Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 145: Săn giết thế giới(23)




Editor: Gấu Lam

Hiện giờ toàn bộ chủ đảo bị phá hủy, nhóm năng lực giả ốc đảo tựa hồ không biết một loạt hành vi của Ninh Lãng đều do Tạ Chân thao túng, các thành viên đã từng là săn giết giả cũng không biết An Nguyên sắm nhân vật gì trong đó.

Trận chiến của Nhiếp Gia và Ninh Lãng, tốc chiến tốc thắng, đại đa số năng lực giả ốc đảo còn chưa kịp chạy tới, Ninh Lãng đã chiến bại, chủ đảo cũng tiêu rồi.

Ở trong mắt bọn họ, tướng quân Thời Kham thống lĩnh năng lực giả Hoa Quốc tiến đến, vào ban đêm chủ đảo bùng nổ chiến tranh, tân nguyên thủ Ninh Lãng của bọn họ bị cầm tù, năng lực giả của chủ đảo cũng chết thất thất bát bát. Một loạt biến cố phát sinh quá nhanh, khiến họ trở tay không kịp.

Hạm đội của Hoa Quốc rất nhanh đã tiếp nhận ốc đảo, tuy rằng Ninh Lãng không chết nhưng lại bị Nhiếp Gia đánh gãy xương sống, hoàn toàn tê liệt, Tống Noãn Dương bóp méo ký ức của Ninh Lãng, để hắn khống chế ốc đảo, miễn cho những đảo đó chìm trong biển, sẽ chết hơn một ngàn vạn người, không qua loa được.

Ốc đảo mất Ninh Lãng, cũng mất đi đại bộ phận nhân viên cao tầng, trong tình cảnh như rắn mất đầu, Hoa Quốc ra mặt đúng thời điểm. Nhưng ốc đảo dù sao cũng là đại bản doanh của phái cá mập, Thời Kham lấy danh nghĩa vào cửa đại khai sát giới, cầm tù Ninh Lãng, biết bao nhiêu người lên tiếng phản kháng, cự tuyệt xác nhập với Hoa Quốc.

Hạ Thanh Đường vâng mệnh công khai hành động của Tạ Chân, nhưng vẫn có không ít năng lực giả phản kháng Hoa Quốc, thậm chí nhiều lần xung đột với quân đội Hoa Quốc.

Trên thực tế không chỉ có ốc đảo như thế, ngay cả người bên Hoa Quốc biết được chính phủ cố ý xác nhập với ốc đảo, mà không phải thừa nhận sự độc lập của ốc đảo cũng sinh ra không ít thanh âm phản đối. Khi biết được chính phủ không chỉ muốn xác nhập ốc đảo, còn muốn thu nhận hơn một ngàn vạn năng lực giả bào trong nước, lời phản đối ngay tại thời khắc này, bạo phát!

"Bọn họ là năng lực giả của phái cá mập! Hơn một ngàn vạn năng lực giả phái cá mập ở sát biên giới sinh sống cùng chúng ta, năng lực giả phái cá heo còn đỡ, nhưng ai bảo đảm an toàn của người thường chúng ta?!"

"Nếu quân đội là nơi để người thường dựa vào, chính phủ sẽ bảo hộ chúng tôi, vậy xin hãy nghe tiếng nói của chúng tôi! Không cho bất luận năng lực giả phái cá mập phái tiến vào biên giới, uy hiếp đến cuộc sống của chúng tôi!"

"Ngăn chặn năng lực giả phái cá mập!"

Ngày nào, các khu vực trong Hoa Quốc đều có vô số dân chúng biểu tình kháng nghị, bao gồm cả trong cao tầng chính phủ cũng có một bộ phận cầm đầu phản đối, này dù sao cũng liên quan đến tánh mạng, mỗi người đều tích cực.

Vì trấn an người dân, Thời Kham hạ quyết tâm, những năng lực giả phái cá mập nào chống lại Hoa Quốc, giết, hiện giờ bọn họ là quả bom ẩn hình trong xã hội, từ trên xuống dưới gần một ngàn người táng thân biển rộng, ốc đảo hoàn toàn an tĩnh rồi. Nhưng đây cũng không phải vì giết gà dọa khỉ, là để cho những người thường xem, chính phủ không hề lộng quyền độc tài, sẽ luôn luôn đặt dân lên vị trí đầu.

Nhưng những hành động này, hiệu quả cực nhỏ, người tham gia biểu tình chỉ tăng không giảm.

Hạ Điềm đại diện cho phái phản chiến, vô số lần ở trước màn ảnh lên tiếng rằng sẽ sắp xếp thích đáng cho năng lực giả ốc đảo, cũng sẽ cố gắng tăng cường quân sự bảo đảm an toàn của người thường.

Mặc dù hiện tại tiếng phản đối gầm càng ngày càng nhiều, Hạ Điềm cũng kiên quyết không nhả ra. Các đời tổng thống vẫn luôn cố gắng bình ổn tranh chấp giữa người thường và năng lực giả, hiện giờ ốc đảo đã bị thu phục, hoà bình ở ngay trước mắt, không nghĩ tới lại lật trong tay của người nhà mình.

Bởi vì coi kiên quyết thu phục ốc đảo, khiến cho đại bộ phận người thường bất mãn, gần đây trong các cuộc biểu tình thậm chí xuất hiện thanh âm yêu cầu Hạ Điềm hạ đài thoái vị nhường hiền.

"Thời Kham không nên nghe lệnh của Hạ Điềm, giết chết một ngàn năng lực giả. Chính phủ nhượng bộ sẽ làm cho họ được một tấc lại muốn tiến một thước, hiện tại lại nháo ra lời đòi Hạ Điềm hạ đài, tôi xem cô ta giải quyết làm sao." Nhiếp Gia có hơi tức giận, ném cây đũa lên bàn cơm.

Tổng thống Hạ Điềm ra sao cậu không quan tâm, cậu tức giận là vì Hạ Điềm để Thời Kham làm chim đầu đàn. Vốn dĩ Thời Kham đến ốc đảo đã khiến cậu thập phần bất mãn bới Hạ Điềm, bây giờ một ngàn người kia chết, không chỉ ốc đảo nhớ thù này, dân Hoa Quốc cũng sẽ coi Thời Kham là nanh vuốt của Hạ Điềm. Hạ Điềm mà không ngồi vững trên ghế tổng thống, sau này xuất hiện chính biến, Thời Kham sẽ là người đầu tiên bị cô liên lụy.

Tống Noãn Dương và Thẩm Tô bị Thời Kham sai lại nhà nấu cơm cho Nhiếp Gia, nửa tháng này hắn vẫn luôn ra vào Thanh Hải môn, không có nhiều thời giờ và tinh lực chiếu cố Nhiếp Gia.

" Thời trưởng cùng lập trường với tổng thống, cũng không thể nói như vậy." Thời tiết càng ngày càng lạnh, cơm nước xong Tống Noãn Dương lôi kéo Nhiếp Gia ra ban công phơi nắng, để lại Thẩm Tô ở trong phòng bếp rửa chén.

Tống Noãn Dương tiếp tục nói: "Hiện tại các khu hành chính đều phản đối năng lực giả ốc đảo tiến vào biên giới, người ủng hộ tổng thống chỉ có Thời trưởng, nắm trong tay quyền lực lớn nhất. Huống hồ, tổng thống và Thời trưởng đều theo ý thức thế giới để hành sự, bọn họ và người biết nội tình như chúng ta không giống nhau. Anh có thể thờ ơ cười nhìn chiến tranh chủng tộc bùng nổ, nhưng là do anh biết tất cả đều là giả, bọn họ lại không biết."

" Đã mấy ngày rồi tôi chưa gặp Thời Kham." Nhiếp Gia ghé vào trên lan can, bỗng nhiên nói: " Tôi nhớ anh ấy."

"Vậy đến Thanh Hải môn tìm ngài ấy." Tống Noãn Dương nghẹn một hồi mới nói: "Bất quá bây giờ Thanh Hải môn rất loạn, anh không thích tổng thống cũng đừng biểu đạt ý nghĩ của mình, đến gặp Thời trưởng thôi."

Gần đây bởi vì chuyện ốc đảo, các khu đều đến Thanh Hải môn nghị sự, đối với việc này Hạ Điềm duy trì ý miến không thể đánh, nhưng thanh âm phản đối thật sự quá lớn.

Nhiếp Gia vốn dĩ chỉ muốn an tâm ở nhà chờ Thời Kham về nhà, mấy ngày không gặp thậm chí một cuộc gọi cũng không có, cậu thật sự rất nhớ Thời Kham. Tống Noãn Dương vừa khuyến khích, Nhiếp Gia đã không nhịn được, buổi chiều lập tức đến Thanh Hải môn.

Thủ vệ Quốc hội nghiêm ngặt, nhưng không ngăn Tống Noãn Dương, càng không ngăn Nhiếp Gia, hai người ở hàng hiên đụng phải Hạ Thanh Đường.

Hạ Thanh Đường mang đôi mắt thâm đen dường như ba ngày ba đêm không ngủ, xách túi giấy mê mang nhìn Nhiếp Gia: "Nhiếp tiên sinh? Sao anh ở chỗ này? Trưởng phòng còn phân phó tôi đem bánh tart trứng đến cho anh này."

" Tôi đến tìm Thời Kham, người khác đâu?" Nhiếp Gia nói.

Hạ Thanh Đường tựa hồ cực kỳ mệt, dựa vào tường chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, ngáp một cái nói: " Đang họp, tôi trốn ra ngoài trộm lười một tí......"

Nhiếp Gia đi qua ấn lên vai cô, khôi phục tinh lực cho cô, có chút đau lòng nói: "Hai ngày nay có phải Thời Kham cũng không nghỉ ngơi không?"

Hạ Thanh Đường nhảy lên một cái, tinh lực nháy mắt đầy đủ, hai mắt sáng lên, thế mà coi lại quên mất, Nhiếp Gia và Mạnh Giai chính là thần tiên sống!

"Gần đây bởi vì chuyện ốc đảo nên cực kỳ ồn ào huyên náo, chắc anh cũng biết." Hạ Thanh Đường tinh thần mệt mỏi vẫy vẫy tay.

Thân phận của Nhiếp Gia đặc thù, không có bất luận quân hàm thậm chí là chứng minh thân phận, nhưng có thể tự do ra vào Thanh Hải môn, tổng thống và các khu đang mở họp, Hạ Thanh Đường vẫn có thể trắng trợn dẫn cậu vào phòng họp.

Thời Kham ngồi đối diện cửa, vừa thấy Nhiếp Gia tiến vào đầu tiên hơi ngốc một chút, đang muốn đứng dậy, Nhiếp Gia nhẹ nhàng xua xua tay ý bảo không quấy rầy hắn, đến sát tường ngồi bàng thính. Tống Noãn Dương cũng theo, ngồi ở bên người Nhiếp Gia, Hạ Thanh Đường cười hì hì thò qua đưa túi giấy cho Nhiếp Gia ăn luôn bánh tart trứng.

Một hội nghị bốn nghiêm cản, lập tức tràn ngập mùi sữa của bánh tart trứng.

Các nghị viên và đương cục: "......"

Hạ Điềm bất đắc dĩ nhìn ba người, lắc lắc đầu, không để ý đến bọn họ, tiếp tục nói.

Thời Kham bỗng nhiên có chút thất thần, một tay chống má nghiêng đầu nhìn Nhiếp Gia, một tay thưởng thức một nét vẽ xấu quắc trên văn kiện.

Hạ Điềm tiếp tục nói: "Ốc đảo đã bị phân liệt, hiện tại sự tồn vong đều dựa vào Ninh Lãng khống chế, một khi Ninh Lãng thoát khỏi khống chế của thượng úy Tống, hoặc ngoài ý muốn tử vong, mấy chục đảo nhỏ tính cả hai ngàn vạn mạng người đều sẽ chìm trong biển. Hiện tại dân số toàn cầu không tới năm trăm triệu, sống chết của hai ngàn vạn người ốc đảo, vô luận như thế nào Hoa Quốc cũng không thể ngồi yên xem như không thấy."

"Bọn họ là năng lực giả tự nhiên có biện pháp chạy thoát, chúng â dù bàng quan cũng không bằng ốc đảo một hơi bắn mấy trăm quả bom hạt nhân!" Kiều Uyên thượng tướng ở phoá dưới kiên quyết phản đối.

Thời Kham đem tờ giấy vẽ xấu quắc của mình gấp lại bỏ vào trong túi, sau đó mới thong thả ung dung chơi bút nói: " Trên ốc đảo không phải tất cả mọi người đều là năng lực giả, người thường cũng chiếm hơn một nửa, các ông cũng đã sớm nhìn thấy kết quả thống kê, nói ít thì cũng một trăm vạn người. Huống chi những người khác đại đa số đều là năng lực giả cấp 2 cấp 3, năng lực không quan trọng, để bọn họ chạy giữa biển rộng mênh mông, ông cho rằng năng lực giả là thần tiên à?"

"Chú ý ngôn từ của ngài, Thời, Kham, thiếu, tướng!" Tròng mắt Kiều Uyên đỏ bừng mà trừng mắt nhìn Thời Kham.

" Tôi không cần ông nhắc nhở quân hàm của tôi thấp hơn ông."Sắc mặt Thời Kham chợt biến, bất cần đời lười biếng trên mặt dần lui, thay vào là sự tức giận, " Ông ngầm châm ngòi thổi gió tổ chức biểu tình, uy hiếp ốc đảo, ở trong quốc nội tạo khủng hoảng, muốn lợi dụng dư luận hạ đài tổng thống. Tôi lười điều tra xem ông muốn làm gì, tôi hỏi ông, ông có biết hai ngàn vạn mạng người là khái niệm gì không hat? Một người chảy một giọt máu thôi, cũng đủ nhấn chìm ông!"

Thời Kham đứng lên chụp nguyên nồi tổ chức biểu tình bãi chức tổng thống lên đầu Kiều Uyên, ném báo cáo điều tra ông ta âm thầm tác động dư luận trước mặt hắn, một tiếng vang lớn, gió quét trên mặt Kiều Uyên, như là tât một bạt tai vào mặt ông ta, "Chính ông tự xem xem đi!"

Kiều Uyên nắm chặt hai quyền ấn trên đầu gối, dùng sức thở đến cả người phát run.

Hạ Điềm nhíu mày: "Kiều Uyên tướng quân, nếu ông có gì bất mãn với tôi, ở trên quốc hội cứ việc đề ra, thậm chí có thể thông qua bỏ phiếu bãi chức tôi. Ai có thể làm tốt, không khơi mào chiến tranh, nghiêm túc phát triển quốc gia, tôi rất vui lòng thoái vị nhường hiền. Nhưng ông tuyệt đối không thể lấy mạng hai ngàn vạn người và bất an của dân chúng để chơi loại trò chơi này."

Những đương cục khác vốn tưởng đàm phán hoà bình, không nghĩ tới Thời Kham bỗng nhiên móc ra một bản điều tra, nhất thời có chút khiếp sợ, vỡ mộng, hai mặt nhìn nhau lén nói chuyện với nhau.

Kiều Uyên vỗ bàn đứng lên, trong mắt tức giận bừng bừng, " Tôi muốn làm gì? Tôi chỉ muốn bảo đảm an nguy của quốc gia và dân chúng! Thật ra tôi muốn hỏi các người đây, tổng thống Hạ Điềm, thiếu tướng Thời Kham, các người đến tột cùng muốn làm gì? Đem hai ngàn vạn năng lực giả phái cá mập vào biên giới, các người điên rồi sao! Lấy tánh mạng của trăm triệu dân chúng ra đùa giỡn!"

"Cao tầng Ốc đảo trừ bỏ Ninh Lãng đều đã chết hết, quốc gia chúng ta vẫn luôn tận sức phản chiến còn ông lại kì thị chủng tộc, hai ngàn vạn dân ốc đảo trong miệng ông thì bọn họ đều là phái cá mập sao?" Thời Kham đối chọi gay gắt với Kiều Uyên.

"Nhưng đem một đống năng lực giả ốc đảo vào biên giới, sẽ tồn tại tai hoạ ngầm, điểm này không thể tránh khỏi, ngày sau giữa ốc đảo và dân chúng xảy ra xung đột liên quan đến mạng người, ai sẽ chịu trách nhiệm?" Một đương cục nói.

Thời Kham không thể tin nổi mà nhìn hắn: " Ông thân là đương cục một khu, cư nhiên sợ gánh vác trách nhiệm? Ông cho rằng, Hoa Quốc ngồi yên không nhìn đến, nhìn hai ngàn vạn năng lực giả lưu vong thì trong nước sẽ an toàn sao?"

"Thiếu tướng, anh đừng vượt mức!"

" Tôi cảm thấy thiếu tướng nói đúng, nếu lần này chúng ta ngồi yên không nhìn, hai ngàn vạn năng lực giả ốc đảo cũng không có khả năng chết đuối hết, bọn họ sống sót lưu vong bên ngoài, càng uy hiếp chúng ta hơn! Chờ bọn họ tiến cấp, không chừng lại là Nhiếp Gia thứ hai!" Dứt lời người nọ mới đột nhiên nhớ tới Nhiếp Gia cũng ở trong phòng hội nghị, tức khắc thần sắc có chút xấu hổ, quay đầu lại nhìn Nhiếp Gia một cái.

Nhiếp Gia xua xua tay, không để ở trong lòng.

Kiều Uyên cả giận nói: "Uy hiếp? Bọn họ làm địch nhân thì lấy đâu ra uy hiếp, giết xong rồi thôi, nếu bọn họ tuến vào làm người một nhà với chúng ta mới thật sự là uy hiếp!"

"Nói đến nói đi ông vẫn muốn giết người cho xong việc, hai ngàn vạn người, ông nói giết là giết à?"

Mọi người cực kỳ ồn ào, trường hợp này làm Nhiếp Gia nhìn đến mệt, câuh thấp giọng hỏi: " Ồn thật ấy, không có việc gì chứ?"

Hạ Thanh Đường hữu khí vô lực nói: "Hai ngày nay vẫn luôn cãi nhau như vậy, ồn ào đến nội tiết tố của tôi cũng mất cân bằng mà chẳng ra đâu vào đâu. Tướng quân Kiều Uyên vẫn luôn không chịu nhượng bộ, cũng không chịu nhả ra, dù sao ông ta muốn người ốc đảo chết hết mới cam tâm, nhìn thấy oing ta là phiền."

" Tận hai ngàn vạn người lận ấy......" Tống Noãn Dương lẩm bẩm nói.

Lần đầu tiên hắn tham dự một hội nghị bàng quan cỡ này, mọi người đều là nhân viên cao tầng của chính phủ quốc gia, còn tưởng rằng sẽ vô cùng nghiêm cẩn trang trọng, không nghĩ tới lại loạn như vậy...... thiếu chút nữa đã động thủ.

Thần sắc Hạ Điềm lạnh lùng, "Chuyện này không thể kéo dài nữa, bỏ phiếu đi."

Tiếng nói của cô vừa dứt, trong đại sảnh tức khắc an tĩnh.

Nhiếp Gia nhướng mày, bỏ phiếu là thủ đoạn cuối cùng, quyết định của Hạ Điềm vốn đã khó được ủng hộ, bỏ phiếu hiển nhiên bất lợi với cô. Chỉ là nếu kéo dài thêm, dân trong nước bất an là chuyện, ốc đảo thấp thỏm chờ đợi sắp xếp cũng là một chuyện, sự tình tiếp tục nữa ắt trở nên gay gắt, không biết sẽ phát sinh cái gì. Làm tổng thống, Hạ Điềm phải công bằng công chính, dù gặp chuyện gì cũng không được có tư tâm, tuy rằng Nhiếp Gia luôn canh cánh trong lòng việc cô để Thời Kham đến ốc đảo, lúc này lại có chút bội phục dũng khí và kiên trì của cô.

" Mọi người, bỏ phiếu là thần thánh, vô luận kết quả gì tôi cũng sẽ vâng theo, hy vọng mọi người cũng vậy. Cũng hy vọng mọi người nghiêm túc suy xét đến hai loại hậu quả, cẩn thận cân nhắc rồi mới quyết định." Hạ Điềm đứng lên cúc cung với mọi người, thanh âm có chút bi thương.

"Trung giáo." Thời Kham nhìn Hạ Thanh Đường một cái.

Hạ Thanh Đường lập tức nhảy lên chuẩn bị bỏ phiếu.

Thời Kham quét nhìn một vòng đại sảnh, nhíu mày nói: "Chúng ta là số chẵn, có khả năng bằng phiếu."

Kiều Uyên hừ lạnh nói: " Vậy để công bằng, bỏ phiếu của tổng thống phiếu đi."