Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Cân nặng tăng lên, không phải do ăn một ngụm thịt mà thành.
Cho nên muốn giảm béo, cũng không phải chỉ cần ăn ít đi một ngụm thịt.
Tổ tiết mục thật sự rất tận tâm tận lực, giúp đại thiếu gia Thẩm gia sắp xếp chuyên gia dinh dưỡng, hỗ trợ lên kế hoạch ăn uống cho hắn. Nhưng mà những chuyên gia dinh dưỡng này không người nào là không bị Thẩm Anh Bác ghét bỏ...
"Ngoại trừ việc bắt tôi ăn salad, các người không thể tìm được biện pháp khác sao?"
Một thau salad, tất cả đều là salad!
Hắn nhìn đến liền muốn phun.
"Cũng có thịt mà, Thẩm thiếu." Chuyên gia dinh dưỡng yếu ớt phản bác.
Vừa nói tới cái này, Thẩm Anh Bác càng thêm nổi cáu: "Này mẹ nó cũng có thể gọi là thịt? Toàn bộ đều là thịt nạt, cho người ăn sao?" Thịt ức gà, chó cũng không thèm ăn, hơn nữa còn là ức gà luộc, quả thật khó có thể nuốt xuống.
"Lão tử không thích ăn cá!!!"
Thẩm Anh Bác tựa như một thùng hỏa dược, động chút liền phát nổ.
Ngày thường quen ăn nước sốt đặc sệt, đột nhiên phải ăn nước luộc trong veo, cũng giống như bắt người Tứ Xuyên thay nước lẩu cay bằng canh suông lạt nhách vậy. Thẩm Anh Bác căn bản không thể thích ứng, hơn nữa mười mấy năm qua, hắn sống trong nhung lụa, cũng không có nghị lực lớn như vậy.
Thái độ hoàn toàn không phối hợp này, tức đến từng chuyên gia dinh dưỡng đều lần lượt rời đi.
Vừa quay đầu, người ta liền lén lút phát thiếp phun nước đắng...
[Tám một tám* cái tên nghệ sĩ tuổi còn trẻ, tính cách lại rất dầu mỡ.]
*Tám một tám (818): dùng để chỉ chuyện bát quái, bàn tán về một người nào đó.
[Muốn ăn thịt còn đòi giảm béo, sao không lên trời luôn đi? Ông đây là chuyên gia dinh dưỡng, chứ không phải bác sĩ hút mỡ!]
*Hưng cảm: triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần, chỉ trạng thái quá mức phấn khích hoặc dễ cáu kỉnh, nóng nảy đến mất kiểm soát.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Những người khác trong nam đoàn không được sử dụng điện thoại di động, cho nên không biết trận gió tanh mưa máu ở bên ngoài.
Nhưng Thẩm Anh Bác có đặc quyền, thế nên hắn đều biết!
Tạm thời không đề cập tới Thẩm Anh Bác có bao nhiêu bạo nộ, Tạ Trản là đang vui sướng khi người gặp họa. Hắn thỉnh thoảng sẽ lấy di động của Phồn Tinh chơi, tìm kiếm một chút tin tức.
Tìm được nhiều nhất, là tin tức liên quan đến hot search về Thẩm Anh Bác.
Tiểu yêu tinh ngạo kiều ngẩng đầu, còn không phải sao, hắn là rất nỗ lực đó!
Tạ Trản vui vẻ chạy đến phòng nghỉ Phồn Tinh tắm rửa một chút, an an tĩnh tĩnh ở bên trong chờ cô trở về.
Đại lão xách theo một bát súp nghêu, một phần đồ nướng BBQ, chậm rì rì trở về phòng nghỉ.
Hít hít cái mũi nhỏ.
Cách một cánh cửa, cô đã có thể ngửi được, mùi sữa tắm thơm thơm của cô.
Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa, lại dùng sữa tắm của cô.
Ai, đã nói với hắn bao nhiêu lần, rất quý, dùng ít một chút.
Quan trọng nhất chính là, dùng quá nhiều, thân thể sẽ rất trơn trượt, có tắm lại bằng nước cũng không sạch sẽ.
Nhưng hắn đều không nghe.
Thời điểm Tạ Trản nói trên mạng có người khen mình, bộ dáng rất vui vẻ.
"Bởi vậy mới nói cô không nhìn lầm người đâu, tôi nỗ lực như vậy, về sau nhất định sẽ càng ngày càng có nhiều người thích tôi, cô sớm nhập cổ phần, không lo lỗ vốn." Nhập nhiều cổ phần, cũng đều không lỗ vốn. Tốt nhất là nhập cổ phần tình cảm, càng được lợi. Dù sao hắn tốt như vậy, chỉ cần cô đối tốt với hắn, hắn sẽ càng đối tốt với cô.
"Đúng nha." Đại lão sủng lên thì không ai có thể địch nổi, Tiểu Hoa Hoa nói cái gì thì chính là cái đó.
Thời điểm Tạ Trản nói Thẩm Anh Bác béo, hắn lại càng vui vẻ.
"Vừa thấy hắn xui xẻo, tôi liền không nhịn được mà vui vẻ. Ngọc tiểu thư của tôi, cô nói, có phải tôi có bệnh hay không?" Tạ Trản nói xong câu cuối cùng, có chút chua xót liếm liếm môi, tâm tình phức tạp.
Hắn không phải không biết vui sướng khi người gặp họa là không tốt, không phải không biết mình như vậy rất xấu xa.
Nhưng hắn chính là không khống chế được bản thân mình!