Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 146: Săn giết thế giới(24)




Editor: Gấu Lam

Hơi thở của Thời Kham trầm xuống, thiếu chút nữa đánh với ông ta.

"Không bằng để tôi gia nhập bỏ phiếu đi, tôi nghĩ tôi hẳn là có tư cách này."Thanh âm của Nhiếp Gia từ phía sau truyền đến.

" Cậu tưởng cậu là ai......" Cơn tức của Kiều Uyên đang lớn, vừa quay đầu nhìn thấy là Nhiếp Gia, tức khắc thần sắc cứng đờ không nói nên lời.

Nhiếp Gia lạnh lùng liếc xéo Kiều Uyên, không lên tiếng, hắn đứng lên bước đến bên người Thời Kham, tròng mắt hờ hững nói: " Có ai có ý kiến khác không?"

"Nếu Nhiếp tiên sinh cũng nguyện ý phân ưu cùng chúng ta, đương nhiên là không có ý kiến." Có người nói.

Thời Kham hơi hơi nghiêng đầu ngửi ngửi tóc Nhiếp Gia, sau đó mới nói: "Vì phòng ngừa có người giở trò, mọi người tự viết phiếu bầu đi. Ốc đảo sống hay chết, các vị cần phải suy xét rõ ràng."

Hạ Thanh Đường phát giấy xuống, đám người viết xong gấp gọn lại, bỏ vào thùng phiếu.

Tổng cộng 135 phiếu, sau khi Hạ Điềm bỏ phiếu cuối, Hạ Thanh Đường đứng ở trung tâm bắt đầu đọc phiếu.

Sống chết của hai ngàn vạn người, chính là ở thời khắc này, từ sự quyết định của 135 cá nhân. Nhiếp Gia tuy rằng cũng tham dự đầu phiếu, nhưng lại cảm thấy trường hợp này cực kỳ buồn cười.

Dân cư toàn cầu chắc dư thừa lắm, sinh tử tồn vong đều là vấn đề, thế mà vẫn bận rộn để nội đấu.

Cậu nắm ngón tay Thời Kham, có chút bực bội.

Cuối cùng Hạ Thanh Đường đọc phiếu xong, sống 68, chết 67, không ai bỏ phiếu trống, Hạ Điềm nhẹ nhàng thở ra, Kiều Uyên ngồi ở phía trên tức giận thiếu chút nữa cắn nát hàm răng, hung tợn trừng mắt nhìn Nhiếp Gia một cái, không dám nói gì.

Thời Kham nhướng mày, câu môi dán bên tai Nhiếp Gia nói: " Nhờ một phiếu kia của em."

Nhiếp Gia nghiêng đầu cười cười, cậu không cảm thấy là công lao của mình, trùng hợp thôi. Vốn dĩ quyết định của Hạ Điềm được ủng hộ rất thấp, nếu không nhờ thái độ Thời Kham kiên quyết, phân tích lợi và hại làm số phiếu gia tăng, một phiếu này của cậu cũng chẳng là cái đinh gì.

Nhiếp Gia cũng không nghĩ quá nhiều rằng phá hủy ốc đảo hay là cứu vớt ốc đảo, chỉ là giúp Thời Kham giải quyết mọi chuyện thôi, hiện tại số phiếu như thế, túm túm tay áo Thời Kham nhỏ giọng hỏi hắn: " Đêm nay anh có thể về nhà nghỉ ngơi chưa? Em rất nhớ anh."

"Ngoan ngoan ngoan." Thời Kham đau lòng sờ sờ đầu Nhiếp Gia, lôi cậu rời đại sảnh tránh người khác, nâng gương mặt Nhiếp Gia len ôn ôn nhu nhu hôn một hồi lâu mới ôm người ta nói: "Anh cũng rất nhớ em, chuyện này xong xuôi hết ngày nào anh cũng sẽ về nhà bồi em."

Nhiếp Gia ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Thanh Đường đi ra kêu Thời Kham, nếu đã có kết quả, thiểu số phục tùng đa số, kế tiếp cao tầng bọn họ phải hoàn thành nhiều việc hơn. Sắp xếp cho ốc đảo sao cho ổn thoả, phai trấn an cảm xúc của dân chúng thế nào, mọi mặt đều phải suy xét.

Thời Kham lên tiếng, cởi chế phục trên người phủ thêm cho Nhiếp Gia, dặn dò nói: " Anh còn phải tiếp tục trở về họp, đêm nay anh sẽ cố trở về. Thời tiết bên ngoài càng ngày càng lạnh, khoác thêm áo khoác của anh, ở bên ngoài chơi đủ rồi nhớ trở về mặc cho ấm đừng để cảm lạnh. Nếu kịp cơm chiều anh sẽ làm cho em ăn, chứ đừng để bụng đói chờ anh, đến nhà ăn ăn no rồi về, buổi tối anh sẽ làm đồ ăn khuya cho em......"

Nhiếp Gia nói nhớ hắn không phải nói chơi, vì nhớ hắn nên cố ý tới thăm hắn, nhưng Thời Kham vẫn luôn lải nhải nói mãi không yên, Nhiếp Gia nghe mà trong lòng ấm áp, không đánh gãy hắn, một bên nghe một bên vâng dạ.

Thẳng đến khi Hạ Thanh Đường lại tới thúc giục lần nữa, Thời Kham mới vội vội vàng vàng hôn Nhiếp Gia, móc tờ giấy với hình vẽ xấu kinh khủng ở trong túi ra cho cậu.

"Đây là cái gì?" Nhiếp Gia hỏi.

"Thư tình." Thời Kham cười cười, bị Hạ Thanh Đường kéo đi.

Tống Noãn Dương hoắc một tiếng thò qua nói: "Thời gian ngủ Thời trưởng còn không có, sao còn rảnh rỗi viết thư tình cho anh?"

"Thư tình" trong tay Nhiếp Gia mở ra, phía trên vẽ một cây chít chít (?)...... Nhiếp Gia đỏ mặt, ngây ngẩn cả người.

(?): ???? đừng hỏi tui, mọi người tự hiểu.

Tống Noãn Dương: "......"

Hai người đỏ bừng cả mặt mà nhìn nhau, Nhiếp Gia yên lặng đem cất chít chít vào trong túi, ánh mắt mơ hồ nói: "Chúng ta đi uống trà sữa đi."

"A...... Được đó, vừa vặn mới ăn bánh tart trứng xong nên hơi khát." Tống Noãn Dương gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng.

Tống Noãn Dương làm ổ trong nhà Nhiếp Gia đến tối, Thẩm Tô lại chịu thương chịu khó tới nấu cơm cho bọn họ, Nhiếp Gia đi qua một bên nhận điện thoại của Thời Kham, Tống Noãn Dương nhìn bài trí trong nhà, khắp nơi đều là ảnh Nhiếp Gia, vừa nhìn đã biết là Thời trưởng chụp lén, hắn bỗng nhiên hơi không vui, nổi giận đùng đùng chạy vào phòng bếp quát Thẩm Tô: " Anh chưa từng viết thư tình cho em, dù là vẽ một bức bao xấu cũng không thèm vẽ!"

Thẩm Tô đang điên cuồng khuấy bỗng dừng lại động tác: "A?"

Tống Noãn Dương hừ một cái, xoay người rời đi, lưu lại Thẩm Tô không thể hiểu được cứ đứng đó mãi, đồ ăn thiếu chút nữa nát như tương.

Ngày hôm sau Thẩm Tô ngồi ở trong văn phòng ngậm bút mặt ủ mày ê, thư tình viết sao đây? Tới thư mẫu cũng không có sao......

Lúc ban đêm Thời Kham cũng không trở về làm đồ ăn khuya cho Nhiếp Gia, tới cái mặt cũng không lộ, cũng may có gọi điện trò chuyện với Nhiếp Gia một lát. Nhiếp Gia biết hắn rất bận, Thời Kham dặn dò cái gì cũng ngoan ngoãn đáp lời.

Xong việc cả nước cũng cử hành bỏ phiếu lần nữa, mỗi một công dân thành niên đều có quyền bỏ phiếu, quyết định sinh tử của ốc đảo. Trong buổi diễn thuyết Hạ Điềm đem lợi và hại thuyết giải cực kỳ rõ ràng, cô mở cuộc bầu phiếu này đã cực kỳ tôn trọng dân chúng cả nước rồi, nhưng một bộ phận người thường vẫn giơ cao lá cờ kháng nghị, hô to bầu phiếu không công bằng.

"Năng lực giả của Hoa Quốc cũng không ít, dù là phái cá heo thì cũng là năng lực giả, nếu là năng lực giả vậy có khả năng sẽ bao che đồng loại, đáng lẽ chỉ nên để dân thường chúng tôi bầu phiếu!"

"Năng lực giả ốc đảo tiến vào biên giới, người thường chúng tôi sẽ bị uy hiếp lớn nhất! Chúng tôi mới là người có quyền lên tiếng nhất, nếu cho phái cá heo quyền bỏ phiếu, vậy ít nhất phải cho người thường chúng ta gấp ba lần phiếu mới công bằng!"

Người thường kêu gọi càng ngày càng nhiều, nhưng mặc kệ là đoạt quyền bỏ phiếu của phái cá heo, hay gia tăng số phiếu của người thường, đều bị bác bỏ.

Cuộc bỏ phiếu chỉ giằng co ba ngày, cuối cùng số phiếu " Sống" nhiều hơn số phiếu "Chết", việc này đã trần ai lạc định, không thể nghi ngờ.

Đêm khuya Nhiếp Gia cuộn ở trên sô pha ấn điều khiển từ xa, tin tức trong TV đang phát tin chính phủ chính thức đón nhận hai ngàn vạn năng lực giả ốc đảo, cũng giao cho bọn họ quốc tịch và quyền lợi hành chính, quân đội đã bắt đầu hành động, dân chúng đấu tranh lâu như vậy nhưng kết quả vẫn thế, không khỏi thất vọng đến cực điểm, biểu tình vẫn tiếp tục, lên án công khai tổng thống Hạ Điềm, lần này thậm chí còn lây sang Thời Kham.

Nhiếp Gia nhìn từng khuôn mặt lòng đầy căm phẫn mặt hiện lên trên TV, tức giận tắt TV. Thời Kham không màng sống chết thủ vệ ở biên giới, các người đến súng cũng không dám sờ, một đám qua cầu rút ván!

Cậu bọc thảm ngã lên sô pha, trở mình, thở phì phì ngủ mất.

Rạng sáng Thời Kham mỏi mệt, bước chân lạng quạng trở về, đoán Nhiếp Gia hẳn là ngủ rồi nên cẩn thận mở cửa, khi vào mới phát hiện cậu ngủ ở trên sô pha.

Thời Kham nhẹ tay nhẹ chân đi qua, ngồi xổm trước sô pha nhìn khuôn mặt ngủ ngon lành của Nhiếp Gia, không biết cậu mơ giấc mộng nào mà tức giận đến vậy, ngủ rồi mà mày vẫn nhíu lại. Ánh mắt Thời Kham ôn nhu cực kỳ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng mày của Nhiếp Gia, lại ngồi xổm nhìn cậu một hồi mới cẩn thận ôm Nhiếp Gia vào trong phòng ngủ.

Chất lượng giấc ngủ của Nhiếp Gia cho tới nay luôn rất kém, động tĩnh nhỏ thôi cũng tỉnh, Thời Kham ôm cậu như vậy, đương nhiên tỉnh.

"Đánh thức em sao?" Thời Kham ôm Nhiếp Gia đi vào phòng ngủ.

Nhiếp Gia thuận thế ôm cổ hắn ủn ủn, an an tĩnh tĩnh không nói lời nào.

Thời Kham ôm cậu ngã lên giường, ôm Nhiếp Gia vào trong ngực, thỏa mãn thở dài một tiếng: "Mùa xuân gieo "bà xã", mùa thu có thể thu hoạch rồi. Bà xã của anh thật ấm áp."

Nhiếp Gia ôm eo hắn, có thể cảm nhận thân thể lạnh lẽo của Thời Kham, càng chui vào trong lòng ngực hắn xem hắn như một cái gối ôm ấm áp to bự, " Anh ăn cơm chưa?"

"Không ăn, mệt." Thời Kham xốc chăn lên đắp cho hai người, chuẩn bị đi ngủ, "Về sau đừng ngủ trên sô pha, sinh bệnh anh sẽ lo lắng."

Nhiếp Gia ngoan ngoãn nói: " Dù em không có năng lực tự lành cũng sẽ không sinh bệnh đâu."

Thời Kham khốn đốn lên tiếng, tựa hồ muốn ngủ rồi, an tĩnh một hồi lâu lại bỗng nhiên buông Nhiếp Gia ra, một tay gối đầu Nhiếp Gia nói: " Em có thể sinh bệnh."

" Hả?" Nhiếp Gia có chút mờ mịt.

Thời Kham dùng đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Nhiếp Gia, trong mắt đều là thâm tình nồng nàn, " Dù em không sinh bệnh, chỉ cần anh không ở bên cạnh em sẽ không tự giác lo lắng cho em, có ngoan ngoãn ăn cơm không, cả ngày có vui vẻ không, nghĩ đến anh lại không thấy em có phải khổ sở lắm không? Em có thể không nghe lời, vô luận là ngoan ngoãn hay quậy quạng, anh đều rất yêu em, em không phải phiền toái của anh, em là người anh yêu thương nhất."

Nhiếp Gia giật mình, đột nhiên trong mắt chứa một tầng nước mắt mỏng, cậu ôm chặt cổ Thời Kham, có chút khổ sở, lại thực vui vẻ.

Thời Kham lau đi đuôi mắt ướt nước của Nhiếp Gia, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."

Nhiếp Gia nhăn chóp mũi, nhẹ nhàng hít hít, thanh âm rầu rĩ nói: " Em cực kỳ cực kỳ nhớ anh."

"Bộ đội đã phái ra ngoài rồi, chờ khi năng lực giả ốc đảo tiến vào trong lãnh thổ, vấn đề còn lại không cần anh tự mình ra mặt. Đến lúc đó anh sẽ tự cho mình nghỉ một tháng, không đi đâu cả, ở nhà với em." Thời Kham từng chút từng chút vỗ lưng Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia gật gật đầu, gối lên cánh tay Thời Kham ôm hắn. Thẳng đến tiếng hít thở của Thời Kham dần dần đều đều, đã ngủ say, Nhiếp Gia cũng không ngủ được, thật không muốn sau khi tỉnh lại phát hiện hắn đi mất, cậu lâu lắm chưa gặp Thời Kham, chỉ muốn ở bên hắn lâu thêm chút nữa.

Sáng sớm gần 6 giờ Nhiếp Gia vô tri vô giác ngủ, khi tỉnh lại đã gần 9 giờ, hắn bỗng dưng bừng tỉnh, phát hiện Thời Kham không rời đi thậm chí chẳng dịch vị trí, đang nằm ở bên cạnh mình dùng di động viễn trình xử lý công việc.

"Tỉnh rồi à, sáng nay muốn ăn cái gì? Đã lâu chưa nấu cho em." Thời Kham thấy Nhiếp Gia tỉnh, tùy tiện ném điện thoại qua một bên, ôm lấy cậu thỏa mãn cọ a cọ.

" Em cho rằng anh đã sớm rời đi rồi." Nhiếp Gia ngơ ngẩn, nhỏ giọng nói.

Thời Kham rời giường làm cơm sáng cho Nhiếp Gia, quay đầu hôn cậu một cáu, " Sao có thể đi khi bà xã còn đang ngủ chứ, bồi em ăn sáng xong lại đi."

Nhiếp Gia nhấp môi, gương mặt hồng hồng, cười cười, câuh bò dậy trực tiếp nhảy lên lưng Thời Kham, để hắn cõng vào toilet, " Em muốn ăn bánh trứng."

Đến lúc ăn sáng Nhiếp Gia lại không vui, cau mày nói: "Trên TV có rất nhiều người đang mắng chửi anh."

"Mắng chửi thôi, đây là điều không thể tránh khỏi. Người thường ở trước mặt năng lực giả luôn ở thế yếu, đặc biệt là khi tận mắt thấy nước Mỹ tiêu vong, đối với năng lực giả càng thêm sợ hãi. Bọn họ phản ứng kịch liệt như vậy, có thể lý giải." Thời Kham nói: "Tổng thống Hạ Điềm còn bị liên danh yêu cầu bãi chức, huống chi anh còn ở tiền tuyến tự mình đón năng lực giả ốc đảo tiến vào."

Nhiếp Gia ăn xong bánh trứng, dán vào Thời Kham đi vào phòng bếp.

"Bọn họ hẳn phải cảm tạ tổng thống đương nhiệm là Hạ Điềm, hiện tại dân cư ít như vậy, muốn khôi phục văn minh trước kia cần mấy thế kỷ lận. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, trừ bỏ Hạ Điềm, không có người nào cho bọn họ nhiều quyền lợi như vậy, cho bọn họ làm chính mình. Nếu Hạ Điềm là thật sự bị bãi chức, dù cho năng lực giả ốc đảo có vào biên giới hay không, kẻ lãnh tai ương chính là đám người thường bọn họ." Nhiếp Gia nhận cái dĩa được Thời Kham rửa sạch sẽ, lau khô xong đặt vào trong ngăn tủ.

Thời Kham bất đắc dĩ cười nói: "Dân chúng cũng không suy xét đến việc này."

"Bọn họ mới là người nên suy xét điều đó nhất, vấn đề nào cũng đẩy cho chính phủ, Hạ Điềm quá dễ dãi với bọn họ." Nhiếp Gia không vui nói.

Hạ Điềm thiện tâm, có lẽ vì cô cũng là một người thường, nên càng chú trọng đến áp lực sinh tồn của người thường, luôn lắng nghe tiếng nói của mỗi người. Cô cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, tôn trọng, lại trực tiếp dẫn tới những người này ỷ vào cáu danh "Quần thể yếu đuối", hô hào muốn bãi chức của cô.

Ốc đảo cũng có người thường, nhưng trăm vạn người thường sinh sống ở ốc đảo nào dám lớn tiếng nói chuyện, càng miễn bàn giơ cờ lên phố biểu tình muốn bãi chức tổng thống. Vì sao à, bởi vì ốc đảo là đấu trường thú kẻ khôn thì sống kẻ ngu thì chết, văn minh cùng đạo đức của nhân loại đều bị đánh nát, cũng chỉ có Hạ Điềm dưới sự sống chết của bầy đàn, vẫn duy trì nguyên tắc đạo đức cao thượng, tôn trọng mỗi một sinh mệnh.

Cô là một tổng thống tốt, vì trăm triệu sinh mạng dốc hết sức lực, nhưng không một ai nghĩ cho cô.

Thời Kham nói: " Em không cần lo lắng, tuy rằng hiện tại thoạt nhìn ồn ào huyên náo, nhưng người ủng hộ tổng thống cũng không ngã, trừ phi cả nước đều liên danh yêu cầu bãi chức, cô mới có khả năng hạ đài."

Hai người tán gẫu với nhau, rửa xong hết chén bát, Nhiếp Gia cầm áo khoác chế phục mới đưa Thời Kham ra tận cửa, đang đổi giày Tống Noãn Dương xách theo bánh bao lại đây, đẩy cửa hô to: "Nhiếp Gia anh thức chưa, sáng nay Thẩm ca hấp bánh bao ăn bao ngon luôn, tôi có mang cho anh nè! Ai, Thời trưởng anh về hồi nào vậy?"

"Vừa trở về, chuẩn bị đi." Thời Kham nhận lấy áo khoác Nhiếp Gia đưa qua, nghiêng đầu hôn lên gương mặt Nhiếp Gia một cái, vuốt đầu cậu nói: "Hai em chơi đi, anh đi trước."

" Ừm, cẩn thận một chút." Nhiếp Gia đưa hắn ra cửa, trộm chỉnh trang cho hắn, nhìn Thời Kham đi xa mới đóng cửa lại.

Tống Noãn Dương quơ quơ túi giấy trong tay: "Bánh bao."

Nhiếp Gia tức giận nói: "Không ăn."

"Tôi tự ăn." Nói Tống Noãn Dương tự nhiên ngồi xuống sô pha, mở TV, vừa xem tin tức vừa ăn bánh bao, quay đầu nói với Nhiếp Gia: "Nửa tháng nữa, toàn bộ nhân viên đều sẽ dời lại đây, đến lúc đó không biết phải xử trí Ninh Lãng thế nào."

"Ninh Lãng không phải có Thẩm Tô xem chừng sao, hắn không nói với cậu?" Nhiếp Gia ôm quần ao Thời Kham ném vào máy giặt, câu được câu không nói chuyện phiếm với Tống Noãn Dương. Nửa tháng nữa, nói cách khác nửa tháng nữa Thời Kham sẽ rảnh rồi.

Tống Noãn Dương nói: "Thẩm ca đang tạm giam hắn, thân phận của Ninh Lãng đặc thù, xử trí thế nào còn phải xem ý của cao, Thời trưởng hẳn nắm hắn sinh sát, Thời trưởng có nói với anh không?"

" Tôi không hỏi." Nhiếp Gia đối với việc này rất thờ ơ.

Hai người thuận miệng nói chuyện phiếm một hồi, máy giặt vang lên, Nhiếp Gia lấy quần áo Thời Kham đem ra phơi.

Tống Noãn Dương ăn sạch bánh bao sau đó vo tròn túi giấy ném vào thùng rác, nằm liệt trên sô pha xem tin tức, có hương hoa quế mơ hồ từ ngoài cửa sổ bị gió thổi vào, thu ý chính nùng(?), ăn no nên cả người cũng lười biếng. Nhiếp Gia ở ban công phơi quần áo, có tiếng chim ríu rít truyền đến.

"Thật nhàn nhã." Tống Noãn Dương thỏa mãn xong lại tiếp tục nằm liệt, thở dài nói: " Mọi chuyện đã giải quyết, hy vọng sau khi ang trở lại thế giới của mình, hết thảy cũng có thể thuận thuận lợi lợi, bình bình an an."

Nhiếp Gia ném cái móc vô đầu hắn, " Cậu cảm khái cái gì?"

Tống Noãn Dương bò dậy tựa lựng lên sô pha, không buông tha lại tiếp tục nhìn Nhiếp Gia, " Tôi tin anh, tuy rằng tôi không tồn tại."

Nhiếp Gia hờ hững nhìn hắn: " Tôi không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không thể rời đi, sẽ liên tục bị nhốt ở trong ở thế giới này thẳng đến khi thân thể số liệu tiêu vong. Dù tôi có hoàn thành cũng sẽ không rời đi, tôi luyến tiếc phải tách ra với Thời Kham."

Hai mắt Tống Noãn Dương sáng lên: "Đúng rồi! Thiếu chút nữa tôi quên mất, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng hai ngày nữa anh sẽ rời đi. Bất quá anh cũng quá bất cận nhân tình, anh không thể nói là luyến tiếc tôi sao? Mỗi thế giới Thời trưởng đều tìm anh, ở thế giới hiện thực cũng đợi anh, tôi không được nhớ, thật sự không được mà."

Mắt Tống Noãn Dương trông mong nhìn Nhiếp Gia, Nhiếp Gia trầm mặc một hồi lâu, hơi có chút bất đắc dĩ, lại cũng thiệt tình thực lòng nói: " Tôi cũng sẽ nhớ cậu."

Tống Noãn Dương vui vẻ, đắc ý nói: " Dù sao tôi cũng là vai chính duy nhất không gây thêm phiền toái cho anh mà!"

"Phiền toái cậu để lại cho tôi bộ ít sao?" Nhiếp Gia liếc xéo hắn, giống như nhìn thấu, cả giận nói: "Hôm nay cậu thật sự đưa bánh bao cho tôi sao?"

Tống Noãn Dương cười hì hì nói: "Thuận tiện kéo anh đi xem bản vẽ giúp tôi, tôi nói cho anh nghe, tôi có ý tưởng rồi, tôi cảm thấy tôi có thể làm ra một Transformers đó! Bất quá năng lực của anh cho tôi mượn dùng tí......"

" Cậu cút ngay cho tôi!"

Cuối cùng Nhiếp Gia vẫn bị Tống Noãn Dương nài ép lôi kéo đến quân khu, giúp hắn tạo món đồ chơi siêu to khổng lồ.

Thời Kham vừa đi một cái là hơn nửa tháng, chưa từng trở về, nhưng thường xuyên dành thời gian gọi điện thoại cho Nhiếp Gia. Gần một tháng trôi qua, năng lực giả ốc đảo đã an trí thích đáng ở Đông Hải ngạn, bởi vì năng lực giả ốc đảo đông đảo nên cần quan sát thêm, Đông Hải ngạn tạm thời hình thành một khu đặc trị, lấy Thời Kham cầm đầu quan quân cao cấp của chính phủ cai quản nó.

Đông Hải ngạn trọng binh gác, Thời Kham trực tiếp dẫn bộ đội của mình đến Đông Hải ngạn tọa trấn quân khu.

Mỗi một năng lực giả đều ghi chép kỹ càng thân phận và năng lực, Hạ Điềm thực hiện lời hứa cô từng nói với năng lực giả ốc đảo, dù Đông Hải ngạn bị đối đãi đặc thù, nhưng cũng không hạn chế ra vào tự do của năng lực giả, chẳng qua trình tự nghiêm khắc hơn một chút.

Lưu trình nghiêm cẩn, dân chúng cũng dần dần bình ổn lại cảm xúc.

Chỉ cần năng lực giả ốc đảo an phận thủ thường, tựa hồ...... Cũng không có gì không tốt, còn có thể giúp Hoa Quốc phát triển.

Editor: Trong lúc đợi Sơn Hà Lệnh ra kết cục, tôi ngồi edit chương này nè, hiccc, ngồi hóng hơn chờ hết ế á ????