Tần Khai Dịch tiêu sái đi lên, sau đó đi chầu ông bà. END – tất nhiên không có khả năng.
Chân tướng là, Tần Khai Dịch lại thần kỳ thuận buồm xuôi gió đi đến cột đá đặt Vũ Lâm Linh!! Không chỉ riêng gì Đường Sa Uẩn nhìn mà choáng váng, mà ngay cả Tử Dương Bội cũng cực kỳ kinh ngạc.
“Ai nha.” Vươn tay cầm lấy Vũ Lâm Linh đang lơ lửng trên không, Tần Khai Dịch đỏ mặt: “Chẳng lẽ ta mới là nhân vật chính trong cuốn sách này …”
“…” Tử Dương Bội.
“…” Thẩm Phi Tiếu.
“…” Đường Sa Uẩn.
Tất cả mọi người đều thống nhất xem thường …
“Nếu lấy được, vậy trở về đi.” Tử Dương Bội không ngờ Tần Khai Dịch lại dễ dàng lấy được Vũ Lâm Linh như vậy. Hắn hơi nhíu mày, lập tức nói: “Ta khuyên ngươi đừng nên làm chuyện không nên làm.”
“… Ngươi nghĩ nhiều quá.” Tần Khai Dịch đứng trên cột đá nhìn xuống Tử Dương Bội ở phía dưới. Ngay khi hắn vừa cầm được Vũ Lâm Linh, biểu tình Tử Dương Bội vô cùng vi diệu.
“Trong nguyên tác không phải như vậy a.” Đường Sa Uẩn ngây ngốc ngồi ngồi dưới đất, xem ra đã bị nội dung vở kịch thay đổi làm cho phát điên. Nàng si ngốc nhìn Tần Khai Dịch đằng xa. Đột nhiên sắc mặt đại biến, chỉ tay vào Tần Khai Dịch hét lớn: “Ngươi chẳng lẽ cũng xuyên qua? Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Tần Khai Dịch nhìn phản ứng kịch liệt của Đường Sa Uẩn. Hắn cũng không thể nói cho Đường Sa Uẩn biết mình chính là tác giả cuốn tiểu thuyết này đi.
Đích thật nội dung cuốn sách bị thay đổi quá nhiều. Nếu dựa theo nguyên tác nơi đây phải xảy ra một trận đại chiến long trời lở đất mới đúng, mà Thẩm Phi Tiếu và Đường Sa Uẩn dưới sự trợ giúp của chồn tía lấy được Vũ Lâm Linh, sau đó chạy thoát khỏi sự đuổi giết, an toàn rời đi bí cảnh.
Nhưng hiệu ứng hồ điệp thật quá đáng sợ. Không nói đến chuyện vì Tần Khai Dịch mà dẫn đến Thẩm Phi Tiếu đầu tiên tiến vào Tàng Bảo Các trước. Mà ngay cả Đường Sa Uẩn cũng góp sức diệt đoàn đội ngũ Linh Sơn phái, làm ảnh hưởng diện rộng đến phát triển vở kịch sau này.
Vì thế không có đánh nhau, chồn tía cũng không thấy. Đường Sa Uẩn thì ngu ngốc, Tần Khai Dịch mạc danh kỳ diệu là người đầu tiên lấy được Vũ Lâm Linh. Chẳng lẽ đây là phúc lợi của tác giả?
Ngay khi Tần Khai Dịch lấy được Vũ Lâm Linh âm thầm tự nhủ trong lòng. Hắn cũng không có ý muốn chiếm lấy Vũ Lâm Linh làm của riêng. Tất cả những đồ vật trong thế giới này đối với hắn đều không có ý nghĩa gì. Hắn chỉ muốn Thẩm Phi Tiếu mau chóng đi theo quỹ đạo đã định trước, lúc đó mình mới có thể sớm đạt được mục tiêu rời khỏi nơi này.
“Nhanh trở lại đây ngay, nếu ngươi không muốn nhi tử ngươi chôn thây ở đây.” Tử Dương Bội lạnh lùng nói, hoàn toàn không giống như ngày thường. Hắn không chút do dự nắm lấy Thẩm Phi Tiếu, bóp cổ: “Ngươi biết ta chưa từng nói đùa bao giờ.”
“Ngươi đừng động thủ …” Tần Khai Dịch muốn nói cái gì nhưng chợt nghe thấy Viêm Cốt trong ý thức hải hét lên: “Không được đi!!! Vũ Lâm Linh không thể rơi vào tay Tử Dương Bội. Nếu hắn có được nó, chuyện đầu tiên hắn làm chính là giết hết tất cả các ngươi!”
“Vậy làm sao bây giờ, ta không thể để hắn giết Thẩm Phi Tiếu được!” Tần Khai Dịch cũng biết Tử Dương Bội không phải người tốt đẹp gì. Nhưng hiện tại Thẩm Phi Tiếu đang trong tay Tử Dương Bội, mình muốn làm gì cũng bất lực.
“Vì cái gì không thể? Không phải chỉ là một tiểu đạo sĩ trúc cơ sao. Ngươi có vũ lâm linh, hà tất phải vì hắn mà mất mạng?” Viêm Cốt hiển nhiên là không thể lý giải suy nghĩ của Tần Khai Dịch. Hắn cực lực khuyên bảo: “Ngươi chiếm được Vũ Lâm Linh, cho dù là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có thể đấu một phen, hà tất phải dây dưa với lão yêu quái này?”
“Không được.” Tần Khai Dịch quả quyết cự tuyệt – mạng hắn cùng mạng Thẩm Phi Tiếu cũng là một a a a a!
“… Chẳng lẽ Thẩm Phi Tiếu thật sự là nhi tử của ngươi?” Trầm mặc một lúc lâu, Viêm Cốt sâu kín nói một câu.
“…” Tần Khai Dịch nghẹn lời, một lát sau bất đắc dĩ nói: “Ta nói, ngươi suốt ngày suy nghĩ viễn vông cái gì đó?”
“Vậy sao ngươi không đi? Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì!” Viêm Cốt bắt đầu chơi xấu: “Ta mới không cần đeo lên cái mặt già của Tử Dương Bội a, nhất định trên đó toàn là nếp nhăn!”
“…” Tần Khai Dịch không nhìn Viêm Cốt động kinh.
“Nhanh xuống dưới.” Thấy Tần Khai Dịch không nhúc nhích, sắc mặt Tử Dương Bội càng thêm âm trầm. Hắn siết tay lại, nheo mắt: “Nếu ngươi không muốn hắn chôn xác ở đây.”
“… Được rồi.” Tần Khai Dịch thỏa hiệp, sau đó chậm rãi đi xuống.
Tử Dương Bội cau mày như đang kiêng kị cái gì đó, thấy Tần Khai Dịch xuống dưới nhưng cũng không tiến lên.
Nhưng ngay khi Tần Khai Dịch sắp xuống phiến đá cuối cùng, Thẩm Phi Tiếu đột nhiên dùng sức cắn mạnh lên tay Tử Dương Bội. Tử Dương Bội bị đau theo bản năng đẩy Thẩm Phi Tiếu ra – …
Có đôi khi sự tình là trùng hợp như vậy, Tử Dương Bội đứng gần phiến đá, dùng sức đẩy một cái làm Thẩm Phi Tiếu lảo đảo té xuống – phía dưới lại đầy dung nham.
Bên kia, Tần Khai Dịch đang bước xuống. Hắn không biết mình rốt cuộc đang làm gì, nhưng chờ hằn phản ứng lại mới phát hiện – hắn đang rơi xuống mà vốn dĩ bạn học phải té xuống Thẩm Phi Tiếu lại tuyệt vọng quỳ trên mặt đất nhìn hắn mà khóc lóc thảm thiết.
Đầu Tần Khai Dịch bây giờ vô cùng lãnh tĩnh. Hắn cảm giác như thời gian đang ngừng trôi. Vốn dĩ có thể niệm pháp quyết bay lên nhưng không biết vì sao lại không sử dụng được. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu mặt đầy nước mắt, trong đầu chỉ xuất hiện một ý nghĩ – Củ lạc giòn tan! Bị nấu đến chết cũng quá bi kịch đi!
Chuẩn bị tốt *** thần bị đốt thành tro, Tần Khai Dịch tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
“Uy, ngu xuẩn, mở mắt a.” Viêm Cốt khinh thường hét, Tần Khai Dịch sửng sốt – chẳng lẽ hắn không chết?
“Ta nói ngươi mở mắt ra, cho dù ngươi nhắm mắt lại cũng không chết” Viêm Cốt ngữ khí phi thường, phi thường bất mãn.
“… Ta không chết?” Tần Khai Dịch nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện hắn đang lơ lửng trên không đứng ở một nơi xa lạ. Chổ này giống như cái nhà đá, chẳng qua chung quanh vẽ đầy ký hiệu hồng sắc.
“… Đây là đâu?” Tần Khai Dịch không hiểu ra sao mà hỏi.
“Phía dưới dung nham.” Viêm Cốt lười biếng nói: “Ngươi nghĩ ngươi bị dung nham thiêu chết hả?”
“…” Tần Khai Dịch không nói.
“Ha ha ha ha… Quả nhiên là tên ngu ngốc, có Viêm Cốt ta đây. Chỉ cần không phải là nhất phẩm Hồng Liên Chi Hỏa, mà ngươi muốn bị chết cháy à.” Viêm Cốt đắc ý nói: “Mau cảm tạ ta đi?”
“Cám ơn.” Tần Khai Dịch thật tâm nói. Hắn cũng không muốn cứ như vậy mà chết a: “Thẩm Phi Tiếu sao rồi?”
“Chết.” Viêm Cốt ngữ khí lười biếng.
“… Ngươi lừa quỷ hả.” Chỉ cần hệ thống không nói gì, Tần Khai Dịch biết chắc Thẩm Phi Tiếu nhất định không xảy ra chuyện gì. Hắn đen mặt nói: “Rốt cuộc giữa Tử Dương Bội và Thẩm Phi Tiếu đã xảy ra chuyện gì?”
“Sụp.” Viêm Cốt phun ra một chữ không đầu không đuôi.
“Cái gì sụp?” Tần Khai Dịch nghi hoặc nhìn Viêm Cốt.
“Vũ Lâm Linh bị ngươi cầm đi, Tàng Bảo Các không có năng lượng chống đỡ. Cho nên khi ngươi rời đi, Tàng Bảo Các bắt đầu sụp đổ.” Viêm Cốt giải thích: “Tử Dương Bội thì không sao nhưng chắc con ngươi thì không may mắn như vậy.”
“…” Tần Khai Dịch nghẹn lại, hắn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
“Chúng ta làm sao đi ra ngoài?” Tuy phi thường lo lắng an nguy Thẩm Phi Tiếu, nhưng theo như Viêm Cốt nói chuyện quan trọng nhất là phải rời khỏi đây. Thẩm Phi Tiếu có ánh sáng nhân vật chính soi rọi hẳn là không có … vấn đề gì lớn đi?
“Ai nói chúng ta muốn đi ra ngoài.” Viêm Cốt kỳ quái nhìn Tần Khai Dịch một cái.
“Không đi thì ở đây chờ chết hả.” Tần Khai Dịch tức giận nói.
“Ngươi đã đồng ý giúp ta đi lấy một vật ở Thương môn.” Viêm Cốt cả giận nói: “Ngươi muốn quịt nợ?”
“… Nhưng nơi đây sắp sụp rồi.” Tần Khai Dịch yên lặng trần thuật sự thật.
“Sụp cũng phải đi!” Viêm Cốt bất mãn nói: “Chẳng lẽ có Viêm Cốt ta ở đây mà ngươi sợ chết sao?”
… Cũng không biết chừng … Tần Khai Dịch sờ mũi. Sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trắng bệch: “Vũ Lâm Linh đâu?”
“A?” Viêm Cốt sửng sốt, lập tức nói: “Ngươi không phải đã đưa cho Thẩm Phi Tiếu rồi sao?”
“… Ta đưa khi nào?” Tần Khai Dịch tỏ vẻ hoàn toàn nhớ không nổi chính mình đã từng có hành động này.
“Khi người ném hắn lên trên thuận tay nhét nó vào trong quần áo hắn a.” Biểu tình Viêm Cốt vi diệu: “Ta còn tưởng ngươi vô tư đưa cho hắn chứ … thì ra là hành động trong vô thức a.”
“…” Tần Khai Dịch co rút khóe miệng, sau đó tự mình an ủi mình. Không nên tức giận, không nên tức giận – dù sao cũng đều đưa cho Thẩm Phi Tiếu. Đưa sớm, đưa muộn cũng phải đưa, giờ đưa rồi … Đậu mợ càng nghĩ càng ức, thấy sao cũng không thấy thoải mái ( gào thét —ing)!
“Đừng xoắn xuýt nữa, đi nhanh lên.” Viêm Cốt bấm đốt ngón tay tính tính thời gian: “Giờ đi Thương môn lấy thứ kia còn kịp, lằng nhằng miết ở đây không kịp bây giờ.”
“Được rồi.” Tần Khai Dịch không cam lòng nói: “Vậy đi thôi, ngươi dẫn đường a.”
“Vô nghĩa, không ta thì ngươi sao.” Viêm Cốt xem thường: “Nhìn bộ dạng ngươi ta có thể trông cậy được sao?”
Tần Khai Dịch nhìn gương mặt giống như đúc hắn kia, nghĩ. Nếu Viêm Cốt cứ không đổi một gương mặt khác, nói không chừng hắn sẽ giống như tên biến thái Tử Dương Bội kia cũng nhân cách phân liệt a!
Lời qua tiếng lại, Tần Khai Dịch đi theo Viêm Cốt chỉ thị đến Thương môn, lòng thì nghĩ đến Thẩm Phi Tiếu. Nhưng chuyện quan trọng nhất là phải giúp Viêm Cốt lấy đồ, sau đó rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Uầy, ai kêu Viêm Cốt biết rõ nơi này nhất, nếu không có hắn dẫn đường, phỏng chừng Tần Khai Dịch 80% chôn xác bên trong Tàng Bảo Các rồi.
Không có ánh sáng nhân vật chính quả nhiên có vấn đề lớn a … Ngô… mà không biết cái cô tên Đường Sa Uẩn kia không biết bây giờ thế nào rồi.
|Tà Mị| Chương 35