Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 101: Tình yêu là ánh sáng xanh(15)




Editor: Gấu Lam

"Không cần," Nhiếp Gia vỗ vỗ tay, "Dựa vào cái gì chúng ta phải chuyển nhà. Về sau tới một lần em đánh một lần, em xem anh ta có bao nhiêu cái mạng."

Thời Kham cười dắt tây Nhiếp Gia, cùm cụp đóng cửa lại.

Hai người mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Nhiếp Gia kêu liên tục không ngừng, Thời Kham đeo tạp dề đi vào phòng bếp, Nhiếp Gia nhận điện thoại, bên trong lập tức truyền đến thanh âm già nua tràn ngập tức giận, chất vấn.

"Tôi mặc kệ cậu là ai, hay muốn cái gì, nói cho tôi đến tột cùng cậu chứng cứ xác thực đó hay không?"

Thanh âm này rất lớn, Nhiếp Gia không mở loa ngoài, Thời Kham cách đó không xa cũng nghe thấy được.

"Tôi đương nhiên là có." Nhiếp Gia đi đến bên cạnh Thời Kham, giống như trước dựa vào vai hắn nhìn bộ dáng ôn nhu nấu cơm của hắn.

Bên kia nháy mắt an tĩnh, sau đó thanh âm phẫn nộ hơi giảm một chút, trở nên vững vàng ổn trọng, "Hiện tại tôi lập tức phái người đến tìm cậu, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu, có lẽ vì sự thức thời của cậu mà cậu sẽ nhận được hồi báo phong phú."

"Tôi không cần hồi báo, chỉ hy vọng bà tạm thời có thể ẩn giấu, hiện tại không phải là lúc." Nhiếp Gia hờ hững nói.

"Không thể nào." Thanh âm trong điện thoại lộ ra sự cường thế không thể xen vào.

Thần sắc Nhiếp Gia hơi biến, mắt lộ ra không vui: "Ôn lão thái thái, tôi hy vọng bà có thể biết điều một chút. Không phải tôi đang cầu bà, mà là đang thông báo cho bà, nếu bà không biết điều một hai phải tới quấy rầy tôi, làm hư chuyện của tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí. Hiện tại bà cầm chứng cứ đi báo án đi, vận dụng thế lực của Ôn gia mà mấy người có, nhìn xem không có tôi giúp bà, bà có thể kéo Thời Nghệ Viện xuống ngựa hay không."

Bên kia truyền đến tiếng thở dốc ầm ĩ, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn thỏa hiệp, " Mất bao lâu?"

"Không vượt quá một năm." Nhiếp Gia hờ hững nói.

"Không được!" Ôn lão thái thái lập tức nói: "Lâu lắm!"

"Hơn hai mươi năm bà vô tri vô giác, hiện tại một năm cũng chờ không được?" Nhiếp Gia cười nhạo một tiếng, "Chính bà tự xem rồi làm."

Dứt lời không đợi Ôn lão thái thái trả lời Nhiếp Gia đã tắt điện thoại, ai dám ném sắc mặt với vị lão thái thái này chứ, lập tức mấy người Ôn gia đứng ngồi không yên.

" Thằng nhãi này quá cuồng vọng!" Ôn Thanh Lâm đập lên tay vịn sô pha.

Diệp Anh đứng ở phía sau Ôn lão thái thái, hờ hững liếc nhìn Ôn Thanh Lâm, ánh mắt có chút khinh thường.

"Cậu ta ngông cuồng là vì có bản lĩnh." Con trai Ôn lão thái thái Ôn Viễn Phong lên tiếng đánh gãy lời nói của anh họ mình, tầm mắt bất động thanh sắc dừng ở trên người Diệp Anh, khẽ cười một tiếng nói: "Diệp tiểu thư, xin cô trở về chuyển lời với ngài Nhiếp rằng, chỉ cần trong tay cậu ấy thật sự có đủ chứng cứ, mất bao nhiêu thời gian chúng ta cũng chờ."

Diệp Anh câu môi cười, nhìn vị thị trưởng tuổi trẻ thức thời này, mỉm cười nói: "Như vậy tôi xin cáo từ trước."

Diệp Anh vừa rời khỏi phòng khách, Ôn gia tức khắc châu đầu ghé tai, Ôn lão thái thái sắc mặt đen lại, ngồi ở trên sô pha trầm mặc không nói.

Ôn Thanh Lâm nói: "Thằng nhóc đó cũng chỉ là thương nhân, chỗ dựa duy nhất chính là Lâm Hạo Nhiên, lão thái thái ngài nhịn nó làm gì? Trong tay nó có cái gì, con thay ngài bắt nó nhổ ra!"

"Đánh rắm." Ôn lão thái thái vừa bình ổn hơi thở, thần sắc không vui nhìn Ôn Thanh Lâm.

Ôn Thanh Lâm tức khắc lúng túng, không dám lên tiếng nữa.

" Người phụ nữ vừa rồi lai lịch không nhỏ, có thể để người như cô ta làm chân chạy vặt, quan hệ của Nhiếp Gia cùng Thời Kham không đơn giản như vậy." Ôn Viễn Phong thong thả ung dung nói: "Thời Kham người này xem như thôi, mẹ, nếu Nhiếp Gia đứng ở bên Thời Kham, khẳng định cũng không thích Thời gia, cậu ấy bảo chúng ta chờ thì chờ vậy, cũng không có khả năng lừa chúng ta. Ôn gia không đắc tội với cậu ta, càng không đắc tội với Thời Kham, cậu ta không việc gì phải làm vậy."

Ôn lão thái thái chậm rãi gật gật đầu: "Mẹ nghe nói lão thái thái Thời gia sắp không qua khỏi rồi?"

"Đúng vậy, trừ bỏ chính phủ Tần Thành ai cũng không biết thân phận của Thời Kham, ngài nói xem thân phận địa vị của Thời Kham như vậy, mỗi ngày hắn luôn bị ba và chị xem thường, nhưng không hành động gì, không phải hy vọng mẹ hắn có thể ra đi thanh thản sao." Ôn Viễn Phong nói.

Ôn lão thái thái bỗng trầm mặc, bà nhìn chiếc nhẫn hơi cũ trên ngón tay, hơi hơi đỏ hốc mắt.

"Vậy chờ đi."

————————————

Chung cư, Thời Kham có chút kinh ngạc, cười cười xoa đầu Nhiếp Gia một phen, hỏi: "Bởi vậy sao Diệp Anh lại không ở đây, nguyên lai là chạy vặt cho em. Em tìm Ôn gia lão thái thái chi vậy?"

" Giết rắn phải đánh bảy tấc." Nhiếp Gia đặt điện thoại qua một bên, ôm eoThời Kham nằm ở trên người hắn, thân mật cọ a cọ.

Thời Kham tùy ý cậu bấu víu, kéo cậu nhích tới nhích lui ở trong phòng bếp, "Bảy tấc của Thời Nghệ Viện...... Ở đâu?" Thời Kham nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Lâm Hạo Nhiên, nhưng thực tế thì Lâm Hạo Nhiên cũng hoàn toàn không tính là quá đúng.

Chị hắn Thời Nghệ Viện kỳ thật rất giống ba hắn, cái cái đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là công cụ. Hợp tâm ý tự nhiên đau sủng, không hợp tâm ý có thể quyết đoán từ bỏ nó. Tỷ như Lâm Tiện, tỷ như hắn, Thời Kham.

" Anh có biết hồi trẻ Thời Nghệ Viện từng giết người không, anh đoán xem là ai?" Nhiếp Gia nói.

" Con gái của Ôn lão thái thái?" Thời Kham kinh ngạc nói.

Đối với Thời gia thì những việc đó chỉ là việc nhỏ không đáng kể, Thời Kham cũng không biết nhiều, hắn không có hứng thú, tự nhiên cũng không ai lấy mấy việc nhỏ đó tới phiền hắn. Chỉ là Ôn gia là chính quyển, hơn hai mươi năm trước con gái ra đi, việc này hoặc nhiều hoặc ít Bạch Lộ cũng từng nói hắn nghe.

Nghe nói Ôn Tình là bệnh chết ngoài ý muốn, nếu thật do Thời Nghệ Viện giết, cũng khó trách Ôn lão thái thái gấp đến độ không chờ nổi trực tiếp gọi điện thoại cho Nhiếp Gia để chứng thực.

Nhưng Thời Kham đoán xong, Nhiếp Gia lại thần thần bí bí lắc lắc đầu, phủ nhận.

"Ôn Tình đúng thật là bệnh chết, huống hồ hơn hai mươi năm trước quyền thế của Ôn gia tuy rằng không lớn bằng hiện tại, nhưng cũng xêm xêm Thời gia, Thời Nghệ Viện dám giết Ôn Tình sao?" Nhiếp Gia nhảy lên lưng Thời Kham, duỗi tay lấy một củ cà rốt, nhai nhai.

Thời Kham vừa muốn nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên phanh một tiếng, Diệp Anh sốt ruột hoảng hốt đá văng cửa, tiến vào, nhìn thấy hai người trong phòng bếp bỗng nhiên trì độn, lúng túng nói: "Tôi thấy ổ cửa giống như bị đập hư......"

"Lâm Hạo Nhiên làm, không có việc gì, tìm người đổi khóa đi." Nhiếp Gia nhảy xuống nói.

Diệp Anh ai một tiếng, nhìn cũng không dám nhìn sắc mặt Thời Kham, nhanh chóng chuồn đi tìm bất động sản đổi khóa.

Lại nói Lâm Hạo Nhiên sau khi bị Nhiếp Gia đánh ngất xỉu ở thang máy đã được bọn bảo tiêu đưa đến bệnh viện, cánh tay bị gãy còn chưa lành, xương mũi lại đi theo cánh tay. Cũng may không lâu sau đã tỉnh, nên bảo tiêu không đem chuyện này nói cho Thời Nghệ Viện.

Hắn còn đang lo lắng cho Nhiếp Gia, nếu là Thời Nghệ Viện biết Nhiếp Gia lại đưa hắn vào bệnh viện nữa, phỏng chừng có thể xách súng tới trước cửa bắn chết Nhiếp Gia.

Trên mạng tin tức liên quan Nhiếp Gia cùng Thời Kham vẫn che trời lấp đất như cũ, di động của Lâm Hạo Nhiên cũng 24 giờ không gián đoạn kêu lên inh ỏi, phần nhiều là nhóm nhị đại Tần Thành, trêu chọc trên đầu hắn đội nón xanh, lại không nghĩ thật sự khiến Lâm Hạo Nhiên tức giận, một lần nữa quẳng điện thoại.

Cứ như vậy bị Nhiếp Gia đuổi đi, không nói chuyện được mấy câu, đương nhiên Lâm Hạo Nhiên không cam lòng.

Nhưng lần này đừng nói là phá cửa xông vào, thậm chí sảnh lớn Lâm Hạo Nhiên còn chưa đi vào, trực tiếp bị một thanh niên áo đen mặt con nít ngăn ở bên ngoài.

"Tôi xuất hiện ở đây, chính là đôi mắt bên cạnh ngài Nhiếp, đừng nghĩ có thể đến gần cậu ấy một bước." Thập Lí ác thanh ác khí cảnh cáo, nhưng gương mặt búng ra sữa kia thật sự có vẻ trẻ con lại mềm mại, ngược lại có loại đáng yêu làm bộ trưởng thành.

Một lời không hợp liền động thủ, một sợi tóc của mặt con nít còn không đụng được, bảo tiêu lại lần nữa nằm xuống hết.

Lâm Hạo Nhiên đừng nói muốn mang Nhiếp Gia đi, hiện tại tiếp cận cậu đã là si tâm vọng tưởng, nhìn cậu một cái càng khó hơn. Mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, mang bao nhiêu người, hay đến công ty Thời Kham làm khó dễ, đều không làm gì được.

Hắn hữu tâm vô lực, tùy tiện ở một nào đó ngắm nhìn cậu, nhưng tất cả đều là hình ảnh Nhiếp Gia cùng Thời Kham ở bên nhau. Bọn họ nắm tay, thân mật hôn môi, xuất hiện ở trên màn hình, cả trong mộng của hắn.

Tần Hoài bị chấn động não đã tốt lên, cổ cũng hoạt động tự nhiên, khi hắn cùng Phí Anh tới tìm Lâm Hạo Nhiên đã rất khuya. Cũng không phải hai người cố ý chọn thời gian này tới quấy rầy người ta ngủ, mà là này nửa tháng nay Lâm Hạo Nhiên không có tin tức, một cú điện thoại cũng không liên hệ với bọn họ, đến chung cư biệt thự hắn thường ở cũng không có thậm chí là nhà cũ Thời gia đều không tìm thấy người, trắc trở biết bao mới biết được Lâm Hạo Nhiên ở chung cư nay, thế nên mới có chuyện nửa đêm tìm tới cửa.

Mở cửa ra, trong phòng một mảnh hắc ám, theo sau đó là mùi rượu ập vào mặt.

"Hạo Nhiên?" Phí Anh sờ soạng nửa ngày không sờ thấy đèn, đành phải ở trong bóng tối đá mấy chai rượu lăn lóc trên đất đi về phía trước.

Tần Hoài lạnh mặt đi theo phía sau Phí Anh, hai người đi đến phòng khách cuối cùng phát hiện Lâm Hạo Nhiên say rượu ngồi ở trên ghế mây ngoài ban công. Phí Anh bị vướng mấy chai rượu, may là Tần Hoài đỡ được mới không ngã xuống.

"Lâm Hạo Nhiên, cậu đang làm gì thế?" Tần Hoài đi qua, ánh mắt giống như đao nhỏ đâm mấy cái trên người Lâm Hạo Nhiên.

Lâm Hạo Nhiên căn bản không có phản ứng gì, vẫn rót rượu vào trong miệng, bị Tần Hoài cầm lấy vứt đi, lăn lóc trên mặt đất.

"Hai người đừng đánh nhau mà!" Phí Anh nóng nảy, nhảy tới nhảy lui tìm đèn, rốt cuộc sờ được công tắc dưới đất, ánh sáng bùng lên.

Vỏ chai rượu đầy nhà, đỏ trắng đều có, Lâm Hạo Nhiên để chân trần râu ria xồm xàm dựa vào trên ghế mây, đôi mắt không khoẻ đột nhiên gặp ánh sáng, không chịu được đành nhắm lại, vẫn như cũ từ cửa sổ ngắm nhìn chung cư nơi xa.

"Hạo Nhiên, cậu làm gì vậy?" Phí Anh nóng nảy, " Cậu uống nhiều quá sẽ trúng độc cồn đó! Tần Hoài mau mau, giúp tôi kéo cậu ta đi bệnh viện."

"Giúp cái gì mà giúp, bộ hắn không có chân sao?" Tần Hoài lạnh như băng rống Phí Anh, lại nhìn Lâm Hạo Nhiên, bốc lên ngọn lửa: "Lâm Hạo Nhiên, cậu cũng thật giỏi, để ba tôi chờ cậu cả một ngày, cậu trâu bò nhỉ, mất một luyến sủng thôi mà hợp đồng với Tần gia cũng không thèm ký, giống như chó nhà có tang, tôi nhìn cậu ăn nói thế nào với ông ngoại cậu!"

Hợp đồng với Tần gia này Thời lão và Thời Nghệ Viện đã đốc xúc Lâm Hạo Nhiên non nửa năm, ân cần dạy bảo hắn cẩn thận đối đãi, để khiến Tần gia gật đầu, Lâm Hạo Nhiên quả thật có thể ký được rồi, không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích, hắn bị Nhiếp Gia làm thương tâm, liên tục mấy ngày mượn rượu giải sầu để quên đi chuyện này.

Lúc này bị Tần Hoài rống một cái, Lâm Hạo Nhiên mới nhớ tới, nhưng cũng không để bụng, vẫn nhìn đối diện xuất thần.

"Hạo Nhiên, cậu đang nhìn đi đâu thế?" Phí Anh dùng tay quơ trước mặt hắn.

Lâm Hạo Nhiên vừa mở miệng chính là cái giọng khàn khàn: " Đèn vẫn còn sáng, hẳn là em ấy còn chưa ngủ, em ấy gần đây luôn là thức rất khuya mới ngủ, ở công ty nhất định rất bận."

Phí Anh nghẹn một chút, đương nhiên biết Lâm Hạo Nhiên đang nói ai.

Tần Hoài cười lạnh một tiếng: "Sao cậu biết cậu ta bận chuyện công ty, nói không chừng đang ở trên giường cùng cậu cậu phiên vân phúc vũ!"

Ánh mắt Lâm Hạo Nhiên đỏ rực, trừng mắt nhìn Tần Hoài, " Cậu câm miệng."

"Vì một Nhiếp Gia, mẹ nó ba tôi đến bồ câu cũng sắp phóng luôn rồi, cái này có là gì, mẹ mày cậu có biết không hả có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vị trí ở Thời của cậu đấy, moá nó chứ cậu không giống chúng tôi, cậu không có họ Thời!" Tần Hoài nổi bạo rống giận hắn.

" Tôi yêu em ấy......" Lâm Hạo Nhiên bỗng nhiên ấn trán mình, mấy ngày nay luôn tuyệt vọng cùng áp lực lúc này đây hắn bỗng khóc nức nở, "Tôi yêu em ấy, tôi hối hận rồi...... Tôi cũng không biết nguyên lai tôi yêu em ấy như vậy......"

Giữa mày Tần Hoài nhướng nhướng.

Phí Anh lúng ta lúng túng nói: " Cậu sớm đã...."