Edit+Beta: Sodachanh
Dưới cảnh ngộ bất lực như thế, trong lòng Từ Thụy Khanh bỗng dưng nảy lên một cổ hận ý --
Tại sao cha mẹ mình lại ngu hiếu như thế?
Vì sao Lý thị lại bất công như vậy?
Hắn thậm chí còn không cầu mong cái nhà này có thể trợ giúp được mình nhiều thế nào, cũng không hy vọng xa vời vào cái gọi là một chén nước có thể hoàn toàn giữ thăng bằng*, nhưng ít nhất là khi hắn bị bệnh nặng, chỉ cần cho hắn nhìn thấy một tia hy vọng là được rồi.
(*) 一碗水端平: Là một thành ngữ TQ, có nghĩa là đối xử với mọi thứ một cách công bằng, không ủng hộ riêng bất kỳ bên nào
Chính là không có! Hoàn toàn không có!
Trong sự suy yếu tuyệt đối này, trái tim của Từ Thụy Khanh cũng dần dần trở nên sắt đá.
Nếu như được trời cao rủ lòng thương, khiến cho hắn lần này có thể chịu đựng qua được, thì sau này, cho dù là không từ thủ đoạn, hắn cũng nhất định sẽ nỗ lực mà bò về phía trước. Còn về Từ gia gì gì đó mà nói, mỗi người một ngả đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa.
Còn nếu như bọn họ còn dám đến kéo chân sau mà nói, vậy cũng đừng trách hắn trở mặt vô tình!
Nghĩ như thế, hắn lại nhịn không được mà cười cười tự giễu.
Hắn hiện tại cũng chỉ như một thằng phế vật mà thôi, vậy mà còn suy nghĩ sau này phải trả thù như thế nào nữa chứ, thật là nực cười ha.
Ngay trong lúc Từ Thụy Khanh vẫn còn đang dần dần bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, Mộc lão tam lại đang không có chút nề hà gì mà đi theo khuê nữ ngốc nhà mình đến Từ gia..
"Cha, hắn, của ta. Cho nên, phải hảo hảo, mang về nhà chúng ta." Mỗi lần Phồn Tinh nhắc tới Từ Thụy Khanh trước mặt Mộc lão tam, thái độ đều thực minh xác.
Người, của ta.
Sau này, của nhà chúng ta.
Mộc lão tam trong khoảng thời gian này đều bị cô tẩy não như thế, thậm chí còn cảm thấy rất có đạo lý nữa chứ.
Còn bảo không phải là của nhà bọn họ sao, người là khuê nữ nhà ông cứu, hai người đều ướt nhẹp trở về, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, khuê nữ vì cứu hắn, ngay cả thanh danh cũng không cần.
Mạng Từ Thụy Khanh thuộc về khuê nữ nhà ông, người đương nhiên cũng là của con bé rồi!
Ừm, không sai chút nào!
Sau khi lại bước chân vào Từ gia một lần nữa, trong khi Mộc lão tam vẫn còn bận phải đi chào hỏi mấy người Từ gia thì đại lão đã ngựa quen đường cũ chạy thẳng đến sân phòng Từ Thụy Khanh.
Cửa phòng bị mở ra, trong căn phòng chật chội tức khắc được chiếu vào vài tia nắng ấm áp, khiến cho khuôn mặt nhỏ tròn tròn của tiểu cô nương càng thêm trắng nõn, cực kỳ giống tiểu tiên đồng dưới tòa sen của Bồ Tát.
Từ Thụy Khanh mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua.
Vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua mà thôi, vậy mà lại có thể khiến hắn khắc sâu cả đời.
"Tiểu Hoa Hoa, bị bệnh sao?" Phồn Tinh tiến lại gần, sau khi phát hiện Từ Thụy Khanh bệnh đến mức không dậy nổi, bèn dứt khoát dùng một tay bế người lên theo kiểu công chúa ôm vào trong ngực, "Đi, đi tìm đại phu."
Trong lòng Từ Thụy Khanh bốc lên một ngọn lửa hy vọng, thở hổn hển nói, "Đi huyện thành.."
Lang băm ở trong thôn không thể trị hết bệnh cho hắn được, cần phải đến huyện thành ngay.
"Ừ, được." Đại lão đương nhiên nói.
"Trời đất ơi, Mộc lão tam, khuê nữ nhà ông sao có thể không biết xấu hổ như vậy được cơ chứ? Vừa mới đi tới nhà người ta mà đã trực tiếp đi thẳng tới phòng của nam nhân trong nhà, cho dù cô ta có là một đứa ngốc đi chăng nữa, cũng không thể không biết xấu hổ như vậy được!" Lý thị dậm chân mắng.
Giọng của bà ta rất lớn, lại còn mắng vô cùng khó nghe, hơn nữa lời trong lời ngoài đều lộ ra lực hấp dẫn người ta tới xem bát quái*.
(*) aka hoáng hớt
Tức khắc, liền có không ít người trong thôn chạy tới xem náo nhiệt.
Mộc lão tam cũng không phải cái dạng dễ chọc gì, dù sao ông cũng là một thằng đàn ông góa vợ mà thôi, lại còn nuôi dưỡng thêm một khuê nữ ngốc nữa, cũng không cầu cái gọi là thanh danh tốt làm gì cả, tức khắc liền bắt đầu thập phần bưu hãn mà cãi nhau với Lý thị.
"Bà ăn nói cái kiểu gì đấy hử? Mấy ngày trước lúc mà khuê nữ nhà tôi cứu tôn tử của bà, bà như thế nào không nói con bé không biết xấu hổ đi? Khuê nữ nhà tôi phải tự mình nhảy xuống dưới sông mới vớt được tiểu tử Từ gia nhà các người lên, mạng của hắn đương nhiên phải là của khuê nữ nhà tôi rồi, sau này chắc chắn phải là con rể nhà Mộc lão tam tôi. Vậy bây giờ khuê nữ nhà tôi là tới xem mặt con rể đó, làm sao nào? Sao có thể gọi là không biết xấu hổ được cơ chứ?"
Người trong thôn tức khắc mộng bức.
Khá lắm, nhìn cái bộ dáng này là đang tính toán dùng ân cứu mạng đi ăn vạ Từ Thụy Khanh đây mà.
Nhưng mà làm như vậy hình như cũng không có gì sai trái cả, dù sao khuê nữ ngốc Mộc gia xác thật là vì cứu người mà hỏng hết cả thanh danh rồi.
Từ Thụy Khanh đích xác phải phụ trách.
Nhưng cha con Mộc gia à, cái này nói ra bây giờ cũng quá là vội vàng đi!
"Hơn nữa nếu như hôm nay tôi mà không tới, ai mà biết được con rể nhà tôi có chết ở nhà các người luôn hay không cơ chứ? Chỉ là rơi xuống nước mà thôi, trị nhiều ngày như vậy cũng chưa chuyển tốt, có phải Từ gia các người tiếc bạc hay không đây?"
Nhìn cái bộ dáng ôm yếu sắp chết đến nơi này mà xem, Mộc lão tam thầm nói trong lòng..
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là coi tiền như rác mà đi mua người chết rồi!
"Tôi nhổ vào, cái gì gọi là tiếc bạc chứ? Lão nương vì trị cho cái thằng phá gia này mà đã chi hết hai lượng bạc trắng rồi đấy. Chính hắn bạc mệnh, liên quan gì tới tôi cơ chứ."
"Lang trung trong thôn trị không hết, sao không đưa đến huyện thành đi a? Chữa bệnh mà còn tính toán xài bao nhiêu bạc nữa hay sao, bà có còn muốn mạng của tôn tử nữa hay không đây chứ?"
"..."
* * *
Hôm nay đệ nhất càng~~~
Hôm nay cũng là một ngày tiếp tục cầu phiếu phiếu~