Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 21: Tự hỏi




Pháo mừng Sinh nhật Ci

Sau khi bị Thẩm Phi Tiếu đả kích tàn khốc, Tần Khai Dịch cảm giác mình cần phải đi chữa bệnh cho trái tim bé nhỏ của mình. Hắn không đáp lại, hai người yên lặng nhìn nhau không nói gì.

Thẩm Phi Tiếu cũng không để ý đến không khí xấu hổ này, ngồi đối diện Tần Khai Dịch ăn lương khô. Biểu tình lạnh lùng không biết suy nghĩ cái gì, Tần Khai Dịch cách mặt nạ trộm quan sát Thẩm Phi Tiếu, thấy thế nào cũng cảm giác dị thường chột dạ … Hắn xin thề, từ giờ về sau hắn nhất định nhất định nhất định không bao giờ viết tiểu thuyết nữa, tình cảnh cũng quá ngược tâm đi ( gào thét —ing).

“Ngươi biết hắn?” Cũng may ngay đang lúc Tần Khai Dịch hối hận, trong ý thức hải, sinh vật không biết chủng loại kia lên tiếng. Tần Khai Dịch thấy ngọn lửa bất quy tắc kia tức giận nói: “Lão ngài lại muốn gì nữa?”

Không nghĩ tới Tần Khai Dịch lại có thái độ ác liệt như vậy, Viêm Cốt nổi giận: “Ngươi dám hung hãn với ta!”

Tần Khai Dịch vừa nghe liền cười châm biếm. Đậu mợ, hắn không dám hung Thẩm Phi Tiếu, còn không dám với sinh vật mạc danh kỳ diệu này sao. Vì thế cả giận nói: “Sao ta lại không dám, ngươi cho ngươi là cô nương yếu đuối sao. Ngươi trâu bò như vậy còn không phải bị giam trong mặt nạ trong mấy trăm năm. Trâu bò như vậy có ngon đi ra đánh ta a, đánh ta a!”

“Ngươi!” Không nghĩ tới Tần Khai Dịch lại có thể nói như vậy, Viêm Cốt tức lắm mà không nói thành lời.

“Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi cái gì mà ngươi!” Thẩm Phi Tiếu hả hê phát tiết, cười ha ha: “Nhanh lên, ngươi nói đi, nói đi.”

“…” Một trận trầm mặc.

“Ha ha ha, nói không ra lời đi.” Tần Khai Dịch vui sướng khi người gặp họa.

“Ha hả…” Đột nhiên vang lên tiếng cười, Viêm Cốt thì thầm: “Bây giờ ta không có biện pháp xử ngươi. Nhưng Tần Thạch a Tần Thạch, thực lực ta yếu đi nhưng cũng đủ để khống chế một cái mặt nạ.”

“Sau đó?” Tần Khai Dịch có chút dự cảm không hay.

“Ngươi nói, nếu ta không cho ngươi lấy mặt nạ xuống. Ngươi sẽ như thế nào?” Giọng Viêm Cốt tràn ngập ác ý: “Ngươi còn có cơ hội gặp sư huynh sư đệ sao, cho dù có gặp ngươi xác định bọn họ sẽ không cho rằng ngươi là ma vật mà giết chết?”

“Gì?” Tần Khai Dịch trợn tròn mắt, hắn hoàn toàn không ngờ Viêm Cốt lại có thể vô lại như vậy!

“Ngươi dám khiêu chiến quyền uy của ta, tất nhiên phải trả giá đắt!” Tuy nội dung có vẻ uy nghiêm, nhưng Tần Khai Dịch lại nghe ra hương vị tiểu nhân đắc chí …

Trên thế giới, đáng sợ nhất không phải đắc tội quân tử, mà là đắc tội tiểu nhân. Tần Khai Dịch nghe Viêm Cốt nói, vội vàng thay đổi thái độ: “Ta chỉ nói giỡn thôi, tiền bối ngài đừng cho là thật a!”

“Hừ.”

“Tiền bối, tiểu bối biết sai rồi … Hy vọng tiền bối có thể cho tiểu bối một cơ hội hối cải chuộc lỗi.”

“Hừ.”

“Uy, ta nói ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước a. Ngươi muốn chết dám ta liền cùng ngươi cá chết lưới rách.”

“Hừ!!!”

“Hừ cái vờ lờ, không phải chỉ là một cái mặt nạ sao. Ngươi cho ta sợ ngươi à. Nè, sao không nói? Viêm Cốt? Viêm Cốt? Củ lạc giòn tan, ngươi hừ hừ nữa đi.” Phúc vô song chí, họa vô đơn chí đại khái chính là chỉ tình huống này đi … Tần Khai Dịch tỏ vẻ, trứng hắn thật sự rất đau rất đau.

Cũng may mặt nạ che đại bộ phận khuôn mặt Tần Khai Dịch nên không làm Thẩm Phi Tiếu chú ý. Nhưng ánh mắt Tần Khai Dịch nhìn Thẩm Phi Tiếu càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng kỳ quái …

Kỳ quái làm Thẩm Phi Tiếu chịu không nổi, vì thế hắn mở miệng lần nữa: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

“…” Tần Khai Dịch còn đang gào thét với Viêm Cốt, nghe Thẩm Phi Tiếu hỏi, thốt: “Nhìn ngươi a.”

“…” Thẩm Phi Tiếu lần thứ hai trầm mặc. Nhưng lần này, hắn nhìn Tần Khai Dịch biểu tình có … có chút quái dị.

Tần Khai Dịch vừa thốt xong liền phát hiện không đúng. Hắn tạm thời dừng chiến với Viêm Cốt, nhìn về phía Thẩm Phi Tiếu: “Ta nói giỡn thôi, ngươi đừng cho là thật a.”

“Ân.” Thẩm Phi Tiếu thì thào, giống như lời Tần Khai Dịch giải thích căn bản không hề gì.

Tần Khai Dịch thấy Thẩm Phi Tiếu như vậy, không biết nên nói gì cho phải. Kỳ thật hắn vẫn luôn rất bội phục Thẩm Phi Tiếu, làm một cái hài tử trường kỳ bị bắt nạt chẳng những không có sinh ra cảm xúc tự ti, ngược lại lại có một loại khí chất lạnh nhạt khác với người thường. Giống như cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể làm hắn dao động, hết thảy đều trong lòng bàn tay của hắn. Đương nhiên, nó nhanh chóng bị Tần Khai Dịch vứt vào sọt rác, vì hắn đột nhiên nhớ … người ta Thẩm Phi Tiếu chính là nhân vật chính a.

Tần Khai Dịch nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Hắn thở dài không ngờ lại bị Thẩm Phi Tiếu nghe được.

“Ngươi than thở cái gì?” Thẩm Phi Tiếu ăn xong. Tay phải ôm Cà Tím, tay kia thì ôn nhu vuốt ve nó.

“Ta đang than vì sao chưa tạnh mưa.” Tần Khai Dịch tựa người lên vách đá, giọng nói vì thay đổi nên có vẻ lạnh lùng.

“Mưa này có huyền cơ?” Thẩm Phi Tiếu nhướn mày: “Ngươi biết gì?”

Huyền cơ? Tần Khai Dịch vừa nghe liền có chút buồn cười, hắn cũng không giấu diếm, trực tiếp nói cho Thẩm Phi Tiếu biết chuyện sắp xảy ra trong bí cảnh: “Nếu mưa thêm một tháng nữa, sẽ kích hoạt Tàng Bảo Các, vật quý giá nhất trong bí cảnh sẽ xuất hiện.”

“…” Không ngờ lại được nghe tin tức này. Thẩm Phi Tiếu trầm mặc, biểu tình kia giống như đang muốn chứng thực lời Tần Khai Dịch nói.

Tần Khai Dịch không để ý đến Thẩm Phi Tiếu. Hắn biết đợt mưa này không kéo dài vì nửa năm sau Tàng Bảo Các mới mở. Bây giờ mới vào bí cảnh … Thẩm Phi Tiếu lợi dụng nửa năm tu vi cũng *** tiến không ít đi? Thời gian trân quý như vậy, mình tuyệt đối không thể lãng phí.

“Sao ngươi lại biết?” Thẩm Phi Tiếu ngưng mắt nhìn quái nhân trước mặt. Quái nhân mặc một chiếc áo màu xám, tóc dài rối loạn dùng dây thừng buộc sau ót, trên mặt đeo mặt nạ kim sắc. Vốn có vài phần uy nghiêm nhưng hoa văn màu đen lại tôn thêm vài phần xinh đẹp, giọng nói lạnh lùng lại không hợp khí chất … Thẩm Phi Tiếu hơi hơi nheo mắt lại, hắn hiện tại càng ngày càng tò mò thân phận người này rốt cuộc là gì.

“Ta nói lung tung thôi.” Tần Khai Dịch cười như không cười.

“Ta không tin.” Hắn thật sự không tin lời Tần Khai Dịch nói.

“Ngươi không tin cái gì? Là không tin ta nói bí mật cho ngươi biết hay không tin ta nói lung tung?” Tần Khai Dịch ngược lại có hứng thú muốn trêu Thẩm Phi Tiếu.

“Ta … đều … không … tin.” Thẩm Phi Tiếu nhấn mạnh từng chữ: “Ngươi rõ ràng có thể tự mình học |Sơn Vân Tiểu Ký|, lại đem chồn tía giao cho ta. Ngươi rõ ràng có thể trợ giúp ta không bị đưa vào bí cảnh tìm chết, nhưng không có ngăn cản Tần Thạch. Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì?”

“… Nếu ta nói, ta chỉ thích cảm giác chơi đùa.” Tần Khai Dịch căn bản không có đem hoài nghi của Thẩm Phi Tiếu để trong lòng. Trong suy nghĩ của hắn, sớm muộn gì hắn cũng bước trên con đường đã định sẵn, căn bản không cần phụ trách lời mình nói … Đương nhiên, Tần Khai Dịch vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến, vì chính hành động này mà hắn phải trả một cái giá rất đắt.

Thẩm Phi Tiếu nghe được đáp án từ Tần Khai Dịch, không nói gì. Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm Tần Khai Dịch, ánh mắt kia lại làm Tần Khai Dịch không được tự nhiên.

“Ngươi cứ đùa.” Tần Khai Dịch sờ tay áo: “Chuyện cho ngươi học |Sơn Vân Tiểu Ký|, ta không muốn nhắc lại nữa. Ngươi cũng không cần biết ta nghĩ cái gì, ta chỉ nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không chết trong bí cảnh. Chẳng nhưng không chết mà còn có được rất nhiều thứ.”

“Làm sao ngươi biết ta sẽ không chết ở đây?” Thẩm Phi Tiếu căn bản không tin lời Tần Khai Dịch nói.

“Bởi vì …” Tần Khai Dịch ngập ngừng, ta cũng không thể nói cho ngươi biết ngươi chính là nhân vật chính dưới ngòi bút của ta, ngươi mà chết thì hết phim à. Đành phải lập lờ: “Bởi vì ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Vì cái gì?” Ánh mắt không sợ hãi của Thẩm Phi Tiếu xuất hiện một tia dao động: “Ngươi vì cái gì lại bảo vệ ta?”

“…” Bởi vì ngươi chết thì sao ta về nhà được. Tần Khai Dịch thầm nghĩ, nhưng bên ngoài lại nói: “Vì ngươi chết, ta sẽ rất nhàm chán.”

“Thật không.” Trong ánh mắt dao động chìm xuống, ánh mắt Thẩm Phi Tiếu lại biến thành mặt hồ tĩnh lặng: “Hy vọng lời ngươi nói là thật.”

“Có thật hay không cũng không ảnh hưởng gì đến ngươi.” Được một tấc lại muốn tiến một thước đúng là nói chính bản thân Tần Khai Dịch.

Trang bức trang đến sảng hắn tiếp tục nói: “Dù sao ngươi sẽ không chết, nếu ngươi chết …”

“Nếu ta chết, ngươi sẽ thế nào?”

“Ngươi nếu chết, ta liền cùng chết với ngươi.” Dù sao hệ thống cũng sẽ không để hắn sống một mình, Tần Khai Dịch nói là sự thật. Hắn chính là đang nói ý nghĩ trong lòng mình a!

“Thật không.” Thẩm Phi Tiếu cúi thấp đầu, để Tần Khai Dịch không thấy rõ vẻ mặt của hắn: “Vậy ta sẽ mỏi mắt mong chờ.”

Tần Khai Dịch không nói với Thẩm Phi Tiếu nữa. Hắn nhìn rừng cây mờ mờ trong màn mưa, tâm tình hiện giờ vô cùng bình tĩnh. Thật ra cho đến bây giờ hắn luôn cho mình đang nằm mơ. Một giấc mơ chưa có hồi kết, có lẽ đến khi hắn chết mới có cơ hội tỉnh mộng. Nhưng cơ hội đó, ai cũng không dám mạo hiểm khiêu chiến. Vì một khi ngươi thất bại kết cục chính là ngươi rơi vào một giấc mộng khác … Một giấc mộng vĩnh hằng không thể thoát ra mang tên … Tử vong.

|Tà Mị| Chương 22