[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Chương 167: Lợi Hại, Tiểu Hồ Già Của Ta (30)




Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Nói đến heo. . .

Đại lão sờ sờ bụng.

Sau đó tự gọi cho mình một phần cơm hộp.

Sưu Thần Hào yên lặng chửi thầm: Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, sớm muộn cũng ăn thành đầu heo!

Không chỉ có Sưu Thần Hào cảm thấy Phồn Tinh ăn nhiều, nhân viên công tác tổ tiết mục "Phi phàm chi lộ" cũng cảm thấy vậy.

Cô từ sáng đến tối, ngoài ba bữa cơm chính ăn ở nhà ăn, mỗi ngày hầu như đều sẽ gọi thêm hai lần cơm hộp bên ngoài.

Không phải gà rán thì chính là trà sữa.

Có đôi khi hào hứng lên, cô có thể điểm danh luôn một cái lẩu!

WTF???

Còn là người sao?

Những thí sinh thi cử nam đoàn luyện tập mệt hơn cẩu, nhưng vị Ngọc tiểu thư này lại còn chơi ngược. Trông chẳng khác gì đại gia, ngồi ở phía dưới ung dung xem người ta biểu diễn thì thôi đi, vậy mà còn phát động mỹ thực công kích người ta!


Một nhóm nam sinh, vì bảo trì tốt dáng người, cùng với giữ gìn hiệu quả ống kính, mỗi ngày đều ăn rau xanh salad.

Thời điểm tinh lực cạn kiệt, đột nhiên ngửi được hương vị gà rán, lại còn có mùi lẩu, thật sự là không khác gì hình thức luyện ngục nhân gian.

Đương nhiên, giữa những thí sinh thi cử này, chỉ có đại thiếu gia Thẩm gia suy nghĩ ngoại lệ.

Cũng không biết là cảm thấy chuyện mình xuất đạo như ván đã đóng thuyền hay là cảm thấy thế nào, mà vị này lại hoàn toàn không chú ý hình tượng. Một ngày ba bữa cơm ngoại trừ ăn thịt, thì vẫn là ăn thịt, mắt thấy đều đã béo lên hai vòng.

Cô gái nhỏ người ta trên mặt có chút thịt, kia gọi là trẻ con khả ái.

Ngươi một nam nhân tương lai muốn xuất đạo trong nam đoàn, nếu trên mặt có một mớ thịt thừa, là muốn người ta hướng ngươi ném đá!


Nhưng tổ tiết mục lại không dám đắc tội.

Trước đây nhiếp ảnh gia chỉ đề nghị đại thiếu gia Thẩm gia một câu...

Thẩm Anh Bác cũng không biết là bị giẫm trúng cái đuôi nào, lập tức thẹn quá hóa giận chửi ầm lên. Sau đó bắt hậu kỳ một bức lại một bức Photoshop giúp hắn, mệt đến hậu kỳ tay run còn hơn ăn chân gà!

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

Tạ Trản đang liều mạng tập luyện, cũng sẽ thỉnh thoảng lén lút đem tầm mắt nhìn về phía Phồn Tinh.

Xem những cẩu nam nhân khác liên tục nhìn cô, ném mị nhãn, thả tim tim, kéo quần áo, trong lòng liền nhịn không được cười lạnh.

Ha hả, một đám ngu ngốc.

Cô ấy có thể nhìn trúng các ngươi sao?

Cô ấy coi trọng chính là lão tử!

Lão tử vứt mị nhãn quyến rũ hơn xa các ngươi liếc mắt đưa tình, động tác thả tim tim lẳng lơ đến các ngươi không sánh nổi, hiện tại vén quần áo lên, còn có thể có hai khối cơ bụng!


Một đám hồ ly tinh không biết trời cao đất dày, không một ai đánh qua lão tử.

Cho nên mới nói làm người không nên sa đọa, bởi vì một khi bắt đầu, cái gì mà tiết tháo, đều có thể tự mình ném rớt.

Cũng không biết Tạ tiểu yêu tinh có còn nhớ hay không, trước đây khi nhìn thấy người ta vứt mị nhãn thả tim tim kéo quần áo, trong lòng tràn đầy các loại khinh bỉ.

Lúc ấy còn nghĩ, ha hả, vì một nữ nhân lại đánh rơi tiết tháo như vậy. Hắn tuyệt đối không đi lên con đường không lối về đó! Đời này đều không thể!

Lúc này mới... chưa được bao lâu!

Thói đời mai một, đạo đức luân tang, phát rồ!

Lúc này, Phồn Tinh đang một bên ăn đậu hủ thúi một bên hút trà sữa, sau khi hút trà sữa xong, hết sức chuyên chú theo thói quen đi vét trân châu lắng đọng dưới đáy ly.

Tạ Trản vứt mị nhãn nửa ngày, cô lại ngồi chọc trân châu nửa ngày.
Cực kỳ kiên nhẫn, một cái rồi một cái, vừa chọc vừa ăn.

Kiên nhẫn đến Tạ Trản lúc ấy...

Con mẹ nó!

Đồ đầu gỗ không hiểu phong tình, thật tức chết hắn!

Rốt cuộc, toàn bộ trân châu trong trà sữa cũng bị ăn hết, đại lão mới ngẩng đầu tiếp tục xem biểu diễn...

Có người nương theo vũ đạo cuối bài ngồi xổm xuống, hai tay nhanh chóng hướng lên cao, đặt trên đỉnh đầu thả ra một trái tim, sau đó còn đẩy thêm một cái hôn gió về phía Phồn Tinh.

Không biết xui xẻo thế nào, Tạ Trản nhìn thấy.

Không biết xui xẻo thế nào, đại lão còn nghiêng đầu cười cười.

*

Tạ Trản: Ta cảm thấy đỉnh đầu ta sắp biến xanh???

Sưu Thần Hào: Thật ra, đã sớm muốn tái luôn rồi, là nhờ ta ngăn cơn sóng dữ.