Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 126: C126: Ngàn cân treo sợi tóc




Lúc Cửu Chi Đăng đẩy cửa phòng luyện đan ra, hơi nóng cuồn cuộn như có thực thể, liếm khuôn mặt hắn ta một cái thật nồng thắm.

Trong phòng luyện đan dương khí mãnh liệt, lò lửa cháy hừng hực, dù từng có quỷ khí âm hồn ở đây cũng sẽ bị nuốt chửng chẳng còn sót lại gì.

Ngọn lửa lóe lên khiến tất cả người trong phòng đều phát ra ánh đỏ, ánh lửa quá đỗi mãnh liệt khiến biểu cảm của người ta đều mơ hồ, Cửu Chi Đăng không nhìn ra Chu Vân Liệt đang nghĩ gì, Chu Vân Liệt cũng không nhìn ra suy nghĩ của Cửu Chi Đăng.

Hai tay Chu Vân Liệt buông dọc hai bên người, nói: “Sơn chủ, ở đây mùi nồng nặc quá, không tiện để ngài ở đây lâu.” Đúng chuẩn giọng điệu thật lòng lo nghĩ cho Cửu Chi Đăng.

Cửu Chi Đăng đối diện với lò lửa cháy rừng rực, đứng chắp tay ở đó, hơi nóng chẳng đủ để hòa tan băng sương trong mắt hắn ta.

Lối thương pháp giết người kia là của Chu Bắc Nam, chắc chắn không sai.

Năm đó ở cuộc thi Thiên bảng, Cửu Chi Đăng từng đánh với ba đệ tử đứng đầu, Chu Bắc Nam và sư huynh lại là bạn thân thiết của nhau, vì thế Cửu Chi Đăng hiểu Chu Bắc Nam hơn người khác đôi phần.

Căn cứ vào mỗi một phần xương thịt bị đâm chọc trên thi thể, Cửu Chi Đăng có thể tưởng tượng ra quỹ tích dùng thương của Chu Bắc Nam.

Lúc chặn giết người đầu tiên dưới ánh trăng, chắc hẳn hắn ta đã cầm thương bằng một tay, xuất thương như rồng bơi; vung tay lên khều rồi gọt là lối đánh hắn ta hay dùng nhất. Hắn ta tay trái cầm thương, tay phải đỡ trăng, lưỡi thương cắt nát không khí, đâm khều vào chếch eo của kẻ đi tuần đêm, người đó bất ngờ, chưa cả kịp cất tiếng kêu thảm thiết, lồng đèn trong tay và cả bản thân gã đều bị nâng lên giữa không trung, một búng máu tươi phun ra giữa trời.

Sau khi mũi thương lặng lẽ cắt bổ trái tim của kẻ đi tuần đêm đầu tiên, tay Chu Bắc Nam run lên, dễ dàng quăng xác thịt nát bươm vào thủy triều đen kịt, dùng cây thương dính máu đầu tim vẽ ra tàn ảnh sắc bén trong không trung, rạch vỡ yết hầu của kẻ đi cùng chưa kịp phản ứng lại.

Sau đó, có lẽ Chu Bắc Nam bị máu bắn tóe làm mất lý trí, chĩa mũi thương xuống, kéo thân thương, lắc một cái đi đến địa điểm gác đêm của đệ tử ma đạo.

Những vết cắt nông do mũi thương để lại trên bãi cát trắng thấm cả máu, nhanh chóng bị cơn sóng ập lên cuốn trôi, không còn xíu vết tích nào.

Thương pháp của Ứng Thiên Xuyên dựa vào tâm quyết để tu luyện, từ trước đến nay không truyền ra ngoài, người có thể tu luyện đến mức này, hễ ra tay là ra chiêu hung hiểm, kết hợp với lối thương pháp quen thuộc này, ngoại trừ Chu Bắc Nam, Cửu Chi Đăng không nghĩ ra được ai khác.

Hắn ta không kịp suy nghĩ tại sao Chu Bắc Nam biến thành linh thể quỷ ma và Chu Bắc Nam trốn thoát khỏi Man Hoang bằng cách nào, nếu suy đoán kẻ giết người là Chu Bắc Nam là đúng, khả năng cực cao Mạnh Trọng Quang đã thoát khỏi Man Hoang thành công.

Nghĩ tới đây, nhịp tim Cửu Chi Đăng bỗng tăng nhanh.

Vậy thì sư huynh…


Hai tay hắn ta giấu trong tay áo siết chặt lại, con ngươi nhuốm một lớp máu tanh vì lửa lò và lửa giận trong lòng.

Nếu sư huynh cũng ra ngoài rồi, hắn ta mặc kệ bây giờ Chu Bắc Nam là người hay quỷ đều phải bắt sống. Có người này trong tay, hắn ta sẽ có cái để bàn điều kiện với sư huynh.

Chu Vân Liệt đứng bên cạnh dịu giọng thúc giục: “Sơn chủ, xin mời.”

Cửu Chi Đăng phất tay áo: “Chu xuyên chủ, xin hỏi lò luyện đan này của ngươi luyện ra đan dược gì? Lửa mạnh thế này, không sợ phá hỏng lò luyện đan sao?”

Chu Vân Liệt đáp lời rất tự nhiên: “Đan hoa mai, để luyện ra được cốt tủy chân chính phải tăng cao sức nóng, tôi luyện thêm mới có thể ra được đan dược tốt.”

Cửu Chi Đăng hơi gật đầu, nhấc chân định bước đi ra ngoài.

Nhưng giây phút hắn ta quay người bỗng vung tay áo, giữa khói mù cuồn cuộn, một luồng sức mạnh dâng trào, trở tay chỉ về một hướng, lò luyện đan sáu chân vang lên tiếng lục cục kỳ lạ, ba chân trong số đó đã bị chém đứt, đổ nhào qua một bên!

Thoắt cái, vẻ mặt Chu Vân Liệt suy sụp như tuyết lở, hai mắt trợn trừng lên, cổ như bị ai đó bóp chặt, phát ra tiếng rên khục khặc.

Đã là ma quỷ thì đều thuần âm sợ dương, nếu dính vào lửa dương, chắc chắn sẽ tan thành tro bụi.

Mà Cửu Chi Đăng vừa bước vào phòng luyện đan đã nhận ra lửa trước mặt là lửa bát quái, ở ngoài là lửa dương như bên trong lại là lửa âm, mượn sự giao thoa trong ngoài, âm dương cùng tồn tại.

Bình thường luyện đan cũng sẽ sử dụng lửa bát quái nhưng theo hắn ta biết, đan hoa mai là đan dương cực dương, tuyệt đối không cần lửa âm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Vân Liệt cho Chu Bắc Nam ẩn nấp trong lửa bát quái, đúng là một nước cờ hay.

Nhưng ông ấy vẫn tính sai một bước.

Ông ấy cho rằng kiếm tu như Cửu Chi Đăng sẽ không biết gì về lửa bát quái, không biết rằng năm xưa ở Phong Lăng Sơn, Cửu Chi Đăng cũng có trình độ nhất định trong cả sáu bộ môn kiếm, trận, chú, phù, khí, thể, muốn phân biệt âm dương, diệt quỷ quái thế nào, hắn ta hiểu rõ nhất.

Cửu Chi Đăng thoắt cái đã dịch chuyển đến đỉnh lò luyện đan, một chân giẫm lên nắp lò đồng khắc hình con cóc nạm vàng, giũ ba lá bùa giấy vàng được cắt thành hình trẻ con ra khỏi tay áo, giơ tay lên, lá bùa bay ra dán vào ba góc của lò đồng.


Sau khi đáp xuống, lá bùa phát ra tiếng khóc dị hợm liên tục như trẻ con khóc.

Bỗng nhiên, trong lò luyện đan truyền ra tiếng rên đau đớn.

Chu Bắc Nam trốn trong lửa âm đã thu hơi thở lại từ khi Cửu Chi Đăng bước vào phòng, lặng lẽ lắng nghe hướng đi của Cửu Chi Đăng, lúc hắn ta chuẩn bị đi khỏi đó, thần kinh Chu Bắc Nam hơi thả lỏng, nhưng không ngờ một giây sau, lò luyện đan bỗng nghiêng qua một bên.

Trong lòng hắn ta vang lên cảnh báo mãnh liệt, muốn trốn ra khỏi lò theo bản năng nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc ồn ào khó chịu, thoắt cái hắn ta cảm thấy đầu, chân, tay nặng như đổ chì, miệng cứng đờ, đầu đau như búa bổ, linh mạch trong cơ thể đều nặng trịch ứ đọng lại như thuỷ ngân, bị khống chế không cử động được!

Ở chung với Lục Ngự Cửu nhiều năm, hắn ta đã thuộc nằm lòng những thủ đoạn liên quan tới quỷ tộc, lại không biết thứ này là gì mà được sao?

Giấy dẫn hồn, ngâm giấy bùa vàng vào mỡ thi thể trẻ con trong một số ngày nhất định, dùng chu sa để vẽ, chuyên dùng để dẫn hồn, ba cái cùng tung ra sẽ kéo linh phách của Chu Bắc Nam theo ba hướng một cách vững chắc!

Trong giây phút Chu Bắc Nam hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, lá bùa khống chế hắn ta như mất tác dụng, hắn ta không kịp suy nghĩ nhiều hơn, nhắm mắt vùng ra ngoài, lúc thấy lại mặt trời, hai mắt hắn hoa lên nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Bên ngoài vẫn bị ánh nắng chói chang bao phủ, hắn ta không ra ngoài được!

Hắn ta trợn trừng đôi mắt đỏ au lên, lảo đảo vài bước, linh thể xuyên qua vách tường mới đến gian phòng nhỏ bên cạnh phòng luyện đan.

Nếu đã ra tay rồi thì Cửu Chi Đăng không bận tâm đến điều gì nữa, hắn ta giơ tay đánh sụp nửa bức tường, uy áp Nguyên anh chấn động nhưng chỉ có thể ép Chu Vân Liệt quỳ xuống, còn bên phía gian phòng nhỏ kia, Chu Bắc Nam đã trốn thoát chẳng thấy đâu.

Ba lá bùa linh hồn trẻ con trên đất đang bị lửa chí dương vừa đột ngột bùng lên thiêu đốt, cháy đến khi tứ chi đứt đoạn đầu cháy gần hết.

Chu Vân Liệt bị uy áp đó kìm hãm, mồ hôi lạnh giữa trán nhỏ xuống, cuống lưỡi tê dại, có miệng mà khó nói.

Cửu Chi Đăng không muốn tiêu tốn thời gian để tính chuyện Chu Vân Liệt phóng hỏa đốt bùa vào lúc này, chỉ ép ông ấy quỳ yên ở đất, còn hắn ta thì bước ngoài cửa: “Người đâu!”

Cùng lúc đó, hai tên đệ tử ma đạo đang cùng nhau tìm kiếm tung tích của Chu Bắc Nam.

Cánh cửa của một đại diện bị bỏ trống đã lâu bị đẩy mở vang tiếng cọt kẹt. Hai người đi đến trước tượng Tam Thanh, một người đi vòng ra sau lưng tượng thần, một người ngửa cổ lên nhìn tượng đất sét tướng Phật nghiêm nghị, râu rậm tóc dài, cảm thấy vẻ nghiêm nghị này thật buồn cười bèn phì cười.


Nhưng tiếng phì cười ấy vang lên một nửa, đột nhiên người gã cứng đờ lại, ngã úp thẳng mặt xuống đất vang rầm một tiếng, thu hút đồng bọn đang ở sau tượng thần đi tới.

Nhìn thấy người kia ngã xuống đất co giật, gã sợ hết hồn, bước nhanh đến: “Ngươi bị làm sao vậy?”

Ánh kiếm mỏng manh lóe lên trong vỏ kiếm, xuyên thẳng vào trái tim của kẻ đi tới.

Người nằm trên đất chậm rãi đứng dậy, gân mạch của ngón tay cầm kiếm bỗng nổi lên, xoắn một vòng trên vết thương trí mạng kia rồi mới buông tay ra.

Đệ tử ma đạo mặc trang phục của Ứng Thiên Xuyên trợn tròn hai mắt, sau đó thi thể đổ rầm xuống đất, phát ra tiếng vang giòn giã như quả dưa hấu.

Chu Bắc Nam mang thân thể lửa âm phá lò mà ra, lửa âm này làm tăng thêm âm khí vốn nồng đậm trong cơ thể hắn ta, mặc dù đang là ban ngày, sức mạnh của nó vẫn cực kỳ mạnh mẽ, giúp hắn ta nhẹ nhàng cướp đoạt thể xác của đệ tử ma đạo này chỉ trong một lần.

Chu Bắc Nam thở khẽ hai hơi, ngồi trên đất, sau mười ba năm, lần đầu tiên có cảm giác chân thực vững vàng thế này.

Nhưng cảm giác chân thực lại mượn của đệ tử ma đạo mới có, dù nghĩ thế nào Chu Bắc Nam cũng cảm thấy mỉa mai không thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hắn ta nở nụ cười cay đắng, giơ tay lau máu tươi bắn lên mặt, rồi lại quệt bàn tay đầy máu vào quần áo trên thi thể tên đệ tử ma đạo để lau chùi cho sạch sẽ, kéo thi thể đó vừa đi vừa dừng ra phía sau tượng thần.

Hắn ta vẫn chưa thích ứng với thân xác này lắm.

Một lúc sau, cánh cửa điện khép hờ bị Chu Bắc Nam đẩy ra.

Lâu rồi không thấy ánh mặt trời, Chu Bắc Nam nhắm chặt hai mắt lại, hoảng hốt thoáng chốc qua đi, hắn ta mới cất bước đi vào ánh nắng chói chang.

Chưa đến một khắc, thi thể bị Chu Bắc Nam giấu đi đã bị lôi ra khỏi điện thờ.

Cửu Chi Đăng lạnh lùng đứng ngoài điện, nhìn tàn hồn bị ánh mặt trời thiêu đốt da thịt thối rữa, co ro ở hành lang ngoài điện, không nói một lời.

Đến khi người kiểm tra thi thể ở trong điện ra báo cáo tình hình, Cửu Chi Đăng mới mở miệng hỏi: “Người đi cùng tên này là ai?”

Đệ tử báo lại họ tên, Cửu Chi Đăng nghĩ ngợi một lúc, nói một cách dứt khoát: “Nghe mệnh lệnh điều động của ta, một nén nhang sau, tất cả đệ tử tập hợp trước chủ điện của Ứng Thiên Xuyên, nhận một quả đạn tín hiệu và ba lá bùa dẫn hồn. Chu Bắc Nam không phải kẻ mà người bình thường có thể dễ dàng áp chế, các đệ tử đổi nhóm hai người thành nhóm bốn người, nếu có điều khác thường phải bắn đạn tín hiệu ngay lập tức.”

“Ngoài ra, mau chóng tìm tên đệ tử này, khi tìm thấy không được manh động, lấy bùa dẫn hồn dẫn hắn ra khỏi cơ thể là được. Không có thể xác, Chu Bắc Nam không thể hành động thoải mái vào ban ngày.” Cửu Chi Đăng bỗng nhấn mạnh ở đoạn này: “Trước khi trời tối, nhất định phải bắt được Chu Bắc Nam!”

“Vâng!”


Đảo Giải Kiếm Ứng Thiên Xuyên là một trong các vị trí mắt xích của đại trận phong xuyên. Màn đêm đã sắp buông xuống, thủy triều sắp dâng lên, mây nước cuồn cuộn tiếp nối bầu trời mà lên, mấy tu sĩ ma đạo mặc áo choàng tím đang trấn giữ nơi này, chống kiếm phòng thủ, tự tạo thành trận pháp khóa cổ, bên hông mỗi người đều có một quả pháo bắn tín hiệu, nhét cả mấy linh phù tỏa ra mùi xác chết thum thủm.

Đứng không cũng chán nên mấy người bắt đầu nói chuyện phiếm, lời nói tiếng được tiếng mất vì bị tiếng sóng biển lấn át.

“Chu Bắc Nam vẫn đang trốn à?”

“Hắn điên rồi, vớ được ai là nhập vào người đó, qua hơn nửa ngày, lại giết thêm sáu đệ tử.”

“Ha ha, chó cùng rứt giậu thôi.”

“Sơn chủ đã dặn rồi, sau khi trời tối càng phải cẩn thận. Bây giờ Chu Bắc Nam là một con quỷ, đến đêm, hắn sẽ không cần dựa vào xác thịt để trốn nữa, khả năng cao sẽ nhân lúc đêm tối mà phá vòng vây chạy thoát, chúng ta phải để ý mọi lúc mọi nơi.”

Nói được một lúc, đề tài bỗng tự nhiên chuyển hướng.

Một tên đệ tử trong số đó hỏi: “Nói ra thì trong các đệ tử đứng đầu bốn môn phái cũ thì ai giỏi hơn nhỉ?”

“Khúc Trì.” Một đệ tử khác nói: “Hắn xếp hạng đầu hai cuộc thi Thiên bảng, tất nhiên là giỏi hơn người khác rồi.”

Ngay sau đó có người khịt mũi coi thường nói: “Khúc Trì? Cũng chỉ là tu sĩ Kim đan thôi mà, các ngươi đã nghe đến cái tên Từ Hành Chi bao giờ chưa?”

Đệ tử đề cử Khúc Trì cười tên đó: “Ngươi gia nhập môn phái bao nhiêu năm rồi mà vẫn chỉ là tên gác cửa trông giữ trận pháp, nghe nói gì được chứ?”

Đệ tử kia bị chọc trúng nỗi đau trong lòng, mặc dù gã gia nhập môn phái khá sớm nhưng tu vi mãi không tiến bộ, bao nhiêu năm qua chỉ có thể làm mấy chuyện vặt vãnh.

May mà gã có lý lịch để khoe khoang: “Nhưng ta đi theo sơn chủ từ rất sớm, từng tới Phong Lăng Sơn đưa thiếp mời, còn từng tặng quà cơ.”

Mọi người cười ầm lên: “Thôi đi, một kẻ đưa thiếp mời như người á, e là cổng của bốn môn phái cũ cũng không vào được.”

Trên mặt đệ tử đó xanh tái đỏ hồng đan xen, cứng đầu cứng cổ đưa ra chứng cứ: “Ai nói? Ta từng tận mắt nhìn thấy Từ Hành Chi rồi nhá! Kẻ họ Từ đó có tướng mạo tuấn tú, giữa trán có một nốt chu sa, tính cách giảo hoạt lanh lợi cực kỳ, trên tay hắn có một cây quạt, tên là “Bút nhàn rỗi”, có thể biến đổi thành muôn hình vạn trạng, có thể biến thành đao thương kiếm kích…”

Khi gã nói khoác về hiểu biết của mình, mọi người hơi cảm nhận được gì đó, đảo mắt nhìn ra chấm trắng dần lướt tới trên biển.

Thanh niên áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống đảo Giải Kiếm, dây buộc tóc xanh lam nhạt nhảy múa như vải tơ lụa trong gió đêm tanh mặn, xiêm y trắng đơn giản càng làm nổi bật đôi mắt như sao, thân thể như trăng sáng.

Một tay y đè chặt kiếm ngư trường, tự nhiên bước lên trước mấy bước, mắt cười hơi cong lên, nói: “Các vị, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo với sơn chủ. Sơn chủ có ở bên trong không?”