[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Chương 172: Lợi Hại, Tiểu Hồ Già Của Ta (35)




Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Phồn Tinh thích nhìn bộ dáng người ta thẹn thùng.

Lại càng thích bắt nạt Tiểu Hoa Hoa vừa ngốc vừa ngoan vừa thẹn thùng, nhìn mặt hắn hồng hồng, đặc biệt đẹp.

Tiểu gấu con này nửa điểm cũng không cảm thấy, mình gặm gặm một ngụm trên mặt Tạ Trản là mình chịu thiệt. Ngược lại cô cảm thấy mình làm mặt Tiểu Hoa Hoa đỏ lên, là chiếm tiện nghi Tiểu Hoa Hoa.

Nhưng mà chiếm lợi ích, thì đều phải trả giá.

Mỗi một đóa Tiểu Hoa Hoa bản tính đều là người thành thật, nhưng khi người thành thật bị hại mắc mưu quá nhiều, cũng sẽ bắt đầu học được kịch bản...

Chờ đến thật lâu về sau, một người thích bắt nạt Tiểu Hoa Hoa vừa ngốc vừa ngoan lại dễ thẹn thùng.

Một người còn lại, mặt ngoài thành thành thật thật, nhưng trong lòng mưu mô đến không chịu được.




[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

Thẩm Anh Bác bình phục nỗi lòng, cuối cùng cũng có thể tâm bình khí hòa đối mặt Phồn Tinh, làm theo phân phó của "Hệ Thống Dưỡng Thành Bá Tổng", đem cô dỗ về.

"Phồn Tinh, chúng ta đã lâu chưa nói chuyện với nhau."

Hệ thống nói, giá trị chân ái của những nữ nhân khác, tối đa chỉ có 100 điểm.

Nhưng Ngọc Phồn Tinh là ngoại lệ, hệ thống cảm nhận được hơi thở vô cùng phù hợp trên người cô, cho nên nếu hắn bắt lấy cô, có thể đạt 1000 giá trị chân ái.

1000 giá trị chân ái!

Tương đương với dụ dỗ mười nữ nhân, khăng khăng một mực chỉ yêu mình hắn!

Dựa vào thân phận bối cảnh của hắn, có rất nhiều nữ nhân sẽ thích hắn. Nhưng đó chỉ là thích, chứ không phải khăng khăng một mực yêu hắn. Sau khi độ hảo cảm đạt 80, mới chứng tỏ nữ nhân kia yêu hắn.


Mà thích, chỉ cần có chút điểm hảo cảm, đều có thể gọi là thích.

1000 giá trị chân ái, hắn muốn mua cái gì bên trong thương thành hệ thống, liền có thể dễ dàng mua cái đó.

Sau khi bắt lấy Ngọc Phồn Tinh, đừng nói là làm mười nữ nhân khăng khăng một mực yêu hắn, cho dù là làm hàng trăm hàng ngàn người yêu hắn, cũng không khó thực hiện!

Quả nhiên, có lực trợ giúp bên ngoài liền cho rằng mình mạnh.

Mấy chục mấy trăm người đều không thỏa mãn được tưởng tượng của Thẩm Anh Bác, hàng ngàn người mới là đích đến cuối cùng của hắn.

Mục tiêu lớn như vậy, người trẻ tuổi cũng không lo lắng, thân thể hắn làm không tới...

Phồn Tinh nhìn Thẩm Anh Bác gần ngay trước mắt, ồ, đúng là đã lâu chưa nói chuyện.

Sau đó lại chợt nhớ tới lần trước Nhị Cẩu nói với cô, không thể để hắn trở nên lợi hại.


Nghĩ đến đây, lại không tự chủ được nghĩ tới heo đực cùng gà trống.

Đem tri thức đã học tập lúc trước, ở trong đầu đếm qua một lần.

Ôn cái cũ, học cái mới.

"Anh béo rồi." Phồn Tinh cảm thấy mặt Thẩm Anh Bác lớn hơn trước rất nhiều.

Mặt lớn, lại càng xấu hơn trước.

Sợ tới mức đại lão vội vàng lấy tay tự sờ khuôn mặt nhỏ của mình, bị chút thịt dưới cằm nộn nộn mềm mềm dọa cho sợ hãi. Lấy mặt lớn của Thẩm Anh Bác làm vết xe đổ, đáy lòng Phồn Tinh lung lay, quyết định hôm nay ăn ít đi một tí xíu.

Cô không nên giống cái người này, biến béo!

Thẩm Anh Bác như vừa bị người ta xiên một đao cắm vào ngực.

Con mẹ nó, có thể nói chuyện đàng hoàng không?

Nếu không phải bởi vì ở chỗ cô có lợi ích, loại nữ nhân này, hắn tuyệt đối không để ý! Tặng không cho hắn, hắn còn không thèm nhận!
"... Phồn Tinh, em nói chuyện với anh, nhất định phải giương cung bạt kiếm như vậy sao?" Thẩm Anh Bác ưu thương nói: "Anh thậm chí còn không biết, tại sao em lại đột nhiên muốn chia tay anh. Là bởi vì anh làm không tốt sao? Nếu em có chỗ nào không hài lòng, em cứ nói với anh, vì em, bất cứ điều gì anh cũng có thể sửa."

Thẩm Anh Bác muốn phớt lờ lý do chia tay chết tiệt lần trước.

"Anh đã quên à?" Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu: "Lý do chia tay, tôi đã nói, rồi nha."