Edit+Beta: soda chanh
Từ Thụy Khanh vẫn luôn sốt cao liên tục, thật vất vả mới hạ sốt được, thì không quá một hai cái canh giờ lại bắt đầu phát sốt.
Trong suốt năm sáu ngày này, số thuốc mà lang trung kê ra đều hết đến một lượng bạc!
Cái này quả thực là thọc phải tổ ong vò vẽ a!
Thời điểm lúc trước khi còn chưa bắt đầu tiêu đến tiền, Lý thị đã mắng đến không ngừng lại được, hiện tại số bạc trắng bóng kia cũng bắt đầu chi ra ngoài, Lý thị còn không phải là trực tiếp bùng nổ luôn sao.
Trong lòng thậm chí còn có điểm thầm hận, cái thằng sao chổi kia, sao còn không cho nó chết đuối ở dưới sông luôn đi chứ.
Cứ thế này thì còn phải tiếp tục chi thêm bao nhiêu bạc nữa đây?
Tử Hàm cùng A Duệ năm sau đều phải đi khảo tú tài rồi, đến lúc đó còn phải đi đến phủ thành nữa, số tiền để trụ trong khách điếm ở phủ thành phải quý đến bao nhiêu đây a. Bà ta đều hận không thể bẻ một đồng thành hai nửa để chi tiêu, kết quả là một mình cái thằng bại gia kia mua thuốc đã chi mất một lượng bạc, lại còn không tốt lên chút nào nữa cơ chứ!
Tần thị nhỏ giọng thương lượng nói: "Nương, nếu cứ để Thụy Khanh tiếp tục như vậy đi xuống cũng không phải là biện pháp, bằng không, cho nó đi huyện thành tìm đại phu xem thử được không ạ?"
Nàng cũng không phải không đau lòng nhi tử, chính là cha cùng nương thực rõ ràng càng thích tam phòng hơn. Nàng cùng với cha của hài tử đều không quá có tiếng nói, cũng chỉ biết cố gắng hiếu thuận thêm một chút, ngóng trông cha nương có thể nhìn lại bọn họ.
Tần thị thật vất vả mới có thể lấy hết can đảm, kết quả là lại bị mắng đến máu chó phun đầy đầu.
"Nhà cô là có gia tài bạc triệu hay sao hả? Còn đến huyện thành tìm đại phu nữa chứ, hắn hiện tại là sắp chết, hay là sao đây? Rõ ràng là nhà cô cũng biết tam thúc cùng cháu trai cô sắp phải đi khảo tú tài, vậy mà còn nghĩ đến đi huyện thành tiêu tiền nữa chứ.. Cái thứ phá gia này!"
Ở nông thôn, vô luận là cô nương chưa xuất giá, hay là phụ nhân đã xuất giá rồi đều sợ nhất chính là mình bị gọi là 'đồ phá gia', đây cũng có thể xem như lời mắng chửi ác độc nhất rồi.
Hơn nữa Tần thị bị mắng, còn là làm trò trước mặt hai đứa em dâu nữa chứ, càng thêm không dám ngẩng đầu.
Vì thế hốc mắt đỏ bừng, lại không dám tiếp lời nữa.
Y thuật của Lang trung so với đại phu ngồi công đường ở huyện thành kém xa nhau, Từ Thụy Khanh bị sốt kéo dài gần mười ngày, cả người đều đã mặt cắt không còn chút máu, cả người cũng gầy đi một vòng lớn. Mặt trắng như tờ giấy, gương mặt đều muốn trũng xuống luôn rồi.
Nằm ở trên giường suy yếu vô lực, không thể động đậy.
Sau mấy ngày sốt cao không lùi, người cũng chậm rãi tỉnh dậy, bắt đầu biến thành sốt nhẹ. Ốm yếu, ngay cả thở dốc cũng đều rất gian nan.
"Nương, con cần.. Đi huyện thành.." Từ Thụy Khanh trong cổ họng phát ra tiếng, thanh âm yếu ớt vô lực, "Bằng không.. Con sẽ chết.."
Hắn có thể cảm giác được, nếu là còn cứ như vậy mà tiếp tục kéo dài xuống, thân thể hắn có thể sẽ hoàn toàn bị kéo suy sụp!
Cho dù cuối cùng có thể may mắn còn sống đi chăng nữa, chỉ sợ cũng là căn cơ bị thương tổn, bệnh tật gầy yếu.
Tần thị rất khó xử: "Con trai à, con cũng không phải không biết, bạc tất cả đều dồn hết ở chỗ bà nội con rồi. Bà nói không chi thì nhất định sẽ không chịu chi đâu. Huống chi, đại phu trên huyện thành cũng chưa chắc đã tốt hơn chút nào đâu. Lang trung Giang là lang trung có tiếng ở nơi này của chúng ta, y thuật cũng sẽ không lầm đâu."
Sau khi bị mắng một đốn, Tần thị theo bản năng không muốn lại nhắc đến chuyện đi huyện thành nữa.
Cho nên trong lòng vẫn luôn tìm đủ loại lý do, đồng dạng đều đại loại như, đại phu ở huyện thành chưa chắc đã tốt. Hay tiểu hài tử cũng chỉ là rơi xuống nước mà thôi, không thể coi là bệnh nặng, chịu đựng một chút là sẽ qua ngay thôi. Hơn nữa hiệu thuốc ở huyện thành cũng lòng dạ hiểm độc, sẽ đòi tiền quá lên!
"Con tự mình nghỉ ngơi tốt đi, đừng suy nghĩ bậy bạ, sẽ tốt lên thôi."
Tần thị khô cằn an ủi, sau khi nói vài câu lại xoay người đi ra ngoài làm việc.
Từ Thụy Khanh có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn là thật sự, bắt đầu tuyệt vọng rồi.
Thời điểm thân thể còn khoẻ mạnh, hắn còn có thể nói với chính mình, chỉ cần trộm tích cóp tiền, rồi sẽ có thể có hi vọng xoay người. Chờ hắn có thể tự mình dựa vào sức lực của bản thân mà thi đậu công danh, tự nhiên có thể làm người lau mắt mà nhìn, không dám lại coi khinh hắn.
Hiện tại hắn bệnh đến không dậy nổi giường, bên người ngay cả cái người đáng tin cậy cũng không có, hắn thậm chí còn có chút hoài nghi, chính mình có thể cứ như vậy mà chết ở trên giường bệnh luôn hay không đây?
* * *
Từ Thụy Khanh: Ta cảm chân ta có khả năng sắp chết rồi.
Phồn Tinh hắt một chậu nước xuống dưới: Tưới chút nước, sẽ không chết
Tiểu Hoa Hoa: Anh --