Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 144: Ngoại truyện 1 (4)




Đệ tử mới La Thập Tam một bước bay lên trời, từ một kẻ vô danh tiểu tốt lắc mình biến thành đệ tử nội môn của Nhạc Vô Trần, làm cho đệ tử trong Phong Lăng bàn tán mấy ngày trời.

Bọn họ nghi ngờ liệu có phải Từ Hành Chi thất sủng rồi hay không.

Dù sao năm đó Từ Hành Chi vào môn phái nửa năm mới được làm đồ đệ đứng đầu. Mà dù là Từ sư huynh, y cũng không được hưởng đãi ngộ ngủ cùng điện với sư phụ như La Thập Tam.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Từ Hành Chi có thêm đôi phần đồng cảm.

Nhưng Từ Hành Chi chẳng hề nhận ra điều ấy, vui vẻ chuyển chăn đệm và đồ dùng cá nhân ra khỏi điện đệ tử, chuyển đến gian điện mới chỉ cách điện của cậu một bức tường.

Nhạc Vô Trần sắp xếp Tạp La ở điện của mình, nhờ Quảng Phủ Quân ở lại trong điện giám sát hắn ta đọc sách, xử lý công việc trong núi xong thì giấu bầu rượu ngọc trong lòng đi tìm Từ Hành Chi nhưng nhìn thấy cửa điện của Từ Hành Chi mở rộng, trong điện không có ai mà có giọng nói truyền ra từ gian bên cạnh.

Nhạc Vô Trần ôm bầu rượu thong thả đi tới sát chân tường, nghiêng tai lắng nghe.

Từ Hành Chi cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong, quỳ trên giường tay chân lanh lẹ trải phẳng chăn đệm cho Từ Bình Sinh.

Chăn vừa được phơi nắng nên bồng bềnh mềm mại, tỏa ra hương thơm ấm áp nhàn nhạt, nhanh chóng làm cho căn phòng bỏ trống đã lâu này có thêm đôi phần hương vị của một ngôi nhà.

Từ Bình Sinh đứng ở bên giường, khó chịu nói: “Ngươi đừng làm việc lung tung. Ta có tay có chân, không cần ngươi giúp.”

Từ Hành Chi nhảy xuống khỏi giường, trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, cậu dùng hai tay nâng rổ tre đựng quần áo đồ đạc linh tinh, không còn tay nào dư để lau mồ hôi, bèn dùng bả vai vội vàng quẹt cho xong: “Không sao. Làm việc cho huynh trưởng, đệ vui lắm.”

Từ Bình Sinh mất tự nhiên cực kỳ.

Với Từ Bình Sinh mà nói, trở thành đồ đệ của Thanh Tĩnh Quân là chuyện tốt mà có nằm mơ cậu ta cũng không ngờ được. Sau khi nhận được thông báo, đầu óc cậu ta choáng váng từng cơn, tự hỏi mình có chỗ nào hơn người, có tư cách gì mà lọt vào mắt xanh của Thanh Tĩnh Quân.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta bắt đầu nghi ngờ Từ Hành Chi thổi gió gì với Thanh Tĩnh Quân.

Nhưng thấy Từ Hành Chi còn bất ngờ hơn mình, Từ Bình Sinh càng thấy khó hiểu hơn, không nhịn nổi hỏi dò cậu: “Vì sao Thanh Tĩnh Quân lại nhận ta làm đồ đệ, ngươi có biết vì lý do gì không?”

Từ Hành Chi cầm chổi lông gà, quét bụi với khí thế ngất trời, vừa hùa theo trả lời: “Đệ cũng không biết. Nhưng từ trước đến nay huynh trưởng luôn chăm chỉ hơn các đệ tử khác gấp trăm lần, có lẽ vào một lần nào đó sư phụ đi nhìn các đệ tử luyện công rồi để ý sự nỗ lực của huynh á.”

Đây là câu nói từ tận đáy lòng, Từ Bình Sinh hơi không chịu nổi cậu khen thẳng thắn như thế, mặt nóng bừng lên.

Trước kia, cậu ta cho rằng giữa mình và Từ Hành Chi có một cái lạch trời khó có thể lấp được, hai người không phải người chung một thế giới từ lâu rồi, bây giờ đột nhiên lạch trời được xóa bỏ, Từ Bình Sinh cảm thấy nếu cứ trừng mắt lạnh lùng với Từ Hành Chi như trước thì không có khí phách; nhưng nếu đột ngột hiền hòa với cậu thì không ổn cho lắm.

Trong lúc cậu ta tự phân cao thấp với bản thân, Từ Hành Chi đã nhanh nhẹn lau bàn ghế cửa sổ ghế dài xong, vươn tay duỗi eo, ngồi xuống cạnh giường, đôi chân dài buông xuống bên mép giường cao, mắt cười rung động lòng người, lên tiếng: “Huynh trưởng ơi, nửa đêm đệ không ngủ được, đệ có thể tới tìm huynh nói chuyện không?”

Từ Bình Sinh cứng rắn nói: “Trong núi có quy định, một khi đi ngủ thì không được tùy tiện ra vào nơi ở của người khác.”

Lời từ chối vừa dứt thì cậu ta hối hận.

Ngày trước, Từ Hành Chi lấy lòng cậu ta, cậu ta luôn chống cự từ chối, lần nào hai huynh đệ cũng cãi nhau chia tay trong không vui, bây giờ có thể đứng ngang hàng nói chuyện, cậu ta vẫn chưa sửa được cái tật nói ra lời khiến ta ghét này.

May mà đệ đệ cậu ta có cái mặt dày đao kiếm đâm không thủng, cậu cười hì hì dùng khuỷu tay chống vào thành giường, chống cằm nói: “Không ra vào bằng cửa, đệ có thể trèo tường.”

Từ Bình Sinh nghiêng đầu: “Tùy ngươi. Trèo cao mà bị ngã thì ta cũng mặc kệ.”

Thấy thái độ huynh trưởng dịu xuống, Từ Hành Chi vui mừng không thôi, nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục nhiệt tình dọn dẹp đồ đạc cho Từ Bình Sinh.

Có lẽ để thể hiện sự coi trọng, Thanh Tĩnh Quân tặng cho Từ Bình Sinh không ít đồ quý giá, mỗi một thứ đều là linh vật quý báu mà lúc trước cậu ta không dám mơ tưởng.

Ngay cả Từ Hành Chi cũng thỉnh thoảng kêu lên thán phục trong lúc dọn dẹp: “Sư phụ cho huynh nhiều linh thạch thượng hạng thế. Người chưa từng cho đệ nhiều thế này bao giờ!”

Từ Bình Sinh dọn dẹp đồ trong phòng, im lặng không nói nhưng lại vừa mừng vừa lo vì được thương.

Thanh Tĩnh Quân ưu ái mình như thế, bắt đầu từ hôm nay, cậu ta càng phải cố gắng gấp bội, không phụ sự mong đợi của sư phụ đối với mình.

Rất nhanh sau đó, khóe mắt cậu ta lại nhìn sang thiếu niên bận rộn không ngừng ở phía sau.

Nếu có một ngày mình có thể mạnh mẽ như Từ Hành Chi, người ca ca này có thể ưỡn thẳng lưng lên dạy dỗ cậu ra trò, dù tên nhóc thối này gây ra bao nhiêu tai họa, bao nhiêu phiền phức, cậu ta đều có thể giải quyết, chứ không phải lần nào gặp khó khăn cũng căm phẫn vì mình không thể làm gì được.

Nghĩ đến đây, khóe môi trước giờ luôn cụp xuống của Từ Bình Sinh nhẹ nhàng cong lên.

Từ Hành Chi dọn dẹp gian điện mới của Từ Bình Sinh cơ bản đã đâu vào đấy xong mới đi về điện của mình.

Lúc cậu dạt dào vui sướng bước vào sân thì thấy bóng người như lan như ngọc đang ngồi trong sân của cậu.

Người kia xem xét kỹ mỗi một cảnh vật trong điện. Hành lang, song cửa, ngay cả chuông đồng rủ xuống dưới mái hiên y cũng vươn tay sờ từng cái một, biểu cảm thẫn thờ như đang nhớ thương gì đó.

Nghe tiếng bước chân ở đằng sau, người kia mới quay đầu lại, dịu dàng mỉm cười: “Hành Chi, về rồi đấy à?”

Từ Hành Chi tưởng Thanh Tĩnh Quân có chuyện gì đó nên tới tìm mình, đi tới đón: “Con xin lỗi sư phụ, vừa nãy con luôn ở sân bên cạnh giúp Từ… giúp sư đệ dọn dẹp đồ đạc. Người đợi bao lâu rồi?”

Nhạc Vô Trần chờ đợi trong bóng tối mười mấy năm hơi khựng người lại rồi nhỏ nhẹ đáp: “Không lâu lắm.”

Nói xong, y lấy một cái bình ngọc trong ngực ra: “Hành Chi, chúng ta uống rượu đi.”

“Bây giờ? Ban ngày ạ?”

“Ừ, ban ngày.” Thanh Tĩnh Quân hiền hòa nói: “Sư phụ muốn uống rượu với con.”

Nếu sư phụ chủ động mời thì đương nhiên Từ Hành Chi vui vẻ nghe theo.

Cậu muốn tìm cái bàn đá để thưởng thức rượu nhưng Nhạc Vô Trần lại kéo cậu ngồi xuống bậc thềm ở trước điện.

Hai người ngồi sóng vai với nhau ổn định xong Nhạc Vô Trần mới giải thích: “Như thế này thì chúng ta sẽ gần nhau hơn.”

Từ Hành Chi thấy ấm áp trong lòng, nhích gần vào Thanh Tĩnh Quân hơn.

Hai người tự rót đầy chén của mình, uống được mấy lượt, lúc này, Thanh Tĩnh Quân vẫn im lặng không nói gì, chỉ lo uống rượu, khóe miệng còn vương ý cười, hình như y đang dùng toàn bộ thể xác và tinh thần để hưởng thụ thú vui uống rượu cùng Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi nhắc nhở y: “Sư phụ, uống gấp quá sẽ say đấy.”

Thanh Tĩnh Quân xua tay: “Say thì say, ta vui mà.”

Sư phụ vui vẻ, đương nhiên Từ Hành Chi không lý nào lại làm trái mong muốn của y, cậu vươn tay rót đầy một chén nữa cho y.

Thanh Tĩnh Quân đặt miệng chén lên môi, nhỏ giọng dò hỏi: “Đi dọn dẹp đồ đạc cho hắn, có mệt không?”

“Không mệt ạ.” Vừa nhắc tới Từ Bình Sinh, Từ Hành Chi thể hiện ra sự quấn quýt đơn thuần hiếm có: “Sư phụ, sao người lại muốn nhận Từ sư đệ làm đồ đệ thế?”

Thanh Tĩnh Quân đáp ngắn gọn: “Hắn là một đứa trẻ tốt.”

Cậu ta chỉ thiếu một chút chỉ dẫn thôi, không cần phải trả giá thê thảm như thế mới có thể trưởng thành.

“Sư phụ tốt với Từ sư đệ thật đấy.” Từ Hành Chi cười lên rồi nghĩ tới việc vừa nãy ở chỗ huynh trưởng nhìn thấy rất nhiều linh thạch thượng hạng, cố ý trêu đùa: “Nhưng không thể bất công quá, nếu không Hành Chi sẽ quậy lên đấy.”

Không ngờ Thanh Tĩnh Quân nghe vậy lại giơ tay xoa cổ Từ Hành Chi, dịu dàng ấn đầu cậu để cậu ngả vào vai mình: “Đó đều là vật ngoài thân không quan trọng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Hành Chi muốn cái gì, sư phụ sẽ cho con hết.”

Từ Hành Chi bất ngờ được ôm, thầm nghi ngờ tửu lượng của sư phụ quá tệ, mới uống mấy chén đã say rồi.

Thanh Tĩnh Quân vẫn tự nói: “Hành Chi muốn gì nào?”

Từ Hành Chi nghĩ ngợi, cười đáp lời y: “Vậy thì Hành Chi mong sao sư phụ một đời thuận lợi, bốn môn phái bình an vui vẻ… Con có một giai nhân xinh đẹp. Sư phụ có thể thực hiện được không?”

Thanh Tĩnh Quân cười: “Ừ, sư phụ nhớ rồi.”

“Vậy thì chúng ta hứa rồi đấy nhé.” Từ Hành Chi ngọ nguậy, muốn chui ra khỏi lòng sư phụ, Thanh Tĩnh Quân lại ôm cậu cực kỳ chặt, cứ như thứ trong lòng y là báu vật quý giá nhất, không ai muốn buông tay dễ dàng.

Từ Hành Chi bèn ngồi im.

Có lẽ vì sư phụ say thường hay làm mấy hành động hoang đường, bây giờ cậu được y dỗ dành như trẻ con cũng chẳng có gì lạ.

Hơn nữa, vùi trong lòng Thanh Tĩnh Quân rất ấm áp.

Thanh Tĩnh Quân cụp hàng mi dài xuống, che đầu Từ Hành Chi, nhỏ giọng đồng ý: “Ừ, hứa rồi.”

Trong lúc hai thầy trò uống rượu với nhau, bên ngoài lời đồn đãi tung bay đầy trời, còn phát triển theo hướng kỳ quái…

Bắt đầu từ đồ đệ đứng đầu với xuất thân là lưu manh đầu đường - Từ Hành Chi, Thanh Tĩnh Quân lại nhận một đứa nhóc da đen không rõ lai lịch làm đồ đệ thứ hai, lại nhặt một tên mặt nào cũng thường thường trong đám đệ tử ngoại môn làm đồ đệ thứ ba, sắp tới còn có con tin của ma đạo tới lấp chỗ trống của vị trí đệ tử thứ tư, điều này khó tránh khỏi việc có đệ tử oán thầm, rốt cuộc Thanh Tĩnh Quân dựa vào cái gì để nhận đệ tử vậy? Lai lịch? Tư chất? Thiên phú?

Nhìn tới nhìn lui, mọi người tổng kết ra điểm giống nhau của ba người này, quy hết về vẻ ngoài, chỉ có cái mặt đẹp ra thì không còn gì hết,

Chẳng lẽ Thanh Tĩnh Quân nhìn mặt mà nhận đồ đệ ư?

Khi đồ đệ thứ tư của y đến, suy đoán ấy lại được chứng thực.

Hôm đó cảnh xuân tươi đẹp, con tin của ma đạo dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người được dẫn vào cổng chính của Phong Lăng Sơn.

Cậu ta mặc bộ đồ màu trắng thuần, tượng trưng cho sự trống trơn, bản chất sạch sẽ.

Các đệ tử đứng thành hàng trên quảng trường phóng tầm mắt ra nhìn, sau khi thấy rõ vẻ ngoài của đứa trẻ ấy, không hẹn mà cùng nhau thầm ồ một tiếng.

Thấy con tin còn nhỏ tuổi mà đã có thể nhìn ra sau này lớn lên ắt sẽ ngọc thụ lâm phong, điều hiếm thấy hơn là cậu ta còn nhỏ đã có phong thái điềm tĩnh chín chắn, lúc bị ánh mắt của mọi người vây quanh không hề hoảng loạn sợ hãi, mỗi tội gầy quá, tay chân mảnh khảnh, xem ra được nuôi dưỡng không chu đáo.

Nhưng mà người bị ma đạo đưa đi làm con tin thì chắc hẳn không phải cục cưng gì, nhưng Nhập Tái đi vào môn phái với con tin đang đứng trước mặt cậu ta thì mặt bí xị.

Đương nhiên không phải vì Nhập Tái thương xót đứa con của thê thiếp mà từ khi ra đời tới nay hắn ta chẳng gặp được mấy lần.

Dù sao đưa con tin ra ngoài cũng là chuyện mất mặt, đương nhiên Nhập Tái muốn việc này càng kín tiếng càng tốt.

Lục Vân Hạc là đồ đệ cũ của Tạp La, vì được việc, thủ đoạn tàn nhẫn, là một kẻ ưu tú, Tạp Tứ lại không rõ sống chết nên Nhập Tái không lãng phí kẻ này, bây giờ gã đã được lôi kéo gia nhập phe cánh của Nhập Tái. Vốn dĩ Nhập Tái định để Lục Vân Hạc đưa người tới Phong Lăng là xong, không ngờ mấy ngày trước bọn họ nhận được thư do chính tay Thanh Tĩnh Quân viết.

Chỉ ba dòng chữ ngắn ngủi, Nhập Tái trợn mắt xem hơn một chén trà.

Lục Vân Hạc thấy vẻ mặt u ám của hắn ta, cảm thấy có điều không đúng: “Sư phụ, sao thế?”

Nhập Tái sầm mặt đưa tờ giấy mỏng manh ấy qua: “Nhạc Vô Trần muốn ta tự mình đưa người vào. Hắn muốn triệu tập bốn môn phái, làm lễ nhận đồ đệ thật long trọng!”

Lục Vân Hạc trợn tròn mắt, giận dữ xé tờ giấy thành mấy mảnh, căm hận nói: “Chuyện này đúng là khinh người quá đáng!”

Ma đạo thua bốn môn phái, thắng làm vua thua làm giặc, không còn gì để nói, áp giải con tin đến lấy đó để thể hiện lòng hữu hảo. Lục Vân Hạc cho rằng như thế đã cực kỳ nhượng bộ rồi, ai ngờ tên họ Nhạc này không biết điều, không chỉ muốn làm lễ nhận đồ đệ mà còn muốn giống trống khua chiêng, thế chẳng phải ngang nhiên giẫm thể diện của ma đạo dưới chân sao?

Nhưng bây giờ ma đạo tổn thất nặng nề, chẳng lẽ lại vì chuyện nhỏ như đưa con tin đi mà trở mặt lần nữa?

Nhập Tái ngồi trên sạp nghiến răng nghiến lợi thất thần một lúc lâu, giơ tay chỉ đống giấy vụn bị gió thổi tung vang tiếng rì rào: “Nhặt lên.”

Lục Vân Hạc ngây người: “...”

“Chuẩn bị bút mực, viết thư trả lời.”

Nhập Tái nhả mấy chữ ra khỏi kẽ răng: “Để Phong Lăng tự tổ chức buổi lễ thu nhận đồ đệ cũng được nhưng không cần làm ầm lên cho cả bốn môn phái đều biết!”

Sau khi nhận được câu trả lời với ngôn từ khẩn thiết của Nhập Tái, Nhạc Vô Trần không gây khó dễ nữa.

Y vốn không muốn Nhập Tái bị mất mặt trước toàn bộ đạo môn. Nếu ép dữ quá khiến hắn ta tức giận, thấy nhục nhã rồi nổi lên suy nghĩ làm loạn thì không ổn.

Sở dĩ Nhạc Vô Trần đưa ra yêu cầu muốn triệu tập đệ tử bốn môn phái, làm lễ nhận đồ đệ, chỉ vì đưa ra yêu cầu trên trời để được đáp lại vừa lòng thôi.

Mục đích thật sự của y là muốn cho Cửu Chi Đăng danh phận chính thống.

Kiếp trước, Cửu Chi Đăng đến trong im lặng, ngay cả bản thân Nhạc Vô Trần vào lúc đó cũng đã say bí tỉ, không hề để ý gì tới chuyện ma đạo đưa con tin đến.

Tới khi y tỉnh lại, trong núi đã có thêm một tiểu tu sĩ trầm tĩnh kiệm lời rồi.

Sau khi huyết thống ma đạo thức tỉnh, Cửu Chi Đăng cũng đi trong lặng lẽ, giống như một cục đá rơi vào hồ sâu, không đáng dấy lên chút xíu gợn sóng nào trong lòng người ta.

Mà lần này, Nhạc Vô Trần muốn tạo ra ít sóng gió, để người của ma đạo biết, người này vào cổng Phong Lăng Sơn của y, đi qua minh đường, ghi tên vào sổ, muốn ép cậu ta về thì cứ ở đấy mà nằm mơ.

Lúc này, trên đài cao, Nhạc Vô Trần mặc quần áo nhẹ nhàng sạch sẽ, đầu đội mũ hoa sen, thấy con tin đi tới trước đài rồi dừng lại, y liếc mắt ra hiệu cho Từ Hành Chi đang đứng bên cạnh.

Từ Hành Chi hiểu ý, bước nhanh đi xuống khỏi đài cao ở trước điện, đi tới trước mặt con tin nhỏ bé ấy.

Con tin biết ngoan ngoãn dễ bảo, vái chào theo lễ tiết: “Đệ tử ma đạo Cửu Chi Đăng bái kiến sư phụ, bái kiến các vị sư huynh…”

Từ Hành Chi để ý thấy đôi tay chắp lại với nhau của con tin đang run rẩy, không khiến người ta chú ý.

Dù cậu ta giả bộ thế nào, chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ, lúc này bước vào một nơi xa lạ, trong lòng khó tránh khỏi hoảng sợ.

Thấy cậu ta căng thẳng, Từ Hành Chi cúi người xuống, an ủi nhỏ giọng cười nói: “Từ nay về sau phải giới thiệu môn phái của mình, phải nhớ ngươi là Phong Lăng Cửu Chi Đăng.”

Thiếu niên Cửu Chi Đăng nghe thấy giọng nói trong trẻo ấy thì chỉ cảm thấy như có gió mát chui vào tai, trái tim thắt lại, vô thức ngẩng đầu lên, một gương mặt quân tử như ngọc rơi vào trong đôi mắt cậu ta.

Trên đài cao, có Thanh Tĩnh Quân, có Quảng Phủ Quân, còn có Từ Bình Sinh-đệ tử nội môn mà Thanh Tĩnh Quân mới thu nhận, La Thập Tam thì không tham gia buổi lễ.

Để tránh Nhập Tái nhận ra mình, Tạp La nói dối là vết thương tái phát, trốn trong điện Thanh Trúc không chịu ra, đồng thời sau khi bên ngoài náo nhiệt lên thì lặng lẽ đẩy cửa sổ ra, trùng hợp nhìn thấy cảnh Cửu Chi Đăng hành lễ bái sư.

Hắn ta không nhớ ca ca mình có một đứa con giống gà con như thế.

Nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt, phong thái ấy, da mỏng thịt mềm hệt như Nhạc Vô Trần phiên bản nhỏ, liếc mắt một cái thôi, Tạp La đã cảm thấy cậu ta có tướng phản nghịch, không thể tin tưởng dễ dàng.

Tạp La ngồi xổm bên cửa sổ, không tình nguyện buông bỏ kế hoạch trong ứng ngoài hợp với con tin này, giành được sự tin tưởng, từ đó mà thuận lợi giết chết Nhạc Vô Trần.

Hắn ta âm thầm nghiến răng: Huynh trưởng đúng là chẳng được tích sự gì, đưa tới tên lính không đáng tin cậy gì hết!

Xem ra vẫn phải để hắn ta tự mình ra tay thôi!