Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Lăn lộn nhiều năm trên thương trường, gừng càng già càng cay.
Hai vợ chồng Ngọc Trường Thịnh cũng không thẳng thắn nói xấu Thẩm Anh Bác, mà chỉ ẩn ý đào cho hắn cái hố.
"Nếu hắn ấp úng, chứng tỏ nam nhân này không thể đảm đương nổi. Hắn yêu thương em gái như vậy, về sau chắc chắn sẽ để con chịu thiệt thòi. Con có thời gian thì thử hỏi Thẩm Anh Bác một chút đi."
Đào hố, hố chết ngươi cái tên vương bát đản!
Này quả thật không kém phần hại não so với vấn đề thế kỷ: "Em và mẹ anh rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?"
"Không cần hỏi hắn." Phồn Tinh hao hết sức của chín trâu hai hổ lột tôm, chậm rãi đem tôm đã được bóc vỏ chất đầy một chén nhỏ.
"Phồn Tinh, chỉ hỏi hắn một chút mà thôi, lại không phải vấn đề gì lớn." Tần Nhụy hận rèn sắt không thành thép.
Cái tên kia, đầu óc quái quái, lại còn hay tự mình đa tình, cô hoài nghi hắn là muốn ăn bánh bao của cô.
Tần Nhụy nhạy bén phát hiện, lời này không giống bình thường: "Phồn Tinh, gần đây quan hệ của con và Thẩm Anh Bác thế nào?"
"Con và hắn, không có quan hệ." Đại lão trời long đất lở phun một câu.
Ngọc Trường Thịnh và Tần Nhụy cả kinh hai miệng một lời hỏi: "Con và Thẩm Anh Bác, chia tay rồi?"
Đôi vợ chồng này, đối với vấn đề tình cảm của con gái, một bên phản đối một bên lại bát quái.
"Đúng vậy."
"Tại sao chia tay?" Lại hai miệng một lời hỏi.
Phồn Tinh buông chiếc đũa, xoa xoa đầu ngón tay: "Ừmmmmm......"
Sưu Thần Hào cảm thấy, cô chắc chắn là biết loại lý do hàm răng dính lá cải quá mẹ nó vô sỉ.
Vấn đề là, thời điểm cô nói với Thẩm Anh Bác, thật sự vô cùng đứng đắn!
3 điểm chỉ số thông minh???
Đây là chuyện mà người có 3 điểm chỉ số thông minh, có thể làm ra được sao?
Nó thậm chí còn cho rằng, kỳ thật cô biết đó là hố người, nhưng cô chính là cố ý!
Đứa ngốc ma quỷ!
"Hắn xấu rồi, không thích." Đối mặt thúc giục của vợ chồng Ngọc Trường Thịnh, Phồn Tinh từ từ trả lời.
Đối với tật xấu nhan khống của con gái mình, hai vợ chồng có nhận thức rất sâu sắc, nhưng lại cau mày cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Xấu rồi?
Chẳng lẽ là. . .
"Thẩm Anh Bác hủy dung?" Ngọc Trường Thịnh trong lòng vui vẻ, A di đà phật, nhưng mà vẫn vui vẻ: "Hủy dung như thế nào? Tiết mục giải trí bên kia có chỉ số nguy hiểm cao như vậy sao?"
Không hủy dung? Vậy thì biến xấu thế nào?
Ngọc Trường Thịnh cùng Tần Nhụy hai mặt nhìn nhau.
Cũng chỉ nghe được con gái nhỏ nhà mình học cách thở dài, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Phảng phất nhìn thấu sự đời, còn có điểm thổn thức.
"Hắn, hàm răng hắn, có cải xanh dập dờn một mảng lớn. Xấu rồi, ai, con đối với hắn, thực thất vọng." Ngữ khí kia, giống như đang nói "con quá thất vọng về hắn rồi, không muốn nói thêm nữa, nói nhiều sẽ thương tâm".
Ngọc Trường Thịnh nhìn nhìn Tần Nhụy, phát hiện vẻ mặt của vợ cũng đang ngơ ngác như mình.
Hai vợ chồng còn muốn hỏi chút gì đó, Phồn Tinh gục khuôn mặt nhỏ xuống, hai hàng mi nhắm lại, nhìn qua có điểm khổ sở.
"Tinh. . ." Lý do này của con hình như hơi tùy tiện...
Nhưng lời định nói ra đều nghẹn lại trong miệng, bởi vì Phồn Tinh bẹp bẹp môi, nhìn héo héo rũ rũ.
"Con thất tình, không được vui vẻ, cho nên, đừng hỏi nha."
Bộ dáng héo héo rũ rũ, không khác nào thật sự bị tổn thương tình cảm, Tần Nhụy vội vàng nói: "Được được được, mẹ không hỏi." Chia tay là tốt rồi, chỉ cần về sau không liên quan đến Thẩm Anh Bác là được!
Nhìn con gái bà mặt nhăn đến y chang cái nếp gấp trên sủi cảo, chắc trong lòng con bé khổ sở lắm.
Không nên đề cập tới chuyện thương tâm.
Tuy rằng lý do chia tay rất... phá hoại, nhưng nói không chừng, là do đứa nhỏ Phồn Tinh bị Thẩm Anh Bác làm tổn thương, cho nên mới tùy tiện tìm một lý do thì sao?
Băng dày ba thước, không phải chỉ vì một ngày lạnh, nữ nhân chết tâm, cũng không phải chỉ vì một ngày đau.
*
Thúy Hoa: Hức, đêm qua mơ thấy Tạ Trản đã chết...
Yêu cầu ném phiếu phiếu, ném thì hắn mới có thể sống lại nha.