Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 131: C131: Cũ mới luân phiên




Nhưng chẳng ai vui vẻ quá lâu được.

Bởi vì Chu Vân Liệt chết rồi, chết một cách im hơi lặng tiếng.

Lúc Từ Hành Chi gặp lại vị trưởng bối chẳng có gì nổi bật này, ông ấy mặt mày trắng bệch nằm trên giường nhỏ trong điện, trên người chẳng có vết thương hở nào, chỉ có đúng một vết máu bầm xanh tím ngang qua cổ, da xung quanh vết bầm dãn lỏng lẻo, như cái dây lưng quần bị người ta mặc lỏng ra.

Cửu Chi Đăng không giết ông ấy, chỉ ra lệnh ném ông ấy vào một gian điện trống rồi giam giữ, những đệ tử ma đạo dưới trướng hắn ta cũng không gây khó dễ cho ông ấy, vì không có mệnh lệnh của Cửu Chi Đăng, không ai biết vị xuyên chủ trước giờ luôn an phận này mắc phải lỗi gì, vì thế vẫn đối xử với ông ấy theo đãi ngộ của xuyên chủ, còn cố ý chọn cho ông ấy gian điện sạch sẽ để tiến hành giam lỏng.

Ông ấy ngồi, dùng thắt lưng tự treo cổ vào chốt cài của cánh cửa chạm trổ.

Không ai biết lúc tròng cổ vào dây lưng mình, ông ấy đã nghĩ gì, nhưng nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh đó thì không khó đoán ra suy nghĩ của ông ấy.

Nếu Chu Bắc Nam bị Cửu Chi Đăng bắt được, rơi vào kết cục hồn phi phách tán, vậy thì mình không thể thoát khỏi liên can, có chết cũng không còn mặt mũi nào với thê tử đã mất, so với việc đau khổ chờ đợi trừng phạt của Cửu Chi Đăng, thà tự giết mình cho rồi, đi dò đường trước cho Bắc Nam vậy.

Nếu Chu Bắc Nam thắng, kẻ dính đầy bụi bẩn, tham sống sợ chết như ông ấy không xứng sống tiếp bước vào thời đại của bọn họ, chết trước cho cả đôi bên đều nhẹ nhõm.

Chu Vân Liệt chết trong lúc hai phe tiên ma đang đánh chiến kịch liệt, vì thế tới khi Lục Ngự Cửu nghe tin chạy đến thì hồn phách của ông ấy đã tản mạn khắp nơi gần như chẳng còn sót lại gì, không còn cơ hội cứu vãn.

Lúc Từ Hành Chi đi vào điện, bên trong không có ai khác, cửa sổ đóng chặt, chỉ có ánh nắng cực kỳ thưa thớt lọt vào.

Chu Bắc Nam ngồi một mình trên nền đá xanh trước giường nhỏ, áo bào tím rách rưới nhuốm đầy máu, cái quần trắng như tuyết lại sạch sẽ, rất hợp với nền đất, đôi chân thon dài cân đối như trúc xanh, nửa ngồi khoanh lại nửa duỗi thẳng ra, yếu ớt tạo thành tư thế khá kỳ cục nhưng hắn ta không còn tâm trạng để ý đến vẻ ngoài nữa.

Từ Hành Chi dừng lại ở vị trí cách hắn ta không xa, cúi người hành lễ với Chu Vân Liệt trên giường nhỏ rồi đi tới bên cạnh Chu Bắc Nam, ngồi xếp bằng xuống.

Chu Bắc Nam mở miệng: “Ông ấy vẫn chưa biết Tiểu Huyền Nhi không còn trên đời nữa.”

“Vậy cũng tốt.” Từ Hành Chi nói: “Lúc ra đi được yên lòng.”

Chu Bắc Nam xoa vết máu khô vón cục trên tay, trong tiếng vụn máu rơi xuống đất, hắn ta cất tiếng rầu rĩ: “Ông ấy chỉ muốn được yên ổn, nhàn hạ, thật ra chẳng gánh vác được điều gì.” Hắn ta cười một tiếng: “Từ nhỏ đã thế, việc gì cũng nhân nhượng cho yên chuyện, chỉ biết nói “Đừng như thế”, “Đừng gây chuyện thị phi”...”

Từ Hành Chi biết, Chu phu nhân qua đời sớm, hai đứa con thì một đứa hung hăng như lửa giống tổ phụ Chu Tư, một đứa thì dịu dàng cứng cỏi giống mẫu thân Trịnh Nhàn, Chu Vân Liệt cũng đã cố gắng hết sức nuôi hai đứa trẻ ấy lớn lên mà xưa giờ chưa từng có suy nghĩ đi bước nữa.


Người trên giường nhỏ ôm cái cổ dài có vết máu bầm loang lổ như hổ thẹn với sự oán giận của Chu Bắc Nam.

Từ Hành Chi không đành lòng: “Bắc Nam, đừng như thế.”

Ba chữ ấy khiến Chu Bắc Nam nổi khùng lên: “Đừng thế nào? Ông ấy có thể thắt cổ tự vẫn được mà lại không cho ta nói à? Ông ấy vội vàng như thế, không thể chờ thêm một lát sao? A Vọng vẫn chưa nhìn ông ấy lần nào, ông ấy bất lực ra đi đột ngột, vứt lại cái sạp Ứng Thiên Xuyên lớn như thế cho ta, vứt cho một kẻ đã chết hả?”

“Ông ấy là…”

“Ông ấy chẳng là cái gì hết!” Chu Bắc Nam ấm ức sắp điên luôn rồi, la hét đá vào giường: “Ta đã không coi ông ấy là cha từ lâu rồi! Nào có ai như ông ấy đâu chứ? Làm gì có ai như ông ấy!”

Giường lệch đi, người trên giường trượt xuống khỏi gối, giống như bị đánh thức từ cơn ngủ say vậy, Chu Bắc Nam thấy thế thì mắt bỗng sáng lên, đi tới túm lấy tay, vai và cái đầu bị chệch ra khỏi gối của ông ấy, đều túm phải khoảng không chẳng cái nào ngoại lệ.

Hắn ta lẩm bẩm như rối loạn thần kinh, trong mắt trong tim đều si dại: “Dậy, dậy đi…”

Một lúc sau, hắn ta được hai cánh tay ôm lấy từ phía sau.

Chu Bắc Nam tưởng là Lục Ngự Cửu, trong lúc cuồng loại vẫn sợ làm cậu ta bị thương, vô thức bớt giãy giụa lại.

Nhưng bên tai hắn ta lại vang lên giọng nói hơi khàn của Từ Hành Chi: “Được rồi, Bắc Nam ngoan nào.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Bắc Nam cứng đờ, quay sang nhìn.

Thân thể Từ Hành Chi vẫn ngồi ở đất, hồn phách đã rời khỏi cơ thể, chân thực ôm lấy hắn ta.

Từ trước đến nay Chu Bắc Nam không thích yếu thế trước mặt Từ Hành Chi nhất, một là vì người này rất đáng ghét nhưng lại có cái đầu ghi nhớ cực tốt, một khi cãi nhau, chuyện linh tinh xưa xửa xừa xưa rồi vẫn bị y lôi ra để nói, hai là vì y nhỏ hơn hắn ta hai tuổi, người nhỏ mà ma ranh, hay vạ miệng còn lắm lời, càng thêm đáng ghét.

Nhưng hắn ta không ngờ lần đầu tiên trong đời thất thố trước mặt Từ Hành Chi lại buông thả thế này, gần như thành chiều hướng núi non sụp đổ.


Hắn ta ngã vào lòng Từ Hành Chi khóc òa lên thất thanh, lặp đi lặp lại mà chỉ có thể nói một câu: “Hành Chi, ta không còn phụ thân nữa rồi… Ta không còn phụ thân nữa rồi.”

Từ Hành Chi nhắm mắt, ôm chặt người bạn thân thiết của mình, nhớ lại từ khi y chào đời đến nay từng có ba phụ thân rồi lại mất đi, nhỏ nhẹ lặp lại: “Được rồi, ngoan.”

Cờ xí của bậc cha chú đổ xuống, bụi bay khắp trời, lông gà đầy đất.

Lớp thế hệ sau lau nước mắt, nâng cờ xí dậy, bước từng bước giẫm lên máu và lửa trong gió rét thổi vù vù, khập khiễng đi tới lịch sử của bọn họ.

Tới khi Lục Ngự Cửu sắp xếp cho các sư huynh xong, đi vào điện, Chu Bắc Nam đã ngừng khóc, quỳ vững bên giường, Từ Hành Chi cũng quay lại thể xác, thay xiêm y cho Chu Vân Liệt giúp Chu Bắc Nam.

Lục Ngự Cửu đeo mặt nạ quỷ, dè dặt đi tới nắm ống tay áo Chu Bắc Nam: “Ngươi… Đừng đau buồn quá.”

Chu Bắc Nam nhìn chằm chằm thi thể của phụ thân, ừ một tiếng.

Lục Ngự Cửu không giỏi an ủi người khác, gương mặt non nớt kìm nén thành màu đậu đỏ mới đi đến bên giường, quỳ xuống trước giường, hành lễ thật trang trọng rồi lắp bắp nói: “Chu xuyên chủ, ta là Lục Ngự Cửu, đệ tử ngoại môn của Thanh Lương Cốc. Mười ba năm qua, Bắc Nam không phụ lòng Ứng Thiên Xuyên, cũng không phụ lòng sự dạy dỗ của ngài với hắn. Ngài có thể an lòng, sau này… Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt.”

Cậu ta lại lạy một cái nữa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng quần áo sột soạt khe khẽ ở bên cạnh, cậu ta liếc sang thì thấy Chu Bắc Nam dịch tới, sóng vai quỳ gối trước giường cùng cậu ta.

Trông nửa mặt dưới đỏ hồng của Lục Ngự Cửu rất ngon miệng, Chu Bắc Nam nhìn đôi môi mím chặt vì căng thẳng của cậu ta, nhếch môi nở một nụ cười thiếu sức sống: “Cùng dập đầu với ta một cái đi.”

Lục Ngự Cửu biết điều này có nghĩa là gì, trái tim nảy lên thình thịch. Cậu ta cúi đầu, thấp hơn Chu Bắc Nam quỳ bên cạnh cả một cái đầu.

Sau khi cúi đầu xuống như đà điểu, cuối cùng cậu ta cũng có đủ can đảm, chậm rãi đặt tay mình vào tay Chu Bắc Nam.

Bàn tay ấy không hay cầm kiếm, vết chai rất nhỏ, da thịt mịn màng, còn mang kích cỡ của thiếu niên mười lăm tuổi, đặt vào lòng bàn tay to lớn của Chu Bắc Nam, thịt mềm như mài lên giấy nhám, nhưng cậu ta vui vẻ chịu đựng dụi đi dụi lại trong đó, tìm thấy một mái nhà cho bàn tay mình ở trong chính giữa lòng bàn tay Chu Bắc Nam.

“Ừ.”

Cùng nhau.


Một người một quỷ cầm tay nhau vái lạy, song song dập đầu vào gạch đá xanh, nhìn từ mặt bên trông cực kỳ giống hai con uyên ương một to một nhỏ.

Chu Vân Liệt tự sát, ở một mức độ nào đó đã làm giảm bớt sự xốc nổi và đắc ý có khả năng sẽ dấy lên rất cao trong lòng mọi người khi vừa mới chiến thắng, các đệ tử ai làm việc người nấy, lặng lẽ sửa chữa Ứng Thiên Xuyên tan hoang khắp nơi sau trận chiến.

Hôm đó, Khúc Trì dẫn mười mấy người thoát ra từ Man Hoang đến Ứng Thiên Xuyên.

Chu Vọng đi gặp tổ phụ mà cô nhóc chưa gặp bao giờ. Đối mặt với Chu Vân Liệt nằm yên trên giường nhỏ, an nhiên như Phật, cô nhóc rất khó nảy sinh đồng cảm và đau lòng, mà toàn bộ lòng dạ của cô nhóc đều đặt hết vào Chu Bắc Nam, sợ hắn ta đau buồn quá nên nghĩ mọi cách trò chuyện với hắn ta.

Sau khi đến đây, Khúc Trì làm thay cho Từ Hành Chi, chỉ huy dựng lại trận pháp phòng ngự của Ứng Thiên Xuyên, từ trước đến giờ hắn xử lý công việc luôn có trật tự, hòa nhã nói năng nhỏ nhẹ rất dễ khiến người ta tin phục, có một mình hắn lo liệu là đủ rồi, vì thế Từ Hành Chi rảnh rỗi hẳn.

Trong lúc y chán chường đi ra khỏi chủ điện của Ứng Thiên Xuyên, Mạnh Trọng Quang ngồi chồm hổm canh giữ ở bên cạnh cây cột dò xét ngó đầu ra: “Sư huynh, chúng ta nói chuyện đi, được không?”

Nói thì nói thôi, dù sao dồn nén đống chuyện vớ vẩn kia trong lòng, Từ Hành Chi là người bị khó chịu đầu tiên.

Quay về gian phòng mà Khúc Trì sắp xếp cho bọn họ, Từ Hành Chi nói rõ ràng hết chuyện mình bị xóa ký ức, sau đó bị đẩy vào Man Hoang, nghe mệnh lệnh giết Mạnh Trọng Quang ra.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Y cứ tưởng rằng với cái tính động tí là khóc của Mạnh Trọng Quang, hắn sẽ khóc quậy một lúc mới thôi, y đã chuẩn bị xong hết một đống lời dỗ dành rồi, nhưng sau khi y kể lại xong, Mạnh Trọng Quang không khóc không làm ầm lên, lặng lẽ chồm người lên, đè Từ Hành Chi dưới thân, dụi tới dụi lui trước ngực y như chó con, là dáng vẻ vui thích có một không hai.

Từ Hành Chi cảm thấy khá kỳ lạ, lại bị đầu tóc rối bù xù và cơ thể mềm mại như rắn của hắn cọ cho thở hổn hển: “Sao thế, lại lên cơn điên à?”

Mạnh Trọng Quang ngẩng mặt lên khỏi lồng ngực vạt áo lỏng lẻo của y, chỉ nhìn vào đôi mắt long lanh nước đẹp đẽ ấy thôi, hắn trông hệt như con chó con liếm đủ xương rồi: “Sư huynh, lúc huynh muốn ra tay giết ta, thật ra huynh không biết ta là người thế nào đúng không?”

Biểu cảm của Từ Hành Chi có chút thay đổi: “Ngươi biết ta…”

“Biết chứ.” Mạnh Trọng Quang vùi mặt vào lồng ngực to rộng rắn chắc xinh đẹp: “Ta biết hết mọi chuyện rồi. Sư huynh, ta rất vui.”

Trái tim Từ Hành Chi đập thình thịch, đang suy nghĩ hắn vui gì thì cảm thấy trước ngực ươn ướt nong nóng không bình thường, y hít sâu một hơi: “Ngươi đừng…”

Cách Mạnh Trọng Quang thể hiện sự vui sướng rất đặc biệt, Từ Hành Chi đâu chịu nổi, bị xoa nắn cả người như nhũn ra, da gà da vịt nổi lên từng đợt: “Nhả ra! Shhh! Tên khốn này ngươi còn cắn…”

Mạnh Trọng Quang không thể nói rõ sự vui thích của mình cho Từ Hành Chi biết.


Hắn trải qua biết bao nhiêu lần luân hồi, những lần luân hồi đó có nhiều điểm khác biệt nhưng luôn có một điểm bất biến:

Con dao găm vốn dùng để giết hắn chưa từng cứa vào da hắn một tí xiu xíu nào.

Dù qua bao nhiêu lần, sư huynh đều không nỡ ra tay với hắn.

Dù sư huynh mất trí nhớ, dù trong lòng sư huynh vô cùng nhung nhớ phụ thân và muội muội giả cũng đều thế cả.

Vì thấy vui nên Mạnh Trọng Quang quậy hơi hăng. Trước khi cái giường bị hắn lắc cho gãy, cuối cùng hắn cũng hài lòng, bò xuống khỏi Từ Hành Chi hít thở yếu ớt, rửa ráy cho y xong, hắn lại trèo lên giường, ôm y làm nũng: “Sư huynh, sư huynh ơi.”

Từ Hành Chi gắng gượng hừ một tiếng.

Mạnh Trọng Quang ân cần xoa bóp eo cho y, chờ được khen: “Sư huynh có thoải mái không?”

Bây giờ Từ Hành Chi thật sự không rảnh tâng bốc kỹ thuật của hắn, y nghiêng người nhắm mắt nói: “Đau bụng.”

Y đau thật, vừa nãy dây leo vẽ ra vô số vết hằn nông chuyển động trong bụng y, y chỉ cảm thấy trước mắt có các vì sao bay lượn bắn tung tóe lên như thác nước, bây giờ vẫn còn ảo giác có dị vật đỉnh vào bụng làm trồi lên từng cục u nhỏ.

Mạnh Trọng Quang thuận theo ôm lấy bụng dưới bị chọc cho mềm mại của y, mới xoa được mấy cái thì nghe tiếng gõ cửa nho nhã bên ngoài: “Hành Chi, Trọng Quang, có ở trong không?”

Mạnh Trọng Quang dùng đầu cọ Từ Hành Chi, ra hiệu y nằm yên đây là được, còn hắn khoác áo vào, ra mở cửa cho Khúc Trì.

Khúc Trì đã mặc trang phục của Đan Dương Phong, áo đỏ thắt lưng trắng bao bọc cơ thể thon thả, phong thái tươi sáng, nhìn thấy Mạnh Trọng Quang, hắn hiền hòa mỉm cười: “Ta tới nói một tiếng, mọi việc trong Ứng Thiên Xuyên đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi. Nhân tiện, ta muốn bàn bạc với các ngươi xem tiếp theo nên làm gì, bây giờ có tiện không?”

Mạnh Trọng Quang liếm môi, cứ như trên đó vẫn còn vương lại sự ngọt ngào từ đôi môi của người nằm trên giường, trả lời dứt khoát: “Không tiện.”

Khúc Trì tốt tính gật đầu: “Thế chờ bao giờ tiện thì bàn bạc vậy. Còn nữa, có thể cho ta mượn chìa khóa Man Hoang không? Ta muốn về Man Hoang một chuyến… Có một số đồ quan trọng rơi trong tháp, ta muốn về lấy.”

Mạnh Trọng Quang luồn tay vào ngực, móc ra rồi tiện tay tung lên, Khúc Trì trở tay đỡ được, cảm nhận được ánh sáng nhàn nhạt trong lòng bàn tay, hắn mỉm cười gật đầu, lùi về sau hai bước, quay người định đi.

“Này.” Mạnh Trọng Quang ở đằng sau gọi Khúc Trì lại, ánh mắt bỗng lóe sáng lên mấy lần rồi mới nói: “Bước tiếp theo, đánh Đan Dương Phong.”

Khúc Trì quay đầu lại: “Ý của Bắc Nam là muốn đánh Phong Lăng trước, muốn đánh giặc phải bắt vua trước, bắt Cửu Chi Đăng, ma đạo sẽ tự tan tác.”

Mạnh Trọng Quang ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa, nói: “Ta nghe đệ tử Ứng Thiên Xuyên nói, bây giờ bảo chủ Át Vân Bảo đang trông coi Đan Dương Phong. Giết hắn trước rồi tính chuyện của Cửu Chi Đăng.”