Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 103: C103: Đại cục ắt thành 2




Đêm đó, Ôn Tuyết Trần thấm đẫm sương đêm quay về điện Thanh Trúc, bắt gặp Cửu Chi Đăng đang ngồi ở thềm, hắn ta vẫn mặc trang phục trắng thuần của Phong Lăng Sơn nhưng không đội phát quan, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, mặt mày trông có vẻ đau khổ, nhìn kỹ lại thì chỉ thấy tê tái ngây dại.

Nhìn thấy Ôn Tuyết Trần, Cửu Chi Đăng hỏi: “Ngươi đã đi đâu vậy?”

Ôn Tuyết Trần siết chặt cái khăn tay mà hắn ta phải tìm mấy ngày mấy đêm mới tìm thấy ở trên cành tùng nào đó: “Không có chuyện gì hết, đi dạo loanh quanh thôi. Xảy ra chuyện gì?”

Cửu Chi Đăng nói với giọng bình bình: “Mẫu thân mất rồi.”

Ôn Tuyết Trần hơi nhíu mày: “Nén bị thương.”

Năm đó, từ khi tới Phong Lăng đón Cửu Chi Đăng về, sức khỏe của Thạch Bình Phong Thạch phu nhân ngày càng yếu, từ lúc chào đời bà ấy đã mang bệnh bẩm sinh trong người, sinh ra Cửu Chi Đăng bệnh càng nặng hơn, vừa qua bốn mươi đã ốm bệnh không nhớ gì nữa, cả ngày lúc ngủ lúc thức, như con mèo gầy tới tuổi xế chiều.

Bà ấy bệnh tật đau đớn, buông tay đi như thế có khi lại nhẹ nhõm tự tại.

Tin tức được báo lên sau khi Tạp Tứ đi.

Vì Thạch phu nhân đã có dấu hiệu không còn nhiều thời gian từ sớm, tránh bị rối loạn vào lúc chuyện xảy ra, quan tài đã được chuẩn bị xong từ lâu, chỉ đợi có người lấp đầy nó.

Lúc tin tức bà ấy qua đời được truyền tới, trong lòng Cửu Chi Đăng chẳng hề hoảng loạn, hắn ta về tổng đàn, lặng lẽ ngồi với người phụ nữ sắc mặt xám đen ấy một buổi chiều, mãi tới tận đêm khuya mới đưa bà ấy vào trong quan tài, phát tang phúng viếng ba ngày rồi an táng, đời này không gặp lại nhau nữa.

Các đệ tử bận rộn xử lý công việc sau đó, còn hắn ta trong lúc hoảng loạn chậm rãi quay về Phong Lăng Sơn, ngồi ở bậc thềm, chính bản thân hắn ta cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Nhìn thấy Ôn Tuyết Trần, hắn ta mới dùng chút sức nói chuyện, giơ tay chỉ vào trụ Thông Thiên cao vút ở cổng núi, nói: “Ngày ta rời khỏi Phong Lăng, mẫu thân ta đứng dưới trụ, Lục Vân Hạc đứng bên cạnh bà ấy, dùng phù chú cùng sống cùng chết biến bà ấy thành con tin, ép ta về tổng đàn.”

Cũng từ ngày đó, hắn ta bước vào vực sâu, dòng nước sạch trở nên vẩn đục, suy bại thành bùn đất, không thể quay đầu.

Sau khi quay lại tổng đàn, Lục Vân Hạc không gỡ bỏ chú cùng sống cùng chết của gã và Thạch phu nhân, mãi tới tận khi vào mùa đông, Thạch phu nhân mắc bệnh, mạng sống hấp hối, gã mới bất đắc dĩ tháo bỏ chú thuật ấy.

Nghe Cửu Chi Đăng nhắc tới Lục Vân Hạc, Ôn Tuyết Trần hơi ngạc nhiên: “Hắn là ai? Ta chưa từng gặp hắn.”

Cửu Chi Đăng cười: “Một cái xác không hồn.”

Hắn ta đã sai người canh chừng Lục Vân Hạc, mỗi buổi sáng sớm sẽ đi vào ngục giam của gã, cắt một miếng thịt trên người gã, không nhiều không ít, chỉ một miếng mỏng như cánh ve.

Vì có linh dược hỗ trợ, gã bị cắt thịt hơn một năm nhưng vẫn sống nhăn răng.

Lúc đầu gã kiêu ngạo hung hăng, đến bây giờ đau tới mức không thiết sống, một lòng muốn chết, kêu trời trách đất, trong khoảng thời gian đó, Cửu Chi Đăng chưa từng tới gặp gã một lần nào, sau này cũng không định đi gặp gã.

Gã đã sâu sắc cảm nhận được ẩn ý trong lời Cửu Chi Đăng.

“Sống sót, chẳng lẽ không đau khổ hơn chết vạn lần sao?”

Cửu Chi Đăng đứng dậy, nói với Ôn Tuyết Trần: “Vào đây.”

Ôn Tuyết Trần theo hắn ta vào điện Thanh Trúc, dừng xe lăn ở trước bàn, Cửu Chi Đăng ấn nghiên mực chu sa trên bàn, đột nhiên Ôn Tuyết Trần cảm thấy mọi thứ trước mắt bị vấy một lớp mực đen, sau khi một cơn gió to lướt qua trước mặt, hắn ta mở mắt ra, cảnh vật trước mắt đã biến thành con phố dài của trần gian: Đèn đuốc các nhà hắt ra từ cửa sổ, bóng người đan cài trên mặt đường, mỗi một khuôn mặt đều rất chân thực thú vị. Trong không khí có mùi hương ngọt ngào riêng biệt của hoa hạnh, thoải mái dễ chịu. Tiếng rao hàng, tiếng kêu la nối tiếp nhau, vừa ồn ào vừa rung động lòng người.

Bọn họ đứng trước một căn nhà ngói, một đám trẻ con vui vẻ chạy nhảy đuổi nhau từ sau lưng Ôn Tuyết Trần mà qua, còn đụng vào xe lăn của hắn ta khiến nó ngoặt đi nửa vòng cung.

Ôn Tuyết Trần mang vẻ mặt khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Cửu Chi Đăng, cố gắng tìm ra đáp án trong mắt hắn ta

Ôn Tuyết Trần tìm ra nó rất nhanh.


Sau khi đi vào căn nhà ngói, hắn ta nhìn thấy một cậu bé như tạc từ ngọc xây đắp bằng bột trong phòng ngủ, chiếc giường dày dặn mềm mại hệt như một đám mây, nâng đỡ cậu bé thật dịu dàng. Trên bàn nhỏ cạnh giường có một hộp gỗ chứa đầy gỗ vụn và một bàn tay phải gỗ hoa lê dần thành hình.

Đứa bé ngủ yên và im lặng, cứ như đây là ngôi nhà thực thụ của nó.

Ôn Tuyết Trần nhìn mặt mày, đường nét của đứa bé, không có chỗ nào không phải Từ Hành Chi thu nhỏ, sao hắn ta còn chưa hiểu cho được.

Cửu Chi Đăng từ từ mở miệng nói: “Sau khi phong bế linh mạch, khóa chặt Nguyên anh, đóng băng hình dáng, sư huynh biến thành thế này.”

Ôn Tuyết Trần điều khiển xe lăn tới bên giường, nhìn gò má trắng hồng của đứa bé: “Quên hết chuyện trước kia rồi ư?”

Cửu Chi Đăng hỏi ngược lại: “Ngươi từng nghe nói tới thuật tẩy hồn của Quỷ tộc bao giờ chưa?”

Ôn Tuyết Trần đã hiểu.

Hắn ta gật đầu: “Quên hết rồi cũng tốt. Bắt đầu lại từ đầu, không có sầu lo.”

Nhưng Ôn Tuyết Trần nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề: “Theo ta biết, thuật tẩy hồn chỉ che đậy ký ức ban đầu, không thể loại bỏ hoàn toàn. Nếu hắn dần lớn lên, nhìn thấy khuôn mặt của mình, nhớ lại ký ức đã qua thì phải làm sao?”

Hình như đứa bé ngủ bị nóng, nói mớ mấy câu, lật nghiêng người, tay phải trượt ra khỏi chăn, cổ tay quấn lụa trắng kín mít trống không, chờ bàn tay mới được làm xong mới gắn lên.

Cửu Chi Đăng đi lên trước, nhẹ nhàng đặt cái tay kia vào bên trong, cẩn thận dém góc chăn: “Khuôn mặt mà huynh ấy nhìn thấy không phải khuôn mặt này.”

Ôn Tuyết Trần lại nói: “Hắn nên có một cái tên mới.”

“Từ Bình.” Gần như chẳng suy nghĩ gì Cửu Chi Đăng đã thốt ra cái tên này: "Từ trong Từ Hành Chi, Bình trong Bình Phong.”

Nói xong, hắn ta cực kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường như sợ tiếng động từ giường quấy nhiễu giấc mơ đẹp của đứa trẻ, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn hẳn: “Sau này, bốn môn phái có chuyện gì quan trọng thì thông qua nghiên mực chu sa kia tới đây tìm ta.”

Hắn ta nhìn gò má ngủ say của Từ Hành Chi.

Vì quên hết tất cả, trên mặt y không còn vẻ tuyệt vọng đau đớn khó chịu đựng được nữa. Y không còn là Từ Hành Chi mà là Từ Bình, Từ Bình của một mình hắn ta.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi còn nhỏ sư huynh phải chịu rất nhiều đau khổ, lần này, hắn ta sẽ khiến sư huynh có một cuộc sống hạnh phúc không gì sánh bằng, không một vết dơ, không một hạt bụi.

Ôn Tuyết Trần nhìn chằm chằm Cửu Chi Đăng, hắn ta thì đang nhìn chăm chú vào Từ Hành Chi, đầu óc Ôn Tuyết Trần thông suốt hiện ra một câu nói.

“Người có tình yêu và dục vọng như cầm một bó đuốc đi ngược gió, ắt sẽ bị bỏng tay.”

Giữ lại tính mạng của Từ Hành Chi – người có sức mạnh của sách Thế Giới, rốt cuộc là phúc hay tội?

Chỉ nhìn cảnh tượng an lành bình yên này thì ai nói rõ được?

Cùng lúc đó, những chuyện xảy ra trong Man Hoang, mỗi nơi một khác.

Vùng biển không đầu, sóng vỗ bờ như tuyết vụn sương tan, bãi cát bị cọ rửa bằng phẳng như gương, chờ thủy triều rút xuống, giữa cát đá thô nhám đầy nước biển lại lộ ra kẽ hở lít nha lít nhít.

Một cái tay có ngón tay thon dài mảnh khảnh nhô lên từ thủy triều đầy bọt biển, nắm một đống cát đá vào trong tay.

Sau khi sóng rút xuống, trên bờ cát có hai người ướt đẫm ôm chặt lấy nhau.


Một trong hai người có một tầng ánh sáng vàng nhạt lập lòe bảo vệ cơ thể, dù cho nước biển mặn chát không ngừng dâng lên, tạt vào mũi miệng người đó nhưng nó chẳng thể chui vào bên trong, cậu ấy vẫn hít thở đều đều, gương mặt thanh tú trắng nõn tựa vào lồng ngực người còn lại đầy yên tâm và tin cậy.

Tình trạng của người còn lại nhếch nhác hơn cậu ấy nhiều, hắn ôm người đang ngủ yên ấy, túm bùn cát, chậm rãi nhích lên bờ.

Vết cát và dấu tay hắn bỏ lại bị cơn sóng không ngừng kéo đến ở phía sau giội đi mất.

Mãi tới tận khi cả người không còn ngập trong nước biển lạnh lẽo nữa, Khúc Trì mới ôm chặt Đào Nhàn, ngửa mặt lên trời, hít thở gấp từng hơi, nước biển nhỏ xuống thành từng chuỗi theo tóc trán ướt sũng của hắn.

Tới khi hô hấp gần như rối loạn điên cuồng bình thường trở lại, Khúc Trì mới nhìn phía chân trời không mặt trời, không mặt trăng, chỉ có một vòng sáng lờ mờ, hơi nghiêng đầu.

Đây là đâu?

Hắn là ai?

Tại sao hắn lại ở đây?

Rất nhiều âm thanh vang ù ù bên tai hắn như ốc biển, nhưng hắn không nghe rõ gì cả, cũng không nghe hiểu. Dù hắn đã cố gắng hết sức chăm chú lắng nghe nhưng chẳng thể tập trung tinh thần được, lúc thì nhìn sa trùng bò qua bên cạnh mình, lúc thì nhìn con chim kỳ lạ bay qua phía chân trời.

Mấy thứ này là gì vậy?

Lát sau, người trong lòng hừ khẽ một tiếng kéo hắn vẫn đang khó tập trung tinh thần quay lại hiện thực.

Hắn cụp mắt nhìn thiếu niên yếu ớt mặc áo đỏ giống hắn, trong giây phút ấy mọi nghi vấn trong đầu biến thành câu khẳng định đầu tiên.

Cậu ấy... Rất quan trọng.

Không thể bỏ, phải bảo vệ thật tốt.

Cực kỳ, cực kỳ quan trọng.

Khúc Trì không biết vì sao người này lại quan trọng như thế nhưng cơ thể này đã đưa ra phản ứng cho suy nghĩ của hắn trước rồi.

Hắn ôm chặt lấy thiếu niên run rẩy vì lạnh, cơ thể hắn cũng run theo.

Hắn giống như một con chim non, ngây ngốc mở mắt ra, dù vô cùng sợ hãi thế giới trước mắt nhưng trước tiên vẫn mở rộng đôi cánh, bảo vệ quả trứng chưa nở ở bên cạnh mình theo bản năng.

Phải bảo vệ cậu ấy thật tốt.

Mà ở hẻm núi Hổ Khiêu cách đó ngàn dặm, Chu Huyền nằm trong một cái hang núi nhỏ hẹp, dưới người là rơm rạ lộn xộn hết cả, có thể thấy đó là vì nàng ấy đau đớn giãy giụa túm nắm mà ra. Lồng ngực nàng ấy nhấp nhô, mồ hôi lạnh lướt xuống như hòn bi chảy xuống theo gò má. Dù như thế, nàng ấy vẫn cắn răng đẩy cánh tay Chu Bắc Nam, gượng cười dịu dàng: “Huynh trưởng, không cần lo cho ta đâu, đi đi. Đệ tử... Đệ tử bên ngoài mà không có huynh sợ sẽ không chống đỡ nổi...”

Tiếng đao kiếm va chạm bên ngoài keng keng ầm ĩ, tiếng thở dốc kiềm chế của Chu Huyền vang rõ bên tai, dưới sự thúc ép của hai bên, mồ hôi trên mặt Chu Bắc Nam còn nhiều và gấp hơn so với Chu Huyền.

Chu Huyền khuyên hắn ta: “Huynh trưởng, đi đi.”

Chu Bắc Nam nghiến răng, vén sợi tóc ướt mồ hôi của Chu Huyền ra sau tai thật cẩn thận: “Tiểu Huyền Nhi, chịu đựng một chút, ta sẽ về với muội ngay.”

Dứt lời, Chu Bắc Nam quát về phía sau: “Trình Đỉnh, bảo vệ muội ấy!”

Thanh niên ngang ngược kiêu căng ngày trước đang ở trong cái hang nhỏ đầy bùn đất, đứng cũng không đứng thẳng được, nhưng nghe thấy mệnh lệnh của Chu Bắc Nam, trong mắt hắn vẫn chất chứa ánh sáng rực rỡ khí phách dạt dào: “Vâng sư huynh! Chỉ cần Trình Đỉnh còn, sư tỷ sẽ bình an!”


Trình Đỉnh vừa nói hết câu thì mới nhận ra câu đó hơi mạnh miệng, sau khi Chu Bắc Nam quay người đi ra khỏi hang hắn đuổi theo mấy bước, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, sư tỷ thế này... Sắp sinh rồi đúng không?”

Chu Bắc Nam trừng hắn, ra hiệu hắn có vấn đề gì thì nói mau.

Trình Đỉnh ấp úng nói: “Đệ chưa học cái này. Sư tỷ mới tròn tám tháng, đệ nghe người ta nói gì mà bảy sống, tám không sống...”

Nói tới đây, hắn tự biết mình miệng quạ, hận không thể vả mình hai phát.

Chu Bắc Nam vừa buồn lo vừa sốt ruột, nghe thấy lời không may mắn ấy thì mở miệng mắng luôn: “Ngươi chưa học thế con mẹ nó ta học rồi chắc? Sống hay không sống cái gì? Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi chết Tiểu Huyền Nhi cũng không chết! Ngươi...”

Trong Man Hoang không có đại phu cũng không có thuốc, điểm chết người nhất là bọn họ không tìm được nữ đệ tử nào!

Chu Bắc Nam vốn đã nóng ruột cáu giận vì điều này rồi, Trình Đỉnh tự dưng hỏi thế vừa khéo chạm vào dây cung bất an nhất trong lòng hắn ta, nhất thời hắn ta còn có ý nghĩ vung tay quất chết hắn.

Hắn ta chưa kịp nổi khùng lên đã nghe Chu Huyền cố nhịn đau nhỏ nhẹ an ủi: “Trước kia Trần ca từng dạy muội, đừng sợ, huynh trưởng...”

Chu Bắc Nam chợt cảm thấy xấu hổ, mình là đàn ông đàn ang mà lại để muội muội sắp sinh an ủi mới cố bình tĩnh lại được.

Hắn ta rút trường thương thép ra, nâng nâng trong lòng bàn tay đôi lần: “Chờ ta quay lại.”

Chu Huyền nhìn theo bóng lưng Chu Bắc Nam vung thương sải bước mà đi, Trình Đình quỳ bên cạnh Chu Huyền, đôi tay chưa từng run khi đối mặt với quân mã ma đạo mà giờ lại quên mất nên đặt vào chỗ nào: “Sư tỷ...”

Chu Huyền mỉm cười xoa bụng bầu đang nhúc nhích không ngừng, an ủi theo thói quen: “Đừng sợ.”

Nàng ấy nói với Trình Đỉnh, cũng đang nói với cái thai trong bụng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đừng sợ, cứ từ từ.

Dần dần, nụ cười trong trẻo dịu dàng của nàng phủ thêm đôi phần lo lắng không yên khó tỏ.

Trần ca, con bé đến rồi, huynh biết không?

Ở trung bộ Man Hoang xa xôi, gần Phong Sơn, Mạnh Trọng Quang chân thấp chân cao, một mình loạng choạng đi trên cát vàng cỏ trắng, giữa vùng hoang tàn vắng vẻ gằn giọng gọi: “Sư huynh!”

Có thể Cửu Chi Đăng lừa gạt hắn nhưng nếu sư huynh ở trong đây thật thì sao? Nếu hắn ta không lừa...

Mạnh Trọng Quang càng nghĩ càng sợ, tiếng gọi kèm theo cả sự nghẹn ngào nồng đậm: “Sư huynh! Trọng Quang ở đây, xin huynh đi ra đi mà... Trọng Quang không dám tái phạm nữa! Trọng Quang thề không bao giờ ép sư huynh nữa, cũng không bao giờ lừa gạt sư huynh nữa! Sư huynh đi đâu, Trọng Quang sẽ đi theo... Cầu xin huynh ra đây đi mà...”

Hắn như đứa trẻ bị vứt bỏ vì quá bướng bỉnh, chỉ có thể lảo đảo bước đi trong đêm tối, liều mạng xin lỗi, xin tha thứ với người không tồn tại, muốn nhận được chút an lòng.

Ở phía xa, hắn nhìn thấy một dây cột tóc xanh biết tung bay theo gió mắc trên cái cây khô thấp.

Đó là đồ của Phong Lăng!

Hắn vui vẻ trong lòng, gọi “Sư huynh”, lao nhanh quá đó nhưng khi đi tới chỗ cây khô đó, hắn bỗng trợn trừng mắt.

Bên cạnh cái cây chết khô có một đầm lầy nổi bong bóng ùng ục, có dấu chân của hai người kéo dài tới tận rìa đầm, nhưng không hề đi khỏi đó, xung quanh đầm lầy đất bùn rải rác khắp nơi, có một khoảng đất to sụt xuống.

Dễ thấy rằng từng có hai người tới đây, một người không cẩn thận rơi xuống, người còn lại vươn tay cứu nhưng đất bùn trải rộng, người cứu không đứng vững được, lăn theo người trước rơi xuống đầm lầy.

Ngộ nhỡ là sư huynh thì sao?

Nghĩ thế, Mạnh Trọng Quang không do dự gì, kéo ống tay áo lên, thoắt cái đầm nước bốc hơi ngùn ngụt, lộ ra một cái hố đen kịt rộng chừng năm thước vuông, đáy hố có hai bộ hài cốt.

Thật ra nói đúng thì chỉ còn một bộ hài cốt còn nguyên vẹn thôi, bộ còn lại chỉ còn vụn xương, bộ hài cốt nguyên vẹn kia có ánh sáng vàng yếu ớt bảo vệ, chắc lúc rơi xuống đầm đã lập lên vòng bảo vệ cho mình theo bản năng, nhưng nó vẫn không thể ngăn cản axit ăn mòn ập thẳng đến.

Tuy nhiên khát vọng sống mãnh liệt khiến nàng tiếp tục niệm tâm quyết để duy trì thuật hộ thể, bất chấp nỗi đau da thịt mục nát cực kỳ đau đớn.


Mạnh Trọng Quang nhảy xuống hố, thử một chút may mà linh mạch chảy trong bộ hài cốt này vẫn còn hoàn chỉnh, hắn lập tức vận linh lực chỉnh sửa sắp xếp lại linh mạch của nàng, cố gắng chữa trị hết tất cả những nơi bị thương nặng.

Nhưng da thịt của nàng không thể cứu lại được.

Hắn sốt ruột chờ bộ hài cốt khôi phục tri giác, chờ tới khi người xương ấy vang lên hai tiếng khùng khục giống như con người tỉnh lại, hắn vội vã hỏi ngay tức khắc: “Ngươi có nhìn thấy Từ Hành Chi của Phong Lăng không?”

Hài cốt mở miệng nhưng thanh quản có thể giúp nàng phát ra tiếng đã bị thiêu hủy, nàng chỉ có thể thúc ép đan nguyên, khó nhọc cất ra tiếng thì thào nhỏ yếu: “Mạnh, Mạnh sư đệ...”

Dù quanh năm không quan tâm tới người khác, nghe thấy tiếng gọi ấy, Mạnh Trọng Quang vẫn khó tránh khỏi thất thần: “Nguyên sư tỷ!”

Vật chiếu sáng không phải mặt trời cũng không phải mặt trăng trong Man Hoang như con mắt nửa nhắm nửa mở, từ bi nhìn Man Hoang, nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra nhưng không thể làm gì.

Khoảng ba ngày sau.

Khi vết thương đã khỏi tương đối, Khúc Trì ngự kiếm dẫn Đào Nhàn rời khỏi Vùng biển không đầu.

Đào Nhàn sợ độ cao, lại không dám nói ra, chỉ sợ liên lụy tới tốc độ đi của Khúc Trì, mãi tới tận cơn buồn nôn cuộn trào giày vò trong lồng ngực lấn át ý chí, Khúc Trì mới hoảng hốt đưa cậu ấy xuống hẻm núi Hổ Khiêu.

Ở gần hang núi, bọn họ phát hiện thanh niên bị trường thương xuyên qua ngực, treo giữa không trung, vạt áo tung bay trong gió như lá cờ.

Có một cô gái đã tắt thở từ lâu nằm trong hang và một bé gái vẫn còn chút hơi thở, máu tươi đầy đất đã khô quéo thành màu đỏ thẫm lâu ngày.

Trong ký ức có hạn của Khúc Trì có gương mặt của cô gái này, hắn quỳ bên cạnh thi thể đẩy nàng ấy một cái, gọi nàng ấy mau tỉnh lại nhưng bị Đào Nhàn ngăn cản.

Hai người hợp sức đào hố, chôn cất thanh niên và cô gái đã chết ấy ở hai hố riêng biệt, bế bé gái còn thở kia đi.

Khúc Trì và Đào Nhàn luôn nghiên cứu nên dùng máu của ai để mớm cho đứa bé ăn, không hề phát hiện cách cửa hang hơn mấy trăm bước có một hố tro đen xì.

Nửa tháng sau, một thanh niên thấp bé đeo mặt nạ quỷ đi ngang qua gần đó, bất ngờ nhặt được một hồn hạch sắp tan biến.

Sau khi cất hồn hạch không nguyên vẹn ấy đi, cậu ta cứ đi bừa về phía trước.

Sau mấy tháng, một tòa tháp cao vụt lên ở trung tâm Man Hoang.

Mạnh Trọng Quang ngồi ở trước tháp, trong tay có một khối gỗ, lặng lẽ dùng mảnh sắt gọt vụn gỗ rơi đầy đất.

Nguyên Như Trú đã biến thành cốt nữ hoàn toàn ôm quần áo vừa giặt sạch từ dòng suối gần đó về, nhìn thấy động tác của hắn thì hỏi: “Đệ lại làm cái gì thế?”

Mạnh Trọng Quang không để ý tới nàng.

Nguyên Như Trú đã quen với sự im lặng ấy rồi, đảo mắt qua Khúc Trì ngồi bên cạnh tháp, túm chặt Đào Nhàn như hình với bóng, cậu ấy thì đang vùi đầu dùng kim gỗ và da động vật để may quần áo, nàng hỏi: “Hắn đang làm gì thế?”

Đào Nhàn lắc đầu, Khúc Trì cũng lắc đầu theo với biên độ y hệt.

Chu Bắc Nam ngồi ở sát rìa tháp không nhịn nổi nói với Nguyên Như Trú: “Mặc kệ hắn đi, cứ muốn gì là làm ngay bằng được.”

Nguyên Như Trú đang định mở miệng hỏi thêm gì nữa thì thấy Lục Ngự Cửu bế đứa bé khóc nức nở đi ra khỏi tháp. Lục Ngự Cửu vừa nhìn thấy Nguyên Như Trú đã có biểu cảm như trút được gánh nặng: “Nguyên sư tỷ, tỷ mau tới bế con bé đi. Không biết con bé làm sao mà cứ khóc mãi.”

Chu Bắc Nam giễu cợt: “Với cái bản mặt ấy của ngươi, con bé nhìn thấy không khóc mới lạ.”

Nguyên Như Trú đón đứa bé, ngâm nga dỗ dành.

Với tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, Mạnh Trọng Quang chẳng hề ngẩng đầu lên lần nào.

Man Hoang ẩm ướt, nhiều sâu bọ nhiều quái vật. Tay phải của sư huynh mà bị đục khoét, có sâu bọ thì chắc chắn sư huynh sẽ không chịu dùng nữa.

Hắn phải nhanh chóng làm tay mới, phải nhanh hết sức.

Biết đâu ngày mai sư huynh sẽ quay về thì sao?