Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

Chương 11: Chương 11






“Tôi không rõ cậu đang nói cái gì?”
Đỗ Tư Kỳ đi ra khỏi gian phòng, ánh mắt cho ủy khuất và sợ hãi, trốn tránh không dám đối mặt với Hạ Miên Miên.

Cô bé này theo style công chúa thanh thuần điển hình, áo sơ mi đồng phục cài đến chiếc cúc trên cùng, bộ dạng học sinh gương mẫu 5 tốt.
Mà sự thực bên ngoài cậu ta đúng là một học sinh ưu tú, luôn hòa đồng với mọi người, được thầy yêu bạn mến, cho dù là kỳ thi nào cũng xếp thứ hạng cao.

Quan trong nhất, dáng dấp cô bé này cũng vô cùng xinh đẹp, mặt trái xoan, miệng anh đào, mũi cao, mắt phượng, là mỹ nhân tiêu chuẩn điển hình, vừa thanh nhã lại điềm đạm.
Một thiếu nữ hoàn mỹ, xuất sắc như thế, đương nhiên trong mắt Hạ Miên Miên phách lối, phản nghịch chẳng khác nào cái gai trong mắt, kẻ địch không đội trời chung.

Kể từ khi biết Sở Tuấn Hưng thích Đỗ Tư Kỳ, cô nhóc Hạ Miên Miên càng hống hách, đi khắp nơi gây chuyện với Đỗ Tư Kỳ.

Nhưng mà tất cả chuyện này đều đã là quá khứ.

Hạ Miên Miên hiện tại chặn Đỗ Tư Kỳ chỉ vì muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cục những lời đồn đại này có liên quan đến cô ta hay không?
“Tôi vừa bước vào, cậu lập tức trốn vào trong phòng cuối dãy, vì sao thế?”
Hạ Miên Miên chăm chú nhìn cô bé kia, dò xét biểu tình trên khuôn mặt cô ta.

Điều khiến người ta thất vọng nhất chính là, ngoại trừ biểu hiện khiếp đảm, sợ hãi thì chẳng có chút cảm xúc nào thoáng qua trên gương mặt khả ái ấy cả.

Hai tay cô nhóc đó nhíu chặt vạt áo đồng phục, cổ rụt lại, run rẩy đáp:
“Mẹ tôi đã dặn nếu thấy cậu thì tránh cậu càng xa càng tốt.

Hạ Miên Miên về sau tôi sẽ không bao giờ cãi nhau với cậu nữa, cậu có thể đừng làm khó tôi nữa được không?”
Hạ Miên Miên: …
Tình hình hiện tại nhìn thế nào cũng giống như cô là một con sói nanh ác đang hà hiếp, chèn ép một bé thỏ trắng vô tội, yếu đuối.

Hạ Miên Miên nhíu mày, chẳng lẽ mình phản ứng quá độ, suy nghĩ quá nhiều?
“Tôi… tôi có thể về lớp được chưa?”
Đỗ Tư Kỳ cẩn trọng hỏi.

Hạ Miên Miên mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô nhóc này một chút, cuối cùng tránh sang bên, ra hiệu cô ta có thể đi.

Đến khi nhà vệ sinh không còn bóng người, Bạch Tinh mới đi đến bên cạnh giục:
“Đại tỷ, chúng ta cũng nhanh chóng trở về lớp thôi.”
Hạ Miên Miên gật đầu, cùng Bạch Tinh rời đi, đi được nửa đường mới nhớ mục đích của cô là đi vệ sinh, thế mà chưa đi đã phải quay lại.

Giải quyết nỗi buồn xong trở về lớp 12-1 đã thấy thầy giáo đứng trên bục giảng, chuẩn bị vào tiết, thấy hai người khoan thai đi đến, thầy cũng chẳng phản ứng gì, dường như đã quen với tình cảnh này.
Sau khi trở về chỗ ngồi Hạ Miên Miên lấy sách giáo khoa, dự định chăm chú nghe giảng, kết quả chưa đầy vài phút đã bắt đầu thất thần nghĩ sang chuyện khác.


Vừa rồi lúc ở nhà vệ sinh, cái đá cửa đó, kỳ thực so với đầu óc của mình, phản ứng của thân thể này còn nhanh hơn, đến khi ý thức được mình cần làm gì, cô đã giơ chân đá cửa rồi.

Chẳng lẽ đây chính là thói quen của cơ thể nguyên chủ? Bởi vì trong tiểu thuyết, cô bé Hạ Miên Miên này là một nàng tiểu thư đỏng đảnh bị chiều chuộng sinh hư, tính tình ngang ngược, không nghe lời, thích gây chuyện thị phi.
Cho nên dù hiện tại cô đã xuyên vào thân thể này, nhưng ý thức của nguyên chủ vẫn còn, nên làm thế nào, sẽ làm thế nào, nếu nhất quyết làm theo ý mình, thân thể của nguyên chủ sẽ cảm thấy không thoải mái.
Ví dụ như cơn đau đầu không rõ nguyên nhân của cô.
Hạ Miên Miên phát hiện, suy đoán này nghe có vẻ vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

Buổi sáng, đầu cô lại lên cơn đau, mặc dù đau nhưng vết thương vẫn hồi phục rất tốt.
Có điều cơn đau nhói này, cô chịu đựng mấy ngày vẫn không thích ứng được, thế là sáng nay trước khi đi học, Hạ Miên Miên lén lút trộm một vỉ thuốc giảm đau, trên đường tới trường uống một liều.

Uống xong cảm giác đau buốt có dịu đi nhưng không cách nào tiêu trừ hoàn toàn.

Nhưng khoảnh khắc cô đá văng cửa, Hạ Miên Miên cảm nhận rất rõ, cơn đau nhói trên trán nhanh chóng rút đi, cả người nhẹ nhõm, dễ chịu.

Giống như lần lần đau đầu đầu tiên, cô không may làm vỡ cái đĩa xa xỉ phẩm, thân thể ngầm thừa nhận cô đang làm hống hách, ngang ngược, cho nên cơn đau lập tức biến mất.
Nghĩ đến đây, Hạ Miên Miên cảm thấy cả đầu tê dại, chuyện này thực sự quá quỷ dị.

Quả nhiên là hậu di chứng xuyên sách, cho mình ăn hành sml như thế, sau này phải làm sao để sống đẹp như những con thiên nga của chai cốp sờ ki đây.

Ai cho Hạ Miên Miên cô lương thiện?
Cuộc sống khó khăn với cô quá mà.

Mẹ nó chứ! Hờn! Hạ Miên Miên mơ mơ màng màng kết thúc tiết học, Chuông tan học reo lên, Bạch Tinh lập tức xoay người xuống nói chuyện phiếm với cô.

Hai người họ đều ý thức được, những bạn học khác trong lớp, nhìn bề ngoài thì có vẻ sợ hãi cô, không dám nói chuyện với Hạ Miên Miên nhưng thực tế lại đang vô tình cô lập cô, khiến cô trở thành một sự tồn tại khác loài với họ.
Hạ Miên Miên ý thức được điều này nhưng cũng không quá để ý.

Loại bạo lực học đường bằng chiến tranh lạnh đó chỉ có thể tổn thương những đứa bé tâm lý chưa trưởng thành, nhưng cô đã là người 25 tuổi va chạm xã hội, ứng xử thành thục, vì thế mấy cái này mà nói không thành vấn đề với cô.
Lê Hạ lấy từ trong túi ra ba cây kẹo, đưa cho Hạ Miên Miên một cái, Bạch Tinh một cái.

Phát hiện cái của Bạch Tinh là vị táo xanh cô nhóc thích nhất lại nhanh chóng lấy lại, thay bằng vị ô mai.

Bạch Tinh cố tình giành vị táo xanh, nhăn mặt:
“Tớ cũng thích vị táo xanh!!”
“Không được, cậu ăn ô mai đi.”
“Nhưng tớ thích vị táo xanh cơ.”
“Không cho lêu lêu.”
Hai nhóc ngây thơ này chỉ vì cây kẹo mút vị táo mà náo loạn cả lên, cuối cùng Lê Hạ ỷ vào cân nặng hơn người, nửa đè, nửa ép, cướp trên giàn quất cây kẹo táo xanh, nhét vội vào miệng.

Bạch Tinh bị đè đến kép chút tắc thở, ghét bỏ nói:

“Cậu béo thế rồi còn ham ăn kẹo.”
Hạ Miên Miên bị tiếng ồn làm bực bội, trầm giọng ngăn hai người kia:
“Đừng ồn nữa.”
Hai người nghe lời lập tức nín thinh, không dám ngo ngoe.

Bạc Tinh vừa mút kẹo, vừa nhỏ giọng mách lẻo:
“Mấy hôm cậu không đi học, trong trường đều đồn đại về vụ bắt cóc, lớp mình không ít kẻ xúm vào nói mấy lời không dễ nghe về cậu, nhưng mà mấy con nhỏ xấu tính ấy không dám nói trước mặt cậu thôi.”
Hạ Miên Miên không ăn kẹo, chỉ cầm chơi trên tay, cô giương mắt nhìn về phía trước, Đỗ Tư Kỳ và mấy cô bạn đang thì thầm to nhỏ gì đó, Hạ Miên Miên nhàn nhạt hỏi:
“Vậy Đỗ Tư Kỳ thì sao? Có nghe cậu ta nói gì về tớ không?”
Hai người nghĩ nghĩ đồng thời lắc đầu, Bạch Tinh đáp:
“Cậu ta không nói gì, có điều khi mấy con nhỏ trong lớp bàn luận chuyện này, cậu ta sẽ đi qua bảo đừng nói chuyện đó nữa, nghe thôi đã cảm thấy sợ hãi rồi.”
Lê Hạ gật đầu:
“Đúng đúng, xem ra sau khi bị cậu dằn mặt cậu ta bị hù dọa không ít đâu, có vẻ rất sợ cậu.” Hạ Miên Miên nhíu mày:
“Tớ cảm thấy Đỗ Tư Kỳ có chút kỳ quái.”
“Kỳ chỗ nào?”
Hạ Miên Miên bình tĩnh phân tích:
“Tớ cảm thấy cậu ta thay đổi quá nhanh, trước đó có Trình Dũng làm chỗ dựa, cậu ta còn dám khiêu chiến với tớ, bây giờ lại làm bộ dạng sợ tớ đến chết đi sống lại.

Giả dụ mẹ cậu ta thực sự bảo cậu ta tránh xa tớ ra.


“Vậy thì chỉ cần cậu ta không nghe, không nhìn tớ vậy là ok rồi.

Có cần phải thể hiện sự sợ hãi đến lộ liễu thế không? Có chút giả trân.”
“Vừa rồi trong nhà vệ sinh, hình như cậu ta thực sự bị cậu dọa đến run lẩy bẩy.”
Bạch Tinh thắc mắc:
“Sợ cậu không phải càng tốt sao?”
Hạ Miên Miên dựng một ngón tay lên, lắc lắc:
“Không, không.

Đám con gái chơi trong lớp đa phần đều có quan hệ rất tốt với cậu ta.

Nếu cậu ta thể hiện bản thân rất sợ tớ, vậy những người khác chắc chắn cũng sẽ thấy tớ rất đáng sợ.”
Theo suy đoán của cô có lẽ Đỗ Tư Kỳ đã như có như không ám chỉ các bạn học, khiến mọi người cảm thấy cô là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn, từ đó đạt hiệu quả lớn nhất chính là cô lập cô.

“Cho nên?”
Lê Hạ nghe hồi lâu vẫn không hiểu.


Bạch Tinh thì nửa hiệu nửa không nói:
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
Hạ Miên Miên nhún vai, cười:
“Hoa rơi cửa phật, vạn sự tùy duyên.”
Cô không phải nhân dân tệ, sao có thể khiến tất cả mọi người cùng yêu quý mình được chứ.

Tẩy chay thì tẩy chay, thú vui của cô ít ỏi đến mức phải đôi co chuyện bé bằng con kiến này hay sao? Hạ Miên Miên đột nhiên đổi chủ để, hào hứng nói:
“Tan học tớ muốn đến trung tâm thành phố chơi? Tớ sẽ bảo lái xe đưa ba đứa mình đi.”
Sau khi xuyên đến đấy, trừ lần bị bắt cóc kia, Hạ Miên Miên vẫn luôn ngoan ngoãn làm một trạch nữ, không ra khỏi cửa, lâu dần thành ngứa ngáy chân tay.

Hiện tại cô có thể ăn chơi trác táng thỏa thích không lo thiếu tiền, vậy tại sao không thử một lần cảm giác quẹt thẻ đẳng cấp phú bà chứ, uổng công ông trời cho cô xuyên vào thân thể một thiên kim nhà giàu nứt đố đổ vách.

Nghe đến đi chơi, Lê Hạ và Bạch Tinh hai mắt sáng lên, trăm miệng một lời đáp: “OK!!! ĐI.”
Chuông tan học vừa kêu, cả ba đã xách balo chạy đến nơi tài xế Hạ gia chờ sẵn, trông thấy Hạ Miên Miên, tài xế nhanh chóng đi xuống mở cửa.

Ba người chen chen lấn lấn chui vào xe, Hạ Miên Miên vui vẻ nói:
“Chú Lý, chú chở ba bọn cháu vào nội thành đi, chúng cháu muốn đi dạo phố.”
Chú Lý tỏ vẻ khó xử, do dự một lát bèn nói:
“Tiểu Thư, cậu chủ đã dặn đưa cô về nhà đúng giờ.

Cô muốn ra ngoài chơi, đã hỏi ý kiến cậu chủ chưa?” “Đi ra ngoài chơi chút cũng phải báo cáo anh ấy sao?”
Hạ Miên Miên nghi hoặc hỏi, trong trí nhớ của nguyên chủ hình như không có quy định này, hầu như cô bé muốn đi đâu thì đi, muốn đi đến bao giờ cũng không có người dám quản.

Sao giờ lại thay đổi thành phải báo cáo trước mới được đi? Hạ Miên Miên có chút khó chịu.
“Tiểu thư cứ hỏi thử cậu chủ đi.”
Chú tài xế khó xử nói.

Bạch Tinh, Lê Hạ cũng ái ngại nhìn cô, nhỏ giọng nói:
“Sao thế?”
Hạ Miên Miên lắc đầu, sau đó rút điện thoại, gọi cho Hạ Văn Xuyên, chuông reo vài tiếng đã có người nhanh chóng nhấc máy.

“Ông chủ có một cuộc họp quan trọng không thể nghe máy.”
Giọng nói ấm áp, ôn hòa của trợ lý Phương vang lên ở đầu dây bên kia.

“À không có việc gì, chỉ là tôi muốn đi ra ngoài chơi, chú Lý bảo tôi báo với anh trai một tiếng.”
Hạ Miên Miên giải thích.

“Được.

Tôi sẽ báo cáo lại với ông chủ.”
“Ok.

Vậy cứ thế đi.” Hạ Miên Miên cúp điện thoại, quay đầu nói với chú lái xe:
“Đã báo cáo xong rồi, chúng ta đi thôi.” Lúc này chú Lý mới yên tâm gật đầu, trở về ghế lái, khởi động xe, đi về hướng nội thành.

Trên đường đi, Bạch Tinh và Lê Hạ không ngừng lên kế hoạch chút nữa sẽ đi đâu, làm gì, ăn cái gì, mua gì…

Hạ Miên Miên lẳng lặng nghe hai cô bé líu ríu, không chê phiền, nhìn hai cô bạn ngây thơ, ngốc nghếch của mình tranh cãi phút chốc mấy chuyện phiền muộn ở trường lập tức bị quên đi, vui vẻ gia nhập cuộc trò chuyện.
Chú lái xe đưa mấy cô nhóc đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, ước định cẩn thận thời gian đón, sau đó rời đi.

Ba người vất balo trên xe, thoải mái đi người không dạo phố.

Các cô không có kế hoạch mua gì, đến đâu, nên cứ thấy hàng ăn vặt nào bắt mắt là tạt té, chẳng mấy chốc hai tay đã đầy đồ.

Điều kiện gia đình của Lê Hạ và Bạch Tinh không tệ, dù không giàu có được bằng nhà Hạ Miên Miên, nhưng cũng vào dạng có tiền.
Nhưng hầu như những dịp đi chơi thế này đều do Hạ Miên Miên bao, ai bảo cô quá nhiều tiền tiêu vặt làm chi.
“Chúng ta đi ăn lẩu đi, đến sớm một tí, không đợi chút nữa sẽ đông đấy.”
Lê Hạ quả không hổ danh là nữ hoàng mỏ khoét, vừa ra khỏi cửa điều duy nhất nghĩ đến là ăn ăn và ăn.

“Dưới lầu có đó, đi thang cuốn xuống là thấy liền.”
Bạch Tinh đề nghị.

Hạ Miên Miên vừa chuyên chú ăn khô mực, vừa đi theo hai cô bạn.

Bỗng nhiên loáng thoáng trong đám người tầng dưới có một bóng áo đồng phục giống ba người.

Cô trừng mắt, quan sát kỹ càng, mới quay sang hỏi hai cô bạn:
“Hai cậu nhìn xem, ở sảnh bên dưới có phải Đỗ Tư Kỳ không?”
Bởi vì khoảng cách xa, nhìn không rõ lắm, Bạch Tinh híp mắt hồi lâu, mới do dự đáp: “Hình như vậy.

A chị gái bên cạnh cậu ta đẹp quá.”
Hạ Miên Miên:...
Cô gái xinh đẹp đi cùng Đỗ Tư Kỳ, Hạ Miên Miên biết, chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, Bạch Mộng Lam.

Hai người này không những biết nhau còn có vẻ rất thân quen.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi Hạ Miên Miên rung lên, cô rút ra, là Hạ Văn Xuyên gọi đến.

“Alo, em đây.” Hạ Miên Miên ngọt ngào nói.

Đầu bên kia truyền đến chất giọng thanh lãnh, lạnh lùng, giọng điệu có chút giống ra lệnh:
“5 phút nữa anh đến, giờ em đi bộ ra ngoài đường là vừa.”
“Dạ?”
Hạ Miên Miên không hiểu.

“Về nhà.”
“Nhưng em muốn đi ăn lẩu với các bạn.”
“Từ giờ không có sự cho phép của anh, thì không được tự ý đi ra ngoài.”
Hạ Văn Xuyên lạnh giọng nói, sau đó thẳng thừng cúp máy.

Hạ Miên Miên nhìn di động, nhíu chặt mày..