ xinh đẹp có vẻ khác thường nhất, trông như vừa mới khóc, khóe mắt hơi đỏ, khiến người ta trông mà thương.

Từ Hành Chi phe phẩy quạt đi đến gần, hỏi thăm Tạp La: “La sư đệ luyện kiếm đấy à?”

Tạp La không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi quanh năm luôn ở vị trí Bảng Nhãn cao chót vót trong cuốn sổ chết chóc của Tạp La, chỉ khi Quảng Phủ Quân ép hắn ta chép sách thì hắn ta mới không cam lòng cho cậu xuống vị trí Thám Hoa, vì thế với thay đổi nhỏ nhặt của Từ Hành Chi, hắn ta có thể quan sát và nhận ra được nhiều hơn người khác một chút.

Tạp La phát hiện ra môi Từ Hành Chi hơi đỏ, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy màu máu đỏ ở khóe miệng đã mất hết, cứ như trước khi vào điện đã cố gắng mím môi làm cho khí sắc tạm thời trông bình thường một chút.

Chào hỏi hắn ta xong, Từ Hành Chi định bước vào trong điện, ai ngờ Tạp La tiến lên một bước, giơ ngang kiếm chặn đường Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi nhìn lưỡi kiếm chỉ cách ngực mình ba tấc, mắt cười cong cong, thử dùng quạt đẩy kiếm của hắn ta ra: “La sư đệ, sư huynh vội đi tìm sư phụ để báo cáo việc trừ quỷ, nhường đường được không? Hôm khác ta luyện kiếm với ngươi sau nhé.”

Tạp La đứng im.

Hình như Từ Hành Chi bị thương.

Nếu để mặc cậu đi đến trước mặt Nhạc Vô Trần, bị Nhạc Vô Trần nhận ra, ắt sẽ lại là cảnh gia đình hạnh phúc cha từ con hiếu, Tạp La mới nghĩ tới cảnh đó thì ngọn lửa vô danh bỗng bùng cháy hừng hực, thiêu đốt con ngươi hắn ta đỏ bừng lên.

Hắn ta ra lệnh chẳng chút khách sáo: “Về đi.”

Nghe Tạp La nói lời bất kính với Từ Hành Chi như thế, Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang đều đanh mặt, nhảy lên trước, gần như đồng thời vung kiếm ra đứng trước Từ Hành Chi bảo vệ cậu, phản ứng dữ dội ấy khiến Nguyên Như Trú giật nảy mình: “Các ngươi…”

Tạp La nhìn chằm chằm thanh kiếm của Cửu Chi Đăng ra khỏi vỏ, cười khẩy một tiếng.

Hắn ta nói: “Sư phụ đang bàn công việc với Quảng Phủ Quân ở trong đó. Ta sẽ nhắn giúp chuyện Từ sư huynh từng đến đây.”

Chỉ qua một lúc, môi Từ Hành Chi đã tái hơn.

Trúng ấn rắn cạp nong, Từ Hành Chi đang cảm thấy xương lạnh và đau không chịu nổi, chỉ có thể dùng linh lực gắng gượng áp chế, đối với cậu của lúc này mà nói, chỉ cần chịu phải xung kích linh lực dù rất nhỏ thôi cũng khiến cậu khó chịu tới mức cả người run lên.

Từ Hành Chi cũng không muốn gặp sư phụ khiến y lo lắng, vì thế cậu mở miệng nói: “Vậy thì làm phiền…”

Đột nhiên cậu bị cơn lạnh xộc lên đầu làm cho run lên, nửa câu sau cũng bị nuốt xuống.

Từ Hành Chi tự biết tình hình không ổn, không muốn dây dưa nữa, quay người định đi, vào đúng lúc này đầu gối lại bị hàn độc phát tác gặm cắn, hai chân mềm nhũn, vô thức ngã nhoài lên trước.

Mạnh Trọng Quang hoảng hốt hô lên rồi ôm lấy eo Từ Hành Chi trước Cửu Chi Đăng, luôn miệng gọi: “Sư huynh!”

Cửu Chi Đăng cũng tái mét mặt.

Nguyên Như Trú nhìn ra được một vài manh mối, sải bước tới bên cạnh Từ Hành Chi: “Sư huynh, huynh không khỏe sao?”

Từ Hành Chi đang định lắc đầu phủ nhận, dỗ dành Nguyên sư muội, cửa điện Thanh Trúc bỗng mở toang ra, Quảng Phủ Quân bước ra từ bên trong, thấy mấy người họ không thu kiếm lại, mũi kiếm đối đầu với nhau thì trưng điệu bộ của tiểu sư thúc ra quát: “Làm gì thế hả? Điện Thanh Trúc là nơi để các ngươi giở thói ngang ngược à?”

Nhưng hắn nhanh chóng thấy được Từ Hành Chi đứng không vững, nhíu mày nói: “Hành Chi, làm sao thế?”

Nhạc Vô Trần đi ra sau Quảng Phủ Quân, thấy Từ Hành Chi nằm nhoài trên vai Mạnh Trọng Quang thở dốc, trông cực kỳ đau đớn, y bỗng tái mặt, giọng điệu trước giờ luôn bình thản ôn hòa bỗng cao lên mấy tông: “Hành Chi!”

Y không dám làm lộ thiên cơ, đành nhắc nhở Từ Hành Chi phải cực kỳ cẩn thận, vì sao Hành Chi vẫn trúng ấn rắn cạp nong?

Nhạc Vô Trần bước nhanh lên trước, dùng một tay ấn vai Từ Hành Chi, cầm cổ tay cậu lên, cảm nhận được linh lực cuộn trào hỗn loạn trong người cậu, xác nhận trong người cậu có độc rắn cạp nong thật, y không nói nhiều lời nhảm nhí, giành lấy Từ Hành Chi khỏi Mạnh Trọng Quang, bế ngang cậu lên.

“Sư…”

Nhạc Vô Trần nhón chân, hóa thành cơn gió, bay về phía điện của Từ Hành Chi.

Mạnh Trọng Quang ngây ra thoáng chốc rồi nhanh chóng nhấc chân đuổi theo, chỉ hận bình thường giả bộ yếu ớt quá mức, không thể thoải mái dùng linh lực đuổi theo chăm sóc sư huynh được.

Cửu Chi Đăng im lặng theo sau Mạnh Trọng Quang, cùng hắn chạy về điện của Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi được Nhạc Vô Trần đặt lên giường như đứa trẻ con, dù cậu da mặt dày vẫn thấy hơi xấu hổ.

Cậu từng tuổi này rồi, được sư phụ bế lên ngay trước mặt một đám sư đệ, sư muội…

Từ Hành Chi ngồi dậy khỏi giường: “Sư phụ…”

“Suỵt.” Nhạc Vô Trần ngắt lời cậu, đỡ lấy vai dịu dàng đặt cậu nằm xuống: “Bị thương thì chớ cử động. Để sư phụ xem vết thương.”

Từ Hành Chi cắn răng cởi áo ngoài và áo trong bị mồ hôi thấm ướt một nửa xuống, quay lưng qua, để lộ ra đường nét eo lưng rắn rỏi, ở trên xương cùng tầm một ngón tay, có một vết ấn tròn đỏ tươi in trên da thịt, xung quanh ấn tròn có hàn độc màu tím nhạt hình cây kim lan ra, vết sưng tấy gồ lên bò ra gần nửa lưng cậu, trông rất khủng bố.

Không biết sao, Nhạc Vô Trần nhìn thấy vết thương ấy thì tay run lên, trái tim thắt chặt lại.

Y dùng ngón tay xoa vuốt vết thương của Từ Hành Chi khiến cậu run rẩy, y nhỏ giọng hỏi thử: “Đau à?”

Từ Hành Chi cắn răng cười: “Sư phụ, ngứa lắm, người đừng chạm vào.”

“Sao lại bị thương?”

Y nhận được câu trả lời không khác gì mấy với tưởng tượng: “Con không cẩn thận, trúng chiêu của quỷ tu.”

Nhạc Vô Trần than thở: “Có đi được không? Ta với con tới suối nước nóng một chuyến, ta giải độc cho con.”

Kiếp trước, khi Hành Chi trừ quỷ về núi, đúng lúc y uống ít rượu, không nhận ra sự khác thường của cậu, sau đó Hành Chi lại che giấu quá tốt, y chẳng hề hay biết cậu từng bị thương nặng thế này.

Điều khiến Nhạc Vô Trần hoảng sợ hơn là y đã tốn hết công sức để Hành Chi tránh né nguy hiểm, vậy mà Hành Chi vẫn bị thương.

Vậy thì, rốt cuộc y có thể dẫn Từ Hành Chi bước ra khỏi số phận của cậu không? Sống lại một đời, y có thể thực hiện lời hứa bảo vệ Hành Chi được không đây?