Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Sưu Thần Hào cảm thấy ván ép quan tài của nó sắp không chịu nổi...
Cô có chỗ nào khổ sở?
Cô vậy mà bắt đầu học được diễn tinh!
Có một số người, trên mặt làm trò héo héo rũ rũ.
Xoay người, liền hỏi nó: "Nhị Cẩu nha, Nhị Cẩu, ta vừa rồi, biểu hiện rất tốt đúng không?"
【Ngân Phồn Tinh tiểu thư, cô. . .】 Cô mẹ nó lương tâm không thấy đau sao?!
"Ta cảm thấy, ta có khả năng, càng ngày càng thông minh." Phồn Tinh nghiêm trang nói với Sưu Thần Hào.
Sưu Thần Hào trong lòng ha hả.
Chỉ vì không muốn nghe người khác lải nhải, cô liền học được diễn tinh.
Con mẹ nó!
Sưu Thần Hào hiện tại thật đau tim.
Nó đã không thể phân rõ, thao tác da rắn của Phồn Tinh, đến tột cùng là học được từ trong tiểu thuyết của nó, hay là bởi vì tăng chỉ số thông minh, kích phát bản tính ma quỷ của cô.
Nhưng nếu, cô hiểu được trước tiên lăn một vòng trên mâm, đem lớp đường trắng trắng ngọt ngọt bọc lên vỏ ngoài, che giấu bản tính hắc một mảng bên trong...
Vậy chính là hố người nào thì người đó liền chết!
"Công lao, là của Nhị Cẩu. Ta muốn, cảm ơn Nhị Cẩu."
Nếu không phải Nhị Cẩu nói, cô sẽ không biết chiêu này.
Trước đây cô hỏi Nhị Cẩu cái gì là chuyện xấu hổ xấu hổ, quyển vở hồng cũng đã kéo ra chuẩn bị ghi chép, Nhị Cẩu lại diễn kịch, sau đó trốn.
Học tập, không thể bỏ dở giữa chừng.
Muốn học được tri thức, thì không thể chỉ đợi người khác dạy rõ ràng rồi mình mới bị động tiếp thu. Mà mình nên suy một ra ba!
Đừng hỏi cô vì sao biết nhiều đạo lý như vậy, cô không chỉ đọc lén tiểu thuyết của Nhị Cẩu, mà sách đứng đắn, cô cũng đọc.
Nếu Sưu Thần Hào mà có tay, nó sẽ tàn bạo tự tát mình hai cái.
Cho mi tiện!
Cho mi diễn trò!
Nghiệt lực phản phệ!
Nó có ngàn tính vạn tính cũng không tính được, tên ngốc này thế mà học được suy một ra ba!
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Ngọc Trường Thịnh và Tần Nhụy đều nhận định, chắc chắn là Thẩm Anh Bác không an phận kia bắt nạt Phồn Tinh.
Mọi người đều nói tuổi thiếu niên không biết tư vị sầu, Phồn Tinh trước kia lạc quan như vậy, hiện tại lại biến thành ảm đạm rầu rĩ.
Không phải bị tra nam thương tổn thì còn có thể là nguyên nhân gì?
Bởi vì việc này, vợ chồng Ngọc Trường Thịnh bắt đầu không có hảo cảm với toàn bộ Thẩm gia.
Bắt nạt nữ nhi của bọn ta đúng không?
Bọn ta liền ở trên thương trường, chơi Thẩm gia các ngươi!
Thẩm Anh Bác ở hiện tại còn chưa dự đoán được, cái gì gọi là "Vạn sự khởi đầu nan, về sau sẽ càng khó"!
Hắn vẫn đang buồn bực không thôi, bị "Hệ Thống Dưỡng Thành Bá Tổng" ở trong đầu phiền đến không chịu được.
Âm thanh già cỗi lại ngang ngược, vẫn luôn không ngừng kêu gào dồn ép hắn: "Bắt lấy nữ nhân mỹ vị đó, nhất định phải nhanh lên! Ta có thể cảm thụ được, mỹ vị của cô ấy, cô ấy có thể làm ta trở nên càng cường đại, mà theo đó, cậu cũng sẽ đạt được nhiều đồ tốt hơn!"
Hắn ở trước mặt bao nhiêu người bị chia tay, hơn nữa còn là lý do khó có thể mở miệng như vậy, suýt nữa tức đến bùng nổ!
Kết quả cái hệ thống đáng chết này, lại còn rắc muối lên miệng vết thương hắn, ép hắn lì lợm la liếm, trong khoảng thời gian ngắn bắt lấy Ngọc Phồn Tinh?
Nó là đang nằm mơ sao?
Hắn hiện tại hận không thể bóp chết Ngọc Phồn Tinh!
Trước kia hắn cảm thấy đả kích lớn nhất đối với một nam nhân, là bị nữ nhân nói hắn không được. Nhưng sau khi trải qua chuyện chia tay với Ngọc Phồn Tinh, hắn mới biết, đả kích nhất là đám rau xanh chết tiệt đó!
Hắn thậm chí đã bắt đầu sinh ra bệnh trạng kén ăn.
Nhưng mà sự thật chứng minh, trên đời này không có người nào là không thể liếm cẩu*.
*Liếm cẩu: mặt nóng dán mông lạnh, biết người ta không thích mình mà vẫn bám theo. Cũng có thể hiểu là, a dua nịnh hót mù quáng, như Sưu Thần Hào nhắm mắt thổi phồng Chiến Thần ba ba của nó vậy.
Sau khi được hệ thống vừa đe dọa vừa dụ dỗ một phen, Thẩm Anh Bác lại cảm thấy mình là thiên chi kiêu tử, là người sinh ra để làm nên nghiệp lớn. Tục ngữ nói rất đúng, khi trời sắp giáng sứ mệnh cho một người, nhất định sẽ làm người đó chịu nỗi khổ về ý chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác...
Hắn có được hệ thống, lại sống lại một đời, tuyệt đối là mệnh nam chủ độc nhất vô nhị!
Nam chủ, đều giống nhau là trước tiên chịu nhục nhã, nếu không, về sau sao có thể bạch bạch vả mặt kẻ khác?
Dưới sự dụ lợi của hệ thống, Thẩm Anh Bác một lần nữa bốc lên hứng thú với Phồn Tinh.
Cũng ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, chờ sau khi hắn đoạt được nữ nhân không biết tốt xấu này, hắn liền cho cô biết thế nào là giáo huấn! Nếu cô thức thời, hắn sẽ cho phép cô lưu lại bên người hắn.
Nếu cô mà còn dám không biết điều, hắn chắc chắn sẽ để cô biết cái gì gọi là đau khổ tới chết!