Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Thẩm Mộc Việt nói một loạt lời vừa nhanh vừa lớn tiếng, làm cho Thẩm Anh Bác đến cơ hội ngăn cản cũng không có.
Những người khác cũng là vẻ mặt ngơ ngác, sau đó một đám nhịn đến mặt đỏ bừng.
Mẹ cha, bọn họ hiện tại thật sự rất muốn cười, nhưng mà lại không dám.
Dù sao đại thiếu gia Thẩm gia cũng không dễ chọc.
Bọn họ cũng cảm thấy Thẩm Anh Bác gần đây béo lên không ít, nhưng ai cũng không dám nói, hiện tại gào ra lớn như vậy lại chính là em gái hắn, này quả thật...
Mẹ nó, là loại thù oán gì?
Bọn họ có chút hoài nghi, quan hệ của thiếu gia Thẩm gia cùng thiên kim tiểu thư Thẩm gia... thật sự hòa thuận sao?
Nếu không, tại sao lại hố hắn như vậy?
Thẩm Anh Bác hô hấp dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, nhìn đám người xung quanh đều đang cố nhịn cười, hắn cảm thấy mình đã chịu nhục nhã to lớn.
Thẩm Anh Bác nhanh chóng lao xuống sân khấu, hùng hổ phóng tới bên này.
Thẩm Mộc Việt rụt rụt cổ, cô còn chưa ý thức được mình sai ở đâu, nhưng biểu cảm của anh cô... Thật sự khủng khiếp!
Cô trước nay đều chưa bao giờ tưởng tượng, anh trai ôn nhuận như ngọc của mình, sẽ có biểu cảm dữ tợn đáng sợ thế này.
Hơn nữa, hiện tại trong đầu cô vẫn luôn quanh quẩn, Ngọc Phồn Tinh nói anh cô béo.
Lại nhìn Thẩm Anh Bác, liền cảm thấy...
Sau khi béo, biểu cảm lại càng dữ tợn, xác thật... Có chút xấu.
"Anh..." Còn không đợi Thẩm Mộc Việt nói ra lời, Thẩm Anh Bác đã tức giận mắng.
"Em vừa rồi rốt cuộc đang nói cái gì!" Đồ ngu xuẩn!! Mặt mũi hắn đều bị cô vứt hết.
Ngày thường không có đầu óc còn không sao, nhưng lại ở chỗ đông đúc thế này, làm hắn mất mặt trước toàn bộ những người khác! Đừng tưởng rằng hắn không biết trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì, tất cả đều đang che giấu cười nhạo, làm hắn hận không thể gϊếŧ chết họ!
"Em... Không phải!" Thẩm Mộc Việt vội vàng phản bác: "Anh, em là nói, cho dù anh có là heo, cả nhà em cũng sẽ nuôi anh."
Nhưng mà lời này, không những không trấn an được Thẩm Anh Bác, ngược lại còn càng làm cho hắn nổi trận lôi đình.
Tiện nhân! Cái gì mà "cả nhà em cũng sẽ nuôi anh"? Hắn ở Thẩm gia nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn là người ngoài sao?
"Câm miệng! Còn thấy chưa đủ mất mặt sao?" Thẩm Anh Bác cũng biết mình không nên bộc lộ bộ mặt hung ác với Thẩm Mộc Việt, nhưng hắn thật sự không khắc chế nổi.
Cho nên mới nói người luôn thuận buồm xuôi gió, chính là có điểm không tốt này, nếu phẩm tính không ra gì, một khi đột ngột chịu suy sụp, liền sẽ trở nên cực kỳ thô bạo, muốn dằn xuống đều dằn không được.
Thiên kim tiểu thư từ nhỏ được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng ái, đặc biệt là người anh nuôi Thẩm Anh Bác này, ngày thường đều dỗ dành cô. Đột nhiên bị hắn ác sinh ác khí rống một câu, lập tức liền ngây ngốc.
"Anh, sao anh lại như vậy?" Vừa rồi cô còn chưa hề nói gì.
Cô lại không nói xấu hắn, hơn nữa cô là đang bênh vực hắn, tại sao hắn lại hung hăng với cô?
Từ nhỏ, Thẩm Anh Bác đã cố tình dạy cho Thẩm Mộc Việt trở nên đơn thuần, để khi cô trưởng thành, hắn sẽ dễ dàng xuống tay. Nhưng hắn chưa từng tưởng tượng, đơn thuần đến mức mẹ nó ngu xuẩn, ngu xuẩn làm mất mặt hắn!
Thẩm Anh Bác tức giận xoay người rời đi.
Mẹ!
Nếu hắn còn tiếp tục ở lại chỗ này, có khi hắn sẽ bị làm cho tức chết, hắn muốn yên tĩnh một chút!
Phồn Tinh vươn móng vuốt đến, vỗ vỗ bả vai Thẩm Mộc Việt, rõ ràng bản thân mình chỉ là một tiểu gấu con, vậy mà còn không biết xấu hổ biểu hiện ra bộ dáng người trưởng thành, an ủi Thẩm Mộc Việt: "Anh trai cô, quá hung."
Thẩm Mộc Việt không được ai an ủi còn đỡ, vừa nghe người ta nói vậy, lập tức cảm thấy muốn khóc.
*
Tạ Trản: Cảm giác ăn cơm mềm, thật sự rất tốt.
Sưu Thần Hào: Ba ba mau tỉnh tỉnh!!!